Con mắt của Quách Tử Thiện trợn trừng, suýt nữa cho là mình hoa mắt. Hắn dụi dụi con mắt, dụi mãi cho đến mức ra cả nước mắt mà vẫn không thể tin được, cổ Phật bất ngờ mất rồi lại được là thế nào?
Tiếng nói của hắn kích động phát run:
- Sao, sao, sao cổ Phật lại ở chỗ này?
Tô Chuyết than nhẹ một tiếng, đã nghĩ thông suốt hết thảy mọi chuyện. Y nói:
- Tượng Phật vừa lớn vừa nặng thế này thì ai có thể ở ngay dưới mắt của bao nhiêu bộ khoái ngoài kia mà mang theo rời khỏi Bạch Mã tự đây?
- Không sai!
Quách Tử Thiện giật mình.
- Đây chính là chỗ cao minh của kẻ trộm. Hắn giấu cổ Phật ở chỗ này, chờ tình thế qua đi rồi lại đến lấy!
Nhưng Tô Chuyết lắc đầu, Quách Tử Thiện kỳ quái nói:
- Chẳng lẽ ta đoán sai rồi?
Tô Chuyết nói:
- Cổ Phật mặc dù là bảo bối vô giá, nhưng ai dám bỏ tiền ra mua đây?
Quách Tử Thiện khẽ giật mình, nói:
- Đúng vậy, ai dám mua pho cổ Phật này, quả thực chính là công khai đối nghịch cùng triều đình!
Tô Chuyết gật đầu nói:
- Không sai, cho dù pho cổ Phật này có trân quý hơn thì đối với người khác mà nói, nó cũng chỉ như một pho tượng trang trí khó đổi thành tiền mà thôi. Bởi vậy, kẻ trộm làm như thế cũng không phải là muốn đánh cắp cổ Phật!
Quách Tử Thiện lại nghi ngờ nói:
- Nhưng mà tại sao kẻ trộm lại muốn làm như vậy?
Tô Chuyết lắc đầu, đương nhiên y biết Vô Ngã muốn trộm cổ Phật chẳng qua là vì bài kinh quyết về Tu La Đạo trên tượng Phật, mà sở dĩ kẻ trộm đem cổ Phật giấu ở chỗ này có lẽ nguyên nhân lại không có đơn giản như vậy.
Hai người bận rộn cả đêm, chớp mắt phương đông xuất hiện ánh bạc. Quách Tử Thiện hết sức hưng phấn, không hề có cảm giác buồn ngủ. Hắn cẩn thận ôm cổ Phật ra, bày ở địa phương ban đầu, nói:
- Để ta đi tìm Lạc bộ đầu, báo cho ông ấy biết tin tức tốt này!
Hắn liếc mắt nhìn Tô Chuyết, chỉ thấy hai mắt của y đỏ bừng, vằn vện tia máu, thần sắc tiều tụy. Quách Tử Thiện khuyên nhủ:
- Tô tiên sinh, mấy ngày nay thật sự là vất vả tiên sinh rồi. Lạc bộ đầu ngoài miệng mặc dù hiếu thắng, nhưng lúc không có ai cũng khen Tô tiên sinh không dứt miệng với chúng ta đó. Hai vụ án này nếu như không có Tô tiên sinh thì còn chẳng biết lúc nào phá được!
Tô Chuyết mỉm cười, Quách Tử Thiện lại nói:
- Vậy để ta tiễn Tô tiên sinh về nghỉ ngơi trước đi!
Tô Chuyết lại lắc đầu, nói:
- Không phải Quách Bộ đầu muốn đến nhà Lạc bộ đầu thông báo tin vui sao? Ta thấy, ta cũng theo ngài đến quý phủ của thần bộ kiến thức một chút là được rồi.
Quách Tử Thiện khẽ giật mình, lập tức cười đáp:
- Vậy thì vừa vặn! Tại hạ cũng không nên độc chiếm công lao này một mình.
Tô Chuyết cũng không phản bác, theo Quách Tử Thiện xuống tháp. Hai người ra khỏi cửa chính Bạch Mã tự, đột nhiên trông thấy mấy người Vệ Tú cùng Hoa Bình cũng đang rời cửa chính. Tô Chuyết nhíu mày hỏi:
- Sao các ngươi dậy sớm thế?
Lăng Sương nhỏ giọng nói:
- Sớm cái gì? Cả đêm chẳng chợp mắt được chút nào!
- Cả đêm không ngủ?
Tô Chuyết hơi nghi hoặc một chút.
Hoa Bình nói:
- Đêm qua sau khi chúng ta trở về, phát hiện Lạc Khiêm ngồi ngẩn người một mình ở ngoài sân, thẳng đến trời tờ mờ sáng, hắn liền đi mất. Tiểu Y ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng có chút bận tâm, nên mới ra cửa đuổi theo Lạc Khiêm. Chúng ta đương nhiên cũng không yên lòng, muốn đi tìm kiếm tiểu nha đầu đó đây!
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Tiểu Y tuổi tác tuy nhỏ nhưng lòng dạ lại nóng. Càng khó hơn chính là ý chí của nàng rộng lớn, có khi ngay cả chúng ta cũng kém hơn.
Y nhìn xem Vệ Tú đang có chút bận tâm, an ủi:
- Đừng lo lắng, cô bé sẽ không gặp chuyện gì đâu. Nếu các người đều ra ngoài rồi không bằng chúng ta cùng đến phủ thượng của Lạc thần bộ đi. Ta đoán Lạc Khiêm khẳng định đã về nhà rồi.
Vệ Tú liếc nhìn Tô Chuyết một cái, muốn nói lại thôi. Nàng đã không có dị nghị, đám người Hoa Bình càng thêm không có ý kiến. Quách Tử Thiện đi trước dẫn đường, một đoàn người cùng đi theo về phía Lạc phủ. Đám người một đường hướng đông, vừa vặn đón sương sớm. Một vầng mặt trời đỏ dần dần ló đầu ra nhuộm đỏ chân trời.
Cửa nhà Lạc phủ cũng đang được một tia sáng mờ chiếu rọi, Lạc Khiêm nhanh chân đi vào cửa chính, xa xa đã nhìn thấy trong nhà chính, phụ thân đang ngồi một mình ở trước bàn ăn điểm tâm. Lạc Vân Thiên trông thấy Lạc Khiêm, cũng không có ngạc nhiên, từ tốn nói:
- Về rồi à?
Lúc này liền nghe Đoàn Lệ Hoa ở đằng sau hô:
- Lạc Khiêm, chờ ta một chút!
Đợi khi nàng cũng xông vào cửa chính, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Uy thế của Lạc Vân Thiên đã sớm tạo thành bóng ma trong lòng nàng. Đoàn Lệ Hoa nhìn thấy ông ta, trong lòng bất giác cảm thấy lo sợ bất an.
Lạc Vân Thiên nói:
- Đoàn cô nương cũng tới? Cùng qua đây ngồi đi.
Đoàn Lệ Hoa sững sờ, vội vàng cười bồi đáp:
- Không cần không cần...
Nàng kéo kéo tay áo của Lạc Khiêm, nói:
- Sao ngươi lại chạy về nhà rồi?
Vẻ mặt Lạc Khiêm âm trầm, không nói một lời ngồi vào đối diện Lạc Vân Thiên, con mắt trước sau nhìn chằm chằm phụ thân. Lạc Vân Thiên bưng bát, không thèm nhấc mắt, nói:
- Muốn ăn cơm thì tự xới đi, nhìn ta làm cái gì?
Lạc Khiêm không đáp, Đoàn Lệ Hoa thì lại hết sức khó xử, ngồi cũng không được mà không ngồi cũng không được. Chợt nghe ngoài cửa Quách Tử Thiện cười to nói:
- Lão Lạc, tìm được, tìm được rồi!
Ba người trong phòng đều bị tiếng nói của Quách Tử Thiện làm giật mình, Lạc Vân Thiên cau mày nói:
- Tìm được cái gì? Lão Quách, lão cũng sống bao nhiêu là tuổi rồi, sao mà còn không ổn trọng như thế chứ?
Quách Tử Thiện nhanh chân đi qua tiểu viện, đằng sau là đám người Tô Chuyết cũng vẫn đi theo. Tô Chuyết chậm rãi đi qua viện tử, chỉ thấy Lạc phủ cũng không lớn lắm, phòng ở cũng không hoa lệ, không hề tương xứng với thân phận thần bộ vang danh thiên hạ. Trong sân nhỏ không có giả sơn lưu thủy gì, chỉ đặt mấy chậu hoa, cắt sửa rất có lý thú.
Thoáng cái trông thấy có nhiều người tới như vậy, Lạc Vân Thiên quả thật có chút giật mình. Hắn chỉ vào đám người, nghi ngờ nói:
- Sao sớm như vậy mà mọi người đến đây cả rồi?
Quách Tử Thiện hưng phấn nói:
- Lạc bộ đầu, tìm được cổ Phật rồi!
Lạc Vân Thiên nhướng mày:
- Ồ? Tìm được thật ư?
Không chỉ ông ta cảm thấy kinh ngạc, những người khác cũng có chút ngạc nhiên. Đoàn Lệ Hoa vốn đã trở lại bên cạnh Vệ Tú, lúc này buông tay Vệ Tú ra, tiến lên hỏi Tô Chuyết:
- Sư phụ, người tìm được cổ Phật chỉ trong vòng một đêm thôi sao?
Tô Chuyết còn chưa trả lời, Quách Tử Thiện cười nói:
- Đúng đó, việc này hoàn toàn nhờ vào Tô tiên sinh!
Lạc Vân Thiên bỗng thản nhiên nói:
- Cổ Phật tìm được ở đâu?
Quách Tử Thiện đáp:
- Ngài nhất định đoán không ra đâu, hóa ra cổ Phật được giấu ở ngay trong kinh tháp, ở ngay đằng sau một chồng kinh Phật!
Lạc Vân Thiên cau mày, trầm tư một lát, rồi trầm giọng nói:
- Quả thực là đoán không ra. Nhất định là kẻ trộm muốn chờ tình thế trôi qua rồi mới trở lại lấy cổ Phật. Chúng ta chỉ tìm kiếm khắp nơi ở bên ngoài, đâu có đoán được cổ Phật ngay ở nơi đã bị mất!
Quách Tử Thiện vỗ tay cười nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà Tô tiên sinh hình như có kiến giải khác đấy!
Lạc Vân Thiên "A" một tiếng, ngẩng đầu nhìn sang Tô Chuyết. Tô Chuyết cười nói:
- Quách Bộ đầu không chờ nổi muốn tới báo cho Lạc thần bộ tin tức tốt này, kỳ thật có một vấn đề lớn nhất còn chưa được giải quyết!
Lạc Vân Thiên hỏi:
- Vấn đề gì?
Tô Chuyết hỏi ngược lại:
- Lạc thần bộ vì sao không hỏi đến cùng là kẻ nào giấu cổ Phật đi đây?
Lạc Vân Thiên cười nhạt một tiếng, nói:
-Đúng vậy, đến cùng là ai giấu cổ Phật đi? Chắc hẳn Tô tiên sinh đã tìm được đáp án.
Hai người đối mặt nhìn nhau, đám người đột nhiên đều cảm giác được bầu không khí trong phòng dường như trở nên hết sức quỷ dị. Trong không khí mơ hồ tràn ngập nỗi bất an, ngay cả Quách Tử Thiện vốn đang hưng phấn, lúc này trái tim cũng không nhịn được nhảy lên "Thình thịch".
Chỉ nghe Tô Chuyết gằn từng chữ:
- Kẻ đã giấu cổ Phật, giả bộ bị trộm chính là ông! Lạc thần bộ!
Tô Chuyết nói xong câu đó, trong phòng chợt im lặng xuống. Qua hồi lâu mới nghe được một tiếng cười to."Ha ha ha..." Lạc Vân Thiên không có phẫn nộ, cũng không có kinh ngạc, ngược lại cảm thấy hết sức buồn cười.
Tô Chuyết vẫn cứ thản nhiên nhìn xem ông ta, chờ cho đến khi ông ta cười xong. Lạc Vân Thiên đứng lên nói:
- Tô tiên sinh, sáng sớm tiên sinh tới đây là để kể chuyện cười cho ta nghe à?
Quách Tử Thiện cũng ngăn ở giữa hai người, nói với Tô Chuyết:
- Tô tiên sinh, tiên sinh chớ nói lung tung, Lạc bộ đầu làm sao lại ăn trộm cổ Phật chứ?
Duy chỉ có bằng hữu của Tô Chuyết biết y từ trước đến nay không phải là người thích đùa kiểu này, họ đều bình tĩnh đứng ở một bên. Bọn họ lựa chọn tin tưởng Tô Chuyết. Không nhúc nhích còn có Lạc Khiêm. Lạc Khiêm thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không biến đổi, thủy chung u ám ngồi tại chỗ.
Lạc Vân Thiên nhìn xem ánh mắt kiên định của Tô Chuyết, nói:
- Tô tiên sinh, tiên sinh nói ta trộm cổ Phật à? Ta làm bộ đầu hơn hai mươi năm, nếu ta muốn tham tài thì sớm đã tư gia ngàn vạn rồi. Nhưng mà tiên sinh cũng thấy rồi đấy, ta đã sống ở trong gian viện tử này hơn hai mươi năm trời. Vậy ta ăn trộm cổ Phật làm gì?
Tô Chuyết thở dài, đáp:
- Ta cũng không bảo ông ăn trộm cổ Phật, bởi vì ông biết cổ Phật vốn chẳng đổi được vàng bạc. Ông chỉ muốn giấu cổ Phật đi mà thôi!
(chưa xong còn tiếp.)