Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 15 - Chương 15: Kính viếng (thượng)




Tên mặt trắng bởi vì mũ rộng vành bị lấy mất, đột nhiên vứt khốc tang bổng xuống, kêu khóc ngay tại chỗ. Lần này quả thực vượt qua Tô Chuyết dự kiến. Mà tên mặt đen lại mặc kệ đồng bạn, vẫn ưỡn bổng tiến công. Tô Chuyết vẩy chân một cái, khốc tang bổng mà tên mặt trắng vứt xuống bị hất lên. Cây gậy kia giống như đang sống, "Coong" một tiếng, ngăn lại một gậy của tên mặt đen.

Đúng lúc này, Tô Chuyết đột nhiên cảm giác từng cơn gió táp sau lưng. Y biết là kẻ thứ ba rốt cục xuất thủ, không kịp xoay người, đột nhiên nhào về phía trước. Kẻ này mặc dù cũng dùng một cây khốc tang bổng, nhưng uy lực thì không phải hai người trước có thể sánh bằng. Tô Chuyết chỉ cảm thấy cây gậy phía sau như bóng với hình, vẫn luôn cách lưng mình không đến ba thước. Y rõ ràng bị kẻ này ép cho trước sau không cách nào xoay người.

Ngay lúc này, tên mặt đen cũng từ bên cạnh đoạt công. Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, dẫm chân xuống, bất ngờ ngừng lại. Côn bổng của tên sau lưng đúng hẹn mà tới, chạm vào quần áo Tô Chuyết. Tô Chuyết uốn eo một cái, côn bổng lướt qua mảng áo sau lưng Tô Chuyết, "Phanh" một tiếng, đột nhiên đụng vào côn bổng của tên mặt đen. Lần này tên mặt đen bị đánh cho lui thẳng về phía sau. Một chiêu này đi có chút hiểm, nhưng cũng công hiệu ngoài dự đoán. Tô Chuyết thuận thế nhảy về phía trước, xoay người lại.

Kẻ đằng sau cũng thu hồi khốc tang bổng, lạnh lùng đứng đấy. Tô Chuyết trông thấy mặt của hắn, càng thêm ngạc nhiên. Nguyên lai kẻ này nửa mặt bên trái là một mảng đen kịt, nửa bên phải lại trắng bệch. Tô Chuyết chưa bao giờ nhìn thấy tình hình quỷ dị như vậy. Tên hai mặt lạnh lùng nói:

- Các hạ có thân thủ bực này, không phải hạng người vô danh, mời xưng tên họ(*)!

(*) 留下万儿: Lưu hạ vạn nhi. (thường được dùng trong tiểu thuyết võ hiệp, có ý là báo tên họ, danh hiệu, môn phái).

Tô Chuyết cũng cười lạnh nói:

- Ta thấy thân thủ của ngươi cũng không tệ, vì sao muốn giả thần giả quỷ?

Con mắt của tên hai mặt lóe lên tinh quang, đột nhiên lẩm bẩm giống như niệm chú. Tô Chuyết đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nghe thấy một tiếng rít lên. Y bắt đầu lo lắng, chỉ thấy tên mặt đen chẳng biết lúc nào đã đến bên cạnh Đoạn Lệ Hoa, một tay cầm chủy thủ đặt ngang giữa cổ tiểu cô nương, một tay bóp bả vai nàng.

Tên hai mặt nói:

- Vị cô nương này là đồng bạn của các hạ à? Xem ra đêm nay là giờ chết của nàng!

Sắc mặt Tô Chuyết âm lãnh, trong lòng dâng lên lửa giận, giọng nói lạnh lùng:

- Tốt nhất là ngươi nên thả bằng hữu của ta ra, bằng không ngươi nhất định sẽ hối hận!

Tên hai mặt cười lạnh một tiếng, nói:

- Đáng tiếc ta không sợ nhất là uy hiếp!

Nói xong, trong miệng lại lẩm bẩm, tên mặt đen quả nhiên di chuyển chủy thủ lại gần phần cổ trắng nõn của Đoạn Lệ Hoa mấy phân.

Khóe miệng Tô Chuyết đột nhiên hiện ra nụ cười dữ tợn, hai mắt chợt lóe hồng quang, đột nhiên biến mất tại chỗ. Tên hai mặt giật mình, đột nhiên quay đầu, đã nhìn thấy Tô Chuyết đứng trước mặt Đoạn Lệ Hoa, một bàn tay cầm thật chặt tay cầm dao của tên mặt đen, một bàn tay khác ấn lên trán hắn. Tên mặt đen hầu như không kịp phản ứng thì đỉnh đầu đã phun máu, chết thẳng cẳng.

Tên hai mặt kinh hãi, tự biết tuyệt đối không phải là đối thủ của Tô Chuyết, khốc tang bổng trong tay chọc nhẹ xuống đất, thân thể lăng không bay lên, lên xuống hai lần, đã nấp vào trong rừng. Kẻ này vừa đi, tên mặt trắng dường như càng thêm điên cuồng, ôm đầu khập khiễng nhảy vào rừng cây.

Tô Chuyết buông tay ra, thi thể tên mặt đen lập tức ngã xuống đất. Đoạn Lệ Hoa cong miệng lên, lúc này rốt cục mới khóc ra tiếng. Hồng quang trong mắt Tô Chuyết dần dần biến mất, thở dài, ôn nhu nói:

- Sợ rồi chứ?

Đoạn Lệ Hoa đột nhiên nhào vào ngực y khóc lóc, bỗng đẩy Tô Chuyết ra, nhìn xem gương mặt vừa mập mạp vừa xa lạ, lại cảm thấy buồn cười, nhất thời dở khóc dở cười. Tô Chuyết cười nói:

- Được rồi, chúng ta về đi.

Đoạn Lệ Hoa đột nhiên cả giận:

- Tiên sinh giỏi võ công như vây, hóa ra là vẫn đang gạt tiểu nữ!

Tô Chuyết cười nói:

- Cô cũng đâu có hỏi ta biết võ công hay không?

Đoạn Lệ Hoa cảm thấy hình như Tô Chuyết cũng có lý, cứng họng nói không ra lời. Tô Chuyết nói xong cũng đi, Đoạn Lệ Hoa cuối cùng sợ hãi cũng vội vàng đi theo. Hai người trở lại nhà nhỏ rồi tự đi ngủ. Nhưng mà một đêm này, hai người cũng như nhau không ngủ được. Đoạn Lệ Hoa hiển nhiên là bởi vì kinh sợ, Tô Chuyết thì vẫn suy nghĩ sự tình quỷ dị mà đêm nay gặp phải cùng quái nhân hai mặt kia.

Thật vất vả nhịn đến bình minh, Tô Chuyết dọn dẹp xong bọc hành lý, rồi gọi Đoạn Lệ Hoa lên đường. Đoạn Lệ Hoa xoa hai mắt đỏ bừng, mờ mịt hỏi:

- Sớm như vậy muốn đi đâu đây?

Tô Chuyết cười đáp:

- Hôm nay đã là hai mươi bảy tháng chạp, chúng ta còn phải đi kính viếng vị bằng hữu của ta!

Đoạn Lệ Hoa vỗ ót một cái, nói:

- Ngày mai sẽ là ngay đại hôn của vị Tú cô nương kia, xem đầu óc tiểu nữ kìa! Vậy chúng ta đi nhanh đi, đừng làm trễ nải đại sự!

Tô Chuyết thở dài, mỉm cười, đem bao phục vác lên vai, nắm tay Đoạn Lệ Hoa, sóng vai ra ngoài. Khắp nơi thôn trang đều bao phủ một bầu không khí chết chóc, sáng sớm cũng chẳng có sức sống. Đoạn Lệ Hoa ngồi trên lưng lừa, Tô Chuyết đắt lừa bước nhanh ra khỏi thôn trang, đi thẳng về phía Thành Đô. Không quá thời gian nửa ngày, hai người đã tiến vào thành.

Tiến vào trong thành mới có thể cảm nhận được khí tượng của thiên phủ chi quốc (*). Bởi vì đã gần đến cửa ải cuối năm, đâu đâu cũng có cảnh tượng giăng đèn kết hoa. Bên đường các loại sạp hàng đồ chơi quà vặt cũng nhiều hơn. Những đứa trẻ tốp năm tốp ba, vui chơi ầm ĩ dọc phố xuyên ngõ hẻm. Thỉnh thoảng có một hai tiếng pháo vang truyền đến, hù cho người ta nhảy dựng.

(*) Thiên phủ chi quốc: Thành Đô được gọi là "Thiên Phủ Chi Quốc", có nghĩa là "đất nước thiên đường".

Tiến vào nơi này, Đoạn Lệ Hoa mới dần dần tản đi lo lắng lưu lại dưới đáy lòng đêm qua, lạ lẫm trái xem phải xem. Tô Chuyết thở dài một tiếng:

- Sắp tết rồi!

Liền không nói nữa.

Đoạn Lệ Hoa không rõ vì sao y chợt sinh phiền muộn, mắt to nháy nháy, không biết đang suy nghĩ gì. Tô Chuyết cũng không đi dạo, mà là xuyên qua mấy con phố, tiến vào một căn viện tử. Viện tử này không giống các nhà khác, đã không treo đèn lồng đỏ, cũng không thay câu đối xuân mới, căn bản không có một chút không khí ăn tết nào.

Đoạn Lệ Hoa đang cảm thấy kỳ quái, Tô Chuyết tiến lên nhẹ nhàng gõ vang vòng cửa. Qua hồi lâu, cửa chính mới chậm rãi mở ra. Mở cửa là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, cẩn thận quan sát, hỏi:

- Các vị tìm ai?

Nếu như Hoa Bình và Yến Linh Lung ở đây thì sẽ biết người phụ nữ này chính là thê tử của Mã Chân. Năm đó ở kinh sư, cả nhà Mã Chân bị Vệ Tiềm giam tại phủ đệ Xu Mật Sứ để hãm hại Tô Chuyết. May mà có hai người Hoa Bình cứu bọn họ ra. Bất quá người mà bọn họ muốn cảm tạ nhất là Tô Chuyết, chỉ tiếc chưa hề gặp mặt. Huống chi lúc này Tô Chuyết đang giả dạng làm một thương nhân, ngay cả tiếng nói cũng tận lực đè thấp. Y nói ra:

- Chúng ta là bằng hữu của Mã sư phụ, nghe nói Mã sư phụ đột ngột qua đời, nên đặc biệt đến kính viếng.

Cô ta lại không buông lỏng cảnh giác, nói:

- Nhưng mà tiện thiếp chưa từng nghe gia phu nhắc qua các vị!

Tô Chuyết hành lễ nói:

- Thì ra là Mã đại tẩu, thực không dám giấu giếm, ta và Mã sư phụ chỉ gặp mặt vài lần, nhưng lại tâm đầu ý hợp. Đại tẩu yên tâm, chúng ta chỉ muốn đến linh cữu Mã sư phụ thắp nén hương, một hồi sẽ đi!

Tô Chuyết giả bộ một thương nhân khoảng bốn mươi tuổi, lại mở miệng kêu một tiếng đại tẩu. Đoạn Lệ Hoa chỉ cảm thấy thú vị, Mã phu nhân cũng rất xấu hổ. Cô ta mở cửa, nói khẽ:

- Vậy thì xin mời vào!

Nói xong mời hai người vào cửa.

Tô Chuyết đi theo Mã phu nhân, đột nhiên hỏi:

- Xin hỏi Mã sư phụ là qua đời lúc nào? Thân thể Mã sư phụ luôn rất khỏe, sao đột nhiên lại chết bất đắc kỳ tử chứ?

Nhắc đến chuyện này, vành mắt Mã phu nhân hơi đỏ lên, nói:

- Ngày đó gia phu về nhà còn rất khỏe, ai biết ngày thứ hai đã...

(chưa xong còn tiếp.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.