Chẳng những thi thể không bị hư thối, thậm chí ngay cả mùi xác thối cũng không có, ngược lại tràn ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt. Tô Chuyết âm thầm kinh hãi, tận lực không nhìn con mắt tử thi. Người này ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, dáng người khôi ngô, y phục trên người đã rách rưới, lộ ra một thân cơ bắp rắn rỏi ngăm đen.
Ánh lửa chiếu rọi, bàn tay thi thể chợt lóe sáng lên. Tô Chuyết dùng cuốc móc tay trái thi thể, phát hiện hóa ra bên trong lòng bàn tay trái có một chiếc nhẫn vàng tinh xảo, mặc dù chôn trong đất mấy tháng, nhưng vẫn lập loè sáng. Tô Chuyết có chút minh bạch, đoán chừng người này trước khi chết đã nắm thật chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, thế nên mấy người chôn xác mới không phát hiện. Trải qua mấy tháng, thi thể không còn cứng ngắc, bàn tay cũng mở ra, làm lộ chiếc nhẫn.
Y nhìn chiếc nhẫn chằm chằm, càng xem càng kỳ, chỉ thấy chiếc nhẫn này không giống bình thường, không khắc một ít hoa văn cát tường, ngược lại dùng một khô lâu nhỏ máu làm trang sức. Tô Chuyết nhặt chiếc nhẫn lên, dùng vải bọc lại, bỏ vào trong tay áo, lúc này mới lại quan sát thi thể.
Đột nhiên, một cảnh tượng khiến cho Tô Chuyết chấn kinh. Nguyên lai trên thân thi thể chồng chất vết thương, không phải vết thương do đao kiếm, mà giống như vết bầm tím, rất nhiều nơi bị đập rớt một mảng da thịt lớn. Có nhiều vết thương vẫn còn đỏ sẫm máu tươi, mới vừa giật giật cánh tay trái thi thể, ai ngờ miệng vết thương trên cánh tay chảy máu tươi, ngấm vào đất bùn, đỏ sậm dọa người. Tô Chuyết kỳ quái nói:
- Chuyện gì thế này? Những vết thương này do binh khí nào tạo thành?
Đúng lúc này, trong gió chợt truyền đến một giọng nói phập phù. Một người khàn giọng nói ra:
- Vết thương trên người hắn là do khốc tang bổng (*) đánh!
(*) Khốc tang bổng: cây đại tang; gậy đại tang (lúc động quan, người con để tang chống gậy, trên đó có quấn một tờ giấy trắng)
Tô Chuyết giật mình, vội vàng nhảy khỏi hố đất, đầu tiên nhìn đến Đoạn Lệ Hoa. Chỉ thấy nàng vẫn đứng ở đằng xa, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hoàng. Lại quay người nhìn, chỉ thấy bên cạnh rừng cây có ba người đứng một hàng. Ba người này chiều cao như nhau, ăn mặc giống nhau, khoác trên thân áo choàng rộng lớn, đầu đội mũ vành rộng che khuôn mặt. Mỗi người cầm một cây gậy gỗ trong tay, dựng ở bên cạnh, cây gậy còn cao hơn người một cái đầu.
Ba người này xuất hiện vô cùng quỷ dị, không có tiếng bước chân nào mà đã đứng ở nơi đó. Tô Chuyết thầm giật mình, ngưng thần đề phòng. Chỉ nghe một người nói:
- Bằng hữu, ngươi là ai? Có biết nơi đây không phải chỗ mà ngươi nên tới không?
Người này nói giọng Tứ Xuyên, nhưng giọng nói băng lãnh, cơ hồ không giống như người phát ra. Mà khi hắn ta nói, ba người đều làm động tác giống nhau, để cho người ta không phân rõ đến cùng là ai đang nói chuyện.
Tô Chuyết cười đáp:
- Bằng hữu, các người là ai? Muộn như vậy còn nhảy ra giả thần giả quỷ, không sợ hù dọa người khác à?
Ba người kia lại đồng thời đáp:
- Chúng ta không có giả thần giả quỷ! Chúng ta chính là quỷ...
Vừa dứt lời, từ trong đất bằng nổi lên một cơn gió lạnh, làm cho người ta rùng mình. Gió thổi chuông nhỏ trên gậy gỗ ba người, vang lên leng keng, một thứ giống như chuỗi tiền giấy theo gió tung bay.
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Hóa ra đây chính là khốc tang bổng! Nói như vậy, người nằm ở đây là bị các ngươi đánh chết à?
Ba người lại nói:
- Hắn đã hết tuổi thọ, Diêm Vương ra lệnh chúng ta đến câu hắn đi. Ngươi nói xem hắn có thể không chết sao?
Tô Chuyết cười nói:
- Diêm Vương bảo người canh ba chết, không dám giữ người đến canh năm. Hắn đích xác phải chết!
Ba người lại nói:
- Hắn đã là một người chết, sao ngươi còn ở nơi này, chẳng lẽ muốn chết cùng hắn à?
Tô Chuyết cười nói:
- Đương nhiên là ta không muốn chết. Bất quá, ta lại có một nghi vấn.
- Nghi vấn gì?
Ba người lạnh lùng hỏi.
Tô Chuyết nói:
- Người này đã chết ba tháng, vẫn luôn chôn ở chỗ này. Các ngươi muốn câu hồn, vì sao bây giờ mới đến?
Ba người không trả lời, dường như có vẻ nghẹn lời. Tô Chuyết cười một tiếng, nói:
- Xem ra các ngươi cũng không biết đáp lại vấn đề này thế nào. Vậy để ta đến thay các ngươi trả lời đi! Ba người các ngươi một đường truy sát người này. Hắn trốn đến nơi đây thì chết, được một nhóm người có lòng tốt chôn cất. Các ngươi đuổi đến nơi đây nhưng không tìm thấy người, nên lại đi tìm nơi khác. Tìm một hồi vẫn tìm không thấy. Các ngươi liền nghĩ, người này sớm đã trúng kịch độc, lẽ ra sống không quá ba ngày, làm sao trốn xa như vậy được? Thế là các ngươi lại trở về thôn trang này. Chỉ là các ngươi vạn vạn đoán không được, phần mộ người này ở ngay dưới mắt. Thẳng đến tối nay, ta đào phần mộ ra, kinh động đến các ngươi, các ngươi mới tìm tới nơi này!
Trầm mặc hồi lâu, Tô Chuyết không nói lời nào, ba người kia cũng không nói chuyện. Tô Chuyết bỗng cười lạnh nói:
- Thế nào? Bị ta đoán trúng rồi ư?
Ba người lạnh lùng nói:
- Bằng hữu, ngươi nói quá nhiều rồi!
Vừa dứt lời, người bên trái đột nhiên tiến lên. Cũng không thấy hắn di chuyển chân, thân thể giống như theo gió lướt thẳng, đã đến đến trước mặt Tô Chuyết. Khốc tang bổng trong tay hắn ưỡn ra đâm về phía Tô Chuyết.
Lần này mặc dù ngoài dự liệu, nhưng Tô Chuyết sớm đã cảnh giác, đưa tay đón đỡ, bỗng nhiên lòng bàn tay đau nhói. Tô Chuyết lấy làm kinh hãi, vội vàng nghiêng mình lui lại, giơ bàn tay lên xem xét, chỉ thấy bàn tay bị rách mấy lỗ lớn, chảy máu. Hóa ra đầu trước của khốc tang bổng toàn là gai ngược, nếu không phải Tô Chuyết nhanh nhạy thì bàn tay chỉ sợ đã phế rồi.
Người kia tập kích thành công thì cười lạnh. Tô Chuyết nhờ ánh trăng, đột nhiên trông thấy gương mặt người kia dưới mũ rộng vành, là một khuôn mặt đen kịt, đột nhiên y giật nảy mình. Không kịp nghĩ nhiều, sau lưng tên mặt đen lại vọt lên một người, từ trên không đâm một gậy về phía Tô Chuyết. Thì ra là đồng bạn của tên mặt đen xuất thủ!
Tô Chuyết bị thua thiệt, nhất thời không cách nào phá giải khốc tang bổng, đành phải lui lại tránh né. Người kia đứng ở đầu vai tên mặt đen, Tô Chuyết trông thấy một khuôn mặt trắng bệch như ma thắt cổ của hắn, trong lòng cả kinh. Tên mặt trắng và tên mặt đen đứng trồng lên nhau, hai cây khốc tang bổng một cây đánh bên trên, một cây đánh ở dưới, khiến cho Tô Chuyết liên tục lui về phía sau.
Còn có một người vẫn đứng tại chỗ, cũng không gia nhập trận vây công. Đoạn Lệ Hoa cũng đứng ngoài hai mươi bước, dường như sợ đến choáng váng, che miệng khẩn trương nhìn xem cuộc kích đấu, thỉnh thoảng bị kinh hãi khi Tô Chuyết gặp phải tình hình nguy hiểm. Nàng sợ bản thân tùy tiện lên tiếng sẽ ảnh hưởng đến Tô Chuyết, chỉ có thể siết chặt nắm đấm.
Tô Chuyết đã né tránh mười mấy chiêu. Hai người kia công thủ có độ, phối hợp chặt chẽ, gần như không có sơ hở. Cộng thêm binh khí quỷ dị, uy lực vô cùng, Tô Chuyết không dám đối đầu trực diện. Lại lùi hai bước, đột nhiên phía sau lưng căng thẳng, đã dựa sát vào một cây đại thụ. Mắt thấy hai cây khốc tang bổng đột kích mà Tô Chuyết không thể lui lại. Đoạn Lệ Hoa không nhịn được che miệng lên tiếng kinh hô.
Thân thể Tô Chuyết đột nhiên bật cao ba thước, cây khốc tang bổng của tên mặt đen đóng thẳng lên trên thân cây. Thân trên Tô Chuyết tránh qua cây gậy của tên mặt trắng, dưới chân vững vàng hạ xuống thân gậy của tên mặt đen. Trên chân y là giày bông vải bền nên không sợ gai ngược trên khốc tang bổng.
Tên mặt đen ra sức rút về, ai ngờ thân thể Tô Chuyết dường như nặng ngàn cân. Mặc hắn dùng sức thế nào, khốc tang bổng dưới lòng bàn chân Tô Chuyết vẫn không nhúc nhích tí nào. Tên mặt trắng trên vai hắn thấy thế, vội vươn gậy ra đánh về phía hai chân Tô Chuyết. Tô Chuyết thuận thế nhảy lên thật cao, lăng không xoay người một cái, một tay bắt được mũ rộng vành của tên mặt trắng, kéo xuống.
Tên mặt đen rốt cục rút về khốc tang bổng, nhưng mà Tô Chuyết đã nhảy đến phía sau hai tên. Hai tên này chồng lên nhau, quay người phí sức. Tô Chuyết cầm trong tay mũ rộng vành dùng sức vung lên. Mũ rộng vành kia xoay xoay quay tròn, bắn nhanh về phía hai tên kia.
Hai tên kia vừa mới quay người lại, mũ rộng vành đã đâm vào bắp chân tên mặt trắng. Bỗng chốc như bị đá tảng đánh vào, tên mặt trắng đứng không vững, "Phanh" một tiếng rớt xuống mặt đất. Hắn nhìn thấy mũ rộng vành bị nện nát trên đất, lúc này mới phát hiện mũ rộng vành che mặt đã không có trên đầu, lại chẳng quan tâm đến xương chân bị gãy, ôm đầu gào lên.
Tô Chuyết thấy hắn gào khóc bi thương, hai tay che mặt, dường như không muốn để cho người khác trông thấy diện mạo của hắn vậy. Nhưng mà cuối cùng hai tay không che hết, chỉ thấy trên đầu hắn hói một mảng lớn, chỉ còn lại mấy nhúm tóc xám trắng tán loạn, trên đầu mọc đầy bọc mủ, phối hợp với gương mặt trắng bệch, quả thật giống như là ác quỷ.
(chưa xong còn tiếp.)