Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 15 - Chương 11: Thục đạo nan (thượng)




Tô Chuyết nghe vậy sững sờ, cười nói:

- Nói đùa gì thế!

Bỗng dưng lại nghĩ tới sư phụ Quỷ Ẩn của mình, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, thở dài một hơi.

Đoạn Lệ Hoa thấy y bỗng nhiên rầu rĩ không vui, cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng bóp vai cho y. Tô Chuyết mặt ủ mày chau, qua loa ăn xong cơm tối liền về phòng, ngồi ở trước bàn nghĩ đến chuyện cũ. Lưu Đình còn ở phòng sách viết chữ, trong phòng chỉ có một mình y.

Cửa phòng bỗng bị bị đẩy ra, Tô Chuyết ngẩng đầu lên nhìn, lại là Đoạn Lệ Hoa bưng một chậu nước ấm, dùng thân thể đụng mở cửa phòng. Nàng nói ra:

- Tô tiên sinh, tiểu nữ đánh nước ấm cho tiên sinh rửa mặt!

Tô Chuyết thản nhiên nói:

- Cô đặt ở đó đi!

Đoạn Lệ Hoa nói:

- Tô tiên sinh, tiên sinh không muốn thu ta làm đồ đệ cũng không nên mất hứng mà!

Tô Chuyết mỉm cười nói:

- Không phải do cô đâu.

Nói xong đứng dậy, tiếp nhận chậu nước từ Đoạn Lệ Hoa. Y nhìn xem gương mặt Đoạn Lệ Hoa, bỗng nhiên "A" một tiếng. Chỉ thấy nàng rửa đi son phấn và màu son trên mặt, tố diện triêu thiên (chỉ phụ nữ không son phấn), lại càng lộ vẻ thanh lệ. Kỳ quái hơn chính là, khi nàng không chút son phấn thế mà thoạt nhìn còn trẻ hơn.

Tô Chuyết kỳ quái nói:

- Cô có mười chín tuổi thôi sao? Sao ta cảm thấy không giống?

Đoạn Lệ Hoa giảo hoạt cười một tiếng, nói:

- Phật viết, không thể nói, không thể nói...

Tô Chuyết lắc đầu cười khổ, nghĩ không ra ban ngày mình vừa lấy câu đó làm cớ giấu diếm nàng. Lúc này Đoạn Lệ Hoa vừa học được đã dùng ngay. Tô Chuyết rửa mặt xong, Đoạn Lệ Hoa bưng chậu rửa mặt, nói:

- Tô tiên sinh, sớm nghỉ ngơi một chút đi! Sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải đi đường đó!

Nói xong rồi hấp tấp rời cửa.

Tô Chuyết nhìn xem bóng lưng nàng, không khỏi mỉm cười, trong lòng bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh khi còn bé mình và sư phụ sinh hoạt. Khi đó mình còn nhu thuận thông minh hơn Đoạn Lệ Hoa, chuyện gì cũng có thể làm cho Quỷ Ẩn cao hứng hài lòng. Y khẽ thở dài, thầm nghĩ: Nếu như sư phụ còn ở nhân thế thì sẽ như thế nào đây? Y chợt cười khổ hai tiếng, Quỷ Ẩn sớm đã không phải là vị sư phụ mà mình biết trước đây rồi, cho dù còn sống chỉ sợ cũng phải như nước với lửa cùng mình! Y nghĩ như vậy, cả người nằm dài trên giường, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Đinh Lương Dục làm xong điểm tâm, còn chuẩn bị một ít bánh nướng lương khô, lại cho Đoạn Lệ Hoa hai bộ quần áo, đồng thời đặt trong bao quần áo, tiễn bọn họ ra ngoài. Trên trấn cũng không có nhà nào cho thuê ngựa cưỡi, bất quá Hứa Linh biết được hai người Tô Chuyết muốn đi đường xa, bất ngờ dắt qua một đầu lừa đen trong nhà tặng cho hai người.

Tô Chuyết và Đoạn Lệ Hoa tự nhiên là thiên ân vạn tạ. Cáo biệt mấy người, rời trấn hướng nam, đi nửa ngày dần dần không thấy bóng người. Bốn phía núi non trùng điệp, đường cũng càng ngày càng hẹp, gập ghềnh khó đi. Đoạn Lệ Hoa chưa hề đi qua con đường khó đi như thế, Tô Chuyết để nàng cưỡi trên lưng lừa, còn y dắt lừa đi trước dẫn đường. Đoạn Lệ Hoa cưỡi trên lưng lừa, hai chân lắc lư trên không, cười cười nói nói, trên đường đi cũng không tịch mịch.

Cứ thế đi ba bốn ngày, qua hai đêm chốn hoang dã, lại ở hai đêm trong căn nhà tồi tàn của thợ săn. Sớm chiều ở chung, hai người dần dần không còn ngăn cách. Đoạn Lệ Hoa mười phần thông minh, trải qua mấy ngày ở chung cũng dần hiểu rõ Tô Chuyết. Thường thường chỉ cần sắc mặt Tô Chuyết thoáng biến đổi, nàng liền có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Tô Chuyết. Tô Chuyết cũng không nhịn được bắt đầu bội phục nàng.

Ngày hôm nay, Tô Chuyết chỉ vào một đoạn đường núi phía trước, nói:

- Chúng ta đã qua đường Tử Ngọ, phía trước chính là đường Kim Ngưu. Nơi đây là đoạn đường hiểm nhất, cô phải chú ý chút, chớ ngã xuống từ trên lưng lừa đó!

Đoạn Lệ Hoa chẳng hề để ý, cười nói:

- Tô tiên sinh, làm sao tiên sinh chọn đoạn đường khó đi như vậy?

Tô Chuyết đáp:

- Từ xưa đến nay, con đường nhập Thục đều không dễ đi. Lại nói, trước kia ta không có ý định dẫn theo cô! Nếu như ta đi một mình ngược lại là nhẹ nhõm.

Trên mặt Đoạn Lệ Hoa lộ ra nụ cười xấu xa, ngoài miệng lại nói:

- Rồi rồi rồi, là tiểu nữ liên lụy tiên sinh!

Vừa dứt lời, móng lừa giẫm lên một cục đá, trượt một phát. Lưng lừa nghiêng đi, Đoạn Lệ Hoa không có giữ chặt liền ngã rớt xuống đất.

Tô Chuyết giật mình, vội vàng thò tay chộp, vừa vặn nắm lấy hai tay nàng, mới không để nàng thuận thế lăn xuống dốc núi. Tô Chuyết lại dùng lực bế Đoạn Lệ Hoa lên, ngồi trên một tảng đá lớn bên đường. Đoạn Lệ Hoa ôm chân trái, không ngừng kêu lên đau đớn. Tô Chuyết cũng không nghĩ ngợi nhiều được, cởi vớ giày chân trái của nàng. Chỉ thấy một vết thương dài đỏ lòm nằm trên cẳng chân tím bầm. Là vừa nãy bị đá nhọn cắt ra.

Tô Chuyết cau mày nói:

- Đã bảo cô cẩn thận chút, cô cứ không nghe!

Đoạn Lệ Hoa chịu đựng đau đớn, lại còn có thể cười ra tiếng, nói:

- Chẳng qua... Là một chút vết thương da thịt... Không có gì đáng ngại...

Tô Chuyết hừ một tiếng, cầm ấm nước đi ngược lại. Lúc nãy đi qua một khe núi, y liền muốn đi lấy ít nước suối. Đi không bao xa, quẹo qua một khúc quanh, chợt trông thấy có hai người đàn ông xách bọc hành lý đang đi về phía bên này. Hai người đó trông thấy Tô Chuyết, đồng thời sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu, vội vàng chạy lên phía trước.

Con mắt Tô Chuyết xoay chuyển, cười lạnh một tiếng, nhìn xem hai người ngang qua chỗ Đoạn Lệ Hoa ngồi, rồi mới đi về phía hẻm núi. Lấy nước về, rửa sạch vết thương cho Đoạn Lệ Hoa, lại cẩn thận băng bó, lúc này mới tính là đại công cáo thành.

Đoạn Lệ Hoa vẫn luôn cắn răng chịu đựng, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi. Tô Chuyết nói:

- Cô ngồi trên lưng lừa cũng không an toàn. Được rồi, cứ để ta cõng cô đi!

Nói xong quay lưng đi.

Đoạn Lệ Hoa nhẹ nhàng nằm trên lưng Tô Chuyết, cười nói:

- Tô tiên sinh, tiểu nữ thấy có đôi khi ngài giống như một tiên sinh dạy học, có đôi khi lại giống một vị đại hiệp. Hoàn toàn không có mềm yếu như văn nhân!

Tô Chuyết cười thầm: Ta còn chưa nói cho cô biết ta có võ công đâu! Y cõng Đoạn Lệ Hoa, dắt con lừa đen, bước nhanh lên dốc. Dáng người Đoạn Lệ Hoa nhỏ nhắn xinh xắn, cũng không cảm thấy một chút trọng lượng nào. Nàng nằm sấp trên lưng, thỉnh thoảng lại đùa dai thổi hơi vào lỗ tai Tô Chuyết, trêu chọc Tô Chuyết mắng to.

Đoạn Lệ Hoa đột nhiên hỏi:

- Đường này là ai xây? Có bản lĩnh như thế!

Tô Chuyết cười nói:

- Truyền thuyết kể vào thời Tần con đường này được năm đại lực sĩ xây dựng. Bất quá chỉ là truyền thuyết mà thôi. Con đường này trải qua mấy trăm năm tu kiến mới có quy mô hôm nay. Thời nhà Đường có một vị đại thi nhân tên là Lý Bạch, từng ở chỗ này viết một bài thơ, gọi là 《 Thục Đạo Nan 》.

- Ông ta nói: tây đương thái bạch hữu điểu đạo, khả dĩ hoành tuyệt nga mi điên. Địa băng sơn thôi tráng sĩ tử, nhiên hậu thiên thê thạch sạn tương câu liên. Khả dĩ tòng trung khuy kiến tu lộ chi nan

(Phía tây là núi Thái Bạch có đường chim bay, có thể vắt ngang đến tận đỉnh núi Nga Mi. Đất lở, núi sập, tráng sĩ chết, rồi mới có thang trời, đường đá móc nối liền nhau).

Đoạn Lệ Hoa nói:

- Tiểu nữ từng nghe cha đọc bài thơ này, ông nói: Thục đạo chi nan, nan vu thượng thanh thiên (Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh)!

Tô Chuyết gật đầu, nói:

- Không sai! Hoàng hạc chi phi thượng bất đắc quá, viên nhu dục độ sầu phàn viên. Liên phi điểu hòa viên hầu đô tẩu bất thượng khứ (Hạc vàng còn không bay qua được; vượn khỉ muốn vượt qua, cũng buồn khi vin tới, leo trèo), cô nói xem có hiểm hay không?

Đoạn Lệ Hoa cười nói:

- Thế nhưng tiểu nữ thấy tiên sinh còn chạy nhanh hơn khỉ đấy!

Tô Chuyết cười nói:

- Bất quá, nơi này mặc dù đường hiểm, nhưng hiểm hơn lại là lòng người! Trong thơ nói: Kiếm Các tranh vanh nhi thôi ngôi, nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai. Sở thủ hoặc phỉ khinh, hóa vi lang dữ sài (Miền Kiếm Các cheo leo, chót vót, chỉ một người canh giữ ải, đến muôn người cũng không mở nổi. Những kẻ giữ ải có thể không phải là người thân, lại biến đổi thành ra loài sài lang).

- Câu này có ý gì?

Đoạn Lệ Hoa hỏi.

Tô Chuyết kiên nhẫn giải thích đáp:

- Nói đúng là, chốn cửa ải Kiếm Môn rất nguy hiểm, dễ thủ khó công. Nếu như thủ vệ ở đây không phải là chí thân của mình, rất có thể sẽ làm phản, chiếm núi làm vua, biến thành sài lang ăn thịt người!

Đoạn Lệ Hoa hít một hơi khí lạnh, nói:

- Vậy chúng ta sẽ đụng phải những sài lang đó sao?

(chưa xong còn tiếp.)

http://www.thivien.net/L%C3%BD-B%E1%...nKHaayHMN3KvlQ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.