Tần Lôi được Tô Chuyết nhắc nhở, cũng giật mình, vội hỏi Lý Hoành:
- Ngươi phát hiện thi thể thế nào?
Lý Hoành ngẩn ra một chút, đáp:
- Là người giúp việc dẫn thuộc hạ đi đã phát hiện thi thể. Còn tên giúp việc này sống độc thân, ở một mình trong nhà nhỏ ngay đằng kia không xa. Chúng ta đi tới nơi đó thì phát hiện cửa nhà đã mở, nhưng không có người. Thuộc hạ cho rằng hắn đã chạy rồi nên cùng người giúp việc kia chia ra tìm kiếm. Thuộc hạ đi hướng nam, người giúp việc kia đi hướng bắc. Tìm một hồi thì nghe được hắn kêu gọi thuộc hạ. Chạy tới mới phát hiện thi thể nằm trên mặt đất. Thuộc hạ không dám tự tiện hành động nên sai người giúp việc kia đi thông tri hai người, còn mình thì trông ở đây!
Tần Lôi nhẹ gật đầu, trầm ngâm nói:
- Lúc phát hiện thi thể thì ở ngay đây, như vậy hung thủ giết người ở chỗ nào?
Lý Hoành vội nói:
- Để thuộc hạ đi tìm xung quanh!
Dứt lời rồi bắt đầu tìm kiếm bốn phía. Chỉ một lúc sau, mấy người bộ khoái dưới tay Tần Lôi cũng chạy tới, Lý Hoành liền kêu gọi cả thảy, phân phối nhiệm vụ, cùng nhau đi tìm hiện trường giết người.
Tô Chuyết như cũ ngồi xổm trên mặt đất xem xét thi thể, trong miệng tự nhủ:
- Chẳng những là trên đất, ngay cả trên thân thi thể cũng không có bao nhiêu vết máu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hơn nữa tại sao hung thủ muốn dời xác đến đây? Đến cùng là muốn giấu điều gì?
Tần Lôi ở bên cạnh y, trông thấy bàn tay phải của thi thể nắm chặt, dường như đang nắm thứ gì. Ông ta tách ngón tay thi thể ra, nhưng trong lòng bàn tay cũng chẳng có gì cả. Tần Lôi kỳ quái nói:
- Rõ ràng bàn tay của hắn giống như đang nắm thứ gì, vì sao mở ra lại chẳng có gì hết?
Tô Chuyết nói:
- Không phải là không có gì hết, mà là đã bị hung thủ cầm đi rồi!
Y tinh mắt, cẩn thận nặn ra một miếng giấy từ trong khe móng tay của bàn tay đó.
Tần Lôi xem xét, lấy làm kinh hãi, bật thốt lên:
- Là giấy ư?! Chẳng lẽ đó là quyển sách ghi chép số hiệu ngân phiếu?
Tô Chuyết lắc đầu, nói:
- Không giống. Người giúp việc của tiền trang đã nói qua, quyển sách đó vẫn luôn được cất giữ ở chỗ chưởng quỹ, không thể nào ở trong tay người giúp việc họ Trần này. Hơn nữa từ miếng giấy nhỏ này đến xem, chất lượng của giấy quá kém, căn bản không giống giấy viết chữ.
Tần Lôi kỳ quái nói:
- Vậy rốt cuộc là của thứ gì?
Tô Chuyết lắc đầu, nói:
- Kỳ quái hơn chính là, vì sao quần áo trên thân thi thể lại ẩm ướt?
Tần Lôi nói:
- Bây giờ đang cuối thu, chắc là do sương sớm.
Tô Chuyết nói:
- Không đúng. Mấy ngày nay thời tiết khô ráo, bây giờ mặt trời còn chưa xuất hiện, nếu như sương xuống, trên đất hẳn là còn hạt sương. Thế nhưng ông xem mặt đất và cỏ ở trên đều khô, điều này nói rõ trên thân thi thể không phải là sương. Ta thấy, ngược lại có chút giống như mồ hôi.
- Mồ hôi ư?
Tần Lôi cũng có chút hồ đồ rồi.
- Chẳng lẽ người này chết rồi mà còn đổ mồ hôi được à?
Tô Chuyết nâng chân thi thể lên nhìn, nhướng mày, trầm ngâm nói:
- Dính trên đế giày thi thể là mấy cọng cỏ xanh, mà ở trên đất chỉ có mấy gò cỏ khô. Trước khi chết hắn đã từng đến đâu chứ?
Hiện trường của xác chết họ Trần quả thực có chút quái gở, khiến cho người ta không thể hiểu nổi. Tô Chuyết cũng khó có thể suy nghĩ rõ ràng, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy ba người giúp việc của Thiên Hạ tiền trang đứng xa xa một bên. Y vẫy tay ra hiệu mấy người qua đây, ba người giúp việc sợ hãi xác chết, run lẩy bẩy đến gần một chút. Tô Chuyết cũng không miễn cưỡng, cách một khoảng cách hỏi:
- Ngày thường tên Tiểu Trần này có kẻ thù gì không? Hoặc là có quen thân với người nào không?
Một người giúp việc đáp:
- Bình thường Tiểu Trần chỉ hơi lười chút thôi, tính cách cũng rất hiền hoà, chắc chắn sẽ không kết thù với ai.
- Lười ư?
Tô Chuyết hỏi.
Người kia gật đầu đáp:
- Đúng vậy, giống như sáng sớm hôm nay, bọn tiểu nhân đến cả rồi, chỉ riêng có Tiểu Trần không tới. Mọi người cũng không thấy kỳ quái vì đều biết chắc là hắn đang ngủ nướng rồi! Bất quá Tiểu Trần đầu óc nhanh nhẹn, Tiền chưởng quỹ rất tán thưởng hắn, có chút chân chạy việc vặt thường xuyên giao cho hắn xử lý.
Tô Chuyết gật đầu, trầm tư một lát. Lúc này, chúng bộ khoái lục tục trở về. Ai cũng chán nản, Lý Hoành nói:
- Tần Bộ đầu, các huynh đệ đã tìm ở phụ cận nhưng không tìm được hiện trường gây án.
Tần Lôi gật đầu, thở dài, nói ra:
- Như vậy đi, để hai người nhấc thi thể về. Lý Hoành, ngươi lại dẫn mấy người đi tìm xung quanh thử xem.
Ông ta sắp xếp xong xuôi, đứng dậy nhìn thấy Tô Chuyết đang sững sờ xuất thần, biết y không cách nào buông bỏ, ân cần nói:
- Tô lão đệ, xảy ra chuyện như vậy cũng không phải lỗi của cậu. Chỉ có thể oán tên hắc thủ sau màn thực sự quá mức hung tàn, cậu không cần tự trách.
Tô Chuyết gật đầu, thở dài, nói:
- Tần Bộ đầu, vẫn là lục soát nhà tiền trang kia của Tiền Thông thêm lần nữa đi, nói không chừng sẽ có phát hiện gì. Ta muốn đi một mình...
Dứt lời chậm rãi đi xa.
Tần Lôi không muốn miễn cưỡng, nhìn xem bóng lưng Tô Chuyết thở dài một tiếng. Tô Chuyết vẫn không nghĩ ra được chỗ mấu chốt, trong lòng buồn bực, lửng thững mà đi, bất giác đã tới trên đường. Lúc này đang là thời gian ăn sáng, các quầy điểm tâm cửa tiệm hai bên đường náo nhiệt vô cùng. Bên trong lồng hấp nồi lớn tỏa ra khí nóng, ngược lại để cho Tô Chuyết cảm thấy được một tia rét buốt đầu buổi sáng. Y ôm chặt hai tay, chợt nghe thấy phía sau có người gọi:
- Tô Chuyết
Tô Chuyết sững sờ, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Hoa Bình. Hai người nhiều ngày không gặp, không ngờ lại ở gặp nhau ở chỗ này. Hoa Bình mừng rỡ vô cùng, nhưng nhận ra được tâm tình Tô Chuyết sa sút, gã kéo y đi đến một cửa tiệm bánh bao. Hoa Bình nói:
- Ta nghe nói cậu ở Kim Lăng nên chạy tới, đêm qua mới đến. Quả thật là trùng hợp, lúc ta ra ngoài ăn điểm tâm thì gặp được cậu!
Tô Chuyết và gã tìm bàn lớn ngồi xuống, trông thấy khuôn mặt Hoa Bình đầy vẻ phong trần, trong lòng cảm động, hỏi:
- Huynh làm xong chưa?
Hoa Bình kêu hai lồng bánh bao, đáp:
- Không tệ. Ngày đó ở thôn Bách Lý ta đã đáp ứng Chu Quý làm cho hắn một chuyện. Mặc dù hắn ta không có ý tốt nhưng ta lại không thể thất tín được. Bất quá khiến cho ta không nghĩ tới chính là vừa đi nửa đường chợt nghe được tin tức Chu Quý bỏ mình. May mắn hắn còn có người nhà, nên đã thông báo kết quả sự việc, cũng coi như hết lòng vì việc người khác.
Tô Chuyết gật đầu, cầm bánh bao lên ăn, lại hiếu kỳ hỏi:
- Rốt cục Chu Quý để huynh làm việc gì cho hắn? Ta nhớ rằng huynh đã nói với ta là đi tìm người nào?
Hoa Bình nói:
- Không sai, là tìm một cô gái. Hắn cho ta một phương thuốc, nói là trên thân cô gái đó có bệnh, nhất định sẽ đến tiệm thuốc bốc thuốc theo phương thuốc. Thông qua manh mối này có thể tìm được người. Tứ Hải Minh trải rộng thiên hạ, có manh mối này thì thuận tiện hơn nhiều. Bất quá cho dù như thế ta cũng phí hết thời gian bảy tám ngày.
Tô Chuyết không tập trung nghe, lại thuận miệng hỏi:
- Cô gái đó là ai? Người mà Chu Quý muốn tìm chỉ sợ cũng không phải hạng dễ đối phó chứ? Huynh có dẫn người về không?
Hoa Bình lắc đầu, nói:
- Người kia là ai ta cũng không rõ ràng, thậm chí ngay cả mặt cũng không thấy. Chu Quý chỉ để cho ta tìm hiểu chỗ đặt chân của cô gái đó, nhưng không để ta dẫn người về. Đêm qua ta nói tin tức cho chất tử của Chu Quý, rồi tìm khách sản để ở, nghĩ hôm nay đi tìm cậu.
Tô Chuyết bỗng nhiên có chút khó hiểu, ngẫm nghĩ, hình như ở phủ thượng Chu Quý cũng không trông thấy Chu Quý có chất tử nào. Y hỏi:
- Chất tử của Chu Quý? Tên gọi là gì? Dáng vẻ ra sao?
Hoa Bình nói:
- Ta tìm tới Chu phủ, ở trước cửa gặp được người này. Tên thì ta không hỏi, bất quá hắn cầm một thanh đao trong tay, cử chỉ cứng ngắc, cứ như là một người hầu vậy.
Tô Chuyết nhíu mày, bỗng dưng lại nghĩ đến một chuyện khác, vội nói:
- Hoa Bình, chỉ sợ huynh còn phải đi một chuyến nữa. Trong lúc huynh ra ngoài ta đã xin nhờ Yến Linh Lung đi làm một việc cho ta. Huynh yên tâm, ta đã giao phó Hoa Niệm cho Tô thê tử của Lăng Sương là Tô Cầm chăm sóc thay. Bất quá bây giờ ta có chút lo lắng cho Yến Linh Lung. Ta tự cho là thông minh, trù hoạch bố cục, ai nghĩ đến tấm ngân phiếu kia có vấn đề. Nói không chừng giờ phút này đối thủ đã ý thức được là ta. Như thế, Yến Linh Lung chưa hay biết gì chỉ sợ sẽ có nguy hiểm!