“Nó nhỏ xíu như vậy thì uống được bao nhiêu máu đâu”. Tần Thiếu Vũ bị vẻ mặt của hắn chọc cười.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng cũng mở to đôi mắt hạt đậu, nhìn cực kì vô tội!
Thẩm Thiên Lăng nhét Cục Bông vào trong ổ. “Không cho nhúc nhích!”
Tiểu phượng hoàng phản nghịch vươn một móng vuốt ra.
Thẩm tiểu thụ lập tức hung ác trừng hắn.
“… Chíp”. Tiểu phượng hoàng yên lặng rụt về, ngoan ngoãn nằm giả chết trong ổ.
Thẩm Thiên Lăng xoay người bắt đầu giáo dục nam nhân của hắn. “Ngươi…”
“Không cầm máu được!”. Tần cung chủ nhanh trí giơ ngón tay lên.
Thẩm Thiên Lăng: …
Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc. “Quả thật chính là máu chảy thành sông!”
“Thôi đi”. Thẩm Thiên Lăng vừa bực mình vừa buồn cười, ngồi bên giường giúp hắn thoa thuốc.
“Giận ư?”. Tần Thiếu Vũ nhân cơ hội hỏi.
Thẩm Thiên Lăng lau khô vết máu trên tay cho hắn. “Lúc trước chảy máu nhiều như vậy, bây giờ bổ máu được chút nào hay chút nấy”
“Ta đã đọc qua trong sách, phượng hoàng uống máu sẽ nhận chủ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên ta muốn thử một chút”
“Trong sách còn nói phượng hoàng lấy sương sớm làm thức ăn”. Thẩm Thiên Lăng quay đầu liếc tiểu phượng hoàng, lúc sáng nó vừa ăn xong một chén cơm thịt bò lớn!
Cục Bông bình tĩnh ngẩng đầu nhìn trời – ta cũng không muốn chạy lung tung tìm thức ăn!
“Hôm nay định làm gì?”. Tần Thiếu Vũ đổi đề tài.
“Dọn sân một chút”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Chúng ta phải ở đây mấy tháng, dù cơm gạo là do người khác mang tới, cũng không thể mỗi ngày đi xin rau của người ta”
Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.
“Ta muốn đi hỏi huynh đệ Điền gia xem có thể dạy ta trồng rau không”. Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc. “Chắc cũng đơn giản thôi”
Tần Thiếu Vũ im lặng nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng buồn bực. “Ngươi làm vẻ mặt gì thế này, ta cũng không phải đi trộm rau”
Tần Thiếu Vũ vươn tay ôm hắn vào lòng, cúi đầu hung hăng hôn một cái.
Thẩm Thiên Lăng: …
Tần Thiếu Vũ tự giễu nói. “Trước kia sẽ không bao giờ nghĩ tới, có một ngày ngươi vì ta mà làm những chuyện này”
“Chỉ là trồng rau thôi mà, cũng đâu phải chuyện phiền phức gì”. Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ lên ngực Tần Thiếu Vũ. “Đừng nghĩ lung tung”
Tần Thiếu Vũ vuốt ve lỗ tai hắn.
“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi”. Thẩm Thiên Lăng đỡ hắn nằm xuống. “Ta đi nấu cơm”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Hôn ta một chút”
Thẩm Thiên Lăng híp mắt.
“Hoặc cho ta hôn một chút”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn.
Cũng không có gì khác nhau! Thẩm Thiên Lăng vừa lẩm bẩm vừa cúi đầu hôn lên môi hắn.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng nằm trong ổ liều mạng vươn cổ ra.
Thẩm Thiên Lăng nắm cổ nó ra cửa, để phòng ngừa nam nhân của mình bị đánh lén!
Tiểu phượng hoàng đá đá móng vuốt.
Thẩm Thiên Lăng đặt hắn trên giá gỗ. “Ở đây chờ ta!”
Tiểu phượng hoàng nhảy tới nhảy lui, nhìn rất vui sướng.
Hoàn toàn chính là triệu chứng phản nghịch của tuổi mới lớn! Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, xoay người ra sân.
Điền Tam ở sát vách đang chẻ củi, vừa nghe Thẩm Thiên Lăng muốn trồng rau thì lập tức hào phóng khoát tay nói. “Công tử cần gì phải vậy, mỗi ngày ta hái mang qua là được rồi”
“Dù sao trong viện cũng rảnh rỗi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Cũng không tốn nhiều công sức”
“Vậy cũng được”. Điền Tam nói. “Ta sẽ giúp công tử trồng một vườn rau dưa, bình thường cũng không cần công tử chăm sóc, ta làm là được rồi”
“Vậy cám ơn nhiều”. Thẩm Thiên Lăng rất ngượng ngùng.
Điền Tam hớn hở lau tay, cầm cuốc theo Thẩm Thiên Lăng về, định giúp hắn xới đất trước.
Sau khi đẩy ra cửa viện, hai người đều sợ ngây người!
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng ngẩng đầu ưỡn ngực, duỗi thẳng cánh!
Trên giá gỗ đối diện, có hai con phượng hoàng bảy màu to lớn đang đứng song song. Nắng sớm chiếu xuống, lông vũ so với vàng còn chói mắt hơn.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng nhào vào lòng Thẩm Thiên Lăng, cuộn thành một quả cầu mà trốn!
“Thần thần thần… ặc!”. Sắc mặt Điền Tam trắng bệch, soạt một phát trốn ra sau lưng Thẩm Thiên Lăng. Sau khi bị thần điểu mổ ra một cái lỗ trên ngực, hắn nhất thời không có cách nào tiếp nhận hình ảnh đáng sợ này!
Thế mà có những hai con!
Thẩm Thiên Lăng cũng rất khẩn trương, chạy cũng không được đi cũng không được, lại không có cách nào giao tiếp, không thể làm gì khác ngoài đứng yên tại chỗ.
Cục Bông trong lòng Thẩm Thiên Lăng phát ra tiếng ọc ọc, rõ ràng hơi khó chịu!
Một con phượng hoàng bay tới, quan sát Thẩm Thiên Lăng từ đầu đến chân.
Nhất thiết đừng mổ xuống nhé… Toàn thân Thẩm tiểu thụ đều cứng ngắc, hơn nữa ngươi cũng đừng kêu lớn, vì nam nhân của ta còn đang tĩnh dưỡng!
Phượng hoàng vươn móng vuốt khều hắn một cái.
Thẩm Thiên Lăng: …
May mà ta không phải phụ nữ, nếu không ta sẽ chặt ngươi ra vì tội sờ ngực!
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng vươn ra đôi cánh múp múp mà che chắn cho Thẩm Thiên Lăng, cực kì dũng cảm!
Nhưng Cục Bông cho dù có dũng cảm thì cũng chỉ là một Cục Bông, không những không khí phách mà còn nhìn rất ngu xuẩn!
Vì vậy phượng hoàng lớn không thèm để ý, đá đá một chút vào ngực Thẩm tiểu thụ rồi bay xuống mái hiên dưới bếp, ngậm một con cá muối, bắt đầu chia phần với con phượng hoàng còn lại.
“Ta ta ta ta có thể có thể có thể hay không….”. Điền Tam cảm thấy toàn thân đều nghẹt thở!
Thẩm Thiên Lăng đồng cảm gật đầu. “Có thể”
Điền Tam lập tức chạy trốn như bay.
Thẩm tiểu thụ giúp hắn nhặt cái cuốc đem cất, sau đó cẩn thận nhìn hai con phượng hoàng lớn, kết quả bị bọn nó lạnh lùng liếc một cái.
Thẩm Thiên Lăng: …
Cái mỏ còn dính xương cá, đừng làm ra vẻ mặt kiêu ngạo như thế chứ!
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng há mỏ ngửa đầu nhìn hắn – đói!
“Sao ăn nhiều quá vậy”. Thẩm Thiên Lăng chọt chọt bụng nó, vào bếp mang cơm trộn thịt hồi sáng làm cho nó ra, đặt trên một đầu giá gỗ.
Cục Bông lập tức sung sướng nhào tới tô, kết quả còn chưa mổ được hai cái thì đã bị phượng hoàng lớn xách cổ lên đặt xuống cạnh bên đống xương cá, còn bọn nó thì bắt đầu ăn cơm.
Thẩm Thiên Lăng: …
Vốn còn tưởng là cha mẹ, giờ mới thấy nhất định không phải ruột thịt.
“Chíp!!!”. Tiểu phượng hoàng trợn mắt, toàn thân suy sụp!
Phượng hoàng lớn vẫn bình tĩnh cúi đầu ăn.
“Chíp chíp chíp chíp chíp chíp!!!”. Sức chiến đấu của hai bên chênh lệch rất lớn, Cục Bông không thể làm gì khác ngoài ấm ức nhảy vào lòng Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đành phải cắt chút thịt khô trộn với ngô cho nó.
Tiểu phượng hoàng vươn cánh bảo vệ tô, lạch bạch mà ăn, tốc độ nhanh không gì sánh được, rõ ràng rất sợ bị giành lần nữa.
Sau khi phượng hoàng lớn ăn xong thì chậm rãi đến bên Thẩm Thiên Lăng, dùng đầu cọ cọ hắn.
Hình như cũng không hung dữ… Không biết có phải cái con mang mình bay xuống vách núi không, Thẩm Thiên Lăng vươn tay sờ một chút.
Khác với lông tơ của tiểu phượng hoàng, lông của phượng hoàng lớn sờ vào như gấm vóc vậy, dường như còn ấm lên dưới ánh mặt trời.
“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ ở trong phòng gọi.
“Các ngươi ngoan ngoãn một chút”. Thẩm Thiên Lăng gãi gãi cổ phượng hoàng, xoay người chạy vào phòng ngủ.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng lắc lư chạy theo, kết quả nửa đường bị chặn lại.
Cục Bông căm giận, quay đầu lại ăn tiếp.
Ca ca thật đáng ghét không chịu nổi!
“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng ngồi bên giường.
“Phượng hoàng lớn tới ư?”. Tần Thiếu Vũ chống tay dậy, tựa vào đầu giường.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng lấy đệm lót cho hắn. “Nhưng chẳng hung dữ tí nào, đang ăn thức ăn”
“Sau khi ta tỉnh lại thì thấy cái bóng bên cửa sổ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù sao cũng là động vật nguy hiểm, ta không thể bảo vệ ngươi, tự mình phải cẩn thận”
“Ta biết”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Có phải đến mang tiểu phượng hoàng đi không?”
“Chắc vậy”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu mang đi thì hơi tiếc, ta thấy nó rất thân với ngươi”
“Cũng không còn cách nào khác”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Không thể ép nó ở lại”
Vừa dứt lời, cửa sổ đã bị một cái móng vuốt đá văng, một con phượng hoàng lớn thò đầu vào, nghiêm túc kêu lên một tiếng.
Thẩm Thiên Lăng: …
Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, tay trái cầm lấy chuôi kiếm dưới gối, đề phòng nó đột nhiên phát điên.
Sau khi phượng hoàng lớn kêu xong thì rụt đầu trở về, đổi thành một con khác thò đầu vào, trong miệng còn ngậm Cục Bông.
“Chíp!”. Cục Bông uể oải kháng nghị.
Phượng hoàng lớn hất đầu, chuẩn xác ném đệ đệ nhà mình theo một đường cong parabol.
Thẩm Thiên Lăng vội vàng vươn tay đỡ lấy.
“…”. Lông vũ trên thân tiểu phượng hoàng đều lộn xộn, vô cùng uất ức!
Hai con phượng hoàng lớn bay lên, lưu lại ánh sáng sặc sỡ trên mặt đất, rất nhanh biến mất ở phía chân trời.
Cục Bông tránh khỏi tay Thẩm Thiên Lăng, nằm lại trong ổ, bắt đầu chuyên tâm hậm hực.
Thẩm tiểu thụ mê mang nhìn Tần Thiếu Vũ – tình huống hiện tại là sao?
Tần cung chủ bật cười. “Bây giờ không chỉ có thôn dân muốn ngươi nuôi nó, mà phượng hoàng lớn cũng muốn ngươi nuôi”
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<.
Thật là chủng tộc thần kì!
Vì vậy kể từ hôm nay, hai người một chim bắt đầu sống chung rất hài hoà.
Đất trống trong sân bị làm thành vườn rau, rất nhanh đã mọc lên rau xanh và dây mướp. Huynh đệ Điền gia không biết tìm đâu ra một giàn nho, dựng lên trong sân. Có điều chỉ có thể dùng để ngồi bên dưới hóng mát, vì trình độ giành nho của Thẩm tiểu thụ không bằng được Cục Bông.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng ngậm một trái nho, bay lên giường đút tới miệng Tần Thiếu Vũ.
…
Thẩm Thiên Lăng đứng ở cửa, tâm trạng rất phức tạp.
Đó là nam nhân của ta.
Vết thương trên vai Tần Thiếu Vũ cũng dần dần khép lại, tuy không thể dùng sức nhưng ít ra không còn đáng sợ như lúc trước. Không bị sưng, không nhiễm trùng là được rồi.
Vì bị Diệt Hồn chưởng gây thương tích nên mỗi ngày Tần Thiếu Vũ đều dành phân nửa thời gian vận công điều tức. Thẩm Thiên Lăng dẫn tiểu phượng hoàng ra ngoài làm việc nhà, nhổ cỏ dại, giặt quần áo, quả thật đức hạnh đến mức người ta không dám nhìn.
“Tiểu công tử”. Chiều hôm đó, đại thẩm ở đầu thôn bưng một đĩa bánh bao nhân rau vào nhà.
“Điền thẩm”. Thẩm Thiên Lăng vội buông vật trong tay xuống mà đứng lên. “Lại làm phiền ngươi cho đồ nữa rồi”
“Cũng không phải thứ gì đắt tiền”. Đại thẩm mang bánh bao xuống bếp, sau đó cười mà quan sát hắn.
Thẩm Thiên Lăng bị nàng nhìn đến mức nổi da gà, đây là tình huống gì?
“Đừng trách đại thẩm lắm miệng”. Điền đại thẩm nắm tay hắn. “Hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải thành thật trả lời”
“Vâng”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Chuyện gì?”
“Ngươi thành hôn chưa?”. Đại thẩm hỏi một câu giật gân.
Thẩm tiểu thụ: …
“Nói đi”. Đại thẩm giục. “Nếu chưa thành hôn, chỗ ta có một cô nương rất tốt!”
Thẩm Thiên Lăng cười gượng. “Đa tạ ý tốt, nhưng ta đã lập gia đình rồi”
Đại thẩm lập tức lộ ra vẻ mặt “ta không tin”!
“Thật mà”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ta và đại ca thành thân chung một ngày”. Cho nên ngươi cũng đừng mơ ước nam nhân của ta!
“Vậy à”. Vẻ mặt đại thẩm rất thất vọng, suy nghĩ một chút, vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói. “Vậy cưới vợ bé đi”
Thẩm Thiên Lăng: …
Người đâu cứu mạng!