Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 79




“Nếu môn chủ không ngại, ta muốn để Hoa Đường tới xem một chút”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Đương nhiên”. Ngâm Vô Sương gật đầu. “Y thuật của Tả hộ pháp hơn người, ta cầu còn không được”

“Đại thiếu gia”. Thuộc hạ của Nhật Nguyệt sơn trang vào bẩm báo. “Các môn phái đều biết tin Lạc Tuyết công tử trúng cổ, đang tụ tập đến đây”

Thẩm Thiên Phong cau mày. “Bọn họ tới có ích gì?”

Tần Thiếu Vũ cũng cười nhạt. “Làm chính sự thì không xong, hết người này tới người khác càng thêm phiền”

“Xảy ra chuyện này, các môn phái đều cảm thấy bất an, muốn tìm hiểu ngọn nguồn cũng không có gì lạ”. Tiêu Triển nói. “Huống hồ số người ngưỡng mộ Ngâm môn chủ trong giang hồ không ít, sau khi nghe tin lo lắng tới thăm hỏi cũng là chuyện thường tình”

Thật ra những lời này hắn đã cố hết sức nói một cách khéo léo, vì ngưỡng mộ trên thực tế chính là các loại yêu thầm hay yêu công khai kiểu Hồng Quả Quả. Cho dù tính tình có lạnh lùng hơn nữa, mỹ nhân cũng vẫn là mỹ nhân, hơn nữa người bình thường cũng không có diễm phúc tiếp xúc để biết Ngâm môn chủ xấu tính biết bao nhiêu, vì vậy chỉ tưởng tượng dựa theo lời đồn, ảo tưởng biến hắn thành một đoá hoa kiêu ngạo làm từ băng tuyết, quả thật đáng để hái biết không! Cho nên cả trai lẫn gái đều đổ xô vào thích hắn, muốn cùng hắn trải qua một đoạn yêu đương. Thậm chí còn có thương nhân giàu có hàng năm tổ chức cuộc thi làm thơ dành cho hắn, quả thật khiến người ta không nhịn được rơi lệ!

Nếu nói Tần cung chủ và Thẩm tiểu thụ là couple quốc dân, thì Ngâm Vô Sương chính là tình nhân đại chúng, fan não tàn tầng tầng lớp lớp, cũng chưa tính là cái gì.

“Tìm người ngăn bọn họ lại, nói ở đây không sao”. Thẩm Thiên Phong hạ lệnh.

“Thuộc hạ sợ là ngăn không được”. Ám vệ khó xử. “Có ba mươi môn phái lớn nhỏ tới, chúng ta tổng cộng chỉ có mười người, mà bảy người còn đang ở khách phòng bảo vệ tiểu công tử”

“Để ta tự đi”. Ngâm Vô Sương đứng dậy ra ngoài.

“Ta đi cho”. Tiêu Triển đứng lên. “Có vài lời ngươi sẽ khó nói”

“Ta đi cùng ngươi”. Thẩm Thiên Phong lạnh lùng mở miệng. “Ta muốn nhìn xem ai dám gây sự vào thời điểm này”

Tần Thiếu Vũ nghe vậy trong lòng lập tức khổ sở, vì nếu hắn cùng nhau đi ra thì đoán chừng buổi chiều sẽ có các tin đồn kiểu như “Tần cung chủ nổi trận lôi đình vì mỹ nhân, hoà tan băng giá của Ngâm môn chủ mà ở bên nhau”. Nếu như bình dấm chua nhà mình biết thì chết còn sướng hơn. Nhưng nếu không ra ngoài, lại thành ra mình và hắn ở chung một chỗ - Ngâm Lạc Tuyết hiện giờ vô tri vô giác nên xem như là không có mặt. Thật ra nếu là trước kia thì cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng lúc này không giống ngày xưa. Tần Thiếu Vũ hơi đau đầu, chỉ hi vọng phu nhân nhà mình không biết việc này.

Ngâm Vô Sương đưa hắn một chén trà.

“Đa tạ”. Tần Thiếu Vũ nhận lấy.

Ngâm Vô Sương không nói gì, ngồi lại bên giường chỉnh y phục cho đệ đệ. Ngâm Lạc Tuyết giống như bị rắn độc cắn mà giận dữ mở mắt muốn né tránh tay hắn. Miệng bị bịt lại kêu ô ô, giống như chịu rất nhiều đau đớn.

Tần Thiếu Vũ cau mày. “Hồi nãy lúc Tiêu Triển ôm hắn, dường như hắn không chống cự như thế”

Ngâm Vô Sương sửng sốt một chút, sau đó thở dài thừa nhận. “Đúng là từ nhỏ trong lòng hắn đã oán hận ta”

Trong lúc vô tình xuất hiện chủ đề tán dóc, Tần Thiếu Vũ bình tĩnh sờ sờ mũi. “Ý ta là dường như hắn rất sợ tay ngươi”

Ngâm Vô Sương: …

Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói. “Bây giờ hắn cơ bản không biết ngươi là ai, sao còn nhớ rõ oán hận ngày xưa”

Ngâm Vô Sương dùng tay trái chỉnh sửa tóc tai cho Ngâm Lạc Tuyết thì thấy hai mắt hắn đờ ra tựa vào đầu giường, dường như đã mệt mà không có phản ứng gì quá lớn.

“Trên tay phải có cái gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.

Ngâm Vô Sương đổi lại thành tay phải, lần này không đợi đến lúc tiếp cận Ngâm Lạc Tuyết đã liều mạng giãy dụa, ngay cả trên trán cũng nổi gân xanh.

“Chẳng lẽ là vì cái này?”. Ngâm Vô Sương lấy trong tay áo ra một hạt châu màu vàng.

Tần Thiếu Vũ thấy thế kinh ngạc. “Hoàng Kim Nhãn?”

Ngâm Vô Sương gật đầu.

“Sao lại ở trong tay ngươi?”. Tần Thiếu Vũ khó hiểu.

“Là Giang Giao Long tặng ta”. Ngâm Vô Sương thản nhiên nói. “Khó có được một thứ ta nhìn thấy thích cho nên nói với hắn muốn mua lại”

Tần Thiếu Vũ: …

Nếu là ở Thiên Ổ Thuỷ trại thì dễ trộm, hiện tại rơi vào tay Ngâm Vô Sương thì làm sao mà lấy được.

“Có thể cho ta nhìn một chút được không?”. Tần Thiếu Vũ nghiêm túc vươn tay.

Ngâm Vô Sương thả Hoàng Kim Nhãn vào tay hắn.

Hạt châu trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng êm dịu. Nhìn kĩ thì thấy bên trong có hoa văn màu đen, vừa vặn tạo thành hình mắt mèo.

Tần cung chủ đang xem xét khả năng cầm hạt châu bỏ chạy, sau đó kéo béo béo nhà mình tới Nam Hải, ném lại cục diện rối rắm nơi đây cho Thẩm Thiên Phong.

“Ngươi đang nghĩ gì thế?”. Ngâm Vô Sương hỏi hắn.

“Không có gì”. Tần Thiếu Vũ trả hạt châu cho hắn. “Môn chủ có biết xuất xứ của Hoàng Kim Nhãn không?”

Ngâm Vô Sương lắc đầu. “Ngươi biết sao?”

“Lúc trước ta từng xem qua một quyển sách, nói Hoàng Kim Nhãn là một trong chín viên linh thạch”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thời thượng cổ, lũ lụt tàn phá khắp nơi, dân chúng lầm than, vì vậy Tiên đế phái trấn thuỷ thú là Độc Nhãn xuống trần gian cứu giúp. Đến khi nước lũ rút xuống rồi, thần thú cũng ở lại trần gian, sau một nghìn năm thì linh hồn tiêu tan, chỉ còn lại một con mắt”

“Thảo nào nó ở Thiên Ổ Thuỷ trại”. Ngâm Vô Sương đưa hạt châu về phía ánh sáng mà nhìn. “Thế nhưng tại sao Lạc Tuyết lại sợ nó?”

“Không rõ lắm”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Chỉ có thể chờ Hoa Đường đến rồi cùng nàng bàn bạc”

“Ngươi định chừng nào trả Tuyết Lưu Ly cho ta?”. Ngâm Vô Sương giương mắt nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ: …

“Nếu muốn thì cứ hỏi thẳng ta là được. Một hạt châu không thể ăn cũng không thể mặc, ta còn tiếc với ngươi sao?”. Giọng Ngâm Vô Sương rất lạnh nhạt. “Cần gì phải làm chuyện trộm cắp”

Tần Thiếu Vũ thở dài. “Được rồi, chuyện này là ta sai. Hạt châu đó trước hết cho ta mượn một trận, xem như ta nợ ngươi một ơn nghĩa”

“Mượn bao lâu?”. Ngâm Vô Sương hỏi,

Đại khái phải chờ ai đó chơi chán mới thôi. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh không gì sánh được. “Không biết”

“Thôi đi, tặng ngươi đó”. Ngâm Vô Sương ngồi bên giường. “Cảm ơn ngày xưa ngươi liều mạng cứu ta”

“Môn chủ quá lời”. Tần Thiếu Vũ nói. “Xưa kia Truy Ảnh cung hợp tác với Vô Tuyết môn, ta cũng nên bảo vệ ngươi chu toàn”

Ngâm Vô Sương nghe vậy trầm mặc, trong chốc lát căn phòng trở nên yên lặng có chút xấu hổ. May là ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang đúng lúc trở lại báo. “Những môn phái kia không chịu đi”

“Cái gì gọi là không chịu đi?”. Tần Thiếu Vũ buồn bực. “Chẳng lẽ bọn họ còn dám không nghe khuyên bảo mà xông vào?”

“Không phải”. Ám vệ nói. “Chỉ là mọi người mang chút lễ vật tới an ủi Ngâm môn chủ, đại thiếu gia kêu ta về hỏi Ngâm môn chủ có cần phải nhận không?”

“Kêu bọn họ cút được bao xa thì cút đi!”. Ngâm Vô Sương cắn răng.

Ám vệ khó xử. “Nói trắng ra như vậy sao?”. Rất thương tâm đó!

“Thôi đi, ta tự mình đi”. Ngâm Vô Sương hùng hổ lao ra cửa.

Tần Thiếu Vũ không thể làm gì khác hơn là thay hắn coi chừng Ngâm Lạc Tuyết.

Ám vệ vừa ra ngoài cửa thì nghiêm túc quay lại đầu liếc Tần Thiếu Vũ.

Tần cung chủ bình tĩnh nói. “Ta không có ngoại tình”

Ám vệ: …

“Nhưng nếu ngươi nói việc này cho Lăng nhi nghe”. Tần Thiếu Vũ híp mắt. “Thì nhất định phải chết”

Ám vệ kinh hãi. “Thuộc hạ là người của Nhật Nguyệt sơn trang”. Không phải do ngươi quản a!

Khoé miệng Tần Thiếu Vũ cong lên. “Đó là trước kia, hiện tại ngươi xem như là của hồi môn của Lăng nhi rồi”

Ám vệ khóc không ra nước mắt, vì sao Truy Ảnh cung từ trên xuống dưới đều vô liêm sỉ như vậy chứ?

Tiểu công tử nhà ta đã lọt vào ổ sói rồi, cực kì đáng thương!

Mà trong tiểu viện, các môn phái đang cãi nhau không chịu đi. Thẩm Thiên Phong thì còn may, Tiêu Triển tính tình lại táo bạo, đã nhịn tới cực điểm!

“Ta chỉ muốn được từ xa nhìn thấy Ngâm môn chủ thôi”. Phái Mi Sơn trước giờ theo con đường văn nghệ, chưởng môn mặc áo xanh vẻ mặt yếu ớt, đang biểu đạt bất mãn trong lòng.

“Nhìn cái rắm!”. Tiêu Triển không kiên nhẫn. “Về đi về đi”

“Sao Tiêu nhị đương gia có thể nói vậy?”. Trong đám đông có người bất mãn. “Nếu không phải vì giúp Ngâm môn chủ cứu người, mọi người cũng sẽ không từ nơi xa ngàn dặm đến Thiên Ổ Thuỷ trại. Hôm nay Lạc Tuyết công tử trúng cổ, chẳng lẽ không nên cho chúng ta một câu trả lời hợp lý sao?”

“Đúng vậy!”. Những người còn lại cũng phụ hoạ. “Rốt cuộc là cổ độc gì mà lợi hại như vậy. Ít nhất cũng nói cho mọi người biết để đề phòng”

Thẩm Thiên Phong nghe vậy khẽ nhíu mày, thật ra yêu cầu của mọi người cũng không quá đáng, thậm chí là hợp tình hợp lý. Nhưng nếu nói ra tình hình thực tế, e rằng sẽ phát sinh bất an, đến lúc đó chỉ làm cục diện rối loạn hơn.

“Ôi chao!”. Trong đám đông đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, sau đó vang lên âm thanh vỡ vụn.

Mọi người đồng loạt nhìn sang thì thấy phái Thanh Thành và Tử Y môn đã nhào vào đánh nhau, trên mặt đất đầy mảnh vụn Lưu Ly.

“Ngươi đền bình lưu ly bảy màu cho ta!”. Tử Y môn hùng hổ.

“Nơi này lớn như vậy, sao ngươi lại đặt bình dưới chân lão tử?”. Phái Thanh Thành càng bá đạo. “Ai biết có phải cố ý lừa gạt tống tiền hay không?”

“Cái rắm!”. Tử Y môn xắn tay áo định đánh nhau, mọi người đồng loạt chừa ra khoảng trống cho bọn họ, rõ ràng không muốn xen vào.

Thẩm Thiên Phong còn chưa kịp nói gì thì một bóng trắng đã giáng xuống từ trên trời, đáp xuống trước mặt mọi người.

“Ngâm môn chủ!”. Mọi người nhao nhao bước tới.

Ngâm Vô Sương không nói lời nào, lạnh lùng nhìn mọi người.

Các môn phái đưa mắt nhìn nhau, khung cảnh từ từ yên tĩnh lại.

“Muốn hỏi gì?”. Giọng Ngâm Vô Sương rất lạnh nhạt. “Hỏi đi”

“… Lạc Tuyết công tử không sao chứ?”. Có người lấy can đảm mở miệng.

“Không sao”. Ngâm Vô Sương vẻ mặt vô cảm nhìn hắn. “Còn chuyện gì khác không?”

Người nọ rụt cổ lại, tự giác lắc đầu.

“Có còn ai muốn hỏi không?”. Giọng Ngâm Vô Sương băng lãnh.

Các môn phái không nói gì, cũng không có ý định rời đi.

“Lạc Tuyết trúng cổ độc, nếu không trị được thì cho dù nhốt hắn ở địa lao Vô Tuyết môn cả đời, ta cũng kiên quyết không để hắn ra nguy hại võ lâm”. Ngâm Vô Sương gằn từng chữ. “Cục diện phức tạp, ai đồng ý ở lại tiếp tục điều tra hung thủ, ơn nghĩa này ta sẽ nhớ kỹ, hôm khác nhất định trả gấp đôi. Ai sợ nguy hiểm muốn rời đi, ta cũng không oán hận nửa câu”

“… Môn chủ quá lời”. Sau một lát, rốt cuộc có người mở miệng.

Ngâm Vô Sương xoay người trở về, một thân bạch y thuần khiết chiếu ra một quầng sáng lớn, có vài phần thoát tục.

Các môn phái không còn hứng thú, cũng chia nhau ra về.

“Đối kháng Ma giáo và Khương Cốt bang vốn là chuyện của toàn bộ võ lâm, bọn họ thân ở giang hồ thì phải tới Thiên Ổ Thuỷ trại”. Tiêu Triển đuổi theo Ngâm Vô Sương. “Cần gì nói như thể đó là việc tư của Vô Tuyết môn vậy, khi không lại thiếu ơn nghĩa của bọn họ”

“Không muốn giải thích”. Ngân Vô Sương vươn tay đẩy ra cửa viện.

Tần Thiếu Vũ đang mang Ngâm Lạc Tuyết ra phơi nắng.

“Làm gì vậy?”. Ngâm Vô Sương khó hiểu.

“Hắn bảo lạnh”. Tần Thiếu Vũ giao người lại cho hắn.

“Lạnh ư?”. Ngâm Vô Sương cau mày. Người của Vô Tuyết môn luyện tập nội công cực kì âm hàn, dù là mùa đông cũng ngủ trên giường băng, sao lại cảm thấy lạnh?

“Ta bắt mạch cho hắn, không thấy có gì khác lạ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều lòng bàn tay lúc lạnh lúc nóng, chắc cũng do cổ trùng”

“Tả hộ pháp chừng nào mới tới được?”. Ngâm Vô Sương hỏi. Dù sao cũng là đệ đệ duy nhất, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.

“Ta sẽ phái người đi tìm”. Tần Thiếu Vũ ra ngoài. “Tối đa một canh giờ”

Thẩm Thiên Phong đuổi theo. “Ngươi phải về sao?”

“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Có việc ư?”

“Ngươi cứ như vậy mà về ư?”. Thẩm Thiên Phong xốc xốc áo ngoài của hắn.

Tần Thiếu Vũ: …

“Nếu Lăng nhi hỏi tới…”

“Đưa của ngươi cho ta”. Tần Thiếu Vũ nhanh trí cắt ngang hắn.

Thẩm Thiên Phong: …

“Ta phải chạy về phái người tìm Hoa Đường”. Tần Thiếu Vũ rút dây lưng của Thẩm Thiên Phong ra. “Hơn nữa nhà ngươi không có bình dấm chua, dù không mặc quần áo về cũng không có ai hỏi”

Thẩm Thiên Phong một chưởng vỗ lên ngực Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ lách mình tránh thoát, vô liêm sỉ dùng khinh công về khách phòng, trước hết phân phó ám vệ tìm Hoa Đường, sau đó thì leo tường nhảy vào trong viện.

Thẩm Thiên Lăng đang ngồi trên ghế đọc sách.

Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau. “Cướp sắc!”

“A, sợ quá!”. Thẩm tiểu thụ rất phối hợp.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, hung hăng hôn lên mặt hắn một cái.

“Chuyện thế nào rồi?”. Thẩm Thiên Lăng đứng dậy.

“Không xem như thuận lợi”. Tần Thiếu Vũ chỉnh sửa tóc tai cho hắn. “Có điều đừng lo”

“Ta nghe tiếng hò hét xung quanh”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Còn tưởng xảy ra chuyện”

“Một vài kẻ nhân cơ hội lấy lòng Vô Tuyết môn mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không cần để ý, ăn cơm chưa?”

“Chưa”. Thẩm Thiên Lăng ngáp một cái. “Muốn chờ ngươi về ăn chung”

Tần Thiếu Vũ cười cười, kéo tay hắn ra ngoài.

“Í?”. Thẩm Thiên Lăng đột nhiên thấy không đúng. “Vì sao dây lưng của ngươi đổi rồi?”

Tần Thiếu Vũ: …

Màu sắc không khác nhau là mấy, vậy cũng phát hiện được nữa ư?

“Khai thật ra!”. Thẩm Thiên Lăng nhéo má hắn.

Tần Thiếu Vũ khen ngợi. “Phu nhân thật tinh tế”

“Đừng lảng sang chuyện khác!”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. Loại chuyện chồng về trễ mà quần lót đổi màu này!

“Cho Ngâm Vô Sương rồi”. Tần Thiếu Vũ khai thật.

Thẩm tiểu thụ nhất thời long trời lở đất!

“Sau khi Ngâm Lạc Tuyết trúng cổ độc thì sức lực rất mạnh, dây bình thường trói không được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dây lưng của ta làm từ Thiên Tàm Ti”

“Vì vậy ngươi liền cởi áo tháo thắt lưng ư?”. Thẩm tiểu thụ oán hờn. “Vô Tuyết môn ngay cả sợi dây cũng không có ư?”

Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười. “Một sợi dây lưng thôi mà”

“Dây lưng cũng không thể tuỳ tiện cho người khác!”. Thẩm Thiên Lăng rất nhỏ nhen. “Nhất là Ngâm Vô Sương!”. Đối với tình địch phải vô tình lãnh khốc như gió thu cuốn bay lá vàng vậy!

“Ừ, lần sau sẽ không như vậy nữa”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên môi hắn. “Để bồi thường, ta dẫn ngươi đi ăn đồ ăn Tây Vực”

Trong đầu Thẩm Thiên Lăng lập tức hiện ra một đầu dê nướng ớt, vàng óng xốp giòn thơm phức! Còn đang chảy mỡ, cực kì sinh động!

Nhưng không đợi hai người ra cổng thì Triệu Ngũ đã lo lắng chạy vào. “Cung chủ!”

“Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Khương Cốt bang vừa liên lạc với Hồng Phi Hoàng, muốn hắn kiếm cớ tiếp cận Thẩm công tử, đồng thời nghĩ cách đem vật này đặt trong phòng công tử”. Triệu Ngũ lấy ra một cái chai nhỏ.

“Ta?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình.

Sắc mặt Tần Thiếu Vũ rất khó coi, nhận lấy cái chai lắc lắc.

“Ngươi đừng mở ra”. Thẩm Thiên Lăng khẩn trương ngăn lại. “Không biết là thứ gì, lỡ có độc thì làm sao bây giờ”

“Trừ cái đó ra, còn gì khác không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không còn, còn lại chỉ là lấy sinh tử của Hồng lão bang chủ ra uy hiếp hắn”. Triệu Ngũ nói. “Có điều Hồng Phi Hoàng đã quyết tâm hợp tác với Chúc Thanh Lam, vì vậy không bị ảnh hưởng nhiều”

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Vất vả rồi, nói cho Chúc Thanh Lam rằng cẩn thận mọi chuyện”

Đợi Triệu Ngũ rời đi rồi, Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng trở lại sảnh trước, đặt cái chai lên bàn.

“Là cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ lấy một cái mâm sứ qua, cẩn thận mở nắp bình.

Thẩm Thiên Lăng vô cùng khẩn trương đứng bên cạnh hắn.

Một viên thuốc gì đó lăn ra, xoay một vòng trong mâm.

“Đừng dùng tay chạm vào!”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Ừ, ta không chạm vào”

“Ta lấy búa đập ra xem”. Thẩm tiểu thụ cực kì bạo lực.

“Không cần”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Tần Thiếu Vũ nói. “Đã ra rồi”

“Ra rồi?”. Thẩm Thiên Lăng cúi đầu nghiêm túc nhìn một chút, chỉ thấy viên thuốc bắt đầu tan thành nước, bên trong có một con sâu nhỏ đang nhúc nhích, nếu không phải trên đầu có chấm đỏ thì gần như không thể nhìn ra.

“Thật ghê tởm”. Vẻ mặt Thẩm tiểu thụ chán ghét.

Tần Thiếu Vũ rót chút rượu vào mâm, châm lửa đốt sạch.

“Rốt cuộc là cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Còn nhớ lúc trước ta từng nói cậu ngươi có vấn đề không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Nhớ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ngươi còn bảo đại ca nhắc nhở mẫu thân phải cẩn thận”

“Có một chuyện ta vẫn không nói với ngươi”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn ngồi lên ghế. “Lo rằng ngươi biết sẽ sợ”

“Chuyện gì?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.

“Lúc trước cậu ngươi hạ cổ trùng trong đầu ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Trong đầu ta?”. Mặt Thẩm Thiên Lăng trắng bệch.

“Lúc ngươi hôn mê đã lấy ra rồi”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Đừng sợ”

Thẩm Thiên Lăng vẫn còn hơi sởn gai ốc.

“Mục đích của cổ trùng là để khống chế ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mà hôm nay một khi cổ trùng này được thả ra, sẽ theo khí tức của đồng loại mà thần không biết quỷ không hay tiến vào thân thể ngươi, đẩy nhanh tốc độ khống chế”

“Đừng nói nữa”. Lòng bàn tay Thẩm Thiên Lăng phát lạnh.

“Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn. “Có ta ở đây”

Thẩm Thiên Lăng ôm hắn không nói gì.

“Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện”. Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng lặp lại lần nữa.

“Những người đó muốn khống chế ta làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Đương nhiên là để đối phó ta”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp bụng hắn.

Thẩm Thiên Lăng càng ôm hắn chặt hơn.

“Sớm biết vậy ta đã không nói cho ngươi biết”. Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ. “Sao lại sợ tới mức này”

“Ta sẽ không làm ngươi bị thương”. Thẩm Thiên Lăng kề vào tai hắn nói. “Dù trúng cổ cũng sẽ không!”

“Ta biết”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên môi hắn. “Lăng nhi của ta ngoan nhất”

“Ta có thể giúp ngươi làm gì không?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.

“Hử?”. Tần Thiếu Vũ hơi khó hiểu.

“Tuy ta không biết võ công nhưng vẫn muốn giúp ngươi”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.

Đáy mắt Tần Thiếu Vũ có chút ý cười.

“Cười cái gì”. Thẩm Thiên Lăng uể oải. “Quả thật ta cái gì cũng không biết, nhưng ngươi không cần biểu lộ rõ ràng vậy chứ!”

“Vì sao đột nhiên muốn làm gì đó giúp ta?”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn.

“Cũng không thể cứ để ngươi bảo vệ mãi”. Thẩm Thiên Lăng hơi bứt rứt, kiếp trước lão tử có thể nuôi rất nhiều người, là một người cực kì có ích cho xã hội!

“Ngươi quả thật có thể làm một chuyện cho ta”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Chuyện gì?”. Mắt Thẩm Thiên Lăng sáng lên.

Tần Thiếu Vũ nói. “Giả bệnh”

Í í, cái này ta rành lắm! Thẩm tiểu thụ hăng hái. “Giả thế nào?”

“Trúng cổ trùng, thân thể suy yếu hơn trước nhiều”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta sẽ kiếm cớ để Hồng Phi Hoàng đến thăm ngươi, khiến Ma giáo nghĩ hắn hạ cổ cho ngươi rồi”

“Sau đó thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Sau đó ngươi giả bộ té xỉu trước mặt mọi người, chuyện còn lại cứ giao cho vi phu là tốt rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Được không?”

Tất nhiên được! Cơ bản là không hề có độ khó! Thẩm tiểu thụ nghiêm túc gật đầu.

“Ta sẽ nhanh chóng sắp xếp, có điều bây giờ chúng ta phải ăn cơm trước”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn đứng dậy. “Không thể để bụng mỡ bị đói”

Thẩm Thiên Lăng: …

Trước lúc ăn cơm nói điều này là để nhắc ta giảm béo sao?

Cực kì phiền!

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nắm bàn tay nhỏ bé của hắn ra cửa.

Bởi vì Ngâm Lạc Tuyết xảy ra chuyện nên Thiên Ổ Thuỷ trại không có bao nhiêu người, trên đường càng vắng vẻ hơn, hơn phân nửa quán xá đều đóng cửa.

“Dân chúng nơi này xem như gặp xui xẻo”. Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Vốn đang yên bình đột nhiên tới một đám người chém chém giết giết, không làm ăn gì được”

“Chờ xong chuyện rồi Thiên Ổ Thuỷ trại và Vô Tuyết môn sẽ bồi thường cho dân chúng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi đừng lo, người trong giang hồ sẽ không để dân chúng bị thiệt hại”

“Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng lần đầu tiên nghe thấy chuyện này. Đại hiệp trong TV sau khi gây hoạ xong thì sẽ vung tay áo bay đi, loại chuyện quay đầu lại trả tiền này chẳng cao quý chút nào nên tất nhiên không thể làm!

“Lừa ngươi làm gì?”. Tần Thiếu Vũ dẫn hắn vào tửu lâu. “Nếu không làm việc tốt cho dân chúng thì đâu còn gọi là môn phái nữa, mà chẳng khác gì thổ phỉ”

Thẩm tiểu thụ vui mừng. “Nói được những lời này, ngươi rốt cuộc có bộ dạng của một đại hiệp chính phái rồi”

Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Vậy trước kia ta giống cái gì?”

Thẩm tiểu thụ nghiêm túc. “Giống lưu manh!”

Tần Thiếu Vũ: …

“Ăn thôi!”. Tranh thủ trước khi bị hắn bóp véo, Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng lảng sang chuyện khác!

“Trở về rồi phạt ngươi sau!”. Tần Thiếu Vũ cùng hắn ngồi xuống.

Tiểu nhị đang chờ gọi món hơi run tay, eo ôi những lời này thật khiến người ta giật mình a!

“Một bình Thiêu Đao Tử, hai tô mì thịt bò, thêm một phần thịt bò nữa”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Vâng!”. Tiểu nhị vui vẻ chạy xuống lầu.

Thẩm tiểu thụ buồn bực. “Không phải ăn món Tây Bắc sao?”

“Ừ, đây là quán mì thịt bò Tây Bắc”. Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng: …

Mì thịt bò cũng gọi là món chính sao?

Rõ ràng chỉ là lót dạ!

“Tiệm mì này ngon lắm”. Tần Thiếu Vũ đưa đũa cho hắn.

Ngon là một chuyện, nhưng ta đang mong đợi được ăn dê nguyên con a! Thẩm Thiên Lăng cảm giác mình bị lừa gạt!

Có điều đợi hai tô mì được bưng lên, Thẩm Thiên Lăng lập tức hiểu ra tại sao gọi là món chính.

Vì tô cực kì lớn!

Thẩm Thiên Lăng cúi đầu so sánh, sau đó nghiêm túc nói. “So với mặt ta còn lớn hơn!”

Vừa dứt lời, một chậu thịt bò lớn được đặt lên bàn.

Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<. “Không muốn ăn nữa!”. Vừa nhìn đã ngán, hơn nữa tối thiểu cũng phải cắt ra chứ, một tảng bự như vậy thì phải gặm thế nào đây?

Tần Thiếu Vũ dùng dao cắt một miếng đưa tới miệng hắn.

Thẩm Thiên Lăng ghét bỏ cắn một cái, sau đó cánh cửa thế giới mới đã được hừng hực mở ra!

“Cay quá!”. Thẩm Thiên Lăng phì phò hít một hơi lãnh khí.

Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một chén rượu nhỏ.

Thẩm Thiên Lăng thử uống một hớp, thấy hơi ngọt, vì vậy uống một hơi cạn sạch.

Ngao ngao thật sảng khoái!

“Bò cao nguyên hảo hạng cùng rượu chưng cất mười năm, cực hợp”. Tần Thiếu Vũ lại cắt cho hắn một miếng thịt.

Thẩm Thiên Lăng ăn thịt uống rượu, cay đến mức chảy nước mắt nhưng rất sảng khoái, quả thật phê phê!

Tần Thiếu Vũ ở đối diện nhìn hắn cười. “Ăn một bữa cơm mà có nhiều biểu cảm như vậy”

“Ăn ngon”. Mấy ngày trước bởi vì Hàn độc mà chưa được ăn đồ ăn có mùi vị, thật vất vả mới được một bữa thịt, Thẩm tiểu thụ nghĩ cuộc đời quả thật trọn vẹn.

Hậu quả của chuyện này chính là Thẩm tiểu thụ say khướt!

Sau khi dân chúng trong thành tận mắt thấy cảnh ân ái “Tần cung chủ cùng Thẩm công tử quay về quán trọ” thì đồng loạt tỏ ra cảm động không chịu nổi, ngay cả khăn cũng khóc ướt.

“Đang êm đẹp dẫn hắn đi uống rượu làm gì?”. Thẩm Thiên Phong nghe tin chạy tới quán trọ, thấy Thẩm Thiên Lăng say mèm, nhất thời lại nảy sinh ý tưởng bóp chết Tần Thiếu Vũ trong đầu.

“Cố ý”. Tần Thiếu Vũ lau mặt cho Thẩm Thiên Lăng. “Phượng Cửu Dạ muốn hạ cổ cho hắn, ăn nhiều đồ cay cổ trùng sẽ cách xa một chút”

“Ngoại trừ thuốc lần trước còn có cái gì nữa?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

Tần Thiếu Vũ cầm tay Thẩm Thiên Lăng bỏ vào chăn, đại khái kể lại một lần chuyện hôm nay của Hồng Phi Hoàng.

Thẩm Thiên Phong tức giận y như dự đoán. “Vô liêm sỉ”

Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng bị doạ một chút.

Tần Thiếu Vũ an ủi vỗ vỗ ngực hắn, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thiên Phong. “Ngươi ở đây mắng bao nhiêu đi nữa thì Phượng Cửu Dạ cũng không nghe được”

“Có kế hoạch gì không?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Ta muốn Lăng nhi giả bộ trúng cổ”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Sau đó thì sao?”. Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày.

“Sau đó tính tiếp từng bước”. Tần Thiếu Vũ nói thật. “Ta cũng không thể dự đoán trước bước tiếp theo của Ma giáo”

“Ngươi có chắc là Lăng nhi diễn tốt không đó?”. Thẩm Thiên Phong liếc Thẩm Thiên Lăng đang ngủ vù vù trên giường. “Nếu là hắn trước khi mất trí nhớ ta còn nắm chắc vài phần, nhưng bây giờ…”. Nhìn sao cũng thấy ngốc!

“Bây giờ hắn còn biết diễn hơn”. Tần Thiếu Vũ cười cười. “Điểm này ta có thể bảo đảm”

Thấy hắn chắc chắn như vậy, Thẩm Thiên Phong cũng không nhiều lời, sau khi nói vài câu thì trở về phòng mình.

Tần Thiếu Vũ gọi người chuẩn bị nước ấm, bình tĩnh cởi trần truồng Thẩm Thiên Lăng ra.

Trên thân thể trắng nõn có vài vết hôn nhạt màu chưa biến mất, ánh mắt Tần Thiếu Vũ dịu dàng, dùng khăn ấm lau người cho hắn.

Thẩm Thiên Lăng thoải mái lầm bầm, chủ động dang tay dang chân lộ ra chim nhỏ, cực kì phóng túng!

Tần cung chủ rất biến thái mà vươn tay bóp bóp, hơi thô bỉ.

“Đừng sờ!”. Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra.

“Có cho ăn hay không?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn mập mờ nói nhỏ.

Thẩm Thiên Lăng sung sướng nói. “Ta muốn tè”

Tần Thiếu Vũ vội vàng ôm hắn tới sau bình phong, tiện tay… tìm một bình hoa.

Không sai, hắn chính là thất đức như vậy đấy!

Miệng bình hoa hơi nhỏ, Thẩm Thiên Lăng tè hơn phân nửa, sau đó rưng rưng nhìn Tần Thiếu Vũ, vô cùng đau khổ nói. “Nhắm không trúng”

Tần Thiếu Vũ gần như cười thắt cả ruột.

Thật vất vả “giải quyết” xong, Thẩm Thiên Lăng nằm lì trên giường yên tĩnh ngủ. Tần Thiếu Vũ đến gần hắn, từng chút một vỗ nhẹ lên lưng hắn.

“Ngươi đừng đuổi ta đi”. Thẩm Thiên Lăng mơ màng ôm lấy hắn.

“Sao ta lại đuổi ngươi đi được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không được nói lung tung”

“Cũng không được giận”. Thẩm Thiên Lăng tiếp tục rên hừ hừ.

“Sao ta phải giận?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ta lừa ngươi”. Giọng Thẩm Thiên Lăng rất mơ hồ.

“Lừa ta cái gì?”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên tay hắn.

Mũi Thẩm Thiên Lăng hơi đỏ lên, càng ôm hắn chặt hơn.

“Không muốn thì đừng nói”. Tần Thiếu Vũ rất kiên nhẫn với hắn. “Không cần miễn cưỡng chính mình”

Thẩm Thiên Lăng tựa trước ngực hắn, ngủ rất say sưa.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Đường gõ cửa. Tần Thiếu Vũ cẩn thận đem người trong ngực thả vào chăn rồi xuống giường mở cửa cho nàng.

“Cung chủ”. Hoa Đường nhìn Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường. “Có thể đi chỗ khác nói không?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, cẩn thận đóng cửa phòng, cùng nàng đi sang căn phòng cách vách.

“Tối hôm qua sau khi thuộc hạ xem qua Lạc Tuyết công tử thì nghiên cứu cả đêm”. Hoa Đường nói. “Cổ độc hắn trúng cực kì hung tàn, nếu cổ trùng trong cơ thể chết đi thì mạng của hắn cũng hết”

“Cổ trùng có thể sống bao lâu?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Tối đa ba tháng”. Hoa Đường nói. “Cho nên phải giải độc cho hắn nhanh một chút”

“Làm sao mới giải được?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ta đã nói qua với Ngâm môn chủ”. Hoa Đường nói. “Không có thuốc nào giải được, chỉ có thể dựa vào nội lực bức cổ trùng ra, có điều rất có thể sẽ bị ăn ngược lại”

“Ngươi hiểu biết bao nhiêu về cổ độc này?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không nhiều lắm”. Hoa Đường lắc đầu. “Trước kia sư phụ cũng chỉ đơn giản nói qua với ta, vốn tưởng rằng đã biến mất khỏi giang hồ, ai ngờ lại bị Ma giáo tìm được”

“Bàn về những thứ tà đạo này đúng là không mấy ai sánh bằng Phượng Cửu Dạ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại nhìn xem, ngươi nghỉ ngơi đi”

“Thuộc hạ tìm vài người tới bảo vệ Thẩm công tử”. Hoa Đường nói.

“Không cần”. Tần Thiếu Vũ còn chưa nói chuyện, cửa phòng đã mở ra, Thẩm tiểu thụ hé vào nửa cái đầu. “Ta cũng đi xem Ngâm Lạc Tuyết”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.