“Chuyện gì?”. Phượng Cửu Dạ hỏi.
Bạch Liên Hoa kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
“Bảo nàng từ nay về sau xem kĩ nó!”. Trong mắt Phượng Cửu Dạ có chút không kiên nhẫn. “Nếu ngày nào đó bị người ta không cẩn thận chém chết thì đừng chạy đi đòi chết!”
“Vâng”. Bạch Liên Hoa cúi đầu nhận lệnh.
“Ba người này là sao?”. Phượng Cửu Dạ cau mày nhìn Tần Thiếu Vũ.
Nét mặt Tần Thiếu Vũ rất ngây dại, giống như con rối mà nhìn chằm chằm hòn đá xa xa.
Diễn cực tốt!
“Bẩm giáo chủ, hôm nay thiếu người nên tìm ba tên đến đưa cơm”. Bạch Liên Hoa nói. “Thuộc hạ đang chuẩn bị dẫn bọn họ về”
Chuyện không quan trọng, Phượng Cửu Dạ cũng không hỏi nhiều nữa, tiến lên nhìn vào trong hố. “Công trình có thuận lợi không?”
“Đương nhiên”. Bạch Liên Hoa nói. “Giáo chủ nhất thống giang hồ là thiên mệnh, gần đây không mưa không gió, ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta”
“Sớm hoàn thành thì sớm có người để luyện cổ”. Phượng Cửu Dạ nói. “Kéo dài lâu quá lỡ mấy kẻ ăn hại đó bị thuỷ lao làm hỏng chân thì ta sử dụng thế nào được!”
“Thuộc hạ sẽ cố hết sức thúc giục, có điều dù tiến độ nhanh hơn nữa cũng không có khả năng hoàn thành Ngũ Độc hồ trong vài ngày”. Bạch Liên Hoa đề nghị. “Nếu Giáo chủ lo lắng, hay là thả những người đó ra khỏi thuỷ lao trước, chuyển tới địa lao ở Tây Bắc giam giữ tạm?”
“Cũng được”. Suy nghĩ một lát, Phượng Cửu Dạ gật đầu. “Trước hết phái người kiểm tra địa lao Tây Bắc có vững chắc hay không, sau khi đổi chỗ giam thì tăng thêm người canh chừng, không được để xảy ra chuyện”
Địa lao Tây Bắc? Tần Thiếu Vũ thầm cười nhạt, đến đây quả thật không uổng công chút nào.
Sau khi quay về, Tần Thiếu Vũ tìm cơ hội nói cho chân nhân biết chuyện này.
“Dựa theo bản đồ lúc trước, ở Tây Bắc Thiên Ổ Thuỷ trại quả thật có một địa lao”. Chân nhân nói. “Nhưng xung quanh không có chỗ ẩn nấp, lại đối diện pháo đài, điều kiện không có lợi cho chúng ta”
“Không sai”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên ta nghĩ nhân lúc bọn hắn chưa kịp đổi chỗ thì cứu người ra”
“Chẳng phải chỉ còn vài ngày thôi ư?”. Chân nhân nghe vậy khẽ nhíu mày. “Chúng ta chưa chuẩn bị sẵn sàng, có mạo hiểm quá không?”
“Ta đương nhiên sẽ chuẩn bị kế hoạch chu đáo”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dựa theo hẹn trước, đêm nay tiểu Ngũ sẽ đến đây. Khinh công hắn rất tốt, ta sẽ phái hắn đến thuỷ lao ở phía nam kiểm tra”
Lúc nửa đêm, Triệu Ngũ quả nhiên lẻn vào trong viện, trên cổ có một vết cào màu đỏ.
Chân nhân chậc lưỡi. “Giới trẻ bây giờ thật là!”
Tần Thiếu Vũ cũng cười mà như không.
Triệu Ngũ bất đắc dĩ nói. “Bị Thiếu cung chủ cào”
Tần Thiếu Vũ: …
“Lần này cung chủ có dặn dò gì không?”. Triệu Ngũ bình tĩnh đổi đề tài.
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Nghĩ cách tra xét thuỷ lao phía nam, tám chín phần các chưởng môn bị giam ở đó”
“Phía nam?”. Triệu Ngũ ngẫm lại địa hình một chút. “Ba mặt đều là nước, chỉ có một con đường, hiện tại nhất định canh phòng nghiêm ngặt, e rằng khó đi vào được”
“Nếu lặn xuống nước thì sao?”. Chân nhân hỏi.
“Không được đâu”. Trương Đại Phúc nằm trên giường, sau khi nghe được thì vội vàng ngồi dậy xua tay. “Trong ai đều là cá lớn do hai vị trại chủ nuôi, có thể ăn thịt người”
Triệu Ngũ vẫn chưa biết hắn không trúng cổ cho nên kinh ngạc một chút, theo bản năng muốn rút kiếm ra khỏi vỏ thì bị Tần Thiếu Vũ đè lại. “Là người của chúng ta”
Trương Đại Phúc nghe vậy nhất thời cảm động, mình thế mà trở thành người một nhà với Tần cung chủ!
“Thứ lỗi đã mạo phạm”. Triệu Ngũ cũng không hỏi nhiều, chào hỏi với Trương Đại Phúc.
“Ngươi nói trong ao có cá ăn thịt người ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi Trương Đại Phúc.
Trương Đại Phúc gật đầu chắc chắn. “Mỗi con dài đến vài thước, miệng lớn như chậu đồng, răng so với đao còn sắc bén hơn. Một con bò ném xuống, trong chớp mắt đã ăn sạch sẽ”
Triệu Ngũ nghe vậy cau mày. “Đối phó cá lớn thì dư sức, nhưng nếu cá chết sẽ nổi lên, lúc đó cả ao đầy cá chết sẽ bứt dây động rừng”
“Trước hết tra xét ở gần đó một chút đã”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai hắn. “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau này chúng ta sẽ bàn kỹ hơn”
“Vâng”. Triệu Ngũ gật đầu.
“Hai người lần trước mang ra ngoài thế nào rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Hoa Đường và Diệp cốc chủ đã thay nhau trị bệnh, đã khoẻ tám chín phần”. Triệu Ngũ nói. “Tuy vẫn hôn mê nhưng không còn lo đến tính mạng, cung chủ đừng lo lắng”
“Thật sao?”. Trương Đại Phúc nghe vậy vui mừng.
“Đương nhiên là thật”. Triệu Ngũ gật đầu. “Ngươi có thể yên tâm”
Trương Đại Phúc nhìn trời thở dài. “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ”
“Có còn chuyện gì muốn báo cáo không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Triệu Ngũ lắc đầu. “Việc nhỏ đã không còn”
Chân nhân nghe vậy khó hiểu. “Còn chuyện lớn ư?”
“Đương nhiên”. Triệu Ngũ nghiêm mặt gật đầu.
“Nói đi”. Tần Thiếu Vũ nói.
Triệu Ngũ nghiêm túc nói. “Hôm nay Thẩm công tử chỉ ăn nửa chén cháo”
Chuyện này đương nhiên cực kì lớn!
Chân nhân: …
“Vì sao?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Sau khi cung chủ đi thì Thẩm công tử ngày càng ăn ít”. Triệu Ngũ nói. “Thậm chí mỗi đêm nấu canh cũng không ăn chứ đừng nói là bánh trái và thịt xâu”
Tần Thiếu Vũ thở dài. “Ngủ thì sao?”
“Hôm nay dậy rất sớm, thậm chí lúc trời còn chưa sáng”. Triệu Ngũ nói. “Sau khi dậy thì nằm trên võng trong sân đờ ra, ngay cả Thiếu cung chủ cũng không ôm… Đúng rồi, ngay cả điểm tâm cũng không ăn”
Tần Thiếu Vũ hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh đứng dậy ra ngoài.
“Ngươi muốn làm gì?”. Chân nhân khó hiểu, kéo hắn lại.
“San bằng thuỷ lao rồi về nhà”. Những lời này thật cực kì khí phách!
Chân nhân đau đầu, mắc chứng gì vậy chứ! Thế nên đành phải nháy mắt với Triệu Ngũ – mau giúp đỡ khuyên mấy câu đi!
Vì vậy Triệu Ngũ nghiêm túc nói. “Cung chủ đi một mình khó tránh khỏi bất lợi, có cần thuộc hạ tức khắc dẫn người tới không?”
Chân nhân: …
Chỉ có Trương Đại Phúc ngồi trên giường nói. “E là không tốt lắm, lỡ Ma giáo nóng giận mà giết trại chủ nhà ta thì làm sao bây giờ?”
Chân nhân nghe vậy cảm thán. “Ngươi mới giống chính phái”
“Phải vậy không?”. Trương Đại Phúc đắc ý. “Ta cũng thấy vậy”
“Đêm nay ngươi ở trong phòng, ta và Triệu Ngũ đi tra xét thuỷ lao”. Chân nhân vỗ vai Tần Thiếu Vũ. “Nếu thuận lợi, ba bốn ngày sau là có thể trở về”
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Loại chuyện này nên để ta đi”
Chân nhân chân thành nói. “Ta sợ ngươi một đi không trở lại, vứt ta ở đây một mình”
Tần Thiếu Vũ: …
“Đi thôi”. Chân nhân nói với Triệu Ngũ. “Kéo dài nữa thì trời sẽ sáng”
Tần Thiếu Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng chân nhân đã ra cửa với Triệu Ngũ.
Trương Đại Phúc nhìn hắn, thận trọng nói. “Tần cung chủ đừng lo. Thẩm công tử là tinh linh của hoa, trước giờ lấy sương sớm làm thức ăn, ít ăn vài bữa cơm của trần gian cũng không sao đâu”
Tần Thiếu Vũ đỡ trán. “Ngươi câm miệng cho lão tử”
Trong thôn nhỏ cách đó không xa, Thẩm Thiên Lăng đang ngồi trong viện, nương theo ánh sao mà tắm cho Cục Bông.
“Đêm hôm khuya khoắt, công tử ngủ sớm đi”. Ám vệ vây quanh hắn. “Chuyện này để thuộc hạ làm là được”
“Không sao, dù gì cũng không ngủ được”. Thẩm Thiên Lăng phẩy phẩy nước trên tay.
Ngủ không được, nghe sao mà chua xót thế! Ám vệ trong nháy mắt nạp vào đầu cảnh tượng MOE hồng phấn: Phu nhân nằm trên giường trăn trở, cắn môi dưới vẻ mặt uỷ khuất, cái đuôi xù run rẩy! Vì vậy trong nháy mắt thấy trái tim cũng phải tan chảy! Thời điểm này cung chủ nên thâm tình và tà mị tươi cười, làm một ít chuyện dũng mãnh khiến người ta đỏ mặt tim đập mới đúng! Tại sao phải đi Thiên Ổ Thuỷ trại chứ, mấy trưởng môn đó không quan trọng bằng phu nhân biết không!
Không sai, dưới sự dìu dắt của Tần Thiếu Vũ, từ trên xuống dưới ở Truy Ảnh cung đều nồng nặc khí chất Ma giáo, cực kì không có lề thói!
“Chíp!”. Sau khi tắm rửa, trên người Cục Bông ướt sũng, gió lạnh thổi tới rất thoải mái.
“Các ngươi không cần quản ta”. Thẩm Thiên Lăng thấy hơi >__< ôm Cục Bông chạy vào phòng. “Ta vẫn nên ngủ sớm thôi”
“Chíp!”. Cục Bông sốt ruột xoè cánh, còn muốn chơi đùa.
“Ngủ!”. Thẩm Thiên Lăng bỏ nó vào ổ.
Trong mắt Cục Bông đầy tiếc nuối.
“Không được, khuya lắm rồi!”. Thẩm Thiên Lăng thiết diện vô tư (giống trong phim Bao Công hồi xưa đó ~).
Cục Bông không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Thẩm Thiên Lăng bò lên giường thổi đèn. Trong phòng nhất thời một mảnh tối tăm.
Sau đó nó sẽ ngoan ngoãn nằm trong ổ ngủ?
Sao có thể! Làm một tiểu phượng hoàng shota đang tới tuổi dậy thì, Cục Bông phải phản nghịch biết không!
Vì vậy nó thử vươn ra một móng vuốt, thấy Thẩm Thiên Lăng trên giường không phản ứng, vì vậy hớn hở vươn ra móng còn lại, “bạch” một cái rơi khỏi ổ, đập xuống bàn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Cục Bông cảm thấy mình cực kì nhẹ nhàng, vì vậy từ trên bàn “phạch” một cái xuống đất.
Cực kì tuyệt vời.
Thẩm Thiên Lăng gần như thở dài. Vốn đã ngu rồi, hiện tại lại càng ngu xuẩn.
Cục Bông từ dưới đất đứng dậy, lắc đầu lắc cánh, lén lút lách ra khỏi cửa.
Cửa gỗ phát ra âm thanh chói tai, không chỉ Thẩm Thiên Lăng, mà ám vệ cũng thấy ngứa răng.
“Chíp!”. Sau khi lách ra được bên ngoài, Cục Bông sung sướng kêu lên một tiếng, sau đó vui mừng chạy đến phòng Thẩm Thiên Phong – chơi trò chọt lét thôi!
Thế nhưng cửa phòng đóng kín, cửa sổ cũng đóng chặt, cơ bản không vào được.
Sao có thể như vậy chứ… Cục Bông hơi thất vọng, sau đó đổi hướng chạy vào phòng Diệp Cẩn, dùng sức nhảy lên chăn. “Chíp!”
Diệp Cẩn nhắm chặt mắt, khoé miệng có một tia máu.
“Chíp chíp chíp!”. Tiểu phượng hoàng nhảy hai cái trên mặt hắn, thấy không có phản ứng, vì vậy giống như đạn pháo mà vọt ra cửa sổ, ngồi xổm trong sân lớn tiếng kêu!
Muốn lấy mạng người ta sao… Thẩm Thiên Lăng đau đầu, đằng đằng sát khí mang giày vào, kéo cửa ra. “Đến đây cho ta!”
Gào lên rất có khí phách.
Cực kì mang khí chất của cung chủ phu nhân!