Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 9: Ngạt nhân ngộ ngạt nhân




Sáng sớm hôm sau, Tiết Bắc Phàm dậy thật sớm, đi ra khoang thuyền đứng ở đầu thuyền. Thuyền đi trên sông, bốn phía khói sóng mênh mông, nắng sớm chiếu đầy mặt hồ.

“Hô. . . . . .” Tiết Bắc Phàm hít một hơi thật dài, cảm giác sảng khoái. Thấy hơi đói, hắn rẽ xuống phòng bếp ở đuôi thuyền, muốn tìm chút gì ăn, lại nghe đã có tiếng ai đó đang khẽ ngâm nga điệu hát dân gian.

Tiết Bắc Phàm tò mò, chạy đến cửa hướng nhìn xung quanh bên trong.

Chỉ thấy Nhan Tiểu Đao đã dậy, một thân váy dài màu xanh, trên người khoác một chiếc áo thêu hoa, tay áo màu hồng cánh sen được xắn lên, lộ ra hai cánh tay trần, đang gói hoành thánh. Vừa gói miệng còn vừa khẽ ngâm khúc. Trên khuôn mặt trơn bóng dính chút bột trắng, có vẻ dí dỏm.

Tiết Bắc Phàm buồn cười, nha đầu kia tinh thần thật tốt, sáng sớm đã vui vẻ.

“Khụ khụ.” Ở cửa ho khan một tiếng, như muốn khiến cho Tiểu Đao chú ý.

Tiểu Đao quay đầu lại liếc mắt một cái, thấy là Tiết Bắc Phàm, có chút bất ngờ, “Ngươi sớm như vậy đã dậy sao?”

“Ta không giống người dậy sớm sao?” Tiết Bắc Phàm nhảy qua cánh cửa, lắc lư đến bên người nàng.

Tiểu Đao nghĩ thầm, dâm tặc không phải đều hèn hạ ngợp trong vàng son, đàn ca sao, ban ngày ngủ gật buổi tối ra ngoài lêu lổng!

Tiết Bắc Phàm lại chú ý đến cái thớt gỗ bên trên rất nhiều hoành thành, lại gần ngửi ngửi, “Nhân làm bằng cái gì vậy?”

“Cây tể thái, nấm hương, thịt heo, măng non thái hạt lựu.” Tiểu Đao hơi đắc ý lắc lư vài cái, “Bí quyết gia truyền của Nhan gia!” vòng qua bàn hai lọn tóc rơi xuống, cũng theo lúc ẩn lúc hiện, hồn nhiên đáng yêu.

(tể thái: cây cải dại)

Tiết Bắc Phàm tựa vào bàn ăn hỏi nàng, “Trên thuyền không có nha hoàn sao, sao cô lại phải dậy sớm làm đồ ăn?”

Tiểu Đao lườm hắn một cái, “Nha hoàn không phải người sao? Ai quy định nhất định nha hoàn phải làm đồ ăn mời khách, còn khách nhân không được làm đồ ăn cho nha hoàn?”

Tiết Bắc Phàm nháy mắt mấy cái, “Kia nha hoàn chính là dùng để làm những việc này a! Bằng không thuê nha hoàn làm chi?”

“A.” Tiểu Đao vỗ vỗ bột mì trên tay, “Trời sinh cô nương nhà ai trên trán có dán hai chữ “nha hoàn”?” Nói xong, lấy tay dí trán Tiết Bắc Phàm, lưu lại một vệt trắng.

Tiết Bắc Phàm sờ sờ cái trán, với người ra xem đã thấy gói xong mấy chục cái hoàng thánh, một đám lớn nhỏ đều giống nhau, mượt mà đầy ắp, cùng đĩnh vàng nhỏ giống nhau, nhịn không được tán thưởng, “Tay nghề không tồi a, ở nhà thường xuyên làm sao?”

“Ân.” Tiểu Đao trả lời, vừa lục tung tìm, “Không có hành và tỏi a?”

Lúc này, nha hoàn và gã sai vặt đều đã dậy, vừa vào phòng bếp, thấy điểm tâm đã làm xong, hoảng sợ, vội vàng đuổi hai người ra ngoài.

Tiểu Đao bị Tiết Bắc Phàm lôi ra ngoài, còn nhảy nhót, đối phòng bếp thét to, “Tiểu Thúy, nấu nước dùng phải dùng nước trong! Tiểu Ngọc, đừng đem hoành thánh bỏ vào nước đang sôi! Tiểu Lan, phải thêm hành thái cùng lòng trứng. . . . . . đánh nhuyễn đó!”

Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ, “Nha đầu cô là chim khách đầu thai a? Làm sao có thể gào to như vậy?”

Tiểu Đao phất tay, cùng hắn duy trì khoảng cách nhất định, múc thủy rửa tay, vừa hỏi, “Ngươi tối hôm qua nghe lén?”

Tiết Bắc Phàm tìm ghế mây mở ra ngồi xuống, ngắm cảnh, “Nghe lén cái gì?”

“Đừng giả bộ.” Tiểu Đao lại gần, “Ta muốn giáo huấn Vương Bích Ba, ngươi giúp ta một tay.”

Tiết Bắc Phàm giương mắt nhìn Tiểu Đao, nghiêm mặt “Cô muốn ta vờ làm tình nhân của cô?”

“Ân!” Tiểu Đao mãnh liệt vỗ lên lưng Tiết Bắc Phàm một cái “Ngươi giúp ta ức hiếp Vương Bích Ba! Bắt hắn hủy bỏ hôn ước .”

“Nghe không giống như là cô đang lấy lòng ta mà là đang trao đổi.” Tiết Bắc Phàm cao thấp đánh giá Tiểu Đao, kéo dài giọng điệu hỏi, “Vậy ta có lợi ích gì?”

Tiểu Đao trở mặt, vươn tay chỉ vào mũi Tiết Bắc Phàm “Hai huynh đệ các ngươi tìm bảo bối lại lừa ta vào tròng, ta vốn rất thiệt thòi a! Ngươi ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không chịu giúp? Tin ta tìm thời cơ điểm ám toán ngươi hay không!”

Tiết Bắc Phàm sờ sờ quai hàm, nhìn Tiểu Đao, “Thật ra cũng không phải ta không muốn giúp ngươi, ngươi, Vương Bích Ba trên giang hồ có tiếng là nam nhân tốt, bộ dạng xuất chúng, nhiều tiền lại có quyền thế. Cô kéo ta đi, có thể ức hiếp hắn sao?”

Tiểu Đao hơi hơi nheo mắt, hai bên khóe miệng vểnh lên, “Chậc chậc, cô còn muốn già mồm cãi láo, nương ta nói rất đúng, muốn tìm nam nhân giúp làm việc gì đó, cầu hắn cũng không bằng kích động hắn, kích động hắn cũng không bằng lừa hắn.”

Tiết Bắc Phàm thân thủ cầm ly trà nha hoàn bưng lên, hứng thú nhìn Tiểu Đao, “Vậy cô kích động xem, lừa ta xem?”

Tiểu Đao chắp tay sau lưng, ở đầu thuyền bước đi thong thả, “Long Cốt Ngũ Đồ ở Cửu Châu Long Đàm của Vương Bích Ba, ngươi không vào gia môn, làm sao lấy được bảo bối?”

“Này tính là kích động gì chứ?”

“Kỳ thật ngươi cũng không cần tự ti như vậy.” Tiểu Đao cố nói, “Vương Bích Ba lớn lên bộ dạng không tồi, bất quá ngươi cũng không kém! So với hắn có vị nam nhân hơn. Tuy rằng hắn có tiền, ngươi cũng không nghèo nha, còn có chính là công phu của ngươi nói không chừng so với hắn còn giỏi hơn. Tóm lại cho dù những thứ đó so ra ngươi không bằng, quan trọng là cái miệng đê tiện của ngươi, loại người như chính là không biết xấu hổ!”

“Này, cho cô lừa ta cũng không được phê phán ta như vậy.”

Tiểu Đao ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh “Ta giúp ngươi tìm Long Cốt Ngũ Đồ, ngươi giúp ta kêu Vương Bích Ba hủy bỏ hôn sự, chúng ta cùng có lợi!”

Tiết bắc phàm nghe xong, khóe miệng nhếch lên cười xấu xa “Hảo, cùng có lợi.”

Tiểu Đao cảm thấy hài lòng chờ ăn hoành thánh, không ngờ Tiết Bắc Phàm nhích lại gần ôm lấy nàng, “Vậy, nếu chúng ta là loại quan hệ này, thì cũng có thể gần gũi thân mật hơn một chút. . . . . . Phốc.”

Tiết Bắc Phàm đang chiếm tiện nghi, không đề phòng Tiểu Đao rút khay trà hung hăng liền đánh lại đây.

Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt rời giường vừa ra ngoài, liền nhìn thấy trên khoang thuyền, Tiết Bắc Phàm bị đè xuống ghế, Tiểu Đao lấy cái khay trà mãnh đập hắn, miệng hùng hùng hổ hổ “Dâm tặc chết tiệt, dám chiếm tiện nghi của bổn cô nương, đánh chết ngươi!”

. . . . . .

Sáng sớm ăn hoành thánh đặc biệt ngon, Tiểu Đao đang cầm bát, cùng Hiểu Nguyệt nói tỉ mỉ nhân hoành thánh phải làm thế nào mới ngon.

Tiết Bắc Phàm vừa ăn vừa nhếch miệng, nha đầu chết tiệt kia thật đúng là không khách khí, chụp được liền đánh khiến hắn bầm xanh kháp người, phỏng chừng là cảm thấy mặt mũi của hắn còn cần dùng, thủ hạ lưu tình chưa đập cho mặt mũi hắn bầm dập.

Trọng Hoa thấy hắn như vậy, hạ giọng hỏi, “Huynh đáp ứng đóng giả tình nhân rồi?”

“Bằng không huynh giúp đi?”

“Miễn.” Trọng Hoa vội vàng xua tay, “Trên giang hồ ai cũng nói Vương Bích Ba khó đối phó, huynh cũng nên kiềm chế một chút.”

“A.” Tiết Bắc Phàm nhìn thấy Tiểu Đao ăn no hoành thánh liền cùng Hiểu Nguyệt ở đầu thuyền ngắm hoa sen, “Huynh đoán xem, nàng ngay cả Vương Bích Ba cũng chướng mắt, vậy thì sẽ coi trọng ai?”

Trọng Hoa bật cười, “Không giống những chuyện mà Tiết nhị công tử ngươi hay hứng thú.”

Tiết Bắc Phàm cầm ly trà, “Vương Bích Ba bên người nữ nhân vô số, lại coi trọng nha đầu kia, nhất định phải có lý do gì đó.”

Trọng Hoa nhíu mày, “Huynh cho rằng, cũng không phải vì hắn thích, mà là có mưu đồ khác?”

“Nữ nhân không phải đều giống nhau sao.” Tiết Bắc Phàm không quan tâm cười, “Nếu bộ dáng không xinh đẹp, thì tính tình thùy mị nết na, suy cho không phải cũng đều như nhau sao? Loại nam nhân như Vương Bích Ba, không đến mức vì một nữ nhân mà khiến lòng người rối loạn.”

Trọng Hoa nhíu mày, có chút khinh bỉ nhìn hắn, “Huynh đừng tưởng có thể dùng cái lý do đó biện minh cho việc huynh đang đùa giỡn a? Coi chừng để lạc mất chân tâm.”

“Có chân tâm thì như thế nào?” Tiết Bắc Phàm cười hỏi lại Trọng Hoa, “Giống như huynh đối với Hiểu Nguyệt, trao tặng chân tâm để người ta giẫm lên?”

“Hừ.” Trọng Hoa trở mặt lườm hắn một cái, “Không phí lời với kẻ vô tình vô nghĩa lại lưu manh như huynh.”

“Hư tình giả ý cùng thật tình chân ý đều là lời nói ngoài miệng thôi, nhân tâm khó dò thay đổi thất thường.” Tiết Bắc Phàm chỉ chỉ Hách Kim Phong ở một bên còn đang ăn bát hoành thành thứ năm, “Bằng không giống như hắn như vậy, bằng không tựa như ta vậy, tóm lại, tất cả đều có thể giả vờ, ngoại trừ lòng người.” Nói xong, đứng lên, cười hì hì đến đằng trước tìm Nhan Tiểu Đao đùa giỡn.

Quả nhiên, nói vài câu liền đem Tiểu Đao chọc giận, lấy cái chén ném hắn.

Trọng Hoa suy nghĩ lại lời nói của Tiết Bắc Phàm, vô thức nhìn về Hiểu Nguyệt ở phía đầu. Hiểu Nguyệt đúng lúc cũng quay đầu lại, cùng hắn nhìn nhau. Hiểu Nguyệt cười với hắn, ánh mắt trong suốt vô ưu vô lo, Trọng Hoa lại cảm thấy có chút băn khoăn, buộc lòng phải cười với nàng, vân đạm phong kinh.

. . . . . .

Thời điểm trời chập tối, thuyền tiến vào ranh giới hồ Bích Ba, đã có thể thấy bờ đê trồng dương liễu và người đi đường.

Ven hồ Bích Ba, nam ngạn là khu vực của Bình Giang phủ, tây ngạn chính là Cửu Châu Long Đàm tiếng tăm lừng lẫy, cũng chính là địa bàn của Vương Bích Ba.

Cửu Châu Long Đàm trên thực tế là một sườn núi, có một thác nước đổ xuống, ven đường có chín hồ sâu tròn xoe, thác nước uốn lượn trông rất giống một con cự long, cho nên được gọi là Cửu Châu Long Đàm.

Phủ đệ của Vương Bích Ba được gọi là Bích Ba sơn trang, đem cả Cửu Châu Long Đàm vây lại, nhà cửa được xây dựng chằng chịt bên cạnh núi, thác nước chảy qua nơi ở, thập phần khí thế! Bích Ba sơn trang chủ yếu kinh doanh tiễn trang, sòng bạc, cửa hàng gạo đủ loại để kiếm tiền, mua bán trải rộng cả Giang Nam ở các châu, thành, huyện, tùy ý có thể thấy được sòng bạc, cửa hàng gạo của Bích Ba, có thể nói tài hùng thế đại.

Đám người Tiểu Đao hạ thuyền ở nam ngạn, chuẩn bị đi tìm một khách điếm ở tạm, sau đó bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

Nhưng mọi người không nghĩ là, vừa mới vào thành, đã có người theo dõi.

Tiết Bắc Phàm dư quang liếc mắt kẻ đang theo dõi ở phía sau theo dõi, cùng Tiểu Đao nói, “Khu vực của Bình Giang phủ hẳn là cơ sở ngầm trải rộng của Vương Bích Ba, có lẽ đã biết cô tới rồi.”

Tiểu Đao hừ một tiếng, “Sớm đoán được, Vương Bích Ba nơi nơi phái người bắt ta.”

“Buồn cười!” Hách Kim Phong ra mặt, “Tiểu Đao cô nương chớ sợ, chỉ cần cô không muốn, Vương Bích Ba sẽ không thể hiếp bức cô, ta giúp cô ra mặt!”

“Ân!” Tiểu Đao vui vẻ gật đầu, không hổ là đại ca ruột thịt! Tuy rằng chưa nói ra, nhưng vẫn rất chiếu cố mình.

Mọi người tìm một khách điếm nghỉ trọ, Tiết Bắc Phàm ngồi xuống liền khuyên Tiểu Đao, “Vương Bích Ba đối với ngươi cũng coi như dụng tâm lương khổ, cô cũng đừng như cừu nhân với hắn chứ.”

Tiểu Đao liếc mắt một cái rõ dài,”Ngươi ở bên kia?!”

Tiết Bắc Phàm đành phải buông tay, “Đương nhiên cô ở bên này.”

Tiểu Đao thuận khí, “Ngươi còn thua xa.”

Tiểu Ngạn: nói chung khúc này Nhã tỷ ghi chả hiểu gì sất-.-

Chưa ăn được mấy miếng, chợt nghe bên dưới có người tiếp đón, “Ôi, Vương công tử, thật hân hạnh, như thế nào ngài lại đến tiểu điếm này?”

Trọng Hoa đưa Hiểu Nguyệt đĩa rau, vừa nói, “Tới rất nhanh!”

Đồng thời, chợt nghe âm thanh lười biếng trả lời truyền đến, “Nơi này ta bao, nương tử tương lai của ta ở trên, không thể ăn chung với người khác nói bọn họ đến nơi khác ăn đi.”

“Đúng đúng!” Chưởng quầy khúm núm trả lời, bắt đầu thanh toán.

Trọng Hoa cùng Tiết Bắc Phàm nhìn nhau khiêu mi —— Đủ bá đạo!

“Choảng” một tiếng, chiếc đũa trong tay Tiểu Đao bị bẻ làm hai đoạn, căm giận, “Tên Vương Bích Ba chết tiệt, phá hư danh tiết của ta!”

Hiểu Nguyệt cũng có chút bất mãn, “Còn chưa có thành thân, sao lại nói bậy như vậy?”

Đang nói chuyện, một nam tử tuổi còn trẻ kích động đi lên, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng “Tiểu Đao, nhớ ta không?”

Mọi người đối mặt, đều âm thầm thu lại khẩu khí —— Vương Bích Ba này quả nhiên không hổ danh mỹ nam tử, khuôn mặt khiến không ít cô nương e thẹn a!

Người này tuổi xấp xỉ Tiết Bắc Phàm, mặt mày như họa thật sự là một mỹ nam tử hiếm có. Một thân cẩm bào màu trắng, thêu cảnh sơn thủy bằng chỉ bạc, trường sam màu đen, bên hông đeo ngọc Bát Bảo màu đen nạm vàng, phú quý không nói, còn thật sự lịch sự tao nhã.

Hắn đi lên, mỉm cười nhìn thấy Tiểu Đao, giống như một con mèo thấy một con chuột béo vậy. Còn Tiểu Đao lại hé ra bộ mặt nhăn nhó, giống như thấy ôn thần.

Vương Bích Ba tự nhiên cũng chú ý tới những người ngồi cùng bàn với Tiểu Đao, có chút ngoài ý muốn, nhìn qua một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tiết Bắc Phàm.

Hai bên đối diện một lát, Vương Bích Ba cười, tìm chiếc bàn đối diện ngồi xuống, cái chân gác lên cạnh bàn, lấy chiếc đũa chỉ chỉ Tiểu Đao, “Tiểu Đao, giang hồ hiểm ác, đừng để bị kẻ xấu lừa đi.”

Tiết Bắc Phàm thân thủ, gắp thức ăn vào bát Tiểu Đao, gật đầu, “Chính xác giang hồ hiểm ác, kẻ xấu không nơi nào không có.”

Trọng Hoa âm thầm lắc đầu —— Rất tốt! Kẻ xấu gặp kẻ xấu .

Tiểu Đao đang cầm bát cơm ăn cơm, tâm nói, mặc kệ nó, toàn bộ không phải có kẻ nào lương thiện cả, giết chết kẻ nào cũng đều vì dân trừ hại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.