Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 43: Đợi cho hoa nở




Tiểu Đao đuổi theo đánh Tiết Bắc Phàm, sau đó lại bất động, tìm một trà lâu ngồi xuống vừa uống trà vừa giận dỗi. Vừa ngồi xuống, Tiết Bắc Phàm da mặt dày cũng chạy đến, vừa ngồi xuống bên cạnh, đã bị Tiểu Đao bắt lấy cánh tay nhéo mạnh một cái. Tiết Bắc Phàm nhe răng trợn mắt cả buổi, Tiểu Đao cũng nguôi giận, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm đang cầm ly trà nhưng ánh mắt lại hướng eo nàng làm càn. Tiểu Đao vội vàng xích người ra chỗ khác, trừng mắt cảnh cáo —— lại nhìn đánh chết ngươi!

Tiết Bắc Phàm ngượng ngùng nhướng mi, dựa vào song cửa sổ uống trà, thấy cách đó không xa tại một khu nhà lớn đang có một hàng dài những lão nhân đứng xếp hàng, có chút khó hiểu.

“Tiểu nhị.” – Tiết Bắc Phàm cầm ly trà ngón tay tùy ý chỉ chỉ xuống – “Những người đó xếp hàng để làm gì vậy?”

“A!” – Tiểu nhị liếc mắt một cái sau đó liền cười – “Đó là cửa hiệu y phục, vào Quỷ thành chiêu Quỷ Vương, không ăn vận đẹp một chút sao được, y phục mới nhất định phải mặc. Mỗi lần như vậy cửa hiệu y phục nào cũng phát tài cả.”

“Báo danh. . . . . .” – Tiết Bắc Phàm khóe miệng thoáng giật giật, quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Đao đang một tay nâng má đánh giá chính mình, có chút khó hiểu, mí mắt khẽ nhếch lên, cấp Tiểu Đao một ánh mặt nghi hoặc —— nhìn cái gì vậy?

Tiểu Đao khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nàng đột nhiên phát hiện một việc, chính là Tiết Bắc Phàm có rất nhiều hành động, đặc biệt là biểu tình lơ đãng thế này, chỉ có hắn mới có được, biểu hiện cũng có vẻ rất tự nhiên, còn rất đặc biệt nữa.

Tiểu Đao nhớ tới nương nàng từng nói với nàng, người lấy phu quân là bất đồng, có vài người suốt đời dường như rất đào hoa, tốt hay xấu đều hiện lên mặt, vừa nhìn liền biết ngay. Những người còn lại giống như hoa quỳnh nở, tốt hay xấu đều giấu trong lòng, có khả năng nhìn thấy hay không còn phải xem ngươi có bắt được thời cơ hay không, có kiên nhẫn chờ một cái chớp mắt kia hơi thoáng qua hay không.

Tiểu Đao từng không chịu tin, đừng nhìn Tiết Bắc Phàm bình thường một bộ dạng không đổi, nhưng là ngẫu nhiên mờ ám nhìn cũng rất đẹp. Vì dụ như khi nãy hắn tùy ý giơ một ngón tay chỉ trỏ, lúc giơ tay nhấc chân có một chút lười nhác tự nhiên. . . . . . Tựa hồ cái gì cũng không để ý. Không ngờ nương nàng nói câu kia —— càng không thèm để ý đến, lại càng để ý.

“Này.”

Tiểu Đao ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt của Tiết Bắc Phàm không biết từ khi nào đã gần trước mặt , cười hì hì hỏi – “Vì sao lại híp mắt nhìn ta?”

Tiểu Đao giơ tay cho hắn xem.

Tiết Bắc Phàm khó hiểu nhìn bàn tay trống không của Tiểu Đao, đột nhiên nắm tay lại, đấm lên vai hắn một cái, vừa đắc ý lại vừa tùy ý hỏi lại hắn một câu – “Ngươi không nhìn ta, là sao biết ta nhìn ngươi?”

“Nam nhân nhìn nữ nhân thiên kinh địa nghĩa a.” – Tiết Bắc Phàm tựa vào cạnh bàn, cười đến xấu xa – “Nữ nhân nhìn nam nhân là có ý đồ.”

Tiểu Đao dựa sát vào một tí, nhìn hai mắt hắn hỏi – “Vậy ngươi nói bây giờ ta đang suy nghĩ cái gì?”

Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao trong mắt tràn đầy ý cười, thanh âm đè thấp vài phần – “Nghĩ muốn cái gì?”

Tiểu Đao cùng hắn đối diện, trầm mặc thật lâu sau, mở miệng – “Lại muốn thành cái đầu heo?”

. . . . . .

Tiết Bắc Phàm sửng sốt một lúc lâu, cười ha hả.

Thời điểm Tiết Hình mang theo Tần Kha, Phương Đồng Lý lên tới nơi, vừa lúc thấy Tiết Bắc Phàm cùng Tiểu Đao mặt đối mặt ngồi tựa hồ đang nói chuyện, Tiết Bắc Phàm cười đến vui vẻ, Tiểu Đao quơ quơ đôi đũa trong tay, đắc ý nhìn ra cửa sổ.

Tần Kha thần sắc lại âm trầm vài phần, xoay người muốn đi xuống, bị Phương Đồng Lý giữ lại – “Ai, sư muội, ở lại ăn cơm đi.”

“Vẫn còn ăn được sao!” – Tần Kha không được tự nhiên.

Phương Đồng Lý cường ngạnh túm lấy nàng, ngồi xuống ăn cơm.

Bên này tiểu nhị giúp bọn Tiểu Đao thêm trà, Tiết Bắc Phàm hỏi hắn – “Tiểu nhị, báo danh tuyển phu phải có điều kiện gì?”

“Ân, phải ngoài hai mươi dưới ba mươi tuổi, còn phải danh chấn thiên hạ.” – Tiểu nhị cân nhắc – “Tối thiểu phải có một thân hảo công phu, bộ dạng cũng không được quá khó coi, phải là nam tử khí khái.”

Tiết Bắc Phàm gật gật đầu, tò mò – “Bức họa nữ vương bị phát tán ra bên ngoài, vậy mà vẫn còn nhiều người đổ xô vào như vậy sao?”

Tiểu nhị cười thật có thâm ý – “Công tử, ngài chưa từng nghe qua trong Quỷ thành Tây Vực cất giấu vô số tài bảo sao? Nữ vương có thể nói là phú giáp thiên hạ* lại là bá chủ một phương, đừng nói trên bức họa tuy rằng thoạt nhìn là một người không biết chừng mực nhưng ít ra vẫn là một tiểu mỹ nhân a, cho dù là người hói đầu hay bị bệnh chốc đầu. . . . . . Cũng vẫn có rất nhiều người muốn tham gia tuyển phu.”

*phú giáp thiên hạ: giàu nhất thiên hạ

Tiểu nhị đi rồi, Tiết Bắc Phàm hỏi Tiểu Đao – “Như thế nào? Muốn báo danh giùm ca ca cô hay không? Hắn cũng coi như danh chấn thiên hạ, dù sao nương của Hữu Hữu cũng chỉ là vì tìm phụ thân nàng, đại ca cô cũng không sợ bị bọn họ coi trọng, trà trộn vào Quỷ thành mới là mấu chốt.”

“Ân.” – Tiểu Đao cân nhắc một chút, Trọng Hoa cũng coi như danh chấn thiên hạ, nhưng quan trọng là trong mắt hắn lúc này đều là Hiểu Nguyệt, phỏng chừng không muốn. Tiết Bắc Phàm cùng Hách Kim Phong sao. . . . . . Tiểu Đao cũng không biết vì sao, cảm thấy vẫn là đem đại ca nàng bỏ đi ra ngoài sẽ tốt hơn.

Vì thế, nàng do dự như vậy một chút, có chút tội lỗi gật đầu, Tiết Bắc Phàm vẻ mặt đùa giỡn lại cười to.

Bên này hai người đang vui vẻ, một đại hán người Tây Bắc khôi ngô vừa đi ngang qua bọn họ, hiển nhiên là ăn xong cơm rồi nên muốn đi xuống. Cách đó không xa Tiết Hình âm thầm cầm một củ lạc, bắn vào chân người nọ.

Đại hán cao to kia dưới chân liền cảm giác bị người gạt lấy, một cái liền té ngã ở bên chân Tiết Bắc Phàm.

Tiểu Đao nháy mắt mấy cái, nàng vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Tiết Hình ám toán đại hán này, thấy vị trí đại hán này ngã liền biết hắn có tâm tư gì. Tiểu Đao có chút không thoải mái —— yêu quái của Bắc Hải phái lại muốn tác quái!

Sau khi đại hán kia đứng lên, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn đến Tiết Bắc Phàm – “Xú tiểu tử, ngươi dám gạt chân ta?”

Tiết Bắc Phàm tất nhiên là thấy rõ, nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi, hình như có chút phiền – “Ta cũng không gạt chân ngươi.”

“Lão tử rõ ràng thấy được!” – Đại hán kia cũng là người có thế lực ngang ngược ở đây, phía sau còn có mấy trư bằng cẩu hữu* ngồi cùng bàn ăn cơm, đột nhiên ngã một cái rất mất mặt. Mặt khác, hắn tuy rằng không thấy rõ có phải Tiết Bắc Phàm gạt hắn hay không, nhưng chắc chắn cảm giác bị người khác gạt một cái mới bị ngã sấp xuống, không phải hắn còn có thể có ai?

*trư bằng cẩu hữu: bằng hữu heo chó =))

Tiểu Đao khóe mắt khẽ liếc sang ba người ngồi bên bàn cách đó không xa, chỉ thấy Tần Kha hơi hơi cau mày, Tiết Hình lại có chút thâm ý quan sát bên này, Phương Đồng Lý lại có vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Tiểu Đao trong lòng càng thêm không thoải mái, ba người này thật đáng ghét, bất quá lúc này nàng cũng không lên tiếng, muốn nhìn xem Tiết Bắc Phàm chuẩn bị làm sao bây giờ.

“Ngươi từ nơi khác tới?”

Lúc này, mấy người phía sau ngồi cùng bàn ăn cơm với đại hán kia cũng đều lại đây, bộ dạng hung thần ác sát. Mấy người này cũng coi như bá chủ nơi đây, không ít thực khách đang ăn thấy tình cảnh này vội để lại ngân lượng bỏ chạy.

Bọn tiểu nhị ỷ mình can đảm muốn khuyên can nhưng lại không dám tới gần.

“Chúng ta rõ ràng đều nhìn thấy ngươi gạt hắn, ngươi nói làm sao bây giờ!” – Mấy người này đều là du côn, như vậy phỏng chừng là muốn lừa người.

Tiết Bắc Phàm quay lại tự rót một ly rượu, chậm rãi – “Vậy mắt các ngươi đều có vấn đề.”

Tiểu Đao khóe miệng nhếch lên, nâng chén xem náo nhiệt.

“Bốp” một tiếng, đại hán cầm đại đao trong tay đập xuống bàn một cái, đồ ăn thức uống bắn tung tóe, Tiểu Đao vội né người.

Chỉ thấy đại hán kia trừng hai mắt – “Tiểu tử nhà ngươi lá gan không nhỏ a, hôm nay việc này không thể bỏ qua như vậy, ngươi bồi thường một trăm hai tiền thuốc trị thương cho ta, chuyện này coi như xong! Còn không, ngươi hôm nay đừng nghĩ đứng thẳng đi ra ngoài!”

Tiết Bắc Phàm buồn cười nhìn hắn – “Không phải đứng thẳng đi ra ngoài, vậy phải đi thế nào?”

“Đi ngang ra ngoài cho lão tử!” – Đại hán vỗ bộ ngực.

Chợt nghe Tiết Bắc Phàm cúi đầu một tiếng – “Thật tốt quá, ta nghĩ ta rất là ngang, không may ta chính là làm người rất thành thật.”

“Phốc. . . . . .” – Tiểu Đao che miệng cười.

Đại hán tròng mắt như muốn lọt ra ngoài, nhe răng trợn mắt đang muốn bày ra bộ mặt dữ tợn để áp chế lại vài tiếng, bỗng nhiên cảm thấy dưới bàn hình như có người gạt chân một cái, sau đó lập tức ngã ngửa mông ngồi chồm hổm ngồi trên mặt đất.

Tiểu Đao vừa vặn nhìn thấy, Tiết Bắc Phàm hình như giơ chân gạt hắn một cái. . . . . . sau đó lại giả vờ như không có gì?

Đại hán kia đặt mông ngồi dưới đất, cũng kinh ngạc nhìn Tiết Bắc Phàm, vừa rồi giống như không có ai gạt hắn a?

Cách đó không xa Tiết Hình khẽ nhíu mày —— Tiết Bắc Phàm, vẫn cứ thần thần bí bí như vậy, thâm tàng bất lộ, điểm này, rất khiến người ta bất an.

Tiết Bắc Phàm bưng ly rượu nhìn đại hán kia ngồi dưới đất ngẩn người, nhợt nhạt cười – “Đã nói ánh mắt ngươi có vấn đề, thứ nên thấy lại không thấy, thứ không nên thấy lại thấy.”

“Ừ!” – Bên kia Tiểu Đao phụ họa, lấy một chiếc đũa đâm đâm đại hán còn đang ngẩn người kia – “Kẻ vừa mới gạt chân ngươi không phải hắn, là một thái giám.”

“Khụ khụ. . . . . .”

Tiết Hình cổ họng bị sặc một ngụm rượu, vỗ ngực.

“Thái. . . . . . Thái giám?” – Đại hán trong mắt lộ vẻ khó hiểu, bất quá biểu tình trên mặt hắn dù sao đã dịu hơn, lui tới gặp qua không ít cao nhân, biết bản thân mình có lẽ đã đắc tội cao nhân rồi, cũng thu lại dáng vẻ kiêu căng vừa rồi.

Tiểu Đao cười hì hì nói – “Nương ta nói, nam nhân điều không thể thiếu chính nhất là độ lượng, nam nhân bụng dạ hẹp hòi bình thường mặt mũi nhìn rất khó ưa” – Nói xong, tiến lại gần – “Đến, ta đỡ ngươi đứng lên.”

Đại hán ánh mắt lại trừng lớn lần nữa, nhìn Tiểu Đao khuôn mặt tươi cười dịu dàng, còn có bàn tay trắng nõn tinh xảo, mấy tên đại hán còn lại đều cười hì hì lấy đầu gối đụng hắn, như là nhắc nhở hắn —— vận đào hoa đến rồi a!

Đại hán kia vội vàng vươn tay, Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Đại hán còn chưa kịp cầm lấy bàn tay nhỏ bé Tiểu Đao, bỗng nhiên liền cảm giác trên tay có gì đó rơi xuống, tựa hồ còn có thể cử động. . . . . . Cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Đao sớm đã thu tay, mà trên tay mình lại có một con vật lông xù nằm bò, là một con nhện đen to bằng nắm tay.

“A!” – con vậy này ai có mắt cũng có thể nhìn thấy là có nó độc, con nhện to như vậy ai không sợ? Đại hán vẫy tay mạnh một cái, làm con nhện theo đó mà văng đi.

Con nhện đen đó bị văng đi thật xa, vô tình lại rớt ngay trên mặt Tần Kha.

“Nha!” – Tần Kha kêu lên một tiếng sợ hãi vội vàng nhảy dựng lên.

Con nhện rơi xuống mặt đất, Tiết Hình rút kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm đâm xuống đem kia con nhện kia chém thành hai nửa. Mũi kiếm vừa đâm vào con nhện hắn lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng, như thế nào lại giống như đâm vào một bọc nước.

Đang nghi hoặc, chỉ thấy con nhện vỡ ra, “Phốc” một tiếng, từ khe nứt phun ra hoàng thủy (nước màu vàng), giống như phá tung mà phun ra. Trong nháy mắt, cả tửu gian mùi hôi ngợp trời, hoàng thủy văng đầy người Tiết Hình, Phương Đồng Lý bênh cạnh cũng bị văng lên nửa người, quả thật chật vật hết chỗ nói. Tuy rằng không biết hoàng thủy kia là nước gì, nhưng mà mùi hôi cùng màu sắc —— hai người hiện tại mới biết tình hình là bọn họ giống như bị phân văng đầy người.

Mà hai nửa con nhện kia “lăn” tới bên chân Tần Kha.

Tần Kha vừa thấy, mới phát hiện là hai nửa vỏ cứng —— đây là cái một cơ quan giả, loại này chính là dùng để chỉnh người, căn bản không phải con nhện sống. . . . . . Nha đầu kia giở trò xấu!

Tiểu Đao bịt mũi lấy tay quạt quạt – “Chưởng quầy a, tiệm ngươi như vậy có còn làm ăn được không? Vì sao người nào người nấy đều bỏ chạy?”

Tiểu nhị cùng chưởng quầy khóe miệng co rút nhìn thấy những khách nhân khác hùng hùng hổ hổ bỏ chạy, liền thở dài với Tiết Hình cùng Phương Đồng Lý – “Nhị vị khách quan, không bằng về trước một chút?”

Tiết Hình tức giận đến xanh mặt , Phương Đồng Lý vỗ cái bàn “Rầm” đứng lên, chỉ Tiết Bắc Phàm – “Ngươi có ý gì?”

Tiết Bắc Phàm cảm thấy bản thân mình thật sự có chút vô tội, nhún vai, ý tứ —— này sao trách ta?

Tiểu Đao khóe miệng khiêu khích – “Ý tứ chính là không nên có lòng hại người, hại người sau đó tất hại mình.”

“Ngươi nha đầu chết tiệt kia.” – Tần Kha thân thủ bắt lấy thanh kiếm trên bàn, làm bộ phải quay sang giáo huấn Tiểu Đao.

“Chậc chậc.” –– Tiểu Đao hai tay nắm lấy tay áo của Tiết Bắc Phàm – “Tiết Nhị, nữ nhân này thật hung dữ! Ngươi nhớ rõ a, chọn nương tử không thể chọn loại như vậy.”

Tiết Bắc Phàm một tay đỡ trán, trong lòng kính nể, từng gặp qua nàng không sợ chuyện, nhưng chưa thấy qua Tiểu Đao như vậy giống như tiểu tổ tông thích gây sự, người khác chỗ nào có loạn liền trốn đi, nàng là chỗ nào càng loạn càng chen vào xem.

Tần Kha vốn là vì Tiết Bắc Phàm mà nhịn, nghe Tiểu Đao nói như vậy, nổi trận lôi đình, lại thấy hai tay nàng cầm lấy tay áo Tiết Bắc Phàm giống như thị uy. Keng một tiếng rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, chỉ Tiểu Đao – “Hôm nay nha đầu chết tiệt nhà ngươi nhất định phải chết!”

Tiểu Đao vẫn ổn định đến lợi hại – “Có nhân mới có quả, các ngươi chỉnh người nhưng không cho người chỉnh lại sao? Chỉ có thể nói đạo hạnh các ngươi nông cạn, thẹn quá hóa giận gì đó chứng tỏ các ngươi thua . . . . . . Bắc Hải phái cũng thường thôi.” – Nói xong, ánh mắt nheo lại mỉm cười – “Tiết Bắc Hải là cáo già, đừng nói đến đám ngốc tử như các ngươi, dù thêm ba mươi người cũng không khôn khéo bằng ngón chân của hắn, còn có tâm tư ở trong này đùa giỡn tranh giành tình nhân, khó thành nhân tài.”

Ba người hơi hơi sửng sốt.

Tiết Bắc Phàm vươn tay chụp lấy cổ tay Tiểu Đao, trong mắt hiện lên một tia khẩn trương.

Tiểu Đao quyết đoán nhếch mi, còn tỏ vẻ hung hãn, trong thì lại buồn bực —— Tiết Bắc Phàm còn đang bảo vệ đại ca hắn a.

Tiết Bắc Phàm cũng lo lắng, trừ bỏ hắn thì Tiểu Đao là người duy nhất biết được Tiết Bắc Hải còn chưa có chết. Không tìm được thi thể của đại ca hắn, hầu hết mọi người đều suy đoán, làm cho người của Bắc Hải phái càng thêm bất an. . . . . .

“Ngưi muốn nói đại ca của ta còn chưa có chết?” – Tiết Hình lúc này cũng bình tĩnh xuống, đem áo khoác cởi ra, mặt lạnh lùng, hỏi Tiểu Đao, cũng nhìn sang Tiết Bắc Phàm.

Tiết Bắc Phàm cũng không đáp lại.

Tiểu Đao hơi nhún vai, ngây ngô hỏi Tiết Bắc Phàm – “Tiết Bắc Hải đã chết chưa?”

Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười nhìn Tiểu Đao, như là hỏi —— cô muốn như thế nào đây?

Tiểu Đao nhìn trời giống như giận dỗi – “Hắn không cho ta tiết lộ bí mật hắn không chết a.”

Tiết Bắc Phàm đỡ trán —— nha đầu toàn bộ nói ra, thật sự là không ổn, kế hoạch của đại ca xem như bị nàng quấy rối.

Tiết Hình cùng Phương Đồng Lý sắc mặt tái nhợt —— Tiết Bắc Hải thật sự không chết! Hơn nữa nghe ý tứ của Tiểu Đao, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của Tiết Bắc Hải, ba người gáy đổ mồ hôi.

“Ngươi có chứng cớ gì?!” – Tần Kha đối với Tiểu Đao cũng không tin tưởng – “Ai biết ngươi có phải ăn lung tung hay không?!”

“Vậy ngươi cũng đừng tin tưởng!” – Tiểu Đao chậm rãi nói – “Dù sao Tiết Bắc Hải có chết hay không với ta mà nói thì chẳng có gì, còn đối với các ngươi, kia có thể rất khác nhau.” Nói xong, đứng lên xoay người chuẩn bị đi xuống.

“Đừng đi, nói chuyện rõ ràng!” – Phương Đồng Lý vươn tay định chụp lấy vai Tiểu Đao.

Nhưng tay còn chưa kịp đụng, liền cảm giác một cỗ nội lực đem tay hắn văng ra.

Hắn cả kinh, lui về sau từng bước sau khi phục hồi tinh thần lại, Tiết Bắc Phàm không biết khi nào đã tới bên cạnh Tiểu Đao, giơ tay bảo vệ nàng, quay đầu lại liếc nhìn ba người kia một cái, kéo Tiểu Đao đi xuống.

Lưu lại ba người ngơ ngác nhìn nhau, Tiết Hình hai hàng lông mày nhíu chặt —— không ổn!

Xuống dưới, Tiểu Đao liền cảm giác Tiết Bác Phàm buông vai mình ra, cúi đầu ngưng thần đi về phía trước.

Tiểu Đao theo vài bước, giơ chân đá cẳng chân hắn một cước.

Tiết Bắc Phàm quay đầu lại, có chút vô tội xoa chân, ý tứ như là hỏi —— cô lại như thế nào nữa?

Tiểu Đao thấy hắn ngược lại không sinh khí, trong lòng cũng có chút không yên – “Ngươi sinh khí sao?”

Tiết Bắc Phàm buồn cười – “Đại tiểu thư như cô lại sợ ta sinh khí sao?”

“Ta đây là vì ngươi được chứ?” – Tiểu Đao than thở một câu – “Tiết Hắc Hải rõ ràng có kế hoạch.”

“Cô cũng biết đại ca của ta có kế hoạch, cô lại còn phá hư chuyện của hắn?” – Tiết Bắc Phàm lắc đầu – “Giờ thì hay rồi, ta cũng không biết ăn nói thế nào với hắn.”

“Ngươi vì sao phải ăn nói vói hắn?” – Tiểu Đao không hiểu hỏi hắn.

“Quên đi.” – Tiết Bắc Phàm xua tay với Tiểu Đao – “Hắn phỏng chừng cũng đoán sơ sơ lời nói của cô, đừng để ý.”

“Ta vì sao phải để ý?” – Tiểu Đao hỏi lại – “Hắn cũng không phải đại ca của ta, hắn cao hay mất hứng đối với ta có quan hệ gì? Tiết Nhị!”

Tiết Bắc Phàm quay đầu lại, thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của Tiểu Đao.

Đứng ở trên đường lớn, người đến người đi, Tiểu Đao nhìn thấy mình cách Tiết Bắc Phàm hai bước – “Ta mặc kệ ngươi có lý do gì, nhưng mà làm người nên đối với chính mình tốt một, đối với bản thân quá xấu, thực xin lỗi nương ngươi.”

Tiết Bắc Phàm hơi hơi nhếch miệng, không nói gì. Nha đầu Nhan Tiểu Đao kia, nói chuyện ra luôn ra làm người ta bất ngờ, tuy có chút ngụy biện nhưng tựa hồ không thể nào cãi lại.

Tiểu Đao chắp tay sau mông lắc lư đến bên cạnh hắn, nghiêng mặt suy nghĩ nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm cua hắn, lúc sau khóe miệng nhếch lên, lấy tay nắm quai hàm của hắn hướng hai bên kéo kéo – “Cười một cái.”

Tiết Bắc Phàm nhịn không được khóe miệng khẽ nâng.

Tiểu Đao nhón chân, sờ đầu hắn giống như sờ con chó nhỏ – “Về sau có ai khi dễ ngươi nói cho ta, bổn tiểu thư sẽ giúp ngươi ra mặt.”

Tiết Bắc Phàm cười lắc đầu – “Ai dám khi dễ ta?”

Nói xong hắn cũng kinh ngạc. Tiểu Đao thực tự nhiên nâng tay, nhẹ nhàng khéo léo vỗ lưng hắn – “Đúng a, chỉ cần ngươi không muốn, ai có thể khi dễ ngươi đâu?”

Tiết Bắc Phàm nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của nha đầu trước mặt trong lòng liền hiểu rõ, một loại cảm giác chưa bao giờ có theo đáy lòng sinh ra. Cảm giác kia, giống như lúc xuân đến tuyết tan chờ đóa hoa đầu tiên nở, có chút lo lắng, lại có chút chờ mong.

Tiểu Đao đi về trước vài bước, thấy Tiết Bắc Phàm vẫn còn đứng tại chỗ ngẩn người, liền vươn tay vẫy vẫy.

Tiết Bắc Phàm chỉ thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng vẫy vẫy, bản thân giống như bị hạ chú, đợi đến khi hiểu được thì đã chạy tới bên cạnh Tiểu Đao.

Hắn vươn tay ra – “Cho ta dắt tay cô đi.”

Tiểu Đao bật người nắm tay rụt vào trong tay áo giấu ra phía sau – “Không!”

“Đừng keo kiệt.” – Tiết Bắc Phàm làm bộ muốn bắt lấy.

Tiểu Đao vội chạy đi – “Không cho!”

“Chỉ nắm một chút.”

“Không cho!”

Bên trên, Phương Đồng Lý xoa xoa mặt, hỏi Tiết Hình – “Sự tình thật sự trọng đại, chúng ta có phải hay không nên về trước cùng vài vị trưởng lão thương lượng lại?”

Tiết Hình gật đầu – “Ngày mai đi.”

“Không được!”

Tần Kha đột nhiên mở miệng.

Tiết Hình cùng Phương Đồng Lý cũng không hiểu nhìn nàng – “Vì sao?”

“Ta không quay về!” – Tần Kha hai hàng lông mày nhăn lại, nhìn thấy Tiết Bắc Phàm cùng Nhan Tiểu Đao càng chạy càng xa – “Không phải còn muốn tuyển Quỷ Vương sao!”

Phương Đồng Lý buồn cười nhìn Tần Kha – “Tuyển Quỷ Vương là thứ yếu, cô chủ yếu là không cam lòng.”

“Ai cần ngươi lo?!” – Tần Kha đảo mắt không có hảo ý nhìn hắn một cái, Phương Đồng Lý đành phải thức thời địa câm miệng.

“Chính xác, lúc này trở về cũng vô ích.” – Tiết Hình hai mắt nhắm lại – “Tiết Bắc Phàm. . . . . . Tựa hồ còn có một bộ mặt chúng ta không biết, nếu phải đối phó Tiết Bắc Hải, nói không chừng hắn còn có chút tác dụng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.