Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 7: Quả bóng bay




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kỳ thi cuối cùng đã kết thúc, nghênh đón sắp tới là một kỳ nghỉ hè đầy vui sướng.

Lục Giảo thu dọn sách vở, hỏi Như Hứa có tính làm gì trong kỳ nghỉ hè chưa.

Như Hứa đưa tay chống cằm, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, nửa ngày mới mở miệng.

“Mình muốn đi làm thêm.”

”Cậu không cần phải lo về chuyện tiền bạc, làm thêm chi nữa?” Thiếu nữ ngáp một cái, lười nhác nói: “Trải nghiệm cuộc sống.” Lục Giảo: “Ha, ha, ha.”

Cậu nghĩ mình tin đồ quỷ cậu à?

Nơi Như Hứa làm thêm là một công viên giải trí, trời 36-37 độ cực nóng, phải mặc bộ đồ nhân vật hoạt hình thật dày, còn chưa được vài phút, cả người đã nóng đến mức đổ đầy môi hôi.

Rất nhiều bạn nhỏ vây quanh lại, có đứa kéo tay nàng, có đứa ôm chân nàng, còn đứa thiếu chút nữa đè nàng ngã trên đất.

Dùng bong bóng bay hấp dẫn lực chú ý của bọn nhỏ, trổ tài mua vui, sau khi các bạn nhỏ lấy được bong bóng bay mới chịu tản đi.

Giữa trưa, có đồng nghiệp hỗ trợ đưa cơm.

Đồng nghiệp là một nữ sinh béo múp míp, hâm mộ nhìn Như Hứa chảy mồ hôi đầy đầu, mắt đen ướt đẫm, bùng ra vẻ đẹp nhu nhược đáng thương.

“Sao bạn lại làm công việc này? Bạn nhìn qua không giống thiếu tiền lắm.”

Như Hứa nhai đồ ăn trong miệng, nuốt xuống, mới cười mở miệng nói: “Mình thích công viên giải trí.”

Tuy rằng chỉ ghé qua một lần, nhưng lại rất thích.

『 Thiếu niên trong trí nhớ vẫn mới toanh như mới chỉ xuất hiện ngày hôm qua, mua rất nhiều kẹo bông gòn, sau đó kiêu ngạo nói, ai là bạn nhỏ cũng nên có, tiểu Như Hứa nhà chúng ta càng phải có được.

Tiểu Như Hứa trầm mặc một lát, chỉ chỉ cha mẹ của các bạn nhỏ khác, nói, cháu muốn cái này.

Cháu có thể lấy kẹo bông gòn của cháu, đổi cái này không?

Giang Đường Dã ngồi xổm xuống, ngón tay cọ qua khóe mắt ướt át của nàng, cười nhẹ, mắt đen mềm mại.

“Không đổi được không? Đây là chú nhỏ mua cho cháu, nếu cháu cho người khác, chú sẽ rất đau lòng đó.”

Tiểu Như Hứa ngẫm lại, cũng có đạo lý, rất nhanh liền vứt tâm sự ra sau đầu, chạy lon ton về trước hai bước, lại phát hiện chú nhỏ không đuổi theo.

Vừa quay đầu lại, thấy thiếu niên vẫn còn đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn những đứa bé được cha mẹ ở bên cùng chơi đùa, tiếng nói cười vui vẻ, thật chói tai.

Hắn ngửa đầu nhìn khoảng không một lát, sau đó cười tủm tỉm chạy tới, bế tiểu Như Hứa lên.

“Về nhà nào.”』

Hắn từng nói, tình yêu, mới là thứ đồ rẻ rúng nhất. Ai biết được.

Ít nhất Như Hứa cảm thấy, quá mức sang quý.

Buổi chiều buông xuống, nhiệt độ không khí tăng cao.

Mồ hôi đổ hạt lớn hạt lớn từ thái dương xuống, tầm mắt mơ hồ, mồ hôi chảy thẳng một đường, ướt đẫm hết phần lưng.

Thừa dịp ít người, Như Hứa cởi cái đầu trùm xuống, ngồi bên bồn hoa nghỉ ngơi trong chốc lát, uống miếng nước.

Một nam sinh đi tới, dáng vẻ có chút ngượng ngùng, đưa Như Hứa một tờ khăn giấy.

“Mau lau đi.”

Như Hứa sửng sốt một chút, nói cảm ơn, mới tiếp nhận, lau mồ hôi trên cổ.

“Mình có thể lấy một quả bóng bay không?”

Nam sinh hỏi, không biết có phải vì trời quá nóng hay không, mặt cậu đỏ hồng.

“Có thể chứ.”

Như Hứa đưa cho cậu một quả, đứng lên, chuẩn bị tiếp tục làm việc.

“Chuyện là…”, nam sinh vội chạy đến trước mặt nàng, ậm ừ nửa ngày, mới nói: “Mình có thể thêm WeChat của bạn không?”

Thiếu nữ nhỏ xinh ôm cái đầu trùm to, nhìn về hướng cách đó không xa, hơi hơi híp mắt, lắc đầu với nam sinh, nói lời xin lỗi.

Chỗ vòng đu quay, một người đàn ông đeo kính râm đang đứng cùng cô gái có vóc dáng ngon lành trông như một đôi, đang cười nói gì đó.

Đặc biệt là người đàn ông, rất có sức hút, tuỳ ý giơ tay nhấc chân đều phát ra vẻ quý phái, khi cười, môi mỏng nhếch lên, khiến người ta không rời được tầm mắt.

“Thẩm Ngân đâu ạ?”

“A, tôi cũng không biết, nói cho đã hẹn nhau ở chỗ đu quay, nhưng không biết lại chạy đi đâu rồi.”

Cô gái có hơi cố tình bày ra biểu hiện kinh ngạc, cho rằng người khác nhìn không ra cô ả đang diễn trò.

Kỹ thuật diễn thật vụng về.

Trong lòng người đàn ông khinh bỉ.

Lúc này, có một người đột nhiên chạy tới, vụng về kéo theo cơ thể nặng nề, đưa cho người đàn ông một quả bóng bay.

“Tôi không lấy.”

Giang Đường Dã đẩy quả bóng bay ra.

Người đó lại bám riết không tha cứ đưa cho hắn.

Cứ thế đưa đẩy hai lần, người phụ nữ nhìn không nổi nữa, muốn nhận lấy quả bóng bay đó, nhưng người ta lại cố tình không đưa cho cô ả, chỉ đưa cho Giang Đường Dã.

Lúc này đây, không biết vì sao, Giang Đường Dã cầm lấy, nói cảm ơn.

Người kia bỗng nhiên dừng một chút, lúc xoay người canh lúc người ta không phòng bị, đá vào chân Giang Đường Dã một cái, rồi lập tức chạy lấy người.

Cô gái la một tiếng, vội hỏi Giang Đường Dã có bị sao không.

Giang Đường Dã cười nhạo một tiếng, bị con nhím con đâm một cái, có thể có chuyện gì được.

Thẩm Ngân vừa lúc đến, thấy trong tay Giang Đường Dã cầm một quả bóng bay, cười nhạo hỏi: “Đã bao nhiêu tuổi rồi còn chơi bóng bay, có thấy xấu hổ không?”

“Cho mày mặt mũi rồi còn gì? Gọi điện thoại cho tao làm gì?”

Thẩm Ngân cười ha ha, lắc lắc di động, rất tự hào: “Đó là đương nhiên, ai có thể chống lại mị lực của tao chứ.”

“Bye, tao về nhà đây.”

“Ây da, từ từ đã, mày về nhà nào đó?”

Thẩm Ngân đuổi theo Giang Đường Dã, đột nhiên nhớ tới còn một người khác bị bỏ sót, lại chạy về nói, đã giúp cô gọi xe rồi, cô cũng về nhà đi.

Cô gái ngốc tại chỗ, chờ phản ứng lại thì hai người đàn ông đã đi xa, vốn tính tiếp cận Thẩm Ngân, nhưng cô ả lại coi trọng một người khác, kết quả cuối cùng không thu hoạch được gì, một người cũng không câu được.

Đá người đàn ông một cái, Như Hứa chạy trối ch*t, thay quần áo, đi về nhà tắm rửa, mở điều hòa, nằm trên giường, lúc này mới thở hổn hển.

Vì sao cứ trước mặt hắn, nàng luôn chật vật và chạy trốn. Thiếu nữ thầm nghĩ.

Đó là tình yêu?

Ánh nắng yếu đi, mặt trời xuống núi. Chỉ có tiếng ve kêu không ngừng.

Màn đêm buông xuống, mọi nhà đều lên đèn, trong không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt của bữa cơm.

Chuông cửa vang lên, Như Hứa mở cửa, ánh vào mắt là ba người. Thẩm Ngân: “A a a tiểu Như Hứa có nhớ chú không ta?”

Chu Liêm: “99% là không nhớ.”

Giang Đường Dã: “Tao vừa nhìn mày, chỉ biết trước ban đêm toàn mơ thấy ác mộng.”

Như Hứa nghe ba người pha trò, cười khúc khích, mi mắt cong cong, điềm đạm đáng yêu gọi một tiếng: “Chú tiểu nhân.”

*tiểu nhân: trái nghĩ với quân tử

Mặt Thẩm Ngân uể oải, huých Giang Đường Dã một cái: “Đều tại mày, người ta anh tuấn hào hoa, đều bị hủy trong tay mày.”

“Chúc mừng, mày bị OOC rồi.”

*OCC (Out of Character): tạm dịch “vượt ngoài tính cách”

Chu Liêm xách theo rau dưa vào phòng bếp, vén tay áo lên, hỏi Như Hứa: “Có thể tới làm phụ bếp cho chú không?”

“Được ạ.”

Hai người còn lại tìm được máy chơi game, chơi trò chơi trong phòng khách.

“Con mẹ nó mày có thể đừng đâm tao nữa không?” “Tao cứ đâm, làm sao, làm sao?”

Như Hứa nhặt rau, nghe thấy hai người trong phòng khách lại cãi nhau, không nhịn được cười.

Chu Liêm hỏi: “Sao vậy?”

Như Hứa nhún vai, cười không nói gì. Chỉ là cảm giác, náo nhiệt thật tốt.

Đã từng nghĩ tới, cứ lấy hình thức là người thân ở chung với hắn là tốt lắm rồi, làm người không thể quá tham lam, cái gì cũng muốn.

Chỉ cần, hắn cười, nàng cứ thế yêu đậm sâu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.