Giáng Đầu

Chương 91




Lần này cả Trầm Linh cũng hít một hơi lạnh, trên đầu họ bò đầy Cổ Bộ Cương Đồng, mặt hướng xuống dưới, lưng dán vào vách đá. Trong hốc mắt trống không lại lộ vẻ tham lam. Chúng lộn ngược khiến mớ thịt nát trên cơ thể còn chưa trưởng thành của chúng rũ xuống như tua cờ, lành lạnh nhìn Trầm Linh và Trầm Liên phía dưới, giống như muốn lập tức nhào tới ăn tươi nuốt sống các nàng.

Trên người chúng còn đeo những thứ phụ kiện trang sức trẻ con, hiển nhiên là của lúc trước khi chết, một vài đứa thậm chí là những cô bé chưa trưởng thành. Sau này có thể không nhất định phải là cô bé, cũng có cậu bé hoặc người bình thường cũng bị ném vào.

Huyết tương sệt dính như chảy ra khỏi hàm răng, cực kỳ giống dã thú nhìn con mồi chảy nước bọt, nhưng thứ này vừa là tanh máu lại ghê tởm. Hàm răng trắng rậm rạp đóng mở, như nước đường dán hàm răng và da thịt nát bấy, càng lúc càng nhiều dịch thể sệt dính tràn từ bên trong ra, khiến dạ dày người ta co giật.

Khi Trầm Linh đối diện với Cương Đồng, đã có rất nhiều Cương Đồng nhảy từ không trung xuống. Trầm Linh phản ứng nhanh hết sức, ngay khi chúng rơi xuống đất cô liền ném viên Tảo mộc. Cô xuất thủ chuẩn xác, mỗi viên đều bay vào miệng Cương Đồng, lập tức xuất hiện ở phổi chúng, phát ra tiếng nổ đùng đùng, Cương Đồng hét lên rồi ngã gục.

Trầm Linh liền lôi Trầm Liên chạy điên cuồng... Toàn bộ cử chỉ đều liền mạch lưu loát, Trầm Liên còn chưa kịp phản ứng nhiều, hai người đã chạy được cả trăm bước, rời khỏi phạm vi của Cương Đồng.

Thế nhưng phía trước lại là hố không đáy, không còn đường nào, họ thực sự lâm vào ngõ cụt, đành phải xoay người, lúc này dường như có đến hàng trăm con Cương Đồng bình bịch rơi xuống đất, lẩy bẩy đi tới chỗ bọn họ.

Trầm Liên sửng sốt phát hiện, tuy tốc độ Cương Đồng chậm, nhưng bước đi lại uyển chuyển, bước chân nhẹ như gió, không hề có chút dáng vẻ vụng về.

Thân hình Cương Đồng quả thật không cao, nhưng xương cốt mềm dẻo vô cùng, Trầm Liên phát hiện sau khi chúng nó rơi xuống đất ở thế khó khăn lại hiểu được tình hình, các khớp tay và cánh tay đảo ra sau, chống đỡ cơ thể đứng lên.

Nhưng lúc này không cho phép nàng nghĩ những vấn đề kia, lúc này nàng và Trầm Linh bị vây ở đây, ánh mắt của những con Cương Đồng đó không có con ngươi, nhưng lại cảm giác được đường nhìn của bọn chúng, hình như đều quay về phía... Trầm Linh.

- Linh... - Trầm Liên lo lắng kêu lên: "Chúng nó?"

- Mục tiêu bọn chúng là tôi, em mang Nhân Cốt Niệm Châu, chúng nó nghĩ em là đồng loại, sẽ không ra tay với em, nếu gặp mấy con đui mù thì em ném Tảo mộc ra.

Trầm Linh trầm tĩnh nhìn bọn Cương Đồng bổ nhào về phía mình, đây đều là nghiệp chướng Phược gia tạo, cho dù biến thành quái vật khó dung thứ, nhưng chúng nó vẫn nhớ kĩ, vẫn thù hận. Trầm Linh chảy dòng máu Phược, Trầm Linh chính là tổ tiên Phược gia chuyển thế. Bao nhiêu thù hận, có thể làm cho Cương Đồng ngủ say nghìn năm thức tỉnh.

- Vậy còn Linh? - Trầm Liên nhớ còn có một chuỗi hạt.

- Tôi chảy dòng máu Phược gia, chúng nó hóa thành tro cũng sẽ không bỏ qua cho tôi... Chuỗi hạt này cơ bản không che giấu được thân của tôi. - Khóe miệng Trầm Linh cong lên, cười khổ một tiếng.

Hai cái động này, nàng đã học qua một lần, "Tinh Phong Huyết Vũ", bên trái gọi là "Tinh Phong", bên phải gọi là "Huyết Vũ", loại bố cục phong thủy này dùng để dễ dàng nuôi quái vật. Đa phần quái vật nghịch thiên xuất hiện, tất nhiên có hoàn cảnh sinh trưởng bổ trợ, "Tinh Phong Huyết Vũ" chính là một trong những bố cục trình độ cực cao. Vốn nghĩ rằng chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ lại có thật...

Cho nên tiến vào đâu cũng đều là đường chết, Trầm Linh chọn động này hoàn toàn là bởi vì Cương Đồng thuần âm, tất nhiên thích sinh tồn ở đây. Dù cho cô có thất bại, cũng có thể tiêu diệt mấy con Cương Đồng, từ đầu đến cuối tội lỗi cô phải gánh.

Hơn nữa vừa rồi quan sát cô phát hiện Nhân Cốt Niệm Châu có thể làm xao nhãng đường nhìn của chúng. Như vậy ít nhất là Trầm Liên an toàn. Cho nên cô lựa chọn đối phó Cương Đồng trước rồi mới tìm Độc Long.

Trầm Liên khẩn trương nhìn chằm chằm Cương Đồng càng ngày càng gần Trầm Linh và mình, hạ quyết tâm nếu như Trầm Linh xảy ra việc gì, nàng tuyệt đối sẽ không sống một mình.

Tình huống lúc này tuy nguy hiểm nhưng Trầm Linh cũng không từ bỏ, cô nhúng ống mực vào nước trầm hương, dùng đinh Tang Môn làm thành hình tam giác. Đặt ở mỗi góc một hình nộm người bằng gỗ hòe và lấy một lá bùa màu vàng ra.

Cắt ngón giữa nhỏ một giọt máu, cầm Nhân Cốt Niệm Châu quấn trên tay cầm kiếm gỗ đào, trói chặt với tay cô. Trong miệng niệm chú văn...

Một tia sáng màu đỏ mọc lên từ trung tâm hình tam giác, Trầm Linh cầm kiếm cắm vào trong tia sáng đỏ... Lúc này bọn Cương Đồng kia cũng đã sắp đánh tới Trầm Linh. Trầm Linh mặt lạnh xuống, đưa tay bổ một cái, chém đứt cánh tay trái của Cương Đồng.

Cương Đồng tựa hồ cảm thấy đau, nó quỳ rạp trên mặt đất ô ô vài tiếng mới đứng lên.

Trầm Linh vốn tưởng rằng thành công, không ngờ thứ này khó gϊếŧ như vậy, trong lòng mắng to, pháp thuật Thi Thân của Mật Tông kết hợp với trận pháp của Đạo gia, và kết giới của cô cũng không gϊếŧ chết được nó.

Trầm Liên trốn sát vào vách tường bên trong, khẩn trương nhìn Trầm Linh đấu pháp ở bên ngoài, nàng rất muốn giúp một tay, thế nhưng cũng biết rằng khi nàng ra ngoài thì sẽ liên lụy Trầm Linh. Trong lúc không tập trung, nàng nghe được một âm thanh rất nhỏ. Tuy rằng rất nhỏ nhưng nàng nghe thấy, men theo nhìn lại, là Trầm Linh, cũng không phát hiện cái gì dị thường.

Trầm Linh không cách nào cầm đèn pin, giao cho Trầm Liên núp ở phía sau giúp cô soi, mà ánh sáng yếu ớt cũng không đủ để thấy rõ mỗi một con, cô dứt khoát nhắm nghiến mắt lại, cảm thụ thi khí âm lãnh trên người Cương Đồng, ngăn bọn nó tiến công.

Thân thủ Trầm Linh tốt. Thậm chí nếu còn ở thời cổ đại, cô chắc là một kiếm khách rất lợi hại, chém, đâm, bổ, chống, mỗi một động tác đều vô cùng đẹp, như nước chảy mây trôi.

Trên chiến trường huyết nhục văng tung tóe, kèm theo tiếng Cương Đồng khàn khàn nức nở, làm cho người ta lạnh xương sống. Trầm Liên không khỏi nghĩ đến hôm đó Trầm Linh giúp Kỷ Thư tàn sát, có lẽ cũng không thê thảm như hôm nay. Bởi vì bọn Cương Đồng này cho dù cơ thể bị phá nát thằng từng mảnh, ý chí vẫn không ngừng tấn công Trầm Linh.

Trong lúc tình hình mỗi lúc một căng thẳng, Trầm Liên cũng phát hiện âm thanh nhỏ kia từ đâu tới, bên chân Trầm Linh rơi xuống đầy đất xương vỡ, là Nhân Cốt Niệm Châu trong tay cô, mỗi cái chém là vỡ vụn một viên. Nếu tiếp tục như vậy, Trầm Linh sẽ sớm mất đi lớp bọc của pháp thuật Thi Thân.

Trầm Liên không khỏi trở nên nóng nảy, cả người cảm thấy như có một luồng nhiệt khí từ lòng bàn chân xông thẳng lên.

- Tiểu công chúa... - Bận rộn chém gϊếŧ nhưng Trầm Linh vẫn chú ý động tĩnh bên Trầm Liên, cô rất lo lắng Trầm Liên lại phát cuồng, nhất là ở chỗ này.

Trầm Liên nhìn về phía ánh mắt lo lắng của Trầm Linh, cả người giật mình một cái, bản thân nàng vừa nãy không được bình thường, nàng áy náy nắm chặt tràng hạt trong tay, lúc này nàng không giúp không được gì, còn để Trầm Linh thêm phiền, phân tâm chăm sóc nàng: "Linh, em không sao..."

Trầm Linh gửi cho Trầm Liên một nụ cười yên lòng, thả người nhảy, một kiếm đâm thủng con Cổ Bộ Cương Đồng đánh lén sau lưng cô. Những con Cương Đồng khôn khéo y như trong truyền thuyết, lúc nãy còn lộn xộn tiến, mà bây giờ toàn bộ thế tiến công đã vô cùng ngay ngắn. Trầm Linh run rẩy lau vết máu đen văng trên mặt mình, khóe miệng khẽ nghiêng, thì ra là thế...

Nhược điểm của Cổ Bộ Cương Đồng chính là trái tim màu đen.

Người bình thường sau khi chết sẽ được đưa đến hỏa táng, sau khi hỏa táng tro cốt nhất định còn một mảnh nhỏ sọ màu trắng và một hòn cứng nhỏ màu đen, hoặc là một vật thể hình trái tim thu nhỏ, đó chính là trái tim. Trái tim không thể đốt. Người của nhà tang lễ khi giao cho gia đình tro cốt, sẽ lấy mảnh sọ nhỏ đặt trên đỉnh tro cốt, cuối cùng lấy hòn cứng đen kia để trên sọ.

Nghe đồn Cổ Bộ Cương Đồng không có nội tạng, vậy nên đều bị chúng gạt, chúng nó có, cái hòn đen như sau khi bị lửa thiêu chính là nhược điểm trí mạng của chúng nó. Trầm Linh vô tình đâm trúng con Cương Đồng kia, và nó không còn đứng lên được nữa.

Nhưng vấn đề lúc này là, tràng hạt trong tay không còn được mấy viên, Cương Đồng ở đây chắc chắn không phải chỉ có 108 con, vòng cổ của Trầm Liên không thể động tới. Không có tràng hạt, kiếm gỗ đào của cô không có tác dụng gì với Cương Đồng.

Hạt châu tràng hạt cuối cùng vỡ vụn, Trầm Linh bắt đầu rơi vào khốn cảnh, tay trái bị một con cào trầy, nếu như không phải là cô tránh né nhanh thì không chỉ mất một chút da thịt, mà cả cánh tay sẽ bị xé rơi.

- Linh... - Trầm Liên thấy Trầm Linh bị thương, cánh tay không còn phân biệt được huyết nhục, trong lòng hết sức lo lắng, Trầm Linh càng đánh càng lui, tràng hạt trong tay cũng không có, ngay lúc bị thương, một con Cương Đồng khác khoác lên thắt lưng Trầm Linh, bởi vì thân hình Cương Đồng thấp bé, cho nên không thể nắm được vị trí vai, nhưng thắt lưng thật sự quá nguy hiểm.

Đùng!

Âm thanh nổ tung mãnh liệt vang lên. Cương Đồng thét chói tai đâm vào màng nhĩ Trầm Linh. Cô thừa dịp lui về kết giới phía sau, cô bị hù chảy cả mồ hôi lạnh, nếu không phải Trầm Liên ném Tảo mộc trong tay kịp thời, có lẽ cô đã sớm bị con quái vật này xé làm hai mảnh.

- Linh... - Trầm Liên nhào tới đỡ Trầm Linh đứng còn không vững: "Cánh tay Linh?"

- Không có sao... - Trầm Linh nhìn thoáng qua con Cương Đồng đang xông tới kết giới cô thiết lập: "Nhanh giúp tôi chữa thương, kết giới này không cản chúng được bao lâu."

- Làm như thế nào? - Trải qua càng nhiều việc, Trầm Liên lại càng bình tĩnh, dè dặt rồi lại nhanh chóng vạch miếng vải còn che lấp trên cánh tay Trầm Linh.

- Trong túi có gạo nếp, giúp tôi đắp vào, nhổ hết thi khí. - Trầm Linh trút hơi thở, vết thương rất sâu, sắp thấy xương, từ khuỷu tay đến cổ tay, một vết cào thật dài, so với lần Trầm Liên bị thương thì nặng hơn nhiều.

Trầm Liên nghe theo lời, lấy gạo nếp đổ lên băng gạc, dán lên cánh tay Trầm Linh.

Trầm Linh rít một tiếng, liền im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm những con Cương Đồng đó, nhưng mà khớp hàm cắn thật chặt.

Trầm Liên biết Trầm Linh cố nén nước mắt tràn khỏi, cực kì chật vật, trong lòng nàng còn đau hơn Trầm Linh. Nàng thực hiện các động tác thật cẩn thận tỉ mỉ, đến khi gạo nếp không còn toát ra khói xanh, thì nàng biết đã ổn. Lấy nấm linh chi xức lên, và băng bó kỹ giúp Trầm Linh.

Trầm Linh móc thuốc Long Tiên Hương ra, đổ ra một viên ngậm dưới đầu lưỡi. Cô biết vết thương chỉ tạm thời khống chế, muốn trừ tất gốc phải rời nơi này. Long Tiên Hương chỉ giúp cô bảo trì trạng thái tỉnh táo, suy nghĩ một chút, lại ném cho Trầm Liên một viên.

- Nuốt vào, thi khí ở đây quá nặng, Long Tiên Hương trên vòng tay em không hẳn là đủ, dùng trực tiếp có tác dụng hơn.

Trầm Liên cũng không biện luận, cầm viên thuốc liền nuốt xuống. Trong đầu suy nghĩ làm thế nào mới có thể để Trầm Linh đồng ý dùng Nhân Cốt Niệm Châu trên cổ mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.