Giáng Đầu

Chương 9




Tiết học liên tiếp mấy ngày Trầm Liên không gặp phải Lôi An, mà tâm lý cũng càng ngày càng lo lắng, bởi vì cứ qua một ngày, thì có thể có nhiều người bị hại hơn. Do vậy cũng chỉ có thể hỏi thăm hành tung của Lôi An, tiếc rằng người này quái gở quá mức, hầu như không có ai biết hắn ở đâu.

Ngày hôm đó, Trầm Liên đang cùng Trần Khả và các bạn trong lớp đến căn tin ăn cơm, chạm mặt Lôi An đang đi một mình. Trầm Liên căng thẳng trong lòng, có chút khẩn trương, cố bình tâm lại, thận trọng nhìn cái khác thường trong ánh mắt của Lôi An, bởi vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đối mặt với những thứ này mà không có Trầm Linh hay Kỷ Thư đi cùng. Nhưng Lôi An giống như đã sớm phát hiện ý đồ của Trầm Liên, cười đùa cợt với Trầm Liên. Đụng mặt thoáng qua trong chốc lát, câu nói của Lôi An khiến Trầm Liên phải hít ngược một hơi khí lạnh.

- Nhìn thấy không? Trong con ngươi của tôi, hình ảnh của cậu vẫn ngược.

Trầm Liên nhất thời đứng hình, khiến Trần Khả hết sức tò mò: "Trầm Liên, làm sao vậy?"

- Không... không... không sao... - Trầm Liên lấy lại tinh thần, ban nãy Lôi An uy hiếp nàng.

Lúc ngẩng đầu lên, lại thấy Trầm Linh nổi giận đùng đùng nhìn mình chằm chằm, Trầm Liên biết mình không nghe lời cô nên đuối lý, chột dạ rụt cổ một cái: "Bà đồng Linh, sao chị ở đây?"

- Tại sao tôi lại ở đây? Tôi không phải là đã nói em đừng để ý tới chuyện này sao? - Trầm Linh đi tới trước mặt Trầm Liên, nhìn nàng từ trên xuống: "Bây giờ ngon rồi, rước họa vào thân, em có biết hay không, em thật đúng là quỷ phiền phức."

- Thế nhưng... - Trầm Liên cắn răng: "Nếu tôi biết, tôi không thể mặc kệ." Nàng cũng không yếu thế chút nào, ngẩng đầu nhìn Trầm Linh.

- Em... - Trầm Linh chán nản: "Em nghe đây, tôi hứa với cha em bảo đảm an toàn của em khi em bị người khác gây bất lợi, nhưng nếu tự em đi gây phiền, tôi tuyệt đối sẽ không quản sống chết của em, đừng hi vọng sau này tôi sẽ ra tay giúp em. Còn Kỷ Thư, em cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, em ấy học Hắc ma pháp, không phải là Giáng Đầu thuật."

Trầm Linh nói xong cũng rời khỏi tầm mắt Trầm Liên, thực sự là tới nhanh, đi cũng nhanh.

- Trầm Liên? Hai người đang nói cái gì? Sao mình nghe không hiểu? - Vẻ mặt Trần Khả tò mò nhìn Trầm Liên đang ngây người như phỗng.

- Quên đi, đi ăn cơm đi. - Trầm Liên thở dài một hơi, không biết mình chọc vị đại tiểu thư này tức giận như vậy, nhưng lúc này, Trầm Liên một chút cũng không vui sướng vì chọc giận Trầm Linh, ngược lại, nàng biết, ngay cả Trầm Linh cũng biểu hiện như vậy thì tức là việc này tất nhiên không phải tầm thường, nàng cũng có chút hối hận mình hấp tấp.

Cơ mà Trầm Liên cuối cùng vẫn là Trầm Liên, không thể đứng nhìn người khác bị hại, nếu bà đồng Linh nói nàng là công chúa, là thiên sứ, thì dù sao cũng nên làm gì đó. Huống hồ ban nãy thực sự nàng thấy mình ngược trong con ngươi Lôi An, nói cách khác Lôi An không phải là Ti La Bình kia, nhưng không thể không liên quan.

"Ai", thở một hơi dài nhẹ nhõm cho bản thân, ở cạnh bà đồng tính tình cổ quái thật không dễ dàng, không rõ vì sao cha nàng lại nhất quyết chuyển nàng tới trường này.

Vào buổi tối, Trầm Liên về ký túc xá sớm, Trầm Linh vẫn chưa về. Mấy ngày nay vẫn luôn như vậy, Trầm Linh càng ngày càng về muộn.

Vô công rỗi nghề, Trầm Liên mở máy vi tính ra lên mạng một hồi, nhìn đồng hồ thấy đã không còn sớm thì định rửa mặt, sau đó ngủ. Nàng dụi dụi con mắt sắp mở không ra của mình, lắc lư vào toilet rửa mặt.

Lúc đi ra thì mơ hồ nghe có người gọi tên mình, thanh âm từ ngoài cửa sổ truyền tới, bản năng muốn đáp tiếng gọi của đối phương, sau đó quay đầu nhìn ai đang gọi nàng, nàng lại quên mình đang ở trong ký túc xá của mình, một mình, sao ngoài cửa lại có người gọi tên nàng. Đột nhiên bị Trầm Linh vừa về bụm miệng, tiếng đáp trả bị ngăn lại.

- Em giờ không nên phát ra tiếng, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. - Thanh âm của Trầm Linh có chút khàn khàn, nhưng tiếng cảnh cáo này khiến Trầm Liên nhận ra sự việc nghiêm trọng, nàng nghe lời gật đầu, nghe theo Trầm Linh nói từng chút từng chút quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lại thấy một cái đầu người, so với con Ti La Bình treo lơ lửng đêm đó thấy, khóe miệng còn có vết máu chưa khô. Sau đó cười thâm hiểm nhìn mình, hai con mắt phát ra hào quang xanh biếc trong bóng đêm, kỳ dị như ma trơi, miệng gọi tên nàng. Như dã thú gào thét tên nàng, làm người ta rợn cả tóc gáy.

Lần này Trầm Liên sợ đến chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, may là hiện tại có Trầm Linh đỡ nàng.

- Biết lợi hại của nó chưa? Bảo em đừng trêu chọc nó, em không nghe. - Trầm Linh nỗ lực ôm lấy cả người Trầm Liên không có tí sức, nhìn dáng vẻ nàng bị hoảng cũng không nỡ. Vì vậy lại an ủi: "Được rồi, tôi ở đây, đừng lo lắng, chỉ cần em chưa đáp lại nó, thì không sao cả."

Trầm Liên níu chặt cổ áo Trầm Linh, sắc mặt tái nhợt, môi đóng mở liên tục nhưng không phát ra được tiếng nào. Cũng đúng, bất kỳ ai hơn nửa đêm thấy một cái đầu người treo ngoài cửa sổ kêu tên mình, không bị hù chết đã là xuất sắc. Trầm Linh hiện tại là chỗ dựa duy nhất của nàng, nàng sợ, nhưng nghe Trầm Linh nói tôi ở đây, đừng lo lắng, đã cảm thấy an tâm kì lạ, chẳng qua hiện tại nàng chưa hồi phục tâm tình được mà thôi.

Trầm Linh cười nhạt nhìn đầu người ngoài cửa sổ, nội tạng đã rơi hết? Xem ra lớn rất nhanh nhỉ.

- Còn ở đây chờ tao bắt mày à? Cút về nói cho chủ nhân mày biết, nếu như không sợ chết thì cứ tới tìm tao. - Ngay cả địa bàn của cô cũng dám tới, quả nhiên là ngu si. Còn khiêu khích cô? Dù cho kẻ kia có thật sự biến thành Ti La Bình cô cũng chưa chắc sợ.

Ti La Bình kia cũng không biết nghe có hiểu không, rống lên một tiếng như dã thú sau đó chậm rãi bay đi. Trầm Linh lắc đầu, Ti La Bình này hoàn toàn không có ý thức tự chủ, quả nhiên như cô đoán.

Nhưng lúc Ti La Bình rời khỏi, thì người trong lòng Trầm Linh còn run rẩy mãnh liệt hơn.

- Sợ sao? Tôi gọi Kỷ Thư đến với em nhé. - Trầm Linh thật ra cũng tự hiểu, biết mình không có cách nào cho nàng cảm giác an toàn, nhưng yêu tinh Kỷ Thư kia giỏi dỗ dành người khác.

- Không... - Trầm Liên nỗ lực nặn ra một tiếng, thế nhưng khớp hàm khanh khách vang: "Chị là được rồi... chị là được rồi..."

- Được, được, tôi ở cùng em. - Trầm Linh nhẹ nhàng an ủi Trầm Liên, khóe miệng mỉm cười ngay cả cô cũng không biết, kỳ thực cảm giác ai đó cần mình cũng không tệ.

Trầm Linh vì để cho tiểu công chúa thoải mái một chút, nỗ lực xê dịch đến giường, để lưng mình dựa vào đầu giường, sau đó kéo chăn đắp lên người kia, ôm chặt Trầm Liên trong lòng một chút, tay cũng vuốt ve sau lưng Trầm Liên, để nàng có thể an tâm ngủ.

Dựa vào thân thể mềm mại của Trầm Linh, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô, Trầm Liên an tâm kì diệu, xem ra Trầm Linh cũng không thật sự mặc kệ nàng, ngày hôm nay mệt mỏi quá, chỉ chốc lát nàng đã an tĩnh chìm vào mộng đẹp.

Khóe miệng Trầm Linh khẽ nhích, ngủ nhanh ghê, không một chút nào giống dáng vẻ bị hù, tiểu công chúa ngủ không đề phòng thật đáng yêu. Lông mi hơi nhíu, môi hơi cong, mũi nhẹ nhàng động theo hô hấp, mang theo một chút hoảng sợ, một chút quật cường, và một chút dịu dàng. Đây mới là công chúa trong truyện cổ tích, Trầm Linh nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt hồng hồng, sau đó điều chỉnh vị trí đầu, cũng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Trầm Liên bắt đầu phát sốt cao, cả người bệnh đến không tỉnh táo, Trầm Linh biết đó là vì bị Ti La Bình gọi hồn, tuy rằng ngăn lại đúng lúc, bảo vệ được mạng sống, nhưng vẫn sẽ có ảnh hưởng, huống hồ khiếp sợ lớn như vậy, không bị bệnh cũng kỳ quái.

Vì vậy cô sắp xếp cho Trầm Liên nằm trên giường mình, cho Trầm Liên uống thuốc hạ sốt, dùng Mao Sơn đạo thuật giúp nàng đuổi đi tà khí, mới gọi điện thoại cho Kỷ Thư, bảo Kỷ Thư ra ngoài, cô có chuyện cần bàn.

Hai người tới quán cà phê thường tới, nói với chủ quán cần một gian phòng kín đáo. Chủ quán cũng là hậu nhân của Phược, nên nơi đây cũng là cứ điểm bí mật của Phược. Vì thế có chuyện gì, thì ở đây tương đối an toàn hơn một chút.

- Tiểu công chúa của chị không sao chứ? - Kỷ Thư ngồi xuống ghế sa lon, đánh giá Trầm Linh: "Không phải nói mặc kệ sao, tại sao lại ra tay?"

- Ai bảo chúng lấn đến địa bàn của tôi, dám đến chỗ tôi ở khiêu khích. - Trầm Linh khinh thường hừ vài tiếng, bất mãn hết sức với ánh mắt của Kỷ Thư.

- Thật tình... người của Phược cũng dám chọc. - Kỷ Thư "ưu nhã" cười vài tiếng, kiểu gì cũng khiến Trầm Linh thấy biểu cảm này của cô đáng ghét y như con người cô vậy: "Tối hôm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Làm gì có chuyện chị không làm gì, sao không trực tiếp đi giúp tiểu công chúa, bây giờ còn hại người ta bệnh."

- Gì mà tôi hại em ấy bệnh? Tôi đã sớm nhắc nhở rồi, đừng động vào chuyện này, là em ấy chọc phiền phức... - Trầm Linh liếc ánh mắt hoài nghi của Kỷ Thư, đành thừa nhận: "Được rồi, là tôi cố ý, tôi biết rõ em ấy nhất định sẽ xía vào, nhưng tôi muốn dạy cho em ấy một bài học, nếu không tự mình trải qua, em ấy sẽ không nghe lời, sau đó lỡ đâu rước phải tai họa gì."

- Được rồi, mặc kệ chị có mục đích gì, nói nhanh, chị biết được gì rồi. - Kỷ Thư xít lại gần Trầm Linh, nói cô là bà đồng quả không sai, tiểu công chúa lương thiện như vậy cũng không che chở.

- Thật ra, đêm đó lần đầu tiên nhìn thấy con Ti La Bình đó tôi đã nghi, nhưng chỉ là một cảm giác, sau này tiểu công chúa đến nói chuyện về Lôi An, thì tôi đoán được đại khái. Đêm đó tôi xác định Ti La Bình không phát hiện ra bọn tôi, nhưng Lôi An lại đưa ra cảnh cáo với tiểu công chúa. Hiển nhiên là có người phát hiện hơi thở bất thường trên người Ti La Bình. Nếu như là chính Ti La Bình, đầu và thân thể chia lìa đã rất tiêu hao tinh lực rồi, không thể nào phát hiện. Cho nên chị kết luận con Ti La Bình này không phải là một con Ti La Bình thuần túy, mà là con rối Ti La Bình Giáng Đầu sư tận lực dưỡng thành. - Trầm Linh buông lỏng vai, ngày hôm qua gắng sức để Trầm Liên dựa, đến bây giờ còn mỏi mệt.

- Rốt cuộc là cái gì? Trầm Linh, Giáng Đầu em không có thông thạo như chị, chị nói rõ ràng đi.

- Thật ra nếu như Giáng Đầu tự thân tu luyện thành công hoặc pháp lực rất cường đại, thì căn bản không cần phải đi tu luyện loại cấm thuật vừa nguy hiểm vừa gian nan Ti La Bình này. Nhưng lại có thể lợi dụng người khác mà tu luyện.

- Hả? Còn có thể như vậy, người bị kẻ đó dùng để tu luyện, sẽ như thế nào? - Kỷ Thư thật bất ngờ, có vẻ loại bí thuật này thần kỳ như trong truyền thuyết.

- Ti La Bình mà Giáng Đầu sư luyện thành là pháp thuật tối cao, cũng là pháp bảo hộ mệnh của hắn, cho nên mức độ quan trọng đối với hắn có thể tưởng tượng ra, bởi vậy mỗi lần Ti La Bình đi ra ngoài kiếm ăn trở về, Giáng Đầu sư đều cẩn thận kiểm tra nó. Loại Ti La Bình này không cần Giáng Đầu sư tự hạ Giáng, mà là hạ Giáng trên người người khác, chịu chi phối của hắn. Mà luyện chế loại Ti La Bình này nhất định phải hại chết một bé trai. Lấy Giáng Đầu thuật, chi phối hồn phách bé trai này, đến khi ruột rà dạ dày bay ra không trung, hoàn thành sứ mạng của mình. Phương pháp kia gọi là "Đầu Bụng Đồng Thần"(*), chỉ là Ti La Bình thay thế. Nam nữ Giáng Đầu sư và Ti La Bình đã trưởng thành, cũng có thể lợi dụng Đầu Bụng Đồng Thần quyết sinh tử với người khác trước khi gặp được pháp thuật cứu mạng. Thế nhưng nếu như thất bại thì sẽ hi sinh ngay. Cho nên không phải bất đắc dĩ lắm, Giáng Đầu sư sẽ không dám xem nhẹ nếm thử thuật pháp này.

(*) Nguyên văn: Đầu gắn với bụng đứa con của thần.

Trầm Linh uống một ngụm cà phê trước mắt mình, làm mát yết hầu khô khốc: "Loại Ti La Bình này còn có thể điều tra tính danh, hành vi phe địch, chỉ cần bảo Ti La Bình đi gọi hồn của phe địch, sẽ lập tức tử vong. Nhưng nếu như không lên tiếng trả lời, thì cũng không ứng nghiệm. Người phàm tục có thể vì vậy mà bay đầu, phe địch bị Giáng xâm nhập, hoán đổi linh hồn của con người, cho nên cũng gọi là Giáng Đầu thuật. Thật ra đây cũng là một loại thuyết pháp khác tồn tại của Giáng Đầu thuật, nhưng dù nói như thế nào, tối hôm qua tiểu công chúa thiếu chút nữa bị gọi hồn, thật ra rất nguy hiểm. Ti La Bình đã vứt bỏ nội tạng chỉ còn lại có cái đầu bay thì có năng lực công kích nhất định, tôi nghĩ con Ti La Bình tối hôm qua kia đi ngay như vậy, là bởi vì đối phương cũng không muốn lấy mạng tiểu công chúa, mà là cảnh cáo em ấy một chút mà thôi."  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.