Giáng Đầu

Chương 49




- Về trước đi, chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa trở lại, ở đây lớn như vậy, là một đại công trình nha. - Trầm Linh hít sâu.

- Chị muốn làm gì? - Kỷ Thư hỏi.

- Về nói Hi Nhiễm chuẩn bị nhiều một chút bùa chú tôi vừa cho chị ấy xem, sau đó phải bố trí một kết giới, trước hết phủ kín nơi này. Còn vài chuyện vặt nữa, Kỷ Thư, em nhớ tìm nhiều người, tôi muốn chém sạch sẽ cánh rừng này. - Trầm Linh có chút phách lối nói.

Cô vừa dứt lời, trong rừng cây lập tức thổi đến một cơn gió ẩm thấp, còn có tiếng ngâm xướng của người con gái đang khóc khẽ. Khiến cho da đầu Trầm Liên và Nhan Hi Nhiễm tê dại.

Kỷ Thư bực bội nhìn Trầm Linh: "Tốt xấu chị cũng đang ở trong địa bàn của người ta, đừng lớn lối như vậy được chưa? Họ đều thành tinh rồi, chị nói gì họ biết hết."

Trầm Linh thè lưỡi: "Ha ha lỡ thôi, về nào." Lôi kéo Trầm Liên bay nhanh chạy trước, cô cũng không phải sợ Chuối Tinh tìm cô tính sổ, cô sợ nhiều con như vậy, thu phục mệt lắm.

Kỷ Thư kéo tay của Nhan Hi Nhiễm, mặc dù như vậy có chút xấu hổ, thế nhưng sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên nắm rất chặt: "Tôi sợ chị không cẩn thận bị họ tha đi, còn lôi cả tôi theo."

Nhan Hi Nhiễm nhìn Kỷ Thư nở nụ cười, mặc kệ Kỷ Thư đến tột cùng là một người thế nào, nàng cũng có thể khẳng định, kỳ thực nội tâm của cô rất dịu dàng.

Kỷ Thư chột dạ nhìn Nhan Hi Nhiễm cười, không nói nữa.

Bốn người lại về nhà, đi vô cùng chậm. Trong nhà chỉ có hai phòng tắm, một là trong phòng ngủ chính, một là phòng cho khách, Nhan Hi Nhiễm đi vào phòng của phòng ngủ chính, cũng là gian phòng nàng vẫn ở, Kỷ Thư ở thư phòng, cho dù cô rất ít khi trở về, hơn nữa không thích căn phòng quá lớn. Trầm Liên đến phòng khách kia, đêm nay nàng và Trầm Linh ở đây, hai người cùng ngủ trong phòng dành cho khách.

Thừa dịp, Trầm Linh lôi Kỷ Thư đến thư phòng.

- Có chuyện muốn nói? - Kỷ Thư ngồi ở bên giường hỏi.

- Ừ. Muốn em giúp tôi đi thăm dò một người. - Trầm Linh kéo ghế, dựa lưng ngồi đối mặt với Kỷ Thư.

- Ôi, chị nghiêm túc vậy.

- Bạch Luyện.

- Cậu ta? - Kỷ Thư cổ quái nhìn Trầm Linh: "Cậu ta tiếp xúc nhiều với chị, sao em tra?"

- Tên này ở bên cạnh tôi lâu như vậy, tôi cũng không phát hiện dã tâm cậu ta, có thể thấy được bụng dạ sâu xa. Cơ mà tên này thích tiểu công chúa, cho nên bị lộ, đại sự không thành, quá táo bạo.

- Xí, chị còn bị người ta chơi sao? Được rồi Bạch Luyện có phải người thừa kế quyết định nội bộ của Bạch gia? - Kỷ Thư chợt nhớ tới.

- Em cũng phát hiện rồi đấy. - Trầm Linh liếc một cái: "Mục tiêu của cậu ta không chỉ tôi và tiểu công chúa, có thể còn có Phược.

- Vậy chị phải làm sao? - Kỷ Thư đưa tay mở máy vi tính.

- Trước hết cứ theo dõi tên đó. Nếu như mục tiêu của Bạch gia là Phược, thì bọn họ nhất định đã chuẩn bị rất nhiều.

Kỷ Thư chờ máy vi tính mở sau đó tìm ra một tài liệu, mở ra, bên trong là giao dịch bùa chú pháp khí gần đây Nhan Hi Nhiễm ghi lại.

- Một thế gia vu thuật lớn như vậy phải có hành động gì, đầu tiên sẽ thể hiện ra từ nơi này, bất kể bọn họ che giấu tốt cỡ nào ở đây luôn sẽ có lỗ thủng, đây cũng là nguyên nhân vì sao Phược nhất định phải độc quyền cái này, mặc dù là trong Phược không người nào sẵn lòng làm, cũng nhất định phải tìm người đáng tin tưởng. - Kỷ Thư đảo trên dưới: "Chị có phát hiện không? Hai năm gần đây, có người chia làm nhiều thân phận mua vào không ít bùa sấm?"

- Ừ... - Trầm Linh nhìn một hồi nói: "Bùa sấm là thứ dùng khi sử dụng Lôi pháp, bây giờ không nhiều người dùng Lôi pháp, hầu như đã thất truyền, tôi và thất trưởng lão, trong Phược có thể còn có vài người nữa, nhưng tuyệt đối không vượt quá năm. Thế nhưng một người sử dụng bùa sấm cũng có thể có sức mạnh Lôi pháp, chẳng qua người sử dụng cũng bị đánh trúng."

- Cho nên chị nghĩ bọn họ có thể đang nuôi dưỡng một nhóm tử sĩ, chuyên dùng Lôi pháp đối phó với người dùng Lôi pháp trong Phược? - Kỷ Thư tắt cửa sổ đi: "Bọn họ suy tính thật là tinh tế, ngay cả cao thủ trong Phược sử dụng Lôi pháp cũng lo tới."

- Cho tôi một phần file này, ngày mai tôi đưa cho Phược, bọn họ nhìn thấy sẽ biết phải làm sao. - Trầm Linh thở dài: "Mấy năm nay, Phược vẫn quá mức hùng mạnh, bọn họ an nhàn riết không biết làm gì, cuộc sống như thế đối với bọn họ cũng không có lợi, cũng nên cho bọn họ khởi động gân cốt một chút."

- Vậy còn chị?

- Tôi?

- Ừ.

- Tôi lấy tư cách là tổ tiên bọn họ, đương nhiên phải giáo dục bọn họ thật tốt...

- Bớt đi, chị biết tôi không hỏi chuyện này, tôi hỏi ngày hôm nay tiểu công chúa nói có thể chị sẽ gϊếŧ cậu ấy là sao? Chị không tin tôi còn khinh tôi, chẳng nói gì với tôi, chị nghĩ tôi sẽ chịu không biết gì, nhìn các người đặt đầu ngồi đó sao? - Kỷ Thư có chút tức giận.

Kích động như vậy làm cái gì: "Tôi biết em lo lắng cho bọn tôi, tuy rằng cho tới bây giờ tôi đã biết số phận của mình, cũng thừa nhận, thế nhưng sau khi quay về gặp tiểu công chúa, tôi dao động, có vài thứ tôi không biết, tôi cũng muốn tranh thủ một chút."

- Tranh thủ cái gì chứ? - Kỷ Thư nói lầm bầm thở dốc: "Chị chẳng nói cho tôi biết gì."

- Ai... biết thì có gì tốt? Không sai, tôi là tổ tiên mọi người, tôi chuyển thế là vì muốn giúp đám con cháu bất tài các người ngăn cản cướp. Nghiệp báo tích lũy ở thời ông cha là do tôi còn để lại, đừng trừng mắt, là sự thực, thất vị trưởng lão đều biết, mẹ tôi cũng biết, bà không muốn tôi thuận theo kiếp nợ nên mới giấu tôi đi. Thế nhưng chuyện này, bọn họ nhiều ít cũng biết rồi, tất nhiên có thể tìm ra tôi, em nghĩ tại sao họ dung túng cho tôi? Đời này của tôi đã định trước sẽ đau khổ, nếu như tôi không chịu đựng nghiệp báo này, tai họa sẽ vào các người. Bọn họ dụ dỗ tôi như thế, không phải sợ Phược xong đời sao? - Hai tay Trầm Linh có chút vô lực rũ xuống, có đôi khi cô thực sự cảm thấy rất mệt mỏi.

- Cho nên lúc đầu chị giúp tôi, cũng là thay tôi nhận nghiệp báo?

- Có thể nói như vậy.

- Trầm Linh... đồ chết tiệt, chị không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho tiểu công chúa chứ. - Kỷ Thư giận mắng.

- Này này, khi đó tôi đâu có nghĩ chuyện tôi và tiểu công chúa sẽ đến bên nhau. Hơn nữa, giữa tôi và tiểu công chúa trong lúc đó, cũng mơ hồ không rõ. - Trầm Linh thở thật dài một tiếng, cô thấy mình như già đi vài tuổi.

- Hai người rốt cuộc sao vậy? - Kỷ Thư cảm thấy rất kỳ quái, Trầm Linh không được chết già, tại sao còn liên lụy đến Trầm Liên?

- Kiếp trước của Trầm Liên là sư phụ tôi, dạy cho tôi tất cả vu thuật, cho tôi linh lực mạnh mẽ, đương nhiên, đây cũng là kết quả của hiệp định khế ước tôi bán đứng linh hồn của tôi cho Người. Sau đó tôi phản bội Người, dùng sức mạnh tôi bán đứng linh hồn có được để gϊếŧ Người. Oán niệm của Người rất sâu, cho nên nguyền rủa vu sư hậu thế không thể thấy ánh mặt trời, đồng thời gặp nghiệp báo vô tận. Tôi vì con cháu, đương nhiên nhất định phải nhận những nghiệp báo này, đều là nghiệp chướng mà, tại địa ngục bị khổ, à, kiếp trước của tôi ở địa ngục chịu khổ giúp mọi người trả nợ, kết quả lại càng để lâu càng nhiều, nhiều đến nỗi tôi phải chuyển thế, lấy máu thịt giúp mọi người tiêu trừ nghiệp chướng. - Giọng của Trầm Linh bỗng nhiên nghẹn ở cổ họng: "Mà sư phụ tôi dù sau đó không xuất hiện nữa, nhưng sau khi tôi chuyển thế không bao lâu thì xuất hiện."

- Chính là tiểu công chúa? - Kỷ Thư thấy thật khó tin.

- Ừ hồi kiếp trước, bởi vì tôi phản bội, phản bội liên tục hai lần, cho nên Người không tin khế ước gì nữa, chỉ hạ lời nguyền với tôi, nếu như chúng ta kiếp sau gặp lại, nhất định cùng sống cùng chết. Khi đó Người nhất định cho là tôi ích kỷ, không cam lòng một mình mình ra đi. Cho nên hạ lời nguyền này, tôi... tôi sẽ không bao giờ phản bội Người nữa. - Trầm Linh nghĩ mình cũng buồn cười, cũng bởi vì những điều này mà trước đây thống hận Trầm Liên như vậy.

- Trầm Linh, thế nhưng chị yêu tiểu công chúa mà, đời này hai người yêu nhau, vẫn không thể hóa giải ân oán kiếp trước sao? - Kỷ Thư nhíu chặt chân mày, Trầm Linh còn có cái gì chưa nói.

- Kỷ Thư, đừng hỏi nữa, tôi cũng không biết nhiều, những thứ này đều là vài hình ảnh thường xuyên xuất hiện trong đầu tôi, chỉ là hình ảnh không ăn khớp không rõ. Những ân oán kia cụ thể dây dưa thế nào tôi cũng không rõ, tôi cũng không hiểu, nói chung dăm ba lời nói làm sao rõ? Quá khứ của tôi và tiểu công chúa rốt cuộc thế nào, chúng tôi đều là người ngoài cuộc, hoặc có lẽ sự việc cũng khác hoàn toàn với những gì tưởng tượng đúng không? Cơ mà thân phận kiếp trước của tiểu công chúa tương đối đặc thù, sức mạnh kiếp này của em ấy hình như bị phong ấn, nếu như khôi phục, tôi nghĩ tôi sẽ lại phải gϊếŧ em ấy, cũng may, bởi vì lời nguyền kia, thật ra tôi cũng không phải gánh vác gì, không thể cùng sống thì có thể cùng chết. - Mi mắt Trầm Linh hơi rũ xuống, lúc này trông cô rất vô lực.

- ------------------------------------

P/s: Quá khứ là đoạn Én thật sự rất cảm động. Linh quá là cưng chiều tiểu công chúa luôn:))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.