Giáng Đầu

Chương 43




- Mua cho chị cà tím ướp gia vị với thịt heo chua ngọt chị thích ăn nhất. Ăn nhanh kẻo nguội. - Trầm Liên dọn đồ ra bàn, lấy từng món ra, rồi lấy chiếc đũa đưa cho Trầm Linh.

Trầm Linh hôn một cái lên gò má của Trầm Liên: "Tiểu công chúa nhà mình thật đức hạnh."

Khuôn mặt Trầm Liên đỏ lên, oán trách nhìn Trầm Linh: "Nơi công cộng, Linh phải chú ý chứ."

- Sợ cái gì, làm gì có ai. - Trầm Linh hì hì cười, tiếp nhận đôi đũa trong tay Trầm Liên, không nói chắc còn không biết, nhắc đến chưa ăn cơm, cô cũng đói bụng.

- Linh... - Trầm Liên nhìn dáng vẻ người trước mắt, cũng không biết tóm cô làm sao bây giờ, gần đây hình như cô càng ngày càng thích đùa giỡn với nàng như vậy. Trước đây nhiều nhất cũng chỉ ôm một cái, hiện tại không có việc gì làm thì thích ôm cô trêu ghẹo, thật không biết nàng đâu có chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ: "Ai, Linh ăn chậm một chút, em cũng đâu có cướp... chị chờ một lát, em sẽ làm cho chị chút canh nóng."

- Ủa? Em không mang canh đến đây, ở đây tìm đâu ra, hơn một giờ rồi. - Trầm Linh ngẩng đầu, thả hộp cơm trong tay xuống.

- Linh cứ chuyên tâm ăn, quản em làm gì. - Trầm Liên tức giận liếc Trầm Linh một cái rồi đi ra ngoài.

Lúc trở lại cầm một chén canh nhỏ: "Đây, canh nấm hải sản."

Trầm Linh nuốt thức ăn trong miệng xuống cổ họng, đưa tay tiếp lấy, thì ra cửa hàng tiện lợi trong trường có bán loại canh nêm sẵn: "Nước ở đâu?"

- Khu phòng Giáo vụ có máy nước uống, em trộm một chút, cẩn thận nóng. - Trầm Liên lại ngồi trên ghế: "Ăn mấy thứ này xong nhất định sẽ khát nước, cho nên mua xong cơm, ghé ngang qua cửa hàng tiện lợi, mua cho Linh chén này."

- Ha ha, tiểu công chúa cũng làm kẻ trộm nha.

- Em vì ai đây?

- Ha ha, tôi sai rồi, tôi phải nói, tiểu công chúa đối xử với tôi thật tốt.

Trầm Liên im lặng nhìn Trầm Linh: "Em phát hiện gần đây mồm miệng Linh ngọt kì lạ, Linh bị gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ? Hay thấy có lỗi với em?"

- Phụt... khụ... - Trầm Linh bị những lời này làm cho thức ăn vốn trong miệng thì phun ra.

- Ôi thôi, bảo Linh ăn từ từ mà. - Trầm Liên cuống quít vỗ lưng Trầm Linh, giúp cô thông khí.

Nước mắt Trầm Linh cũng sắp chảy ra, cô chỉ muốn dỗ cho Trầm Liên vui vẻ thôi không phải sao? Sao lại bị nói thành chuyện áy náy?

- Được rồi, đừng quậy, ăn đàng hoàng xem, chị còn đau dạ dày. - Trầm Liên dường như dỗ dành sờ sờ đầu Trầm Linh.

Trắng mắt, vô lực liếc một cái, rốt cuộc là ai đang quậy.

Đợi bữa trưa náo nhiệt kết thúc, Trầm Liên mới đứng dậy giúp Trầm Linh thu dọn hộp cơm và túi ny lon trên bàn, nèm vào sọt rác. Vừa muốn xoay người lại cảm giác đồ vô sỉ kia dính vậy, ôm nàng từ phía sau lưng, tay cũng không an phận mà vuốt ve bụng nàng.

- Này, chị mau buông, ở đây bất kì lúc nào cũng có thể có người đến. - Trầm Liên chán nản, ăn no rồi cô còn chưa mệt sao.

- Làm sao có thể, họ chỉ mong sao đến trễ. - Trầm Linh dán vào lỗ tai Trầm Liên thổi khí.

- À, thì ra là Linh còn biết Linh không được hoan nghênh như thế. - Trầm Liên bồi hồi xúc động.

- Xí, ý của tôi là, bọn họ biết rõ đây là thế giới của hai người chúng ta, tốt nhất không nên đến quấy rầy. - Trầm Linh cười xấu xa, ngón tay không ngừng sờ soạn lỗ nhỏ trên bụng, cảm thấy chơi rất vui.

- Ai... ai với Linh là thế giới hai người... - Mặt Trầm Liên đỏ như đậu đỏ, giờ nàng mới cảm nhận được câu nói, người không biết xấu hổ là thiên hạ vô địch.

Lôi nhiều lần cũng không thể lấy cái tay không an phận ra, Trầm Liên bất mãn nói: "Trầm Linh, Linh sắp quậy hư quần áo của em rồi."

- Mua thêm cái nữa cũng được. - Cái lỗ nhỏ này chơi vui quá.

- Cũng không phải dùng tiền của chị, chị đương nhiên nói dễ dàng. - Trầm Liên cố sức lôi cái tay đáng ghét kia ra, xoay người trừng mắt nhìn đối phương: "Rốt cuộc Linh muốn làm gì..."

Lời còn chưa dứt đã bị Trầm Linh chợt hôn lên, Trầm Linh dùng sức mút cánh môi Trầm Liên, đầu lưỡi cũng có chút bá đạo mà xâm nhập vào miệng nàng, ôm lấy cái lưỡi đinh hương của đối phương mà chơi đùa.

"Ưʍ." Trầm Liên nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng, tuy rằng hôn môi rất mỹ diệu, thế nhưng nàng sắp bị nín chết, cố sức đẩy đối phương ra thở phì phò: "Linh đang tính mưu sát sao?"

- Tiểu công chúa, sao em không học được cách hô hấp lúc hôn môi? - Đầu Trầm Linh xít lại gần, đặt trên đầu vai Trầm Liên, mập mờ cọ cọ, tay cũng tất nhiên đặt trên vòng eo nhỏ nhắn của đối phương.

- Ấy... ai cần chị lo... - Tuy rằng miệng phản bác, nhưng nàng rất thích Trầm Linh chủ động như vậy, nàng cũng biết, thời gian trước thân thể nàng không tốt, thời gian này Trầm Linh lại bận thêm, họ đã bao lâu không thân thiết như bây giờ? Ngay cả thời gian ở cùng cũng không có.

- Tiểu công chúa... Trầm Linh hít một hơi thật dài: "Tôi rất nhớ em."

- Ừ... - Trầm Liên cũng ôm lấy đối phương, lại thấy hông của mình có cảm giác không đúng, tại sao lại bất tri bất giác nóng lên, còn có cảm giác thật là kỳ quái: "Linh, Linh đang làm gì thế?"

Tay của Trầm Linh không an phận sờ tới sờ lui: "Không nhìn ra sao, tiểu công chúa, tôi đang ve vãn em đấy."

- Linh mang mấy trò trăng hoa ghẹo nguyệt trước đây học được ra dụ dỗ em. - Trầm Liên đẩy cái tay tác quái kia ra, mỗi cái Trầm Linh ấn vào, du͙ƈ vọиɠ của nàng lại sâu thêm một chút, cái này càng kỳ lạ, nếu không kịp ngăn cô, sợ rằng nàng cũng kêu lên thành tiếng.

- Ha ha... - Trầm Linh bỡn cợt cười: "Tiểu công chúa, ba tấc bên hông của con gái là huyệt kíƈɦ ŧìиɦ đấy."

- Cũng biết Linh không an phận, sao Linh lại háo sắc như thế? - Trầm Liên trừng mắt với đối phương, lại hạ thủ với nàng, nàng cũng không xem một chút ở đây là đâu, không không, ở nói nào cũng không được.

- Tiểu công chúa, háo sắc với người yêu một chút là rất bình thường, chẳng lẽ em muốn tôi háo sắc với người khác? - Trầm Linh tủi thân nhìn Trầm Liên.

- Linh dám... - Trầm Liên trừng mắt lớn hơn.

Xem đi, con gái toàn dối lòng, rõ ràng thích muốn chết còn bày đặt làm bộ ghét bỏ, lúc cô đè lên, không biết biểu cảm hưởng thụ của nàng sẽ như thế nào.

- Trước đây Linh có phải cũng đối với người khác như vậy? Thời gian Linh luyện Tình Giáng ấy. - Trầm Liên suy nghĩ một chút, vẫn không cam lòng hỏi.

Trầm Linh phí hết sức mới ngừng cười được, làm một dáng vẻ nghiêm túc để trả lời đàng hoàng: "Tiểu công chúa, em phải biết rằng trong lòng tôi chỉ có một mình em, làm sao có thể chạm vào người khác. Em không thể nghi ngờ tôi như thế.

Trầm Liên vừa thấy sắc mặt của Trầm Linh, lại liền có chút áy náy, hình như là nàng làm hơi quá, không nên nghi ngờ cô: "Xin lỗi nhé, vừa nãy nghĩ đến Linh cùng người khác như vậy, em thấy khó chịu."

- Cho nên, em đang ghen? - Trầm Linh rốt cuộc cũng không nín được vui đùa, dùng sức ôm Trầm Liên: "Tôi ấy, mỗi ngày niệm chú, hạ Giáng, chỉ mong em thích tôi, đương nhiên sẽ không nhìn người khác."

- Ừ... a... - Trầm Liên đẩy tay của Trầm Linh ra, người này, thừa dịp nàng không chú ý đánh lén nàng, cái gì mà huyệt kíƈɦ ŧìиɦ, thật quá đáng, lợi dụng chuyên môn của bản thân luôn.

- Hai người đang làm cái gì? - Giọng của Bạch Luyện có chút bén nhọn vang lên phía sau Trầm Linh, Trầm Liên vẫn cúi đầu, chống lại tay của Trầm Linh, mặc dù đối mặt với cửa nhưng cũng không Bạch Luyện đi vào.

Bạch Luyện cơm nước xong xuôi, thế nào cũng ngồi không yên, không muốn nghĩ Trầm Liên và Trầm Linh khi ở bên nhau sẽ làm gì nữa, vội vã chạy đến, vừa lúc thấy vẻ mặt ửng hồng của Trầm Liên núp trong lòng Trầm Linh, còn nghe thấy được tiếng rêи ɾỉ không lớn không nhỏ, hắn hoàn toàn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Trầm Liên vừa thấy Bạch Luyện, lập tức xấu hổ vô cùng, tuy rằng chỉ là đùa giỡn với Trầm Linh, nhưng bị nhìn thấy thật sự là quá mất mặt, cúi đầu, cũng không dám nhìn đối phương.

Trầm Linh ưu nhã xoay người, chống lại ánh mắt của Bạch Luyện, trong ánh mắt cô chỉ có rét lạnh, phá hỏng chuyện tốt của cô: "Bạch Phó Hội trưởng thật cần cù, tôi nói nghỉ ngơi môt tiếng, giờ mới được nửa tiếng đã trở lại."

Chuyển đề tài: "Hai người vừa..."

- Cậu nhìn thấy gì thì chính là như vậy. - Trầm Linh ôm vai Trầm Liên, mắt hơi nheo lại: "Tôi nghĩ cậu là một người thức thời."

- Linh... Trầm Liên kéo góc áo Trầm Linh, nhỏ giọng kháng nghị. Trầm Linh Trầm Linh lại cười với nàng, nắm tay nàng. Hai người dựa vào gần như vậy, mặt Trầm Liên hồng hồng nhìn đối phương, căn bản là liếc mắt đưa tình, không coi ai ra gì.

Chương 44:

Trầm Linh nhíu mày, cô chợt phát hiện ánh mắt của Bạch Luyện nhìn chằm chằm Trầm Linh không bình thường, vì sao trước đây không phát hiện, ánh mắt của hắn mới vừa nhìn cô giống như là muốn nuốt chửng. Nếu như đây không phải là ngoài ý muốn, thì nói lên lòng dạ người này quá sâu, diễn quá giỏi, ẩn dấu quá tài.

Một người chịu uất ức như vậy, ngoại trừ có dã tâm cực lớn, cô cũng nghĩ không ra lý do nào khác nữa. Hôm nay lại ham muốn tiểu công chúa, nếu như chỉ là có dã tâm, cô căn bản sẽ không để ý, người muốn gϊếŧ Trầm Linh cô cũng nhiều lắm. Nhưng liên lụy đến Trầm Liên thì cô thì không thể mặc kệ, cô cũng không che giấu du͙ƈ vọиɠ độc chiếm của mình, Trầm Liên là của cô thì hoàn toàn thuộc về cô, người khác muốn chạm vào cũng không thể. Cô cũng không cần lo lắng Trầm Liên sẽ chịu không nổi cô, bởi vì cô tin tưởng, mình và Trầm Liên là cùng một loại người.

- Thế nhưng Hội trưởng Linh không cảm thấy sẽ hại Trầm Liên sao? - Bạch Luyện không cam lòng trừng đối phương, một Trầm Linh mà thôi, hắn không rõ gia tộc cô vì điều gì lại sợ cô như vậy, đi theo cô làm thụ hạ lâu như vậy, cũng không thấy có có gì nổi trội, cũng chỉ là một cô gái bình thường không để ý đến chuyện tình cảm thôi.

- Chỉ có cậu nghĩ vậy. - Ánh mắt Trầm Linh bỗng nhiên híp lại, cô đâu cần tranh giành với Bạch Luyện, từ lúc bắt đầu Bạch Luyện đã thua, bản thân cô để ý làm gì, bị hắn khiêu khích là đạt được ý muốn của hắn rồi.

- Ồ? - Bạch Luyện cười lạnh một tiếng: "Tôi sẽ chứng minh cho chị xem."

- Mỏi mắt mong chờ nha. - Trầm Linh cao ngạo ưu nhã ngẩng đầu nhìn đối phương.

Chỉ tính về khí thế, Bạch Luyện đã thua một bậc.

- Bạch Phó Hội trưởng, giờ tiểu công chúa của tôi khó chịu, cho nên tôi dẫn em ấy về nghỉ, nơi này có phải là yên tâm giao cho cậu? - Cái bớt mắt phải của Trầm Linh lơ đãng giật giật, đó là dấu hiệu cô có sát khí.

- Đương nhiên không thành vấn đề, tôi sẽ nói với mọi người là Hội trưởng có việc, xin nghỉ một buổi chiều. - Bạch Luyện lui về phía sau hai bước, hắn vẫn còn có chút vẫn còn có chút Trầm Linh, hắn không xác định vào lúc này, ở trước mặt Trầm Liên, Trầm Linh có thể đột nhiên xuất thủ hay không.

- Vậy cám ơn. - Trầm Linh lôi kéo Trầm Liên ra khỏi lễ đường.

- Ôi... cuối cùng cũng ra khỏi. - Trầm Liên vừa ra khỏi cửa, thì thở phào một cái thật dài, vừa bị đè nén quá, vừa ngượng ngùng, lại thêm quỷ dị.

- Tiểu công chúa. - Trầm Linh nắm tay của Trầm Liên, bước chậm trên con đường rợp bóng nơi sân trường, lá rụng rất dày, đạp lên nghe tiếng lạo xạo.

- Ừ? - Trầm Liên nghiêng mặt sang bên nhìn Trầm Linh.

- Sao em lại vẫy gọi người ta nhiều thế? - Trầm Linh thở dài: "Hà Minh Hải vừa mới giải quyết thì có một Bạch Luyện tới, không biết sau này tôi còn có bao nhiều tình địch, thật muốn giấu em đi."

- ... Chuyện không liên quan đến em. - Trầm Liên cười khanh khách.

- Quên đi, Trầm Linh tôi là ai, sau này tới một tên tôi gϊếŧ một tên, tới hai tên tôi gϊếŧ một cặp. - Trầm Linh nói rất sảng khoái.

Trầm Liên nhìn Trầm Linh: "Linh đừng quá đáng vậy chứ, gϊếŧ bọn họ?" Bắt đầu từ khi Trần Khả nói với nàng Bạch Luyện cũng thích nàng thì nàng còn có chút không tin, nhưng mà bây giờ xem ra là thật, nàng không rõ rốt cuộc mình có gì tốt mà nhiều người thích như vậy, nàng cũng chỉ cần một mình Linh mà thôi.

- Thật không biết nên khen em ngây thơ hay mắng ngốc. - Trầm Linh "trìu mến" sờ sờ đầu của nàng.

Trầm Liên trừng mắt nhìn Trầm Linh, nói tới nói lui không phải ý cô muốn nói nàng là đồ ngốc sao.

- Em cho rằng có thể vào Hội Sinh viên trường này đều là người thường? Bạch Luyện có thể làm được vị trí Phó Hội trưởng, đương nhiên cũng không đơn giản, tựa như Châu Khiết Nặc, cậu ta là Linh Khứu sư, hơn nữa còn là người có linh lực hết sức cao cường khó có được trong số Linh Khứu sư, thậm chí còn là Linh Khứu sư có thể công kích. Bạch Luyện là người thừa kế quyết định nội bộ của Bạch gia. - Trầm Linh kéo cánh tay Trầm Liên, tiếp tục đi về phía trước.

- Bạch gia làm gì? - Trầm Liên hỏi.

- Giống như tôi, đều là Giáng Đầu sư, nhưng trừ Phược, Giáng Đầu thuật của Bạch gia cũng được coi là vô cùng lợi hại, ngay cả tôi cũng phải kiêng nể ba phần. Bọn họ thâm độc, so với Phược chỉ có hơn chứ không kém.

- Linh, em vẫn có một vấn đề muốn hỏi Linh. - Trầm Liên dừng bước lại.

- Vấn đề gì? - Trầm Linh đứng lại theo, cười hì hì: "Tôi biết sẽ nói."

- Kỷ Thư đã từng nói với em, chị tinh thông ba dạng, Giáng Đầu thuật, Cổ thuật và Mao Sơn đạo thuật, Mao Sơn đạo thuật em không nói đến, nhưng em không hiểu Giáng Đầu thuật và Cổ thuật có gì khác nhau? - Vẻ mặt Trầm Liên nghi vấn, không phải đều dùng độc trùng muốn hãm hại người ta sao.

- Ha ha, nói như thế nào đây, vừa có khác nhau vừa có liên quan. Thật ra nếu xem xét kỹ, Giáng Đầu thuật vốn là Cổ thuật và Mao Sơn đạo thuật, có quan hệ một chút. - Trầm Linh tiếp tục đi về phía trước, xế chiều hôm nay cô không muốn ở lại trong trường học.

- Đáp án này quá lấp lửng thì phải. - Trầm Liên bất mãn mím môi.

- Ha ha, chúng tôi học làm vu sư, chỉ yêu cầu biết tổ sư gia mình là ai, lão tổ tông là vị nào là được, rất ít yêu cầu đi nghiên cứu nguồn gốc của những vu thuật, chẳng qua cũng có nghe ngóng một chút. - Trầm Linh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trầm Liên, tiểu công chúa đáng yêu xinh đẹp như vậy, cô quả thực yêu thích không buông tay, nếu không phải ở trên đường, cô thật muốn nhào qua hôn lên đôi môi đang dè bĩu.

- Thật ra Giáng Đầu thuật hiện tại chủ yếu là ở Đông Nam Á, vùng Nam Dương, là một nhánh của Cổ thuật, cơ mà do cuối thời nhà Thanh người Miêu di dân, lại đi qua nơi phát triển vu thuật kết hợp, biến thành Giáng Đầu thuật hôm nay. Hơn nữa còn là một loại vu thuật tà ác hơn.

- Ồ? Hèn gì Linh học Giáng Đầu thuật còn muốn học Cổ thuật, có phải Mao Sơn đạo thuật cũng liên quan như vậy? - Trầm Liên gật đầu, lại hỏi.

- Ừ, thông minh. - Trầm Linh tán thưởng nhìn Trầm Liên: "Rất nhiều người cho là Mao Sơn đạo thuật hại người nhiều như vậy là tà thuật, thật ra ấy, là bị mấy bộ phim điện ảnh bây giờ lừa gạt. Mao Sơn phái, còn có tên là Thượng Thanh phái, thế nào? Tên này có rất chính phái đúng hay không?"

- Ừ, nhưng thật ra là tên của huyền môn chính tông.

- Ha ha, cho nên Mao Sơn pháp thuật chỉ là bởi vì tổ sư gia Trương Thiên Sư tu luyện ở Mao Sơn, trong phim ảnh có nói khám nghiệm tử thi, cương thi, còn rất nhiều cách nguyền rủa hại người đều là pháp dân gian, bởi vì phương pháp cũng có chút sâu xa, cho nên đều tính lên đầu Mao Sơn phái. Hơn nữa, các phái nhánh của Đạo gia nhiều lắm, khoảng 81 phái, Bát Tiên đều truyền một phái xuống. Loại này quá nhiều pháp giáo dân gian thì khỏi nói. Cơ mà nói tóm lại, Đạo gia gì gì đó, nhận vài đệ tử có tâm thuật bất chánh, dùng để hại người vì mình mưu lợi, cũng phát triển trở thành Giáng Đầu thuật. - Trầm Linh nở nụ cười, có đôi khi giới giải trí rất giỏi gạt người.

- À, em hiểu rồi, trước đây Linh có nói, Giáng Đầu chia Linh Giáng, Dược Giáng, Phù Giáng và Cổ Giáng vân vân và vân vân, tức là cũng bị Cổ thuật ảnh hưởng Dược Giáng và Cổ Giáng, mà Linh Giáng dùng cho bùa chú và niệm lực, chính là liên quan đến Đạo gia? - Trầm Liên bừng tỉnh ngộ ra.

- Lý luận đúng đấy, hiện tại rất nhiều nhà khoa học gia nước ngoài nghiên cứu cổ độc, thông qua xét nghiệm chứng tỏ thật ra cổ độc là một loại siêu vi vô cùng nhỏ. Nói chung để luyện chế độc dược. Ví dụ như chất có hại, nó cũng là một loại thuốc dẫn đáng sợ cho Dược Giáng. Thế nhưng tiểu công chúa phân biệt tùm lum, lúc tôi nói em không nghe sao? - Trầm Linh cau mày, hiếm khi giải thích cặn kẽ như vậy, nàng lại nhớ loạn như thế.

- Ấy, Linh không được như vậy, lần trước Linh nói em bị giật mình, có thể nhớ kỹ nhiều như vậy đã rất giỏi rồi. - Trầm Liên bĩu môi, người này, mỗi lần nói cũng không vào trọng điểm.

- Quên đi, tôi đại nhân đại lượng, không so đo với em. Nhưng nếu muốn phân giải, trước tiên phải học luyện chế thế nào. Trước đây tôi học ba dạng, cũng là bởi vì thật ra chúng có liên quan. Mao Sơn đạo thuật rất hữu dụng với việc giải Giáng Đầu thuật, dù sao cũng xuất hiện trước Giáng Đầu thuật. Chẳng qua sau lại du học ở Thái Lan và Phillipine, phát hiện có nhiều điểm khác nhau, nơi đó vô cùng màu sắc. Dù là cổ độc hau Giáng Đầu đều hết sức bản quốc hóa, cho nên muốn học phải mất một ít tâm sức, cũng may bản chất tương đối giống. Giáng Đầu thuật của Bạch gia rất sâu xa, nhưng thứ họ ảnh hưởng nhất là Cổ thuật, người của Bạch gia đều luyện cổ. Nếu em có may mắn được đến sào huyệt của họ xem, chắc chắn sẽ mắc ói chết luôn, đó là một ổ độc trùng bò tới bò lui. - Trầm Linh và Trầm Liên vừa đến ngã ba, Trầm Linh quay người lại lôi kéo Trầm Liên đi về phía cửa trường học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.