Giáng Đầu

Chương 28




Trầm Liên ngẩng đầu, hôn một cái lên má Trầm Linh: "Chị đừng tự trách, cái này cũng không phải lỗi của chị, là tôi ngốc, bị người ta hạ Giáng mà không biết."

- Em còn biết tôi tự trách, tôi chỉ buồn bực vì tôi bị người ta mưu hại mà không biết. - Trầm Linh bĩu môi, có chút buồn bực nói.

- Chỉ biết mạnh miệng. - Vóc dáng Trầm Liên so với Trầm Linh thì thấp hơn một chút, nàng kiễng chân một chút, đặt cằm lên hõm vai của Trầm Linh, cọ cọ không ngừng, như con mèo nhỏ nũng nịu.

Trầm Linh bị nàng pha trò phì cười: "Tôi mạnh miệng, nhưng cũng không qua nổi em, nhanh ngồi xuống, tôi giúp em giải Huyết Chú, cũng không phải phiền phức lắm."

- Ừ, được rồi, trúng Huyết Chú thì sẽ thế nào? - Trầm Liên lại ngồi xuống lần nữa, cúi đầu, chờ Trầm Linh làm.

- Huyết Chú thật ra tương đương với một tọa độ chỉ dẫn tất cả vật âm tà, bất kể em tới nơi nào, những thứ Giáng Đầu như quỷ, sơn mị, tinh quái, tất nhiên sẽ quấn lên em, đòi mạng em, nói như thế, tương đương với lệnh truy sát giang hồ của giới vu thuật. Cho nên Quỷ Vương tấn công vào em, em gặp người khác nuôi quỷ, còn người trúng cỏ Âm dương Giáng Đầu kia cũng sẽ không tự chủ mà nhào đến em. - Trầm Linh móc ra một cây dao nhỏ, đốt lửa, hơ hơ phía trên, nói tiếp: "Một hồi sẽ hơi đau, em cố nhịn, tôi dùng dao này cắt da đầu em, lấy Huyết Chú ra, sẽ giải lời nguyền cho em."

- Ủa... - Trầm Liên kinh hô một tiếng, khẩn trương nhìn đăm đăm Trầm Linh, thân thể lui về phía sau: "Cắt... cắt da đầu?"

- Đừng khẩn trương như vậy, tôi quen dọa sợ em thôi, nhất thời không để ý, ý tôi là rạch ra một lỗ nhỏ là được, không đến một cm. Kĩ thuật mổ của tôi tốt lắm, em yêu tâm không đau đâu. - Trầm Linh vội vàng lôi kéo Trầm Liên ngồi xuống.

Trầm Liên trừng cô: "Chị làm tôi sợ." Tuy nói như vậy nhưng nàng vẫn sợ, bất kỳ ai cầm dao múa máy trên đầu mình cũng đáng sợ cả.

- Ha ha, bị quen. - Trầm Linh cười ha ha, thình lình hạ dao xuống đầu Trầm Liên, Trầm Liên hầu như còn chưa phản ứng kịp, Trầm Linh đã cầm băng gạc và thuốc giúp cô xử lý vết thương rồi.

Cũng may mà Trầm Linh dẫn dắt Trầm Liên lơ là chú ý, cho nên nàng cũng không thấy quá đau, Trầm Linh giúp Trầm Liên xử lý vết thương xong, mới mở bàn tay ra, cho Trầm Liên nhìn thứ cô vừa lấy ra khỏi đầu nàng. Kỳ thực động tác Trầm Linh thật nhanh là vì cô sợ vết thương cắt lớn sẽ chảy nhiều máu. Cho nên chỉ dám cắt một chút xíu, sau đó dùng lực lách vào, lấy ra một giọt máu có đường kính khoảng năm li hình khối.

- Đây là cái gì? - Trầm Liên tò mò nhìn giọt máu đo đỏ.

- Là máu tươi của người hạ Giáng em. Nói là hạ Giáng, nhưng thực tế là trồng máu lên người em, máu của kẻ đó đã qua xử lý, cho nên có thể ngưng kết thành châu, thông qua thể lỏng hoặc thể khí mà đi vào người em rồi ngưng tụ thành như vậy. Nhìn vị trí, Huyết Chú đã ở trong thân thể em một khoảng thời gian, nhưng tôi lại không phát giác. Vì Huyết Chú theo cơ thể mà chạy lên não bộ. Ngoại trừ từ trường của em thay đổi khiến em luôn luôn gặp phải bất trắc, sau cùng sẽ phát tác và còn có thể xâm nhập não bộ của em, cắn nuốt tuỷ não của em, cho tới khi em điên cuồng mà chết. - Trầm Linh nắm Huyết Chú trong tay, đến tột cùng là ai hạ? Nếu thế này, thì có vẻ không bao lâu trước khi cô trở về thì nàng đã bị trúng Chú, cho nên Ti La Bình cũng dễ dàng tìm đến như vậy.

Lời nói của Trầm Linh làm da đầu Trầm Liên tê dại, nếu như thật phát tác, nàng sẽ chết không tử tế rồi. Không khỏi đổ bực bội lên người Trầm Linh: "Hừ, nếu như chị tiếp tục đẩy tôi ra xa thì tốt rồi, sẽ không phát hiện Chú này."

Trầm Linh ngây ra một lúc, mới phản ứng được Trầm Liên đang cáu kỉnh với mình, cũng thiệt thòi cho nàng, lâu như vậy mới phát cáu, thế là cười ôm lấy Trầm Liên: "Tiểu công chúa đừng nóng giận được không? Là tôi sai, nếu em thấy oan ức có thể phạt tôi."

Trầm Liên liếc mắt nhìn nàng: "Phạt sao? Bản lĩnh của chị lớn như vậy, sao tôi phạt được."

- Thì phạt tôi vĩnh viễn canh giữ bên cạnh em được không? - Trầm Linh dán vào mặt Trầm Liên, cười híp mắt nói.

Trầm Liên đẩy khuôn mặt gian tà kia ra: "Bớt dính vào đi, lời dỗ ngon dỗ ngọt này của chị chỉ có thể lừa mấy cô tình nhân bé nhỏ trăng hoa của chị thôi."

Trầm Linh nghẹn lời, lúc trước khi cô luyện Tình Giáng, luôn luôn như thế này, hơn nữa lúc luyện chỉ có thể lừa dối đối phó với nữ giới, hay nói trắng ra là ve vãn. Chuyện quan trọng là gặp phải không ít tên đàn ông không biết tốt xấu, nhất định cô phải hạ Giáng, tống cổ xua đuổi. Lúc này bị Trầm Liên nói trúng, có chút lúng túng: "Ha ha... ha ha..." Cười khúc khích che giấu quá khứ.

- Được rồi, chị đừng cười ngây ngô, Huyết Chú này chị định xử lý như thế nào? - Trầm Liên giãy khỏi vòng ôm của Trầm Linh, ngồi xuống bên giường, chỉ vào Huyết Chú trong tay Trầm Linh hỏi.

- Đây là đầu mối duy nhất để tìm người hạ Huyết Chú em, cũng không thể quăng. - Trầm Linh cất Huyết Chú xong, mới thúc Trầm Liên nói: "Mau đi tắm, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai em có tiết cả ngày. Được rồi, nhớ kỹ vết thương không được đụng nước."

Trầm Liên khi biết Trầm Linh không muốn nói, cũng sẽ không ép, không hỏi, cầm y phục vào toilet, còn oán trách: "Tại sao chị với Kỷ Thư ít tiết như vậy mà tôi suốt ngày bận rộn học hành, mệt chết đi được."

Trầm Linh mỉm cười nhìn Trầm Liên vào toilet, biểu cảm trên mặt mới từ từ lạnh xuống. Bất kể là ai hạ Huyết Chú, cô cũng sẽ không để hắn có kết cục tốt.

Đợi Trầm Linh tắm rửa xong, Trầm Liên đã ngủ, trước đây khi nàng bị khiếp sợ đều là Trầm Linh dỗ dành nàng đi vào giấc ngủ, hiện tại ngủ ở trên giường Trầm Linh, đều là của mùi hương của cô cho nên khiến nàng cảm thấy rất an nhàn, mới vừa lên giường thì đã thiếp đi.

Trầm Linh nhìn tư thế ngủ giống như con nít của Trầm Liên, cười lắc đầu, xê dịch thân thể nàng vào bên trong giường, mới chen vào cái giường nhỏ. Hai người có thể nằm thẳng ra, nhưng như thế này thì có đầy đủ lý do để dựa thật sát vào nhau, cho nên họ đều không muốn rời khỏi trường, tìm một phòng ở bên ngoài, để có thể dùng cái giường lớn hơn một chút.

Sáng sớm hôm sau, Trầm Liên vội vội vàng vàng rời giường đi học, kỳ thực trước đây họ không phải bị cuồng giường, nhưng kể từ khi đến bên nhau, nàng thích dựa vào lòng Trầm Linh, cho nên sau khi rởi giường, như như phải chạy như chạy giặc. Trầm Linh mỉm cười nhìn Trầm Liên đóng cửa lại đi, mới nhắm mắt lại tiếp tục ngủ trong hơi ấm của Trầm Liên lưu lại.

Trầm Liên học nửa ngày, có chút uể oải, thừa dịp tan học ghé vào bàn nghỉ ngơi.

Trần Khả ngồi ở bên cạnh tò mò hỏi: "Trầm Liên, đầu cậu bị gì vậy? Sao bị thương?"

- À, không có việc gì, bất cẩn thôi. - Trầm Liên cười trả lời.

- Thật bất cẩn, thấy cậu thường ngày thật chững chạc, hoá ra còn liều mạng hơn mình.

Trầm Liên im lặng nhìn Trần Khả, thực sự là khó lòng giãi bày.

- Trầm Liên.

Phía sau bỗng nhiên có tiếng gọi tên Trầm Liên, Trầm Liên nhìn lại, là một nam sinh dáng dấp hết sức thanh tú. Nàng nhớ lần trước đi bar có hắn, tên Hà Minh Hải.

- Hà Minh Hải?

- Đúng rồi, không ngờ bạn nhớ mình. - Hà Minh Hải có chút hưng phấn trả lời.

- Ha ha. - Trầm Liên có chút xấu hổ, nàng cũng không đến nỗi ngay cả tên của người khác cũng không nhớ được chứ, lần trước còn đi chơi với nhau mà.

- Này, Hà Minh Hải, cậu tìm Trầm Liên làm gì? - Trần Khả đóng tập lại ngẩng đầu hỏi.

- Chỉ... chỉ... - Hà Minh Hải chà xát tay: "Muốn hỏi Trầm Liên buổi tối có thể mời cậu ấy ăn cơm một bữa không?"

- Mời ăn cơm? Làm bạn học với cậu lâu như vậy rồi cũng chưa thấy cậu chủ động mời mình, sao, coi trọng Trầm Liên rồi? Muốn đuổi theo cậu ấy? - Trần Khả hưng phấn nhảy ra khỏi chỗ ngồi, khua một quyền ở bả vai Hà Minh Hải, thoạt nhìn dùng lực không ít. Hà Minh Hải lầm bầm hai tiếng, ở trước mặt Trầm Liên cũng không tiện tức giận, tay Trần Khả mạnh như vậy, lại không báo trước, một quyền này không hề nhẹ.

- Cám ơn hảo ý của cậu, thế nhưng buổi tối mình có việc, không đi được. - Trầm Liên lễ phép cười cười, nếu như bị cái bình dấm chua Trầm Linh kia biết nàng đi ăn cơm cùng Hà Minh Hải, tuyệt đối sẽ liên lụy Hà Minh Hải.

Nhớ lần trước bị Trầm Linh thấy một đàn em đưa thư tình cho nàng, kết quả cô làm cho cậu ta về nhà bị bệnh một tháng, lòng dạ con gái thâm độc hẹp hòi cũng rất đau đầu.

- Không sao, mình có thể chờ ngày mai. - Hà Minh Hải tựa hồ còn chưa từ bỏ ý định.

- Không được, gần đây mình rất bận rộn, sắp thi rồi, mà mình vừa mới chuyển tới, có vài môn mình vẫn chưa hoàn toàn theo kịp. - Trầm Liên tiếp tục từ chối hắn.

- Ăn một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian, hơn nữa mình cũng có thể giúp bạn ôn tập một chút.

- Cái này... Trầm Linh sẽ dạy mình, chị ấy là học tỷ của mình, lại ở cùng phòng với mình.

- Ái chà, không phải chỉ ăn một bữa cơm sao, Trầm Liên, cậu nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu ta mà đi đi, dù sao cũng không tốn tiền của cậu. - Trần Khả và Hà Minh Hải tốt xấu cũng là bạn học, quan hệ cũng không tệ, cho nên nói giúp Hà Minh Hải.

- Nhưng mà... - Trầm Liên không biết từ chối thế nào.

- Nhưng nhị gì nữa, thì tối mai đi, nếu như cậu thấy đi với cậu ta không quen, xấu hổ, mình cũng đi, xem như bạn bè rảnh rỗi tụ tập, thế nào? - Trần Khả cắt đứt Trầm Liên đang do dự.

Trầm Liên yên lặng thở dài, đừng cho Trầm Linh biết là được: "Được rồi."

Trần Khả nháy mắt với Hà Minh Hải, Hà Minh Hải cảm kích nhìn nàng một cái, sau đó Trần Khả lặng lẽ nói: "Yên tâm đi, đến lúc đó mình sẽ tự động tan biến, để lại thế giới cho hai người."

Từ lúc Trầm Liên mới vừa vào lớp, Hà Minh Hải đã bị Trầm Liên mê hoặc, cho tới bây giờ hắn chưa thấy qua một cô gái đẹp đến như vậy, không nhiễm một chút bẩn, giữa tú lệ có chứa đẹp đẽ, giữa dịu dàng nhu mì lại có chứa quyến rũ, khóe miệng hơi giơ lên, tràn đầy tự tin, cảm giác thanh thanh như gió xuân, sau một khoảng thời gian quan sát, phát hiện nàng hiểu biết lại độ lượng, thiện lương ôn nhu, quan trọng nhất là hiện tại giống như chưa có bạn trai. Cho nên luôn mãi do dự, rốt cuộc lấy hết dũng khí chạy tới hẹn Trầm Liên.

Trầm Liên sợ Trầm Linh biết việc này thì phát hỏa, cho nên sau khi về ký túc xá không dám nói với Trầm Linh, nét mặt Trầm Linh luôn chẳng quan tâm gì cả, nhưng kỳ thực trong đầu rất hẹp hòi, vu sư bọn họ đều lòng dạ hẹp hòi, thích mang thù, đây là kết luận của Trầm Liên sau khi quan sát một thời gian dài, Kỷ Thư cũng không ngoại lệ, chỉ là Kỷ Thư là người tức giận không viết lên mặt, nhưng chắc chắn cũng có thù tất báo, chịu không nổi một chút thua thiệt, cho nên tuyệt đối không thể để cho Trầm Linh biết nàng ưng thuận đi ăn cơm cùng Hà Minh Hải.

May mắn Trần Khả cũng đi, cũng không quá bối rối, nàng có Trầm Linh rồi, một chút ý với Hà Minh Hải cũng không có, cũng muốn thừa dịp nói rõ ràng với Hà Minh Hải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.