Giáng Đầu

Chương 12




- Xảy ra chuyện gì? – Trầm Linh nhíu mày.

- Có phải gần đây con đang tra chuyện Ti La Bình? – Bàn tay Đại trưởng lão vuốt ve đỉnh cây trượng, đó là một cái răng nanh của dã thú đầu đàn, thật ra cái này là pháp trượng của Đại trưởng lão.

- Vâng. – Trầm Linh gật gật đầu, nếu ồn ào lớn như vậy mà mấy ông già này không biết, bọn họ cũng sẽ đều tra rõ ràng, cho nên vẫn là thành thật trả lời.

- Chuyện này không cần con lo. – Đại trưởng lão gõ cây trượng xuống đất không mạnh không nhẹ, nhưng đây chính uy nghiêm của ông ấy, nếu như vậy, tất nhiên không hy vọng có người phản đối.

Tất cả mọi người trầm mặc nhìn Trầm Linh, trong gia tộc người dám tranh luận với Đại trưởng lão chỉ có một mình Trầm Linh, nhưng lần này kinh thiên động địa, mọi người không khỏi toát mồ hôi.

- Không được. – Trầm Linh trả lời dứt khoát.

Một giọt mồ hôi treo trên trán mọi người, lại không được yên ổn.

- Chỉ là một con Ti La Bình, con cần gì phải tự ra tay? Con biết, con quan trọng với Phược thế nào, nếu để người khác biết thân phận của con, sẽ có bao nhiêu người thèm muốn con? Chúng ta đang bảo vệ con. – Đại trưởng lão nhịn không đánh Trầm Linh một gậy. Nếu Trầm Linh xảy ra chuyện gì, nghiệp chướng sẽ báo ứng xuống đầu những người trong tộc.

- Nhưng lần này khác, con muốn tự mình xử lý nó, huống chi nó đến tận cửa khi dễ, con không thể để nó nhìn con, chuyện gì cũng phải dựa vào Phược. – Trầm Linh dựa người vào cạnh cửa, đối diện Đại trưởng lão, "Nếu mọi người nhúng tay, con cũng không quản, nhưng Lôi An thì phải do con tự xử lý."

- Vì con bé Trầm Liên kia? – Đại trưởng lão thở dài, "Con bé quan trọng vậy sao?"

- Con có tính toán của con, không chỉ vì tiểu công chúa, Lôi An đã khiêu khích con như vậy, con có thể sợ hắn sao? – Trầm Linh đứng thẳng dậy, "Đại trưởng lão, ngài hiểu được, con không có đường lui, Giáng Đầu này, một khi đụng vào, sẽ theo tới chết, như bóng với hình. Mọi việc trên đời đại khái đều như thế, cho dù lúc trước con không chọn Giáng Đầu, vận mệnh của con cũng không thay đổi được. Cho nên con chọn nó, hiểu nó, so với ngây thơ không biết gì mà phải đối mặt với nó thì tốt hơn. Việc này nguy hiểm giống như cưỡi trên lưng hổ, chúng ta không thể đoán trước khi nào bị cắn ngược lại, nếu sứ mạng của con là như thế, con sẽ không trốn tránh."

Hầu hết tà thuật đều phản ngược lại, mấy đời Phược gia hầu như đều tinh thông vu thuật, có thể có rất ít người bị tà thuật phản ngược, nhưng không phải vì bọn họ mạnh đến mức có thể không bị phản ngược. Mà bởi vì họ đã sử dụng sức mạnh linh lực cường đại của tổ tiên, để phản ngược lên người tổ tiên, để tổ tiên gánh vác. Vì thế mỗi lần tới hạn, tổ tiên của họ sẽ chuyển thế, giúp họ tiêu trừ nghiệp chướng.

Trầm Linh là tổ tiên chuyển thế, cô gánh vác chính là nghiệp chướng nhiều thế hệ của Phược, cho nên cả đời này, cô nhất định đau khổ, nhất định không được chết già.

Đối với tổ tiên Phược mà nói, đưa con cháu mình vào loại vu thuật này, đó là sai lầm không thể nghi ngờ, cho dù cô có thể khống chế, thì con cháu trời sinh đã chảy dòng máu Phược gia mang linh lực tối cao vẫn bước lên con đường này và không thể quay đầu. Vì bảo vệ bọn họ, thà rằng để bản thân rơi vào địa ngục suốt đời, gánh vác nghiệp báo kia. Nhưng lần chuyển thế này, nhất định nghiệp báo đã không thể hóa giải được, chỉ có thể lấy máu thịt của bản thân gánh chịu.

Sở dĩ Phược bảo vệ cô, dung túng, thậm chí hi vọng cô tu tập Huyền Môn chính tông, đều bởi vì không muốn đến lúc cô gặp nghiệp báo chịu phải đau khổ quá mức. Chuyện này gần như chỉ có vài vị trưởng lão của Phược biết, đây là bí mật không lưu truyền của Phược. Nhưng Trầm Linh không yêu cầu bọn họ làm như vậy, thậm chí việc học Giáng Đầu thuật, Cổ thuật, hay cô đối với tình cảm con người vô cùng máu lạnh cũng có ích cho Phược, máu kia là độ ấm ở địa ngục, là linh hồn quanh năm lưu lạc trong địa ngục lạnh băng mới có độ ấm, cho nên cô vô tình, cô có được sức mạnh linh lực, tư chất hơn người, hễ gần cô mọi người sẽ sợ, nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống theo cô.

Thời điểm linh lực tổ tiên trong cơ thể Trầm Linh thức tỉnh, nghiệp báo cũng bắt đầu. Trầm Linh dễ dàng gọi thiên lôi, trưởng lão Phược đều hiểu được, cô thức tỉnh rồi. Mọi người tập trung lại cũng vì bảo vệ cô, nhưng cô lại không tiếp nhận.

- Linh nha đầu, con muốn làm gì Đại trưởng lão cũng không ngăn cản, tuy rằng thân phận hậu bối của con nhỏ hơn chúng ta, nhưng trên thực tế con là tổ tiên của chúng ta, nói cách khác, Phược thiếu nợ con nhiều lắm. Có chuyện gì, cứ việc tới tìm chúng ta hỗ trợ, không nên luôn một mình." Thất trưởng lão vỗ vỗ vai Trầm Linh, Phược không có khả năng cấm ai theo đuổi vu thuật, bởi vì vu thuật mang đến cho bọn họ du͙ƈ vọиɠ thỏa mãn không ai có thể mang lại, cũng chỉ có thể xin lỗi cô gái này.

- Cám ơn các vị trưởng lão, từ lúc biết vận mệnh của mình tới giờ, con không sợ gì cả, không được chết già, cũng là kết quả này, hi sinh một mình con có thể bảo vệ tất cả mọi người, thật ra rất có lời. Phược có quy tắc nghiêm khắc, người trong tộc cũng không làm ác, vậy tốt rồi. Con bảo vệ con cháu của mình, bảo vệ người trong tộc, không phải sao? – Trầm Linh đứng thẳng người, đóng cửa rời khỏi phòng hội nghị lạnh như băng kia.

Ra cửa, ngửa đầu nhìn bầu trời, ánh mặt trời thật chói mắt, dùng năm ngón tay che khóe mắt, che đi cái bớt máu kia, đó là điềm xấu gì đó, không nên phơi bày dưới ánh mặt trời. Nheo mắt lại, cố gắng kiềm chế đôi mắt bị ánh mặt trời kíƈɦ ŧɦíƈɦ sắp rơi lệ.

Nói đến ích kỷ, bản thân làm sao không muốn ích kỷ bỏ đi, nhưng không thoát được số mệnh, cả đời này có thế nào, tiếp theo nhất định cũng là bản thân, hoặc là từ bỏ, để cả tộc chôn cùng với mình? Người trong tộc ích kỷ cô cũng hiểu, nhưng tất cả mọi người sống vì ích kỷ.

- Đang suy nghĩ gì? Nhìn chằm chằm mặt trời như vậy, chị muốn mù sao?

Trầm Linh cúi đầu, xoa xoa đôi mắt khó chịu: "Có việc tìm tôi?"

Kỷ Thư nhìn hành động kì lạ của Trầm Linh: "Em tìm hiểu, tạm thời gần đây không nhà nào có người chết, cũng không phải lúc tổ chức kiểm tra sức khỏe, nhưng có công ty kính mắt muốn thúc đẩy doanh thu, có thể có kiểm tra thị lực giúp trẻ em, tiện thể phát tờ rơi tuyên truyền cách giúp mắt khỏe, chị đi không?"

- Không đi, tiểu công chúa ở một mình tôi lo lắng, mấy ông ấy định nhúng tay, em tìm bọn họ giúp đi, tìm một con Ti La Bình mà thôi. – Trầm Linh miễn cưỡng ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ.

- Không phải chị muốn đích thân xử lý sao? – Kỷ Thư nghe Trầm Linh nói vậy, ngược lại ngẩn người một lúc.

- Ti La Bình là chuyện nhỏ, mấu chốt là người khống chế và luyện nó, Lôi An. Vừa rồi tôi làm em hắn bị thương, hắn không trả thù mới lạ. – Trầm Linh kéo kéo ống tay áo bị vò nát của mình, "Đi về."

Kỷ Thư nhìn bóng dáng Trầm Linh rời đi, lắc đầu, để ý tiểu công chúa như vậy, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Còn trưởng lão trong tộc vì sao tập trung lại? Có vẻ sẽ có việc phát sinh, mặc kệ nói thế nào, theo Trầm Linh, đáp án nhất định sẽ được tiết lộ.

Trầm Linh trở lại phòng, thấy Trầm Liên đã tỉnh, đang ngồi ở đầu giường chờ cô. Đi đến trước mặt Trầm Liên, đưa tay kiểm tra trán nàng: "Tốt lắm, hạ sốt. Thể chất tiểu công chúa giống tiểu Cường(*), thật sự không dễ gục ngã nha."

(*) Tiểu Cường: Là một tên gọi khác của loài gián. Gọi là tiểu Cường vì chúng có thân hình bé nhỏ nhưng sống dai, bị giẫm đạp cũng chưa chết.

- Ngày nào không miệt thị tôi thì ngày đó chị không thoải mái sao? – Trầm Liên liếc một cái, nói nàng là tiểu Cường, không phải nói nàng giống con gián sao.

- Ha ha, có sức tranh luận với tôi thì không có sao. – Trầm Linh kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, nhân tiện đem hai viên thuốc cho Trầm Liên, "Đến giờ uống thuốc rồi."

Trầm Liên ngoan ngoãn nhận thuốc Trầm Linh đưa, ngửa đầu, nuốt xuống, sau đó uống một hớp nước mới nhìn Trầm Linh: "Bà đồng Linh, cám ơn chị."

- Làm gì, tôi lại không làm gì. – Trầm Linh có chút mất tự nhiên, cô rất không quen Trầm Liên nhìn cô bằng ánh mắt này, cảm động đến rơi nước mắt, bộ dạng hận không thể lấy thân báo đáp.

- Linh, tôi biết, chị cứu tôi, tuy rằng tôi mơ mơ màng màng, ý thức không rõ ràng lắm, nhưng tôi cũng biết. – Trầm Liên nắm lấy tay Trầm Linh đang đặt bên giường, "Tôi nghiêm túc nói cảm ơn chị."

- Ngừng... - Trầm Linh xoa xoa chóp mũi lạnh lẽo, "Tôi cũng không phải chăm sóc em miễn phí, phải lấy tiền đó, hóa đơn tôi đã kí gửi quản gia rồi."

Sắc mặt Trầm Liên bỗng dưng thay đổi, hung tợn nói: "Bà đồng Linh, chị có thể đừng nói chuyện tiền không, tổn thương tình cảm."

- Không nói chuyện tiền bạc mới tổn thương tình cảm. – Trầm Linh vô thức nở nụ cười, tiểu công chúa vẫn đáng yêu như vậy.

- Linh... – Trầm Liên ngừng lại một chút, cẩn thận kéo tay áo Trầm Linh.

- Nói đi, em gọi tôi như vậy thì không có chuyện gì tốt. – Hiếm khi bản thân kiên nhẫn nghe nàng nói chuyện vô nghĩa.

- Chị có thể bỏ...

- Không được. – Trầm Linh bỏ tay Trầm Liên ra, "Em không cần tiếp tục làm người tốt, lúc trước người khăng khăng đòi bắt Ti La Bình là em, bây giờ muốn tha bọn chúng cũng là em. Tiểu công chúa, tôi không phải em, tôi không có lòng tốt như vậy, nếu em không muốn Ti La Bình tiếp tục hại người, tốt nhất em đừng cầu xin cho bọn chúng, cũng đừng tiếp tục làm chuyện điên rồ."

Người đắc tội Trầm Linh cô đều không có kết cục tốt, huống chi lần này thật sự làm cô nổi giận.

- Linh, nhưng Ti La Bình cũng không phải bọn họ mà. – Trầm Liên biết yêu cầu của mình rất vô lý, nhưng nàng không thể đứng nhìn người khác bị thương.

- Sự đồng cảm của em đẹp nhất khi chọn đúng đối tượng, hôm nay tôi gϊếŧ một con Ti La Bình thì sao? Không tiêu diệt bọn họ, sau này bọn họ sẽ luyện thêm hàng ngàn hàng vạn con Ti La Bình khác. Chẳng lẽ em không cân nhắc sao? Rốt cuộc em có biết Ti La Bình cũng là một đứa nhỏ vô tội, chưa đến mười tuổi. Vì bị luyện thành Ti La Bình, hoặc là tiếp tục nuôi nó hại người, hoặc là gϊếŧ nó. – Tâm tình Trầm Linh vừa chuyển tốt đã bị hủy như vậy, một bụng lửa giận không cách nào phát tiết, bỗng nhiên đứng dậy, mở cửa định ra ngoài, Trầm Liên có phải có ý định làm cô tức giận không.

Trong một thoáng nửa người sẽ ra khỏi cửa, Trầm Linh bị một cái ôm ấm áp ôm chặt. Trầm Liên mới chui từ chăn ra, cơ thể mang theo ấm áp, cũng hòa tan không ít khí lạnh trên người Trầm Linh. Trầm Linh nở nụ cười, có vẻ như còn hữu dụng hơn ánh mặt trời.

- Biết mình sai rồi sao? – Trầm Linh cũng không quay đầu, vẫn duy trì tư thế cũ.

- Ừ... – Người cúi đầu phía sau lên tiếng, "Không phải chị nói sẽ giúp tôi sao?"

Trầm Linh đóng cửa lại, xoay người ôm lấy Trầm Liên vẫn có chút yếu ớt, "Bây giờ biết sợ?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, Trầm Liên không muốn thừa nhận bản thân nhát gan, nhưng thật sự, nàng thật sự sợ, sợ một mình. Nếu không có Trầm Linh ở đây, hôm nay nàng nhất định chết chắc. Nhưng nàng cũng không từ bỏ việc cảm hóa Trầm Linh, có lẽ do nàng quá vội vàng, phải chậm rãi. Nàng hi vọng Trầm Linh có thể đi một con đường tươi sáng, nhưng không biết Trầm Linh đã được định sẵn không thể từ bỏ bóng tối.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.