Giang Bắc Nữ Phỉ

Quyển 3 - Chương 200




Trịnh Luân thấy Thần Niên vì Lục Kiêu không những khiến Phong Quân Dương bị thương nặng mà còn không màng cả mạng sống của mình, chiêu nào chiêu nấy đều muốn cùng đến chỗ chết với địch, trong lòng bất giác càng thêm giận dữ. Ngũ Uẩn thần công trong cơ thể Thần Niên vận chuyển rất nhanh, nội lực truyền vào thanh đao, đao phong liền tăng vọt làm Trịnh Luân lui liền mấy bước.

Trịnh Luân không ngờ võ công của Thần Niên lại tiến bộ tinh tế đến bậc này, hắn là kỳ tài võ học, niên thiếu thành danh, gặp nhiều địch thủ, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh nhiều tuổi cũng không làm gì được hắn. Giờ lại bị một cô nương hai mươi tuổi khiến cho thế này, Trịnh Luân càng nổi lên ý chí chiến đấu, thét to một tiếng, trường kiếm trong tay như rắn thò ra, đâm thẳng vào huyệt vân môn trên bả vai Thần Niên.

Thần Niên nhanh chóng ngửa người tránh né, đầu mũi chân liền đá lệch mũi trường kiếm của Trịnh Luân. Thắt lưng nàng mềm dẻo linh hoạt, rõ ràng vừa bị ép xuống đã giống như cành liễu bật lên trong nháy mắt, nương theo lực đạo, hai tay cầm đao chém thẳng vào bả vai Trịnh Luân. Tốc độ nàng quá nhanh, Trịnh Luân đành phải nghiêng mình, trường kiếm chuyển hướng, nhắm vào dưới xương sườn nàng.

Không ngờ chiêu này của Thần Niên chỉ là hư chiêu, lưỡi đao đột ngột chuyển động giữa không trung, hướng vào cánh tay cầm kiếm của Trịnh Luân chém xuống. Trịnh Luân lòng thầm cả kinh, không chút nghĩ ngợi vươn tay đánh vào trước người Thần Niên.

Đây là cách đánh đôi bên cùng thiệt, Trịnh Luân cũng là nhất thời nộ khí công tâm nên mới ra hạ sách này, muốn làm cho Thần Niên thu đao tránh né. Nhưng Thần Niên lại đã có lòng muốn chết từ trước, bất chấp tất cả vung đao chém xuống. Sống chết chẳng qua chỉ là việc trong chớp mắt, lúc trường đao của Thần Nỉên hạ xuống, nàng đột nhiên nghĩ mình và Trịnh Luân đâu có thù sâu hận lớn gì, hắn từng thả nàng ở Thanh Châu, hắn từng cùng nàng đoạt Nghi Bình, hắn còn từng khua mái chèo đưa nàng lên bờ...

Hắn là trợ thủ đắc lực của Phong Quân Dương, nàng thật sự muốn chặt đứt tay hắn vậy ư?

Thần Niên chợt cười, cổ tay vội nghiêng đi, lấy sống đao vỗ vào cánh tay Trịnh Luân. Song đúng lúc này, chưởng của Trịnh Luân cũng đã đến, nặng nề giáng vào lồng ngực nàng, phịch một tiếng đã đánh bay cả người Thần Niên.

Trịnh Luân không ngờ Thần Niên lại không mảy may tránh đỡ, ngẩn ngơ nhìn bàn tay xuất chưởng, lại nhìn cánh tay phải nguyên si không tổn hại gì, nhất thời giật mình.

Thân vệ bên cạnh giờ mới có cơ hội xông vào, cuống giọng hỏi: “Tướng quân?”.

Trịnh Luân đẩy họ ra, đi đến phía cô gái nằm cách đó không xa, nàng nằm bất động trên mặt đất, trong lòng hắn bỗng sợ hãi một cách lạ lùng, hai chân không ngăn được nhũn ra, như thể chỉ bước tiếp theo thôi sẽ ngã khuỵu xuống. Ngay khi hắn cách nàng khoảng một trượng, người nằm đó mới chậm rãi cử động, phát ra tiếng ho trầm trầm.

Trịnh Luân nhất thời run lên, không dám nhúc nhích nữa, chỉ sợ đây là ảo giác, mình vừa cử động, ảo giác này cũng sẽ biến mất.

Thần Niên cố dùng tay chống nửa người dậy, thấy Trịnh Luân đứng ngây ra đó, nàng nhếch miệng muốn cười nhưng lại không nhịn được nôn ra máu tươi, nàng gắng gượng lấy mu bàn tay quệt máu đi, vô lực nói: “Trịnh Luân, ngươi không cần sợ, rất nhiều người đều có thể làm chứng cho ngươi, không phải ngươi giết ta, là ta không muốn sống nữa…”.

Trịnh Luân hoàn toàn mù mờ, thấp giọng nói: “Vì sao?”.

“Vì sao?” Thần Niên nhỏ giọng lặp lại, rồi lại không nhịn được khụ thêm một tiếng, nàng bị thương rất nặng, mỗi tiếng ho đều có máu trào ra theo, nàng ban đầu còn lau được, nhưng về sau không còn sức nhấc tay lên nữa, thân thể cũng không chống đỡ được, dứt khoát đổ nhào xuống, nói nhỏ, “Mệt, sống nữa… quá mệt”.

Nàng nheo mắt lại, lưu luyến nhìn những đám mây trắng trên nền trời, thấp giọng nói: “Nhưng ta lại khăng khăng hứa với lão hòa thượng không tự tìm cái chết, phải cố gắng mà sống…”.

Giọng nói của Thần Niên dần dần nhỏ đi, Trịnh Luân giật mình đánh thót, tiến lên nâng Thần Niên dưới đất dậy, tay phải đặt lên ngực nàng, liên tục truyền nội lực vào trong cơ thể nàng. Tâm ý của hắn hoảng loạn, quên cả việc lên ngựa, ôm lấy Thần Niên chạy như điên vào trong thành. Khi sắp đến cổng thành thì gặp Hạ Trăn đang dẫn người đuổi theo, thấy tình hình này thì sững sờ, vội cản Trịnh Luân lại, hỏi: “Sao lại thế này?”.

Trịnh Luân hoảng loạn đáp: “Ta đánh cô ấy một chưởng”.

Hạ Trăn nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng lệnh cho tùy tùng phía sau: “Tào Âm, mau về thủy trại tìm Bạch tiên sinh, bảo tiên sinh lên thuyền đến đây. Tào Dung, báo cho Trạch Nhi cập thuyền vào bờ, ta đưa Thần Niên lên thuyền”.

Hai tùy tùng đồng thanh vâng lệnh, quay đầu ngựa mau chóng ra đi. Hạ Trăn đưa tay muốn đón Thần Niên trong lòng Trịnh Luân, không ngờ Trịnh Luân lại không chịu buông tay, ông ta đưa mắt lạnh lùng nhìn Trịnh Luân: “Trịnh tướng quân, Thần Niên là con gái của Hạ Trăn ta, ta phải đưa con bé về thuyền mời người cứu chữa”.

Bàn tay Trịnh Luân một mực chưa rời ngực Thần Niên, truyền chân khí vào cơ thể nàng, đến giờ phút này đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng trên trán. Hắn mở miệng, khó khăn nói: “Hơi thở của cô ấy yếu quá rồi, ta không thể triệt chưởng”.

Hạ Trăn lại nhìn Trịnh Luân hai cái, sai người dẫn ngựa đến, nói: “Lên ngựa”.

Trịnh Luân ôm Thần Niên nhảy lên ngựa, đoàn người phóng ngựa ra khỏi thành Nghi Bình, tức tốc đến bờ sông. Hạ Trạch đã đem thuyền đợi sẵn bên bờ, đón tất cả lên thuyền, không chờ Hạ Trăn căn dặn đã kêu thuyền lội ngược dòng, đón Bạch tiên sinh theo thuyền tới phía Đông.

Suốt dọc đường đi, Trịnh Luân chưa từng ngừng truyền chân khí cho Thần Niên, tới giờ phút này, chân khí trong người đã sắp cạn kiệt, у phục đã ướt sũng mồ hôi. Một tùy tùng bên cạnh Hạ Trăn thấy tình hình như thế liền tiến lên nói: “Trịnh tướng quân, để tiểu nhân thay ngài một lát”.

Trịnh Luân ngẩng đầu nhìn у, thấy đây là người áo xanh đã đến thành Nghi Bình tìm Thần Niên đêm đó, hình như tên Tào Dung. Trịnh Luân tuy không cam lòng nhưng nội lực đã cạn, đành phải gật đầu nói: “Được”.

Y đặt tay sau bả vai Trịnh Luân trước, mượn tay hắn thăm dò thử kinh mạch trong cơ thể Thần Niên rồi mới thay thế Trịnh Luân, đặt tay lên ngực Thần Niên, không ngừng rót vào cơ thể nàng thứ chân khí nhẹ nhàng và cương trực, để bảo vệ tâm mạch nàng và cũng để nàng duy trì chút hơi thở mong manh.

Trịnh Luân lảo đảo đứng dậy, ngơ ngẩn nhìn Thần Niên, thấy nàng nhắm chặt hai mắt, lông mi rủ xuống, không hề nhúc nhích, khuôn mặt tựa đồ sứ thượng hạng, tuy trắng ngần nhẵn mịn nhưng đã mất đi sự hồng hào thường ngày, không còn sức sống, đến cánh môi cũng nhợt nhạt trắng bệch, chỉ vết máu quệt nơi khóe miệng là rực rỡ, thấy mà ghê người. Trịnh Luân thấy sợ hãi, không dám nhìn tiếp nữa, vội quay người ra khỏi khoang thuyền. 

Giờ là giữa trưa, mặt trời trên đỉnh đầu tuy chói chang nhưng vẫn không thể xua tan hàn ý trên sông, thuyền đi ngược dòng với tốc độ nhanh nhất, gió táp váo mặt làm hai gò má đau lâm râm. Trịnh Luân đứng ngoài sàn thuyền một lúc thì nghe sau lưng có người đi tới, quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là Hạ Trạch.

Hạ Trạch đi lên mũi tàu, thản nhiên nói: “Yên tâm, chỉ cần muội ấy có thể giữ hơi gặp Bạch tiên sinh, tính mạng sẽ không đáng lo nữa. Hôm đó ta trúng một chưởng của muội ấy, suýt chút nữa đứt hết tâm mạch, ngươi xem, bây giờ chẳng phải vẫn sống ngon lành đấy à?”.

Trịnh Luân nghiêng đầu nhìn gã, hỏi: “Bạch tiên sinh là ai?”.

“Các ngươi chỉ biết thần y Triêu Dương Tử mà không biết có Quỷ thủ Bạch Chương. Bạch tiên sinh là người tài thúc phụ ta cứu được, nếu so y thuật với Triêu Dương Tử, chỉ có cao hơn chứ không có thấp hơn.” Trong khi nói chuyện, trên mặt sông có thuyền nhanh căng phồng buồm từ thượng du xuôi dòng xuống, Hạ Trạch bất giác cười nói: “Bạch tiên sinh đến rồi”.

Bọn họ giong thuyền lớn ra đón, thuyền nhanh kia thu buồm lại, áp vào cạnh thuyền lớn thì dừng lại, có bốn hộ vệ từ trong khoang thuyền mang xe lăn ra, trên đó có một người trung niên chừng bốn mươi năm mươi tuổi ngồi ngay ngắn, mặt tròn, trắng trẻo mập mạp, ngũ quan hòa hợp, xem có vẻ dễ thân. Vài hộ vệ khinh công rất tốt nâng lão lên thuyền lớn. Hạ Trạch vội tiến lên, cung kính có lời: “Bạch tiên sinh?”.

Bạch tiên sinh cười híp mí, hỏi: “Lại có ai bị đánh à?”.

Không đợi Hạ Trạch trả lời, Hạ Trăn đã từ khoang thuyền đi ra: “Ở trong này”.

Bạch tiên sinh liếc nhìn cửa khoang thuyền, đưa tay gỡ bộ gậy cạnh xe lăn xuống, nhờ hai gậy chống dậy, miệng than thở: “Ta ghét nhất ngồi thuyền, đi đâu cũng bất tiện”. Lão nói thế, rồi hai tay thay nhau chống xuống sàn, người nhẹ nhàng đi vào trong khoang thuyền, thân thể vậy mà lại rất nhanh.

Hạ Trạch liếc mắt nhìn Trịnh Luân một cái, nói: “Nếu lo thì vào thăm, đứng ở đây thì có lợi gì?”.

Trịnh Luân chần chừ một chút rồi đi theo Hạ Trạch vào bên trong khoang thuyền, chỉ thấy Bạch tiên sinh đã ngồi xuống cạnh Thần Niên, sờ sờ chỗ xương ức nàng, kêu lên: “Ái chà, trúng một chưởng nặng thế mà mới chỉ gãy hai cái xương sườn, nha đầu này trông thì yếu ớt yểu điệu, không ngờ xương cốt lại rắn chắc thế!”.

Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người trong khoang thuyền đều rơi xuống người Trịnh Luân. Trịnh Luân xấu hổ khôn xiết, sắc mặt xanh mét, chỉ hận không thể lấy cái chết tạ tội. Bạch tiên sinh lại bắt mạch Thần Niên, vẻ mặt dần nghiêm trọng.

Hạ Trăn thấy thế, không khỏi hỏi nhỏ: “Sao rồi?”.

Bạch tiên sinh giương mắt nhìn ông ta, mặt tắt nụ cười, nói: “Gãy xương sườn không có gì đáng ngại, nhưng nha đầu kia chịu nội thương quá nặng. Nội công nó tu luyện cực kì vững vàng bá đạo mới có thể cứng cỏi chịu được một chưởng này, cũng coi là may mắn. Nhưng hiện kinh mạch nó đều tổn hại, lại không chịu nổi sự bá đạo này nên cũng coi như có hại”.

“Còn cứu được chứ?” Hạ Trăn lại hỏi.

Bạch tiên sinh phân vân một lát, đáp: “Có thể ráng thử một lần, nhưng phải phế bỏ thứ nội công bá đạo này trước đã, sau đó…”.

Trịnh Luân nghe mà cơ thể khẽ run lên, dường như không thể đứng vững. Một cô gái trẻ trung như thế, võ công có thể đạt cảnh giới cao như nàng không dễ dàng gì, lúc tấn công Nghi Bình hắn từng ở cùng Thần Niên một thời gian, biết nàng luyện công siêng năng đến mức nào, không ngờ hôm nay lại mất tất cả vì một chưởng của hắn.

Hạ Trăn lãnh đạm nhìn hắn một cái rồi mới nói với Bạch tiên sinh: “Vậy xin tiên sinh ra tay cứu mạng con bé”.

Bạch tiên sinh gật đầu đáp: “Được”.

Ông cần châm cứu nên chỉ chừa lại mình Hạ Trăn trong khoang thuyền, còn lại tất cả đều đi ra ngoài. Hạ Trạch yên lặng đứng bên mép thuyền một lát, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Ngày đó muội ấy bay từ trên thành Nghi Bình xuống, uy phong lẫm liệt, không ai có thể ngăn cản. Ta không dằn được lòng còn nghĩ rằng sao trên đời lại có một cô gái như vậy, tựa hùng ưng tung cánh, mạnh mẽ xinh đẹp, bướng bỉnh khó thuần, như cây tường vi mọc giữa miền sơn cước, tha hồ lớn lên, thoải mái phô bày, rực rỡ chói mắt”.

Giọng nói của gã thấp dần đi, không còn nghe nữa, lặng lẽ một lát đột nhiên phì cười một tiếng giễu cợt, nhưng không lên tiếng.

Trịnh Luân một mực im lặng, lời Hạ Trạch nói lọt vào tai làm hắn càng thêm mù mờ.

Hắn còn nhớ rõ cô gái cưỡi chung một ngựa với hắn, trên gương mặt tròn tràn đầy bụi đất mà vẫn không khuất lấp được sự hồng hào trắng trẻo, đôi mắt sáng rỡ rõ ràng, long lanh như có nước, lúc liếc qua liếc lại lại lộ ra chút ít giảo hoạt. Nàng an vị trước người hắn, như một ngọn lửa cháy rực, thiêu đốt hắn đến khó chịu, mỗi lần chạm phải khiến hắn như bị lửa đốt, vừa đau vừa ngứa, đâm thẳng vào tim.

Hắn cũng không biết mình có ý nghĩ đó với nàng từ khi nào. Ý nghĩ đó quá mức âm u xấu xa, làm hắn khinh bỉ, rồi lại chịu đủ loại tra tấn, vì thế, hắn đổ tất cả sai lầm lên người nàng, nàng lỗ mãng phóng đãng, nàng mặt trơ trán bóng, nàng… nên khiến cho hắn nảy sinh ý niệm dơ bẩn như thế.

Nhưng nàng đã từng làm thế với hắn ư? Nàng khiêm tốn lễ độ, bộc trực ngay thẳng với hắn, cho dù có cười với hắn cũng là nụ cười sảng khoái vô tư, chưa bao giờ bẽn lẽn làm bộ. Mà hắn lại khinh thường nàng, chỉ bằng một tờ hôn thú không phải thật mà mặc sức làm nhục nàng. 

Nhất thời, trong lòng Trịnh Luân tràn đầy sự hối hận tự trách, ngây ra ở bên ngoài khoang thuyền, mãi đến khi chiều muộn, nghe Hạ Trăn bên trong khoang thuyền gọi mới giật mình tỉnh lại, vội vượt lên tiến vào trong. Thần Niên đã ngủ, khuôn mặt tuy tái nhợt nhưng trên môi đã có chút huyết sắc. Hắn nhất thời khó lòng khống chế, vươn tay nắm cổ tay nàng, cảm nhận mạch đập của nàng dù còn yếu nhưng cũng đã vững vàng, không dồn dập hỗn loạn như trước nữa.

Bạch tiên sinh vô cùng mệt mỏi, để người khác dìu ra ngoài. Hạ Trăn tự mình đưa Bạch tiên sinh ra rồi mới quay lại nhìn Trịnh Luân, lặng lẽ nhìn hắn một lúc rồi lạnh lùng gọi: “Trịnh tướng quân”.

Trịnh Luân bừng tỉnh, vội buông cổ tay Thần Niên ra, cúi đầu đứng bên giường.

Hạ Trăn nói: “Tuy con gái ta làm Vân Tây vương bị thương, nhưng cũng bị ngươi làm trọng thương, xem như hòa nhau. Thủy quân Thái Hưng ta giờ lui quân về Tây, mong Trịnh tướng quân về nói với Vân Tây vương, Thái Hưng tuy nguyện nên duyên Tần Tấn(*) với Vân Tây nhưng chuyện nhân duyên không thể miễn cưỡng. Giao hẹn hôm qua, tạm thời xóa bỏ”.

(*) Xuất phát từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ bang giao tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã gả con gái của mình cho Tần Mục Công. Tấn Hiến Công ân sủng hoàng phi Ly Cơ, ép hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ phải trốn khỏi nước Tấn. Công tử Trùng Nhĩ sống lưu vong, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, tại sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình đã sai, lập tức xin lỗi nàng. Về sau, Trùng Nhĩ về nước, trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con gái vua nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Ngày nay người ta thường dùng để chỉ về hôn nhân nam nữ.

Trịnh Luân không biết hôm qua Hạ Trăn và Phong Quân Dương có giao hẹn gì, nghe thế chỉ giữ im lặng.

Hạ Trăn nói tiếp: “Ta sẽ phái thuyền đưa ngươi lên bờ”.

Trịnh Luân chần chừ, lại nói: “Có thể cho Trịnh Luân mượn giấy bút?”.

Hạ Trăn có phần kinh ngạc, nhưng vẫn sai người mang giấy bút đến, trải ra trên bàn thấp. Trịnh Luân nhấc bút, ngẩn ra một lúc lâu rồi mới viết xuống. Tuy hắn là võ tướng song chữ nghĩa lại rất ngay ngắn, viết chữ Khải nhỏ xíu được phân nửa tờ giấy mới dừng lại, đề tên mình lên.

Chờ khi mực ráo, Trịnh Luân đưa hai tay tới trước mặt Hạ Trăn, nói: “Chờ cô ấy tỉnh lại, xin Hạ tướng quân hãy chuyển cho cô ấy”.

Hạ Trăn chỉ nhìn lướt qua đã khẽ nhíu mày, xé vụn tờ thư, đầu ngón tay búng khẽ, tờ giấy liền bay ra ngoài cửa sổ thuyền lớn, rơi xuống sông. Hạ Trăn nói: “Con bé là con gái Hạ gia ta, họ Hạ tên Vân Sơ, không phải Tạ Thần Niên gì hết, không cần đến tờ giấy hưu thê này của cậu”.

Trịnh Luân sững sờ một lát, bất giác mỉm cười, cúi người chào Hạ Trăn, khi quay người đi lại không nhịn được nhìn Thần Niên trên giường một cái rồi mới nhanh chóng bỏ đi. Hạ Trăn lặng lẽ ngồi trong khoang thuyền với Thần Niên một hồi lâu mới đứng dậy đi ra, nói với Hạ Trạch đứng coi giữ ở cửa khoang: “Con đi theo ta”.

Hạ Trạch kính cẩn vâng lời, theo Hạ Trăn đến khoang sau của thuyền. Hạ Trăn đuổi hết tùy tùng bên người, khi chỉ còn lại hai chú cháu mới lạnh lùng nhìn Hạ Trạch, nói: “Là lỗi của ta, không nên giao con cho Phong thị nuôi dạy từ nhỏ, làm con trưởng thành rồi mà tính nết vẫn âm nhu như thế!”. 

Hạ Trạch nghe vậy biến sắc, mím môi đứng một lát rồi vén vạt áo lên, quỳ gối thẳng tắp trên sàn thuyền.

Hạ Trăn nói: “Lòng dạ thẳng thắn, nhìn xa trông rộng, ẩn nhẫn kiên nghị, con không học được cái nào cả, còn thủ đoạn đàn bà châm ngòi ly gián lại học được mười phần, uổng cho con là một nam nhi bảy thước!”.

Hạ Trạch nghe thế cứng đờ cả người, một lúc sau vẫn không nói được nửa lời chỉ quỳ rạp ở đó.

Hạ Trăn đứng đó nhìn gã một lúc lâu, thở dài một hơi, nói: “Trạch Nhi, con là gia chủ tương lai của nhà họ Hạ chúng ta, con không nên có dáng vẻ này”.

Nói xong, ông ta không nói gì thêm, chỉ xoay gót bỏ đi, để mặc Hạ Trạch quỳ trên sàn thuyền. Gió đêm trên sông lạnh thấu xương, chẳng mấy đã thấm qua áo khoác Hạ Trạch rét cắt da cắt thịt. Trọng thương của Hạ Trạch chưa lành, thân thể suy yếu, mới quỳ một lát mà người đã lạnh cóng.

Một lát sau, tùy tùng Tào Dung tâm phúc của Hạ Trăn từ bên trong khoang thuyền đi ra, chắp tay nói với Hạ Trạch: “Thập Nhị công tử, tiểu nhân đến thay tướng quân hỏi một câu, công tử đã biết sai chưa?”.

Vẻ mặt Hạ Trạch bướng bỉnh, nghiến răng trả lời: “Không biết”.

Tào Dung nghe thế trở về, hơn nửa canh giờ nữa mới đi ra, lại hỏi Hạ Trạch: “Thập Nhị công tử đã biết sai chưa?”.

Hạ Trạch vẫn quỳ thẳng tắp, không hề nhúc nhích, chỉ đáp: “Không biết”.

Tào Dung lại truyền lời Hạ Trăn: “Con bé và Vân Sinh đều là em gái của con”.

Hạ Trạch thản nhiên đáp: “Muội ấy chưa bao giờ xem con là huynh trưởng”.

Tào Dung nhìn Hạ Trạch hai cái rồi mới xoay người trở vào trong khoang thuyền.

Bên trong thành Nghi Bình, Trịnh Luân cũng đang quỳ ngoài cửa phòng Phong Quân Dương. Thuận Bình bưng bát thuốc từ bên ngoài vội vàng lại gần, chỉ nhìn Trịnh Luân một cái đã tiến vào phòng, hầu hạ Phong Quân Dương uống thuốc, súc miệng xong mới cẩn thận nói: “Vương gia, Trịnh Luân vẫn đang quỳ ngoài cửa…”.

Phong Quân Dương vẻ mặt thờ ơ, nói: “Ân oán giữa ta và Thần Niên không liên quan đến hắn, bảo hắn về đi”.

Thuận Bình thầm thở dài, đứng trong phòng một lát, cũng không dám nói thêm nữa, khom người đi ra ngoài. Đợi ra ngoài cửa, y mới đứng thẳng lên, đưa tay vỗ vỗ bả vai Trịnh Luân ý bảo hắn đứng dậy đi với mình. Trịnh Luân chần chừ một chút rồi cũng đi theo Thuận Bình đến chỗ góc hàng lang.

Thuận Bình thấp giọng nói: “Huynh đi nhanh lên, làm gì cũng đã làm rồi, đừng ở đây làm chướng mắt vương gia nữa. Người đã chí tình chí nghĩa với huynh lắm rồi, huynh quỳ ở đây muốn xin kết quả thế nào?”.

Trịnh Luân cúi đầu, lặng đi một lát rồi nói: “Tạ cô nương vẫn chưa đi theo Lục Kiêu, lúc ta đuổi tới thì Lục Kiêu đã đi rồi, Tạ cô nương đang trở về”.

“Thế thì sao?” Thuận Bình thở dài, chép chép miệng rồi mới nói, “Huynh chưa thấy vết thương của vương gia thôi, nếu lệch nửa phân nữa, vương gia đã mất mạng rồi. Đừng nói là vương gia, đến cả đệ cũng thấy nguội lạnh cả lòng. Bất kể vương gia làm sai điều gì, chỉ bằng sự cuồng dại người dành cho Tạ cô nương, Tạ cô nương cũng không nên xuống tay độc ác như thế”.

Trịnh Luân không nói gì, Thuận Bình liếc nhìn hắn một cái, lại phất tay đuổi hắn, nói: “Đi mau lên đi, nếu huynh còn niệm tình chủ tớ trước kia, vậy hãy coi chừng thủy quân Thái Hưng cho kỹ, tuyệt đối đừng để chúng gây ra thêm chuyện gì nữa”.

Trịnh Luân đứng một lát, quay lại trước cửa phòng Phong Quân Dương, quỳ xuống dập đầu mấy cái rồi mới đứng dậy rời đi.

Hai mươi mốt tháng Mười, thủy quân Thái Hưng nhổ trại, ngược Tây về Thái Hưng. Vì chèo thuyền ngược dòng, tiến trình rất chậm, mãi đến tận sáng ngày thứ ba mới tiến vào thủy giới Tương Châu.

Khi Thần Niên tỉnh lại đã quá ngọ, giường khẽ rung lắc làm nàng nhất thời không biết mình đang ở đâu. Nàng trố mắt một chút mới chậm rãi nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy bên cạnh có hai người đang đánh cờ, một người thân hình cao to, trên vận quân bào Thái Hưng, là Hạ Trăn, người còn lại là một ông béo trắng hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ xa lạ, nàng không hề biết.

Hạ Trăn như có linh cảm, chợt nhìn sang phía giường, thấy Thần Niên tỉnh lại liền nói với ông béo trắng: “Bạch tiên sinh khám cho nha đầu kia trước đã, rồi chúng ta lại chơi cờ tiếp”.

Bạch tiên sinh ừm một tiếng trong miệng, thân hình lại không nhúc nhích, cuối cùng lại đặt quân đen trong tay xuống rồi mới lấy đôi gậy cạnh bàn, đứng dậy đến bên giường nhìn Thần Niên, vừa đi vừa quay đầu lại nhắc Hạ Trăn: “Ông đừng hòng đụng đến cờ của ta, ta đã nhớ hết rồi đấy”.

Hạ Trăn nghe thế chỉ cười, cũng đứng dậy theo Bạch tiên sinh đến chỗ Thần Niên.

Ngón tay Bạch tiên sinh đặt lên mạch môn Thần Niên, vận chân khí truyền vào cơ thể Thần Niên, đi dọc một vòng khắp hệ thống kinh mạch, nói: “Không sao rồi, từ từ bồi dưỡng là ổn”.

Lão nói xong, ném cổ tay Thần Niên ra, người lại lướt đến cạnh bàn, cúi đầu nhìn kĩ ván cờ dở, có phần nóng nảy giục Hạ Trăn: “Mau lên mau lên, ván này nhất định có thể đánh bại ông”.

Hạ Trăn quay lại ngồi xuống bàn, cười nói: “Cũng chưa chắc”.

Hai người lại chém giết nửa ván cờ, cuối cùng Bạch tiên sinh thắng Hạ Trăn vài quân, tâm tình bất giác tốt hẳn, trên gương mặt tròn xoe lộ ra nụ cười hớn hở, càng thêm hòa nhã. Lão thò tay vào ngực áo lần sờ tìm lấy một bình sứ nhỏ ném cho Hạ Trăn, nói: “Cái này cho nha đầu kia ăn, rất có lợi cho thân thể nó”.

Hạ Trăn cảm tạ nhận lấy, tiễn Bạch tiên sinh ra ngoài rồi mới quay vào thăm Thần Niên, thấy nàng nằm đó không nói không rằng, bảo: “Ta còn tưởng con giỏi giang đến đâu, không ngờ chỉ có chút bản lĩnh vặt. Con chỉ sống vì một mình Phong Quân Dương sao? Hắn phụ bạc con, con liền không thiết sống nữa?”.

Thần Niên đưa mắt lẳng lặng nhìn Hạ Trăn một lát, đột nhiên cong môi cười, hỏi lại ông ta: “Vậy nên sống vì ai? Vì Hạ gia ông?”.

Hạ Trăn đáp: “Vì chính con”.

Thần Niên không ngờ ông ta sẽ trả lời như vậy, liền thăm dò nhìn Hạ Trăn.

Hạ Trăn đứng ở trước giường, mặc cho nàng quan sát, hỏi: “Nếu con không chịu sống vì bản thân mình, thì sao có thể đòi người khác sống vì con, mọi chuyện đều nghĩ cho con trước?”.

Thần Niên nhếch môi, không nói không rằng.

Hạ Trăn liếc mắt nhìn nàng, lại lạnh lùng nói: “Chỉ có hạng người yếu ớt vô năng mới dùng tính mạng mình để áp chế kẻ khác. Con sống cũng được, chết cũng được, chẳng qua chỉ là chuyện của mình con, liên quan gì đến hắn? Tuy hắn bị thương vì con, nhưng dăm ba năm trôi cũng phai nhạt thôi. Hơn nữa, mười năm tám năm hay cả đời khó quên, thì có liên quan gì đến con?”.

Ông ta ném bình sứ trong tay đến cạnh Thần Niên, nói: “Ta đã nói hết nước hết cái, tự con nghĩ cho kĩ càng, nếu vẫn luẩn quẩn trong lòng, ngoài cửa sổ là sông Uyển, không gì che chắn, con nhảy là xong, ta tuyệt không sai người vớt con lên”.

Ông ta nói xong quả nhiên lui ra khỏi khoang thuyền, chỉ để lại mình Thần Niên ở bên trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.