Giang Bắc Nữ Phỉ

Quyển 3 - Chương 193




Phong Quân Dương tươi cười nhìn nàng, giục giã: “Ăn mì nhanh lên rồi ta đưa nàng qua sông đến bờ Nam chơi”.

Thần Niên trố mắt: “Đến bờ Nam? Quân vụ của chàng phải tính sao bây giờ. Hôm qua ta cũng dồn lại một đống việc chưa làm, nếu Lỗ đại thúc đến tìm ta thì sao?”.

Phong Quân Dương nghe thế chỉ cười, ghé sát vào nàng nhỏ giọng nói: “Mặc kệ bọn họ, chúng ta khởi hành cho sớm, không để họ bắt được”.

Thần Niên bị lây nhiễm giọng điệu trẻ con của chàng, nhanh nhảu gật đầu: “Được, chàng chờ ta, ta sẽ ăn hết ngay!”.

Nàng bưng bát mì lên ăn như hổ đói, Phong Quân Dương lại không kiềm chế được, vội nhắc: “Từ từ, ăn thong thả thôi, ở đâu ra cái kiểu ăn uống như thế!”.

Thần Niên cười, nhanh chóng ăn xong mì, vào nhà thay y phục rồi đi ra, cười bảo Phong Quân Dương: “Đi mau lên nào, sắp có người tìm đến rồi”.

Nàng chỉ buột miệng nói vậy, không ai chú ý. Phong Quân Dương nắm tay nàng, kéo nàng đi nhanh ra ngoài, lúc sắp đến cửa viện thì thấy Thuận Bình chạy hồng hộc đến. Thần Niên liếc thấy, không khỏi che miệng cười trộm: “Hỏng rồi, giờ đã có kẻ tới chắn đường rồi”.

Đang nói chuyện, Thuận Bình dã chạy đến trước mặt, tuy thấy Phong Quân Dương cau mày nhưng không thể không bất chấp bẩm: “Vương gia, cửa thành truyền tin tới, nói là Hạ Trăn đến đây”.

Phong Quân Dương rõ ràng nhận thấy Thần Niên bên cạnh khẽ cứng người, trên tay bất giác tăng thêm lực, nắm chặt lấy tay nàng. Thần Niên hồi phục tinh thần, đưa mắt nhìn chàng, mỉm cười nói: “Không sao đâu, ông ta đã dám đến, ta gặp ông ta là được”.

Phong Quân Dương gật đầu với nàng: “Được”.

Chàng nắm tay nàng, cùng nàng ra cửa phủ đón Hạ Trăn, chờ khoảng thời gian uống cạn tuần trà, phía góc phố có hơn chục kỵ binh tới. Dẫn đầu là Tống Diễm và một võ tướng khác, chừng bốn chục tuổi, mặt mày cương nghị, mũi thẳng cằm vuông, bận chiến bào xanh, thầm mang theo một nét tiêu điều.

Thần Niên vô số lần nghĩ tới dáng vẻ Hạ Trăn, phải kinh tài tuyệt diễm phong lưu phóng khoáng nào mới có thể làm mẫu thân ái mộ, cam nguyện bỏ nhà xa nước, một mình đi theo. Hôm nay vừa gặp, ông ta tuy không giống với tưởng tượng của nàng song lại cảm thấy ông ta vốn nên có dáng vẻ thế này mới phải.

Mãi đến trước cửa phủ, Hạ Trăn mới dừng chiến mã, lẳng lặng quan sát Thần Niên. Thần Niên vô thức đứng thẳng lưng, hơi hất cằm lên, đón tầm mắt ông ta, khiêu khích nhìn lại.

Thần thái của nàng làm Hạ Trăn ngẩn ngơ giây lát, tựa như thấy được người con gái đứng bên bờ sông Uyển năm đó cũng từng kiêu ngạo và quật cường nhìn mình như vậy. Ánh mắt Hạ Trăn thoáng dịu đi, lên tiếng hỏi Thần Niên: “Cô là Thần Niên?”.

Thần Niên mím môi không đáp, đến tận lúc Phong Quân Dương âm thầm nắm nhẹ tay nàng, nàng mới trầm giọng đáp: “Đúng thế, Tạ Thần Niên”.

Tầm mắt Hạ Trăn lướt qua cái nắm tay giữa Phong Quân Dương và Thần Niên, xoay người xuống ngựa.

Phong Quân Dương buông tay Thần Niên ra, đi lên phía trước hai bước, hành lễ con cháu với Hạ Trăn, đúng mực nói: “Không biết Hạ tướng quân giá lâm, không nghênh đón từ xa, xin ngài thứ tội”.

Hạ Trăn thờ ơ nói: “Vân Tây vương khách khí rồi”.

Phong Quân Dương lánh sang bên cạnh một bước, kín đáo vô cùng che trước người Thần Niên, mời Hạ Trăn vào trong phủ: “Mời!”.

Hạ Trăn theo Phong Quân Dương bước vào trong phủ, Thần Niên nhất thời cảm thấy áp lực vô hình kia giảm đi rất nhiều, nàng khẽ nhẹ nhàng thở ra, đi theo phía sau, đi được vài bước, chân lại bất giác chậm lại. Thuận Bình liếc mắt nhìn một cái, vội lặng lẽ đến gần, nhỏ giọng nói: “Cô nương có gì căn dặn?”.

Thần Niên nghĩ ngợi, thấp giọng hỏi y: “Ông ta dẫn theo bao nhiêu người?”.

Hạ Trăn đứng đầu Thái Hưng, bên người chỉ dẫn theo có bốn gã tùy tùng mà lại ngông nghênh vào thành Nghi Bình như vậy, thật sự gan dạ đến mức làm người khác thấy kì lạ. 

Thuận Bình liếc nhìn theo bóng lưng Hạ Trăn, hạ giọng nói với Thần Niên: “Cô nương chớ xem thường mấy tên bên cạnh Hạ tướng quân, ai nấy đều là cao thủ đấy”.

Thần Niên lại vẫn cảm thấy khó hiểu, cho dù đều là cao thủ tột bậc cũng cùng lắm chỉ có mấy tên này, nếu Phong Quân Dương thật sự có lòng giữ ông ta lại, e là ông ta không thoát khỏi thành Nghi Bình. Rốt cuộc là dựa vào đâu mà Hạ Trăn lại to gan như thế? Chẳng lẽ chỉ vì ông ta là cha ruột của nàng? Nhưng cho dù Phong Quân Dương không giết ông ta, chỉ giữ ông ta lại thôi đã là đả kích trí mệnh với quân Thái Hưng rồi.

Nàng vừa đi vừa nghĩ việc này, lại thấy trấn định hơn nhiều, thấy Phong Quân Dương và Hạ Trăn đã vào phòng an tọa, liền ung dung thản nhiên đi vào, ngồi vào chỗ thuộc hạ của Phong Quân Dương, hơi cụp mắt xuống, im lặng không nói.

Hạ Trăn lạnh nhạt đưa ánh mắt về phía nàng, ngoảnh đầu sang nói với Phong Quân Dương: “Vân Tây vương không ở Thịnh Đô, sao lại đến Nghi Bình thế?”.

Phong Quân Dương đáp: “Trịnh Luân dâng tấu thỉnh tội với triều đình, nguyện dâng hai nơi Nghi Bình và Thanh Châu biểu thị ăn năn. Thái hậu lệnh cho tiểu vương đến xử lý việc này, không ngờ lại phát sinh hiểu lầm với Hạ Trạch tướng quân”.

Hạ Trăn nghe vậy cười mỉa: “Năm vạn nhân mã của ta bị Vân Tây vương giết sạch, đúng là hiểu lầm lớn quá!”.

“Lúc ấy cũng là tình thế bắt buộc, không thể không làm, bây giờ nghĩ lại, quả là tiểu vương đã hành động theo cảm tính.” Phong Quân Dương thủng thẳng nói xong, đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Trăn, vái ông ta một cái, nói lời nhận tội, “Xin Hạ tướng quân lượng thứ. Chờ tiểu vương về Thịnh Đô, sẽ xin thái hậu và hoàng thượng trị tội”.

Chàng nói dối không chớp mắt như thế làm Thần Niên thấy mà trợn mắt há mồm, Hạ Trăn vẫn điềm tĩnh như không, nói với Phong Quân Dương: “Mời Vân Tây vương đứng lên, đã là hiểu lầm, nói rõ là được rồi”.

Phong Quân Dương giờ mới đứng dậy, vừa trở lại vị trí chủ tọa, chợt nghe Hạ Trăn hỏi: “Xin thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, vị Thần Niên cô nương đây là gì của Vân Tây vương?”.

Thần Niên biết Hạ Trăn đến đây vì mình, nhưng từ khi ông ta đến đây, ngoại trừ hỏi tên nàng ở ngoài cửa phủ thì chưa từng nói chuyện với nàng. Đến khi vào trong phòng, ông ta và Phong Quân Dương chỉ luận việc Nghi Bình, đối với nàng nhìn mà như không thấy, không ngờ ông ta lại trực tiếp hỏi Phong Quân Dương vấn đề này.

Thần Niên mở miệng toan đáp, Phong Quân Dương lại giành đáp trước: “Vị hôn thê, nàng là vị hôn thê của tiểu vương”.

Hạ Trăn lãnh đạm nói: “Vị hôn thê? Nếu ta nhớ không lầm, ngày đó người tiên hoàng gả cho Vân Tây vương là tiểu nữ Vân Sinh, sao lại biến thành vị cô nương này?”.

Phong Quân Dương nhìn Hạ Trăn, trên mặt như có ý áy náy, nói: “Ta đang muốn nói việc này với Hạ tướng quân. Ta và Vân Sinh quen biết từ nhỏ, thân như huynh muội, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ. Nếu miễn cưỡng bên nhau, sau này e chỉ có thể phu thê bất hòa. Ta đã bẩm rõ với thái hậu từ lâu, thái hậu cũng đồng ý rồi, luôn muốn triệu Vân Sinh đến Thịnh Đô, một là để giải trừ hôn ước với ta, hai là để chọn rể hiền cho muội ấy, không ngờ vì việc triều chính bận rộn, trì hoãn đến giờ”.

Phong Quân Dương đẩy thái hậu ta chắn phía trước, Hạ Trăn thừa biết lời chàng nói toàn là giả dối, nhưng cũng không thể tìm thái hậu đối chất được. Hạ Trăn nghe Phong Quân Dương nói xong, chỉ cười nhạo, quay đầu sang hỏi Thần Niên: “Thần Niên cô nương, ta có thể nói vài câu với cô không?”.

Thần Niên nghe thế đưa mắt nhìn Phong Quân Dương trước, thấy trong mắt chàng lóe lên sự căng thẳng, không khỏi cong môi cười với chàng rồi mới trả lời Hạ Trăn: “Được”.

Nàng đã đồng ý rồi, Phong Quân Dương dù lòng dạ bất an nhưng cũng không cách nào phản đối, đành phải đứng dậy tránh đi. Lúc đi ngang qua người Thần Niên, bước chân chàng bất giác dừng lại, nghiêng đầu nói nhỏ với nàng: “Ta chờ nàng ở ngoài”.

Thần Niên gật đầu, Phong Quân Dương giờ mới đi ra ngoài. Nhất thời, trong gian phòng to dường này chỉ còn lại hai người Hạ Trăn và Thần Niên. Hạ Trăn lẳng lặng nhìn Thần Niên hồi lâu, đoạn hỏi: “Con đã biết thân thế của mình rồi phải không?”.

Thần Niên rũ mắt xuống, cố gắng duy trì sự bình ổn trong giọng nói, thản nhiên đáp: “Biết lâu rồi”.

Hạ Trăn chậm rãi gật đầu, lại hỏi: “Con thật lòng thích Phong Quân Dương?”.

Thần Niên trả lời hết sức rành rọt: “Thích”.

Hạ Trăn nói tiếp: “Không phải hắn thì không được?”.

Thần Niên giương mắt nhìn ông ta, hỏi: “Hạ tướng quân nói thế là ý gì?”.

Nghe nàng gọi mình là Hạ tướng quân, Hạ Trăn lại chẳng mảy may tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, nói: “Tên Phong Quân Dương này mưu kế đa đoan, giả dối đa nghi, không phải bậc quân tử thẳng thắn, không phải duyên tốt”.

“Duyên tốt?” Thần Niên phì cười, hỏi, “Xin hỏi Hạ tướng quân, ai mới là duyên tốt? Dựa vào đâu mà bình luận thế? Ai mới có thể xứng với hai chữ này? Là ông, hay là cháu trai sang quý Hạ Trạch?”. Giờ phút này, nàng chẳng khác nào con sói hoang bị chọc giận, không tự chủ được lộ răng sắc nhọn, “Nếu nói đến hai chữ duyên tốt này, Hạ tướng quân là người không có tư cách nói nhất”.

Hạ Trăn mặt nặng trịch, nhìn Thần Niên, hỏi: “Con hận ta?”.

Thần Niên khẽ mỉm cười, hỏi lại Hạ Trăn: “Vì sao tôi phải hận ông?”.

Nàng đẩy lời nói ngược lại như vậy làm Hạ Trăn không thể trả lời, ông ta bèn nói: “Chỉ có kẻ miệng hùm gan sứa mới có thể sính miệng lưỡi lợi hại nhất thời, lọt vào mắt người khác, họ càng thêm chê cười con”.

Thần Niên đang muốn phản bác, Hạ Trăn đã nâng tay cản nàng lại, thờ ơ nói: “Việc giữa ta và mẫu thân con, con không có tư cách xen vào. Về phần hai chúng ta, thân là phụ thân, hai mươi năm nay ta chưa từng dạy dỗ con được chút nào, quả thật thiệt thòi cho con. Nhưng con hận ta cũng vậy, oán ta cũng vậy, ta vẫn là cha ruột của con, đây là ý trời luân lý, không thể đi ngược”.

Thần Niên cười ha ha, trào phúng nói: “Hay cho thứ ý trời luân lý nọ”.

Hạ Trăn cũng không để ý đến câu châm chích của nàng, chỉ nói, “Lần này ta đến đây, không phải vì muốn con nhận ta. Ta chỉ muốn hỏi con một câu, con yêu Phong Quân Dương đến mức không phải hắn thì không được?”.

“Phải hay không phải, đều là chuyện của tôi, không liên quan đến Hạ tướng quân”.

Hạ Trăn đã thấy rõ thái độ của nàng, chậm rãi gật đầu: “Nếu đã như vậy, con ra ngoài trước đi, bảo Phong Quân Dương vào gặp ta”.

Thần Niên cũng không muốn nhiều lời với ông ta, nghe vậy đứng dậy đi luôn, khi đi qua người Hạ Trăn, lại ngoái đầu nhìn ông ta, chợt hỏi: “Hạ tướng quân hỏi tôi nhiều điều thế rồi, có thể trả lời tôi một câu được không?”.

Hạ Trăn nhíu đôi mày kiếm, đưa mắt nhìn nàng.

Thần Niên lạnh lùng cười, hỏi: “Hạ tướng quân bao năm gần đây vợ hiền thiếp đẹp vây quanh người, lại có trai cưng gái rượu hầu hạ dưới gối, nhưng vào thời khắc tỉnh mộng mỗi đêm, có từng nhớ người con gái đáng thương tha hương chết thảm vì mình không? Có sợ lời thề ngày xưa trở thành sự thực, thiên lý sáng soi, báo ứng xác đáng không?”.

Lời nàng nói tựa mũi tên mang đầy ác ý bắn thẳng về phía Hạ Trăn. Không ngờ ông ta vẫn chỉ bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu như biển, vô cùng âm trầm, sóng gió không sờn. “Có”, Hạ Trăn đáp, “Ta luôn trông ngóng một ngày kia, linh hồn của mẫu thân con có thể trả thù đòi mạng ta, nhưng nàng thật sự hận ta đến nỗi không chịu xuất hiện trong giấc mơ của ta nữa”.

Thần Niên nhìn chòng chọc vào ông ta, nhưng vẫn không nhận ra lời ông ta nói là thật hay giả. Thấy nàng như vậy, Hạ Trăn chỉ cười ảm đạm: “Con xem, chỉ nghe lời nói, cho dù con có thông minh hơn cũng khó phân thật giả trong đó”.

Nghe câu này, Thần Niên không khỏi khẽ nhướng mày.

Hạ Trăn lại hỏi: “Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của con, phải không?”.

Thần Niên không biết ông ta vì sao lại nói đến việc này, đáp: “Phải”.

“Lúc ta tới vội vàng, không kịp chuẩn bị quà sinh nhật cho con, thôi thì tặng con một câu vậy.” Hạ Trăn dập tắt nụ cười trên mặt, nghiêm nghị nói, “Trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một làm”.

Lời ông ta rõ ràng có ám chỉ, Thần Niên nhất thời không lòng dạ nào truy đến cùng, chỉ khẽ cúi người với Hạ Trăn, mềm mỏng nói: “Đa tạ Hạ tướng quân tặng lời”.

Phong Quân Dương đang chờ trong viện, thấy Thần Niên đi ra song không hề nhúc nhích, chỉ đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn nàng, chờ khi đối mặt với Thần Niên mới dịu dàng cười, tiến lên đón nàng: “Sao rồi? Vẫn ổn chứ?”.

Thần Niên còn chưa hoàn hồn, trong mắt không khỏi lộ vẻ nghi hoặc, nói: “Hình như ông ta đến vì chuyện của chúng ta”.

Phong Quân Dương nghe thế, trong lòng không khỏi thoáng căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung mỉm cười hỏi nàng: “Ừ? Ông ta nói gì à?”.

Thần Niên khẽ nhíu mày, đáp: “Ông ta hỏi ta nếu không phải chàng thì không được hay sao”.

“Nàng trả lời thế nào?” Phong Quân Dương cười hỏi.

Thần Niên tỏ vẻ xấu hổ, ngượng ngập đáp: “Chỉ lo hờn giận với ông ta, nên bảo một câu là ông ta không can thiệp được”.

“Sau đó thì sao?” Phong Quân Dương lại hỏi.

“Sau đó?” Thần Niên chun mũi nói, “Sau đó ông ta bảo ta đi ra, muốn chàng vào gặp ông ta”.

Phong Quân Dương sững người, lập tức bật cười. Chàng thoáng vững dạ, không nhịn được gí ngón tay lên chóp mũi Thần Niên, giáo huấn: “Nàng nói đúng thật là hết sức trẻ con, nàng sảng khoái trả lời ông ta một chữ ‘đúng’ là được rồi, hờn giận làm gì? Thế nào cũng làm ông ta cười nàng cho mà xem!”.

Thần Niên nghiêng đầu tránh ngón tay chàng, gượng gạo mỉm cười, lại không nói gì. 

Phong Quân Dương nhìn về hướng chính sảnh, lại thấp giọng nói với nàng: “Bất kể ra sao, ông ta vẫn là cha ruột của nàng, nếu không có ông ta, sẽ không có nàng, chúng ta phải dành cho ông ta vài phần kính trọng. Nàng về trước đi, chờ ta xử lý mọi việc xong xuôi sẽ đi tìm nàng”.

Chàng nói xong liền gọi Thuận Bình đến, lệnh cho y đưa Thần Niên về.

Thần Niên từ chối: “Ở ngay trong phủ, có phải không biết đường đi đâu mà phải bảo người đưa về? Thuận Bình thông minh nhanh trí, thôi cứ ở đây để nghe chàng sai bảo đi”.

Phong Quân Dương còn chưa lên tiếng, phía Thuận Bình đã tươi cười khom lưng với Thần Niên trước, nịnh hót: “Vẫn là Tạ cô nương tinh mắt nhất, tiểu nhân cảm tạ cô nương khen ngợi”.

Thần Niên tuy bực dọc nhưng vẫn bị dáng vẻ của y chọc cười. Nàng nhếch môi cười, giục Phong Quân Dương vào chính sảnh, mình thì xoay người đi ra ngoài sân. Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, nàng vừa mới rẽ vào hẻm nhỏ phía Tây chính viện thì giáp mặt Trịnh Luân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.