Giang Bắc Nữ Phỉ

Quyển 1 - Chương 5: Xin người giúp đỡ




Phong Quân Dương không trả lời, ngược lại còn hướng ánh mắt về phía Thần Niên. Đúng lúc Thần Niên cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người vừa hay gặp nhau. Thần Niên không kịp tránh, bực mình nói: “Ngươi đừng có nhìn ta, ta cũng đâu có biết khi nào thì người trong trại tới cứu mình”

Phong Quân Dương không ngờ những lo lắng trong lòng hắn lại bị Thần Niên nói thẳng ra như vậy, bất giác vô cùng ngạc nhiên. Thần Niên nhìn bộ dạng hắn ta như vậy, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, liền nói: “Chi bằng ngươi thả ta ra, chúng ta không ai ghi hận ai nữa, bỏ qua chuyện cũ kết thành bằng hữu. Sau này chỉ cần người đi qua đèo Phi Long, thì cũng chính là gánh núi vàng tới đây, trại Thanh Phong ta tuyệt nhiên sẽ không đụng tới một mảy may của ngươi, thế nào?”.

Phong Quân Dương nhìn Thần Niên cười cười, lãnh đạm nói: “Không hay cho lắm.”

Con mắt rạch ròi rõ ràng của Thần Niên đảo tròn, cũng cười theo hắn, hỏi lại: “Sao nào? Ngươi nhất định muốn bắt trói ta dẫn đến quan phủ ở Ký Châu trị tội hả?”.

Phong Quân Dương còn chưa kịp mở lời, Vân Sinh đã vội vàng van nài hắn: “Biểu ca, nàng ta chỉ là một tiểu cô nương, nhất định là bị dòng đời xô đẩy mới bất mãn bỏ vào núi làm thổ phỉ, vô cùng đáng thương, chúng ta giáo huấn một trận là được rồi, hà tất phải đưa nàng ta tới chỗ quan nha.”

Thần Niên rất đỗi ngạc nhiên, tự nhủ thầm mấy nàng thiên kim tiểu thư hiếm ai có lòng tốt lắm.

Đang lúc nói chuyện, thì từ đằng trước vọng lại một loạt tiếng vó ngựa lộc cộc, Thần Niên cùng đám người không khỏi ngước nhìn về hướng ấy, chỉ thấy từ xa có một người dẫn đầu phi ngựa lại gần, không bao lâu sau đã đứng ngay trước mặt bọn họ. Người trên ngựa mặc một bộ quần áo màu đen, dáng người thẳng tắp, thắt lưng giắt một thanh đao, bởi vì trên đầu có đội mũ, nên không nhìn rõ được tướng mạo, chỉ lộ ra dưới vành mũ một ít tóc, lại là tóc màu đen trắng lẫn vào nhau, phát ra thứ ánh sáng bàng bạc loang loáng.

Mọi ánh mắt đều bị hút về phía người đàn ông ấy, Vân Sinh không kiềm chế được mở to mắt nhìn chằm chằm, hận không thể kéo chiếc mũ của ông ta xuống, xem xem rốt cuộc thì tướng mạo của người đàn ông ấy như thế nào. Chỉ duy nhất có Thần Niên sau khi lướt mắt nhìn qua liền nhanh chóng cúi thấp đầu, ngay cả ngực cũng khom hẳn xuống, chỉ muốn chôn luôn đầu mình vào trong ngực cho xong.

Bởi người vừa đến không phải ai xa lạ, chính là nghĩa phụ của Thần Niên, Mục Triển Việt.

Khóe mắt Phong Quân Dương liếc nhìn tình trạng của Thần Niên, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, bình tĩnh lặng lẽ ấn tay xuống thắt lưng. Ai ngờ Mục Triển Việt lại ghìm cương dừng ngựa cách đó vài trượng, ngẩng đầu nhìn về phía đoàn người bên này, nói: “Thả con bé ra.”

Phong Quân Dương cười cười nói: “Ngữ khí của các hạ đây không giống với ngữ khí nên có lúc đi cầu xin người khác.”

Mục Triển Việt không nôn nóng cũng không tức giận, thản nhiên nói: “Ta không cầu xin ngươi.”

Lông mày Phong Quân Dương khẽ nhướng lên, hỏi lại: “Vậy các hạ đang ra lệnh cho ta sao?”.

Mục Triển Việt lạnh giọng đáp: “Phải.”

Có một kẻ trong đoàn hộ vệ thấy ông ta vô lễ như vậy, không nhịn được lớn tiếng quát: “Láo xược…..”

Hắn còn chưa dứt lời, Mục Triển Việt đột nhiên từ trên mình ngựa vọt lên không trung, bay xẹt tới hướng này. Thân ảnh của ông ta rất nhanh, trong nháy mắt đã đứng trước mặt tên hộ vệ vừa nãy lớn tiếng quát, mọi người chỉ nhìn thấy một tia sáng lạnh lóe lên, trước mặt như hoa lên, còn chưa kịp phản ứng, cái đầu ngựa của tên hộ vệ đã rơi rầm xuống đất, mà phần thân cưỡi to lớn vẫn còn đứng được trong một lúc lâu, rồi mới ngã xuống theo chiếc đầu vừa bị chém lúc trước, còn tên hộ vệ thậm chí còn chưa kịp rút đao ra khỏi vỏ, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể thuận thế lăn xa sang một bên.

Mọi người nhất thời nhìn đến ngây ngẩn cả người, sau một thoáng sững sờ liền đồng loạt rút đao ra, chỉ có một mình Phong Quân Dương vẫn không mảy may nhúc nhích, chỉ trầm mặc nhìn tình huống đang diễn ra trước mắt.

Mục Triển Việt đã quay trở lại ngồi trên lưng ngựa của mình từ lâu, trên quần áo không hề thấy có vết máu nào bắn lên, giống như vẫn luôn ở trên mình ngựa chưa từng làm ra hành động gì hết. Ông chậm rãi giơ tay lên cao, trường đao trong tay chỉ thẳng về hướng Phong Quân Dương lạnh lùng : “Thả người, nếu không kẻ rơi đầu tiếp theo sẽ là ngươi đấy.”

Toán hộ vệ nghe vậy nhất loạt biến sắc, không đợi ra lệnh đã tự động thúc ngựa biến trận, phân ra một số người ngựa đứng chắn phía trước bảo vệ Phong Quân Dương và Vân Sinh, số còn lại cứ năm sáu người ghép thành hình rẻ quạt, cầm chặt binh khí từ từ gây áp lực về phía Mục Triển Việt.

Trong lúc bầu không khí đang rất nặng nề căng thẳng, Thần Niên trước giờ vẫn luôn trốn ở phía sau đột nhiên ngồi thẳng lên, cũng không quan tâm đến lưỡi dao của Trịnh Luân vẫn đang đè lên bả vai mình, chỉ dướn cổ lên hoảng hốt gào to: “Đừng động thủ, tất cả đừng động thủ, có gì từ từ nói! Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài!”.

Phong Quân Dương có hơi bất ngờ, nhưng Thần Niên lại ở sau lưng hắn đè thấp giọng vô cùng lo lắng nói: “Ây da! Các ngươi ngàn vạn lần đừng chọc giận ông ấy, ta nhờ ngươi, van ngươi đấy.”

Phong Quân Dương bị những lời lẽ lộn xộn của nàng làm cho dở khóc dở cười, Mục Triển Việt nghe vậy lạnh giọng quát: “Thần Niên, con qua đây!”

Thần Niên cả người bị trói rất chặt, dây cương của con ngựa đang cưỡi vẫn được Trịnh Luân nắm trong tay, lại có rất nhiều hộ vệ của Phong Quân Dương đang đứng chắn ở trước mặt, làm sao có thể đi qua được! Nhưng nàng không dám nói thẳng với Mục Triển Việt điều đó, còn nói giọng lấp liếm: “Nghĩa phụ, đợi một lát đã, con có vài câu muốn nói với người này.” Nói xong bèn nhìn về phía Phong Quân Dương, không hề khách khí nói: “Ngươi qua đây.”

Phong Quân Dương có chút ngạc nhiên, không khỏi nhướn nhướn lông mày, nhưng vẫn thúc ngựa đi tới gần Thần Niên thêm vài bước, dừng ngựa ở ngay bên cạnh nàng, khẽ mỉm cười hỏi: “Cô có chuyện gì cần nói với ta?”.

Thần Niên lại nghiêng thân mình về phía trước, phát hiện khoảng cách vẫn còn khá xa, lại nói tiếp: “Ngươi lại gần đây thêm chút nữa đi!”

Phong Quân Dương lại tiến gần thêm chút nữa, cho đến khi hai con ngựa tựa hồ như bị dính vào với nhau, Thần Niên lúc này mới sán lại gần bên tai hắn nhỏ giọng thầm thì: ‘Nghĩa phụ ta không tùy tiện ra tay giết người, nhưng một khi đã hạ đao đại khai sát giới, thì sẽ không để lại nhân chứng sống đâu, ngươi đừng nên chọc giận ông ấy.”

Phong Quân Dương hơi nghiêng mặt sang, liếc nhìn Thần Niên, cười khẽ rồi hỏi: “Đây là cô đang giúp ta sao?”.

Cũng không biết là tại sao, khi ánh mắt hắn rơi trên khuôn mặt Thần Niên, lại khiến nàng cảm thấy da mặt mình nóng bừng cả lên, nàng vội che giấu bằng cách hừ lạnh một tiếng, hất hất cằm về phía Vân Sinh, “Ta chỉ không nhẫn tâm nhìn nàng ta tuổi còn trẻ mà phải ngọc nát hương tan, hơn nữa ta cướp của các ngươi chẳng qua vì muốn chút tiền của, cũng chẳng phải là thâm thù đại hận gì, hà cớ gì phải gây ra sát nghiệp lớn như vậy.”

Khóe miệng Phong Quân Dương giật giật, nhỏ giọng nói: “Cô chắc chắn rằng ta không phải là đối thủ của nghĩa phụ cô ư?”.

Thần Nhiên nhìn hắn như thể là người không biết tốt xấu, dứt khoát không khuyên nhủ thêm nữa, cố gắng giữ thăng bằng ngồi thẳng người dậy, không nóng không lạnh nói: “Nếu như ngươi không tin, thì cứ thử đi.”

Phong Quân Dương nhìn nụ cười tươi sáng rực rỡ của nàng, liền vươn tay ra cầm lấy sợi dây thừng trên bả vai nàng, ngón tay chỉ hơi dùng chút lực, sợi dây thừng đã đứt “xoạch” một tiếng. “Đi đi,” hắn cười nói, “cô nói không sai, cũng chẳng phải thâm thù đại hận gì, hà cớ gì phải liều mạng đến mức ta sống ngươi chết.”

Thần Niên hơi có chút kinh ngạc, vốn dĩ nàng cứ tưởng sẽ phải tốn kha khá miệng lưỡi, không ngờ lại dễ dàng thuyết phục được hắn ta đến vậy. Nàng vừa xoa xoa cổ tay đã tê cứng của mình, vừa liếc trộm sắc mặt Phong Quân Dương, chỉ thấy nụ cười của hắn ôn hòa, quả thực là phong thái ung dung bình thản. Nàng thấy vậy cũng cười theo, lời khen còn mang theo vài phần mỉa mai: “Biết co biết duỗi mới là bậc trượng phu, các hạ quả nhiên không hổ là đại trượng phu.”

Phong Quân Dương chỉ cười cười, không đáp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.