Giang Bắc Nữ Phỉ

Quyển 1 - Chương 100: Vui quá nên khóc




Cánh môi Phong Quân Dương mím chặt, đứng lặng lẽ nhìn Thần Niên hồi lâu, rồi mới gằn rõ ràng từng câu từng chữ: “Tạ Thần Niên, ta sẽ không bao giờ thả nàng đi, không thả nàng đi, có chết cũng không thả nàng đi.”

Nhưng Thần Niên chỉ nhếch môi, coi đó như câu trả lời giành, sau đó đóng cửa lại dưới cái nhìn chăm chú của hắn. Đột nhiên Phong Quân Dương duỗi tay ra chặn ở chính giữa khe cửa, chỉ lạnh lùng buông một câu: “Đến giờ rồi, phải đi vận công bức độc.”

Thần Niên chỉ nhẹ nhàng đáp “ừ” một tiếng, cũng không vì chuyện vừa nãy mà giận dỗi với hắn, sải bước ra khỏi phòng đến tiểu viện ngồi yên, đón ánh mặt trời rải xuống để bức độc. Nàng vừa mới ngồi xong, thì nghe thấy giọng nói có đôi phần chói tai của Triều Dương Tử vang lên từ bên ngoài cánh cửa của tiểu viện, “Kiều Vũ, đệ chặn ta lại làm gì? Cho dù đệ có chặn ta lại, thì con nha đầu đó cũng không thể lười biếng được.”

Sắc mặt nặng nề của Phong Quân Dương khôi phục lại vẻ bình tĩnh thong dong, thản nhiên dặn dò: “Thuận Bình, mời đạo trưởng vào đây.”

Sau một thoáng, đã thấy Thuận Bình cúi người dẫn Triều Dương Tử đi vào trong. Đầu tiên Triều Dương Tử lườm Thần Niên một phát, rồi mới cung tay một cái cho có lệ với Phong Quân Dương, nói: “Thế tử gia.”

Phong Quân Dương cười nhạt, dặn dò Thuận Bình kê một cái ghế ra đặt dưới bóng cây cho Triều Dương Tử ngồi, rồi lại đứng nguyên ở chỗ cũ lặng lẽ nhìn Thần Niên vận công một lúc, sau đó mới quay người chầm chậm rời đi. Chân trước của hắn vừa rời đi, thì Triều Dương Tử đã không chờ được nhảy tót ra khỏi bóng cây, cúi người ghé lại gần khuôn mặt của Thần Niên, cặp mắt sáng chớp chớp cẩn thận đánh giá nàng.

Thần Niên vốn dĩ đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra nhìn, vừa hay đập vào mắt là khuôn mặt đen sì vừa khô vừa gầy của Triều Dương Tử, theo bản năng ngửa ngửa ra sau tránh đi, cau mày hỏi: “Đạo trưởng đang làm gì vậy?”.

Triều Dương Tử hỏi ngược lại nàng: “Ngươi và gã Thế tử gia đó cãi nhau vì chuyện gì vậy?”.

Câu hỏi này quả thực không phù hợp với thân phận của ông ta chút nào, Thần Niên hít vào một hơi thật sau mới dằn được những lời cay nghiệt đang chực chờ trong miệng xuống, khuôn mặt không chút cảm xúc nói: “Xin đạo trưởng hãy tránh ra đi ạ, người che hết ánh sáng của ta rồi.”

Tối qua Triều Dương Tử đã nghe thấy trận huyên náo, vừa nãy nhìn thấy lão Kiều đứng ở bên ngoài, nhưng lại chỉ nghe ngóng được lõm bõm, nên đang rất tò mò về chuyện của Phong Quân Dương và Thần Niên, nghe vậy liền không chút để tâm nói: “Không sao, không sao, phơi hay không phơi cũng không có vấn đề gì hết.”

Ông ta chỉ vô tâm nói vậy thôi, nhưng lại khiến Thần Niên mở bừng mắt ra, ánh mắt thăm dò lướt trên khuôn mặt của ông ta một vòng. Sau đó lại cúi mặt xuống giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nửa thật nửa giả nói: “Thật ra cũng chẳng có chuyện gì cả, tối qua hắn ta tâm sự dăm ba câu với cô gái khác, ta nhất thời tức giận nên đã động tay động chân với hắn.”

Triều Dương Tử không tin lắm, ông ta là lương y, chỉ cần lướt nhìn Phong Quân Dương một cái là đã biết trên người hắn chịu hai vết thương, một vết ở trên vai trái, một vết ở trên đùi phải, tuy đều không là những vị trí yếu hại, nhưng nhìn từ động tác của Phong Quân Dương có thể thấy rằng hai vết thương này không nhẹ chút nào, có thể khiến Tạ Thần Niên xuống tay nhẫn tâm như vậy, nhất định không đơn giản chỉ là do nói dăm ba câu với cô gái khác.

Triều Dương Từ hừ khẽ một tiếng, đứng thẳng người dậy nhìn Thần Niên hồi lâu, rồi nói: “Hai vị trí ngươi đâm đều không chuẩn, sau này nếu muốn đâm kẻ khác nhưng lại không muốn lấy tính mạng hắn ta, thì ngươi nên cầm dao đâm vào đây.” Nói đoạn ông ta duỗi ngón tay vạch mấy đường ở chỗ thắt lưng, bổ sung thêm: “Chính là chỗ này, nhắm thật chuẩn, đâm một dao, nhìn thì dọa người vậy thôi, nhưng không khiến kẻ đó phải mất mạng đâu.”

Thần Niên trao tâm ý nhầm người, trong lòng vốn dĩ rất khó chịu, bản thân hoàn toàn dựa vào cá tính không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác mới có thể gắng gượng ngồi được ở đây, nhưng Triều Dương Tử lại cứ nói mấy lời dông dài với nàng, nàng ngẩng đầu lên ngơ ngác ra nhìn ông ta hồi lâu, muốn nặn ra một nụ cười thong dong bình tĩnh, nhưng khóe miệng nhếch nhếch ấy lần cũng không thể nào cong lên được, mà nước mắt thì lại cứ chảy xuống.

Triều Dương Tử bất giác ngây người, lại cúi người xuống ghé sát lại quan sát nàng, tò mò hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn khóc hay là muốn cười?”.

Ông ta hỏi một câu như vậy, lại khiến trái tim Thần Niên cảm thấy tê tái. Tính cách của nàng tuy mạnh mẽ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi đầu mà thôi, trước đêm hôm qua trong lòng nàng vẫn còn tràn đầy niềm vui, nghĩ tới việc có thể cùng hắn nguyện cùng chàng thề ước, nắm tay chàng thân thuộc, gắn bó tới bạc đầu, giống như trong sách đã viết, ai ngờ cuối cùng tất cả đều là dối gian lừa gạt. Ngay từ lúc bắt đầu Phong Quân Dương đã biết không thể cưới nàng, người hắn phải cưới là Vân Sinh, là đại tiểu thư ngàn vàng của Hạ gia giàu có ở Thái Hưng, chứ không phải là một nha đầu hoang dã lớn lên trong trại Thanh Phong.

Vân Sinh trên có cha mẹ thương yêu, bên cạnh có huynh trưởng bảo vệ, còn nàng lại là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, thậm chí ngay cả nghĩa phụ người nàng vẫn luôn sống nương tựa vào cũng không thấy bóng dáng đâu, chỉ có một mình nàng, giữa trời đất bao la rộng lớn này, chỉ có một mình nàng mà thôi.

Vậy mà nàng còn khờ khạo đến vậy, Phong Quân Dương đã năm lần bảy lượt nói cho nàng nghe về cục diện trong thiên hạ, giảng giải về những mối quan hệ rắc rối phức tạp của các thế lực môn phiệt, kể về những mối liên hôn của bọn họ, tuy nàng vẫn luôn nghe kỹ nhớ kỹ, nhưng vẫn tưởng rằng những chuyện đó chẳng bao giờ liên quan đến minh, mà lại quên mất Phong Quân Dương là một trong số những người đó, hắn, cũng là người sẽ phải liên hôn!

Thần Niên hận nhất là khóc trước mặt người khác, nàng ngồi lặng lẽ trong phòng suốt cả một đêm, mới có thể nhẫn nhịn không khóc trước mặt Phong Quân Dương, nhưng giờ phút này lại không sao khống chế được nước mắt đang không ngừng trào ra trong hốc mắt. Nàng vừa thấy đau khổ vừa thấy tủi thân, lại càng oán hận Triều Dương Tử không tinh ý chạy tới khoét sâu vào vết thương của người khác, nhất thời không thể chịu đựng được nữa, quả quyết đã rách thì cho nát luôn, nàng liền cúi đầu hai tay tóm chặt lấy góc áo của Triều Dương Tử, bật khóc thật to.

Triều Dương Tử bị tiếng khóc ầm ĩ của đứa trẻ con như nàng dọa cho giật nảy mình, phản ứng đầu tiên là muốn giãy ra, nhưng góc áo bị nàng tóm, lại còn tóm rất chặt nữa, khiến người ta muốn giãy ra cũng không giãy nổi.

Tiếng khóc lóc đột nhiên vang lên ấy lập tức kinh động tới Trịnh Luân đang trông chừng ngoài tiểu viện, hắn vội sải bước qua cửa đi thẳng vào bên trong quét ánh mắt nhìn, bất giác lông mày nhíu chặt, thoáng chần chừ một lúc, rồi dặn dò tên thị vệ bên cạnh đi bẩm báo việc này cho Phong Quân Dương biết.

Vừa khéo Triều Dương Tử quay đầu lại nhìn thấy, không khỏi cuống quýt, Phong Quân Dương vừa mới dẫn người rời đi, tuy đi đứng không tiện, những chẳng cần mất thời gian cũng có thể quay lại đây ngay. Triều Dương Tử tay vừa vội vàng kéo góc áo của mình ra, miệng vừa hốt hoảng nói: “Ngươi đừng khóc, đừng có khóc.”

Ông ta nói vậy, không ngờ lại càng khiến Thần Niên khóc dữ hơn, còn kéo góc áo của ông ta lại làm khăn tay, bôi hết cả nước mắt nước mũi tèm nhèm lên đó.

Triều Dương Tử vừa tức vừa cuống, nhưng lại bó tay chịu chết với một Thần Niên đang khóc lóc nức nở kia, ông tay quay đầu liếc nhìn về phía cổng tiểu viện, thấy Trịnh Luân vẫn đang cau mày nhìn về phía này, liền vội vàng thỏa hiệp với Thần Niên: “Ngươi đừng có khóc, sau nay ta sẽ không bắt ngươi phải phơi nắng nữa, thế đã được chưa?”.

Nhưng bàn tay Thần Niên nắm vạt áo ông ta lại càng chặt hơn, sụt sịt hỏi: “Vậy còn việc bức độc thì sao?”.

“Không bức độc nữa, không cần phải bức độc nữa.” Triều Dương Tử vội đáp.

Thần Niên mắng thầm trong bụng một câu “Tổ sư nhà ông, lão đạo sĩ đen này quả nhiên dám lừa mình!” Trong lòng nàng vô cùng căm phẫn, lại kéo lấy vạt áo của ông ta hung hăng chùi nước mũi, xong xuôi mới buông tay ra.

Triều Dương Tử được giải thoát, lập tức nhảy lùi về sau, rũ hết đống nước mắt nước mũi tèm nhèm Thần Niên chùi vào vạt áo của mình với vẻ vô cùng buồn nôn, cáu tiết nói: “Con nha đầu này, thật là đáng hận.”

Đang nói chuyện, thì thấy Phong Quân Dương hớt hải quay lại, vì đi quá vội, nên vết thương trên đùi bị vỡ, máu tươi rất nhanh đã thấm ướt quần áo hắn, nhưng dường như hắn không phát hiện ra, chỉ hối hả sải bước tới trước mặt Thần Niên, lo lắng nhìn nàng suốt một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Thần Niên khóc thỏa thích một hồi, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, ngồi đó lau nước mắt vương trên mặt, thong dong đứng từ dưới đất dậy, bình tĩnh trả lời: “Vừa nãy nghe đạo trưởng nói âm độc trên người ta đã được trừ hết, ta nhất thời vui quá nên mới khóc, là khóc mừng.”

Khóc đến đứt ruột đứt gan như thế, lại còn bảo là khóc mừng? Lời vừa thốt ra, khiến đám người Thuận Bình và lão Kiều thiếu chút là ngã sõng xoài ra đất, ở bên này khóe miệng Phong Quân Dương khẽ mím chặt lại, nhìn Thần Niên không nói gì. Thần Niên cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn đến một cái, chỉ quay người lại nghiêm túc hỏi Triều Dương Tử: “Đạo trưởng, độc trong cơ thể ta thật sự không sao chứ?”.

Triều Dương Tử đang càu mày nhìn đạo bào của mình bị vần vò đến nhàu nhĩ, sốt ruột nói: “Không sao, không sao.”

Thần Niên chần chừ một lúc, lại hỏi: “Nhưng thỉnh thoảng huyệt đạo của ta vẫn thấy đau?”.

Triều Dương Tử đầu cũng không ngẩng lên khoát tay, “Không cần phải để ý đến nó, qua vài ngày nữa tự nó sẽ khỏi.”

“Được, được lắm, khá khen cho lão đạo sĩ đen, đen mặt đen cả lòng!” Thần Niên đột nhiên lạnh mặt nghiến răng mắng liền mấy chữ được, sau đó quay người đi vào phòng, đóng cửa đánh “sầm” một tiếng. Tuy nàng chưa nói ra những lời cay nghiệt nào, nhưng tiếng đóng cửa vang trời như thế chẳng khác nào đánh một cú vào mặt Triều Dương Tử, khiến ông ta tức đến nỗi giẫm chân bình bịch, lập tức định đuổi theo gây sự với Thần Niên.

Lão Kiều vội vàng kéo ông ta lại, hận không thể lập tức đóng gói vị sư huynh không biết điều này trả về sư môn. Một mặt lão vừa khóa chặt Triều Dương Tử không cho ông ta động đậy, mặt khác liếc mắt nhìn về phía Phong Quân Dương, nhưng lại thấy vẻ băng giá u ám vương trên đầu mày khóe mắt hắn có chút tan đi, thần sắc dường như hòa hoãn đi đôi phần. Lão thở phào nhẹ nhõm, lại sợ Triều Dương Tử lại gào thét ra những lời khác người, nên vội vàng lấy cớ kéo Triều Dương Tử đi chỗ khác.

Trong tiểu viện chỉ còn lại ba người Phong Quân Dương, Thuận Bình và Trịnh Luân, Thuận Bình do dự mấy lần, cuối cùng vẫn mở lời khuyên nhủ Phong Quân Dương: “Thế tử gia, tính khí Tạ cô nương bướng bỉnh, nhất thời nghĩ không thông cũng là chuyện thường, hôm nay cô nương ấy đã khóc lóc thỏa mái một trận rồi như vậy ngược lại còn tốt hơn nhiều so với việc cứ để nó đè nặng mãi trong lòng. Đợi qua vài hôm nữa, cô nương ấy nhớ đến những điều tốt đẹp Thế tử gia giành cho mình, có lẽ sẽ ổn thôi.”

Phong Quân Dương không nói gì, lặng lẽ đứng đó một lúc, rồi quay người chầm chậm bước ra khỏi tiểu viện. Ngoài cửa viện sớm đã có tùy tùng khiêng ghế kiệu chờ hầu, lần này Phong Quân Dương không gắng gượng nữa, mà để mặc Thuận Bình dìu lên kiệu quay về nơi ở của mình.

Chạng vạng tối, Vân Sinh dẫn theo thị nữ đến, bưng một bát canh thuốc do đích thân nàng sắc, cười hì hì với Phong Quân Dương: “Biểu ca, đây là thuốc do tự tay muội sắc đấy, huynh nếm thử đi, xem xem mùi vị có ngon hơn Thuận Bình sắc nhiều không?”.

Canh thuốc sắc ra từ cùng một đơn, bất kể là ai sắc, thì mùi vị có thể khác được bao nhiêu chứ? Nàng nói như vậy rõ ràng là vì muốn dỗ dành Phong Quân Dương uống thuốc. Phong Quân Dương không nỡ từ chối ý tốt của nàng, nhận lấy bát thuốc uống một hơi cạn sạch, đoạn nói: “Ngon hơn so với Thuận Bình sắc nhiều.”

Được hắn khen, Vân Sinh lập tức đắc ý đến quên trời đất, nên không cẩn thận nói thật, “Đương nhiên, muội đã canh chừng các nàng ấy sắc rất kỹ, tốt nhất là phải nắm được thời gian canh lửa!”.

Phong Quân Dương nghe vậy bất giác hơi hơi nhếch khóe miệng. Thấy hắn như vậy, Thuận Bình đứng ở bên cạnh, cũng chiều theo, đằng hắng cổ họng, ra sức nháy mắt với Vân Sinh. Vân Sinh thấy lạ, bèn hỏi: “Thuận Bình, ngươi muốn nói gì với ta à? Cứ nói thẳng ra đi, biểu ca cũng đâu phải người ngoài.”

Thuận Bình nghe vậy cố ý làm ra vẻ mặt đau khổ đáp: “Vân Sinh tiểu thư, tiểu thư mới mới bảo với Thế tử gia rằng thuốc này do đích thân người sắc, sao giờ lại biến thành canh chừng các nàng ấy sắc rất kỹ rồi?”.

Vân Sinh ngây người, vội vàng lấy tay bịt miệng mình lại, quay ra cười ngượng với Phong Quân Dương: “Ấy, không cẩn thận để lộ ra mất rồi.”

Phong Quân Dương cười cười, “Không sao, có thể được đại tiểu thư muội canh chừng người sắc thuốc cho, đã là điều không dễ dàng gì rồi.”

Vân Sinh nhìn thấy hắn cười, trong lòng vô cùng vui vẻ, càng nói nhiều thêm, nói chuyện tào lào thêm nửa canh giờ nữa, nói từ chuyện Thanh Châu đến Thịnh Đô, mãi cho đến khi sắc trời bên ngoài tối sẩm, mới dẫn thị nữ rời đi. Thuận Bình thay Phong Quân Dương tiễn Vân Sinh ra cửa, nhưng đến lúc quay lại lại nhìn thấy khuôn mặt âm u nặng nề của Phong Quân Dương, nụ cười trên mặt đã tắt lịm từ lâu. Trong lòng hắn đang thầm thấp thỏm, thì nghe thấy Phong Quân Dương hờ hứng dặn dò: “Đi ra cửa quỳ một canh giờ rồi hãy vào đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.