“Hiền đệ,” Chu Nại Huyễn hỏi: “Tên này là người kia sao?”
Cố Ngôn Chi đột nhiên cười ha ha ha xong nói: “Không phải hắn còn ai? Không phải hắn còn ai? Tên khốn kia! Lão tử còn chưa tới tìm hắn, hắn đã chết rồi!”
Nói xong, Cố Ngôn Chi đi tới đạp một bộ thi thể trong đó mấy đá, quay đầu nói đối với Chu Nại Huyễn: “Ta biết ngươi ở Đại Đồng thành nhận thức rất nhiều người, có thế lực của mình, ngươi giúp ta tra tới cùng xem là ai giết hắn, ta nhất định phải đi cảm tạ kẻ đó một chút!”
Nhìn dáng vẻ Cố Ngôn Chi nghiến răng nghiến lợi, Chu Nại Huyễn cảm thấy lời y nói là cảm tạ, rất có thể đó là một đao.
Cố Ngôn Chi không muốn đứng nhìn mấy bộ thi thể bị thiêu chuẩn bị phân hủy, lập tức sai người cấp tốc chở đi.
Nhìn bốn chữ lớn “Đại Định Vương Phủ” sơn vàng trước mặt, Cố Ngôn Chi không hề kinh ngạc, trực tiếp theo Chu Nại Huyễn từ cửa chính đi vào.
“Nhìn ngươi đối với thân phận của ta không hề kinh ngạc.”
“Ngươi nói ngươi họ Chu, hơn nữa ngươi còn không dám nói cho ta tên của ngươi. Chu là quốc tính*, hơn nữa ngươi rất có tiền, điểm này từ trên thuyền của ngươi ta đã nhìn ra rồi. Lúc ta nói ngươi ở đây nhận thức rất nhiều người, có thế lực ngươi cũng không phản bác, chứng tỏ thế lực của ngươi xác thực không nhỏ. Đại Đồng là đất phong của ngươi, ngươi ở Đại Đồng có thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh.” Cố Ngôn Chi nói: “Còn có, ta nhìn từ chữ của người thì nhận ra.”
*quốc tính : tên họ chỉ vua chúa mới có.
“Ồ?” Chu Nại Huyễn không khỏi ngạc nhiên : “Ngươi chưa từng gặp chữ ta viết, làm sao ngươi biết ta chính là Đại Định vương?”
“Ta nói với ngươi ta gọi là Cố Ngôn Chi. Ta nghĩ ngươi hẳn phải biết ta đã tới Côn Luân điện. Bên trong Côn Luân điện treo mấy bức tự, thế nhưng tất cả không phải tác phảm của Vương Hành, hơn nữa trong đó có một bức tự đóng con dấu chính là của Đại Định vương ngàu.”*
Bức tự : Tranh chữ. ( mấy thím hồi xưa thích viết chữ treo tường, kiểu câu đố á, nhưng nhiều khi chỉ có một chữ.)
“Ha ha ha, không ngờ ngươi quan sát kỹ như vậy, nhân tài như vậy nếu không biến thành của mình, chỉ sợ trời cao cũng sẽ không đồng ý.” Chu Nại Huyễn nghe xong không những không giận mà còn cười.
“Nếu ngươi cho rằng như thế thì sai rồi, ta đến Đại Đồng chỉ là muốn đối phó ngươi thôi.” Cố Ngôn Chi nở nụ cười, nụ cười kia lẫn lộn một ít tâm tình rất phức tạp.
Chu Nại Huyễn vẫn cảm thấy nam nhân xinh đẹp này khá bất đồng, so với hắn tất cả nữ tử hắn gặp qua còn xinh đẹp hơn, lại không hề có một chút khí son phấn. Lúc cười lên sẽ khiến người ta không dời mắt nổi.
“Ngươi nói vậy, kế hoạch của ngươi có biến?” Chu Nại Huyễn cũng đã thành nhân tinh.
“Là có biến, có người muốn giết ta, làm sao ta có thể ngồi yên không để ý tới?”
“Ta lại nhớ tới, ngươi cùng đệ nhất danh bộ quan hệ rất tốt.” Chu Nại Huyễn lập tức sai người đưa lên một ít trà bánh.
“Chúng ta chỉ là bằng mặt không bằng lòng.” Cố Ngôn Chi nói xong liếc mắt ra ngoài cửa một cái, đó là nam tử hôi y ngày đó, tấm mặt nạ da người ở trên mặt hắn có vẻ cứng ngắc lại âm u.
Người kia nhìn thấy Cố Ngôn Chi thì xoay người rời đi.
“Ngươi làm sao lại biết không phải ta giết hắn?” Chu Nại Huyễn nhìn Cố Ngôn Chi đang ăn, không nhịn được hỏi ra.
Làm sao y biết, rất đơn giản. Trước kia Cố Ngôn Chi vẫn cho là đám Cẩm Y vệ kia đều nghe theo lệnh của Chu Nại Huyễn, rất nhiều chuyện đều nhắm thẳng vào một hướng. Nhưng nếu đúng là Chu Nại Huyễn, không cần thiết giết một người rồi phóng hỏa thiêu điếm, hơn nữa lại còn trên địa bàn của hắn.
Cho nên rất có thể, cái gọi là Cẩm Y vệ, Lục Phiến Môn, người sau lưng cũng không chỉ có một. Mà sau lưng còn có một người khác, dùng một loại mục đích mượn tay y diệt trừ dị đoan. Có năng lực lớn để sai xử Cẩm Y vệ lại không bị người phát hiện, tùy ý nghĩ qua cũng biết là ai.
Chu Nại Huyễn lại có thêm năng lực, cũng không thể khống chế toàn bộ triều đình ở trên tay mình, cái này chính là nguyên nhân cho tới giờ hắn chỉ thủ thế chờ đợi nhưng không ra tay thật sự.
“Ta tự nhận không phải người ngu ngốc, là ai vô tội vừa nhìn sẽ biết. Huống chi người kia căn bản không có ý giá họa cho ngươi. Dù sao đệ nhất danh bộ chết ở trên địa bàn của ngươi, hắn vẫn có lý do gây phiền phức cho ngươi.”
“Nói như vậy, ta vẫn rất thích ngươi.”
Cố Ngôn Chi ăn xong trên tay rồi nói: “Nói vậy cho ta rất đồng tình cho ngươi, ngươi xem đường đường là một Vương gia, làm sao lại phải ăn như vậy, ngay cả trà bánh ngon cũng không có.”
“…”
Buổi tối Cố Ngôn Chi ở lại Đại Định Vương Phủ. Chu Nại Huyễn tiếp đãi y quả thật không tệ, lấy tân chi lễ tiếp đón, ăn mặc chi phí thật không khác gì Vương gia.
Cố Ngôn Chi ăn uống no đủ, cười ha ha hai tiếng, rồi một mình trở về phòng ngủ.
Mới vừa nằm xuống một canh giờ, y lại đột nhiên từ trên giường nhảy lên, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
“! ! !” Cái đệt, Vương gia gia sao lại gieo hạt Tiên Nhân Chưởng* ở cửa sổ? Đau chết lão tử!
*Cây xương rồng :v
Nhổ mấy cái gai đam vào chân ra, Cố Ngôn Chi mới chậm rãi chạy ra ngoài.
Dưới ánh trăng có một người áo xám đứng thẳng không nhúc nhích.
Cố Ngôn Chi mới vừa tới gần, người kia đã cảnh giác quay đầu lại. Một tấm da mặt cứng ngắc khiến lòng người sợ hãi.
Cố Ngôn Chi cười cười nói: “Đại ca, đừng dùng vẻ mặt như thế nhìn ta, chúng ta đều là người một nhà cả.”
“Ai cùng ngươi là người một nhà.” Thanh âm của đối phương bình thản không gợn sóng, thật giống như từ trong địa ngục đi ra.
Cố Ngôn Chi giả vờ kinh ngạc nói: “Đệ đệ ngươi với ta tương hảo, ta cũng coi như là đệ phu* ngươi.”
*em chồng :v
Thấy đối phương một điểm phản ứng cũng không có, Cố Ngôn Chi không thể làm gì khác hơn là nhả ra một câu: “Được rồi, ngươi gọi ta là em dâu ta cũng không ý kiến.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Tiếng người áo xám vẫn không có bất kỳ gợn sóng nào.
“Ai~ trên người ngươi có mùi rất quen thuộc, ngươi chính là người giết Tham Tiểu Hoa đúng không? Hắc y nhân đeo mặt nạ ở Côn Luân điện.” Cố Ngôn Chi hơi nhếch miệng, xem phản ứng của đối phương y coi như đã biết rõ.
Người áo xám cũng không có phản ứng gì, nhưng nếu là người bình thường bị người vu oan giết người, nhất định đầu tiên sẽ làm sáng tỏ không phải là mình làm, nhưng đối phương chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Cho nên ngươi cũng hẳn phải biết ta cùng đệ đệ thân ái của ngươi là quan hệ gì chứ? Một cái ý kiến ngươi cũng không có?”
“Ta tại sao phải có ý kiến?”
“Cho nên ngươi ngầm thừa nhận quan hệ giữa ta cùng đệ đệ ngươi?” Cố Ngôn Chi không ngừng cố gắng.
“Một người chết rồi, nói cái gì cũng vô dụng.” Người áo xám vẫn là vẻ mặt cứng nhắc ngẩng đầu nhìn trời.
“Ai, kỳ thật, ngươi cũng không tin hắn chết rồi chứ? Tên khốn kia làm sao dám chết?”
Lần này người áo xám không hề trả lời y, chỉ xoay người dùng khí công bỏ chạy.
“…” Cố Ngôn Chi bày tỏ, thật lâu rồi y không dùng khinh công, cho nên mới không đuổi kịp.
Quay đầu lại nhìn thấy cách đó không xa có một bóng đen bay qua.
“…” Xin ngươi không cần phải làm rõ ràng thế được không? Rõ ràng là muốn để ta phát hiện sau đó tăng cao cảnh giác, cũng quá giấu đầu hở đuôi rồi đi?
Cố Ngôn Chi bất đắc dĩ quyết định lần này không bò cửa sổ nữa, đi cửa chính vẫn là tốt hơn.
Mới vừa vào cửa, lại cảm giác được trong phòng còn có người, y chậm rãi đi tới phía giường, lại bị người bất ngờ kéo xuống, dùng sức ngăn chặn môi.
Cỗ mùi quen ở trong cổ họng lan ra, Cố Ngôn Chi thả lỏng thân thể, chân cũng không tự chủ được ngăn chặn đối phương.
Một nụ hôn này giống như đánh trận, ngươi tới ta đi không ai chịu thua, mãi đến tận khi Cố Ngôn Chi thua trận mới kết thúc.
“Võ công của ta biến mất.” Y thở hổn hển một hơi rồi hỏi: “Có phải đã theo linh hồn của ngươi trở lại trong thân thể ngươi?”
Trần Khiêm Quân thấp giọng cười nói: “Ta đang còn sợ sau khi ngươi tỉnh lại sẽ không quen biết ta a.”
“Ta vừa nãy cũng cảm giác được nội lực hùng hậu bên trong cơ thể ngươi, khẳng định là ngươi trộm đi nội lực của ta!” Cố Ngôn Chi nói: “Có điều không sao hết, ngược lại ta chính là ngươi, không còn có thể luyện nữa.”
“Sao lại luyện không được?”
“Vậy ta sẽ hút dương khí của ngươi.”
“Vậy giờ ta để ngươi hút dương khí của ta có được không?”
“…” Cố Ngôn Chi có chút bất an mở miệng: “Trần Khiêm Quân?”
“Hả?”
“Đúng là ngươi sao?”
“Không phải ta thì là ai?”
“Sao lão tử cảm thấy ngươi khác hơn trước đây rất nhiều cơ chứ?”
“Bị ngươi truyền nhiễm.”
“…” Quên đi, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cuối cùng cũng có thể ăn người trước mặt này rồi!
Sau đó Cố Ngôn Chi vươn mình, kéo Trần Khiêm Quân xuống dưới thân, dùng sức hôn lên. Vừa nãy nghe nói Trần Khiêm Quân có thể đã gặp chuyện, thật sự y đã sợ hết hồn, trái tim không ngừng đập mạnh.
Khi y nhìn thấy mấy bộ thi thể kia mới rốt cục yên lòng, không có ai là Trần Khiêm Quân, thật là may mắn.
Cố Ngôn Chi dùng sức hôn con mắt, mũi, môi Trần Khiêm Quân. Đều là những hình ảnh trong ký ức của y, dáng vẻ từng xuất hiện trên mặt của y.
Y quen thuộc thân thể này từng tấc một, biết rõ mỗi một chỗ mẫn cảm trên thân thể này.
“Ngươi biết không? Trong lúc ngươi không nhìn thấy, ta thường thường sờ sờ thân thể của ngươi, tưởng tượng sẽ có một ngày đưa ngươi đặt ở dưới thân, tàn nhẫn mà XXX ngươi.” Cố Ngôn Chi ở bên tai Trần Khiêm Quân phun ra hơi nóng, giọng nói có sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng.
Vốn còn tính nhẫn nại, Trần Khiêm Quân lại bất ngờ đem chân cuốn một cái, một tay ôm Cố Ngôn Chi, một tay khác dùng sức, đem vị trí hai người đổi ngược lại. Từ trên cao xuống nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Đã như vậy, vậy thì như ngươi mong muốn.”
Nói xong, Trần Khiêm Quân giơ cao hai chân Cố Ngôn Chi lên, đem tiết khố y cởi xuống dưới chân, rồi để người đè lên.
“Ngươi bắt nạt ta không còn nội lực!”
“Không, ta chỉ đang bắt nạt ngươi không bằng ta yêu ngươi.” Nói xong, Trần Khiêm Quân lại đè xuống người y, tàn nhẫn hôn môi y, đem hai tay của y cầm chặt trên đỉnh đầu, một tay khác chậm rãi đi khắp ngực bụng y, nhẹ nhàng làm nổi lên một ngọn lửa rồi không tiếp tục để ý, cứ như vậy nhiều lần.
Cố Ngôn Chi hơi vặn vẹo thân thể, cảm thấy mỗi một chỗ ngón tay Trần Khiêm Quân đều mang theo một ngọn lửa, làm nhiệt độ trong người y không ngừng tăng cao.
Ngón tay Trần Khiêm Quân ở trên thù du của y xoay một vòng, lại không chịu đụng tới nó, phân thân sưng lên nóng bỏng đã đặt ở cửa động không ngừng đảo quanh, lại kìm nén không tiến vào nơi đó.
“Nhanh lên một chút, muốn làm nhanh lên một chút.” Cố Ngôn Chi có chút không kiên nhẫn mở miệng.
“Hả? Nhanh cái gì?” Trần Khiêm Quân có hơi xấu xa hỏi, một bên hỏi, một bên liếm nhẹ vào cái cổ mẫn cảm của y, một đường trượt tới trước ngực, lại nhẹ nhàng cắn vào điểm đỏ, dùng đầu răng ma sát nhiều lần, hút vào rồi lại thả ra.
Từng trận ngứa ngáy từ bên tai tràn ngập đại não Cố Ngôn Chi, làm y không khỏi mở miệng rên rỉ, cuối cùng làm y không kiên nhẫn nổi mở miệng nói: “Là nam nhân thì hãy đi vào, đừng lề mề!”
Trần Khiêm Quân lúc này mới nở nụ cười: “Như ngươi mong muốn.”