Hứa Nhạc cũng bình thản nhìn hắn nói:
- Lý Nguyên Soái đánh chết Hoàng đế Đế Quốc, Quân đội Đế Quốc liền lập tức triệt thoái. Tổng Thống Liên Bang chết đi, còn có Phó Tổng Thống, còn có Phó Chủ Tịch Nghị Viện, nhưng mà bên Đế Quốc cũng không có Phó Hoàng Đế... Cái mà chúng ta sẽ đối mặt, chính là Đế Quốc, chứ không phải là Sư Đoàn Thiết Giáp 7.
Đây chỉ là một cách nói gần như là cả vú lấp miệng em, đại khái cũng không thể nào giải quyết được vấn đề mà Đỗ Thiếu Khanh đặt ra. Cặp lông mày sắc như song kiếm của Đỗ Thiếu Khanh thoáng run lên, trầm mặc không nói gì cả, hai bàn tay chắp lại ở sau lưng thoáng nắm lại thật chặt.
Hứa Nhạc trầm mặc đứng đối diện với Đỗ Thiếu Khanh, nhìn thấy những quang mang phức tạp hiện lên trên cặp mắt lạnh lùng kiên nghị của đối phương, trong lòng im lặng suy nghĩ, với địa vị cao cao tại thượng của người này trong lòng đám quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, đã được mọi người ủng hộ, tôn kính đến mức cuồng nhiệt, nếu như ông thật sự chết đi, như vậy chỉ sợ là Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cũng sẽ lập tức tan rã.
Tựa hồ như đoán được Hứa Nhạc đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh cũng phóng về phía xa xa, đạm mạc nói:
- Nếu như là do ta tự mình chỉ huy các đơn vị bộ đội thao diễn quân sự... Cậu cho rằng mình có thể điều khiển con robot MX kia đánh giết tới trước mặt ta sao?
Những lời nói này nghe qua vô cùng bình tĩnh, nhưng bên trong lại ẩn chứa một sự tin tưởng vô cùng, cùng với một uy áp cực kỳ cường thế, khiến cho người ta có một cảm giác không thể có bất cứ một sự nghi ngờ nào đối với điều này. Thậm chí là ngay cả Hứa Nhạc trong lòng cũng cảm thấy như thế. Hắn khẽ mím chặt môi một chút, lặp lại câu nói đã từng nói qua khi nãy:
- Hiện tại không thể, nhưng không có nghĩa là trong tương lai cũng không thể.
- Cậu không phải Lý Nguyên Soái. Cậu thắng được Lý Cuồng Nhân một lần, phá được Cận Vệ Doanh một lần, nhưng không đại biểu rằng trong vũ trụ này chuyện gì cậu cũng có thể làm được.
Đỗ Thiếu Khanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, cũng không hề cố ý che dấu đi cảm xúc chán ghét trong lòng của mình.
Trải qua hai ngày thao diễn quân sự, Hứa Nhạc kỳ thật cũng dần dần nắm được được nguyên nhân phức tạp vì sao vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng này lại nhìn mình cảm thấy không thuận mắt. Cái cảm giác địch ý cực kỳ áp bách cao cao tại thượng này, chính là vì chuyện của Phác Chí Hạo mà đến, còn về hai gã quân nhân sĩ quan bị hắn đánh trọng thương kia, thì lại chính vì sự coi trọng của vị Phí Thành Lý Gia mà đến, phần lớn sự lạnh lùng khinh miệt còn lại thì lại là do cái tương lai của hắn trong Quân đội Liên Bang khiến cho Đỗ Thiếu Khanh cảm thấy không thể nắm bắt được mà đến.
Kỳ thật xét theo một góc độ nào đó mà nói, thì ngay cả Hứa Nhạc cũng phải thật lòng thừa nhận phong cách lãnh đạo Quân đội của vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 của ông ta mới chính là phong cách chính thống nhất. Hứa Nhạc cũng chỉ là do có duyên nên có thể đi theo bước chân của hai anh em vĩ đại nhà họ Lý kia mà thôi, đó chính là con đường đi mà khó ai có thể lặp lại, cũng là con đường đi vĩnh viễn không thể nào mở rộng ra được - Đó là con đường không phải tầm thường. Mà bản thân hắn bây giờ quả thật cũng không có khả năng bước chân lên một con đường tầm thường nữa rồi.
Phong Dư đại thúc đã từng vô cùng tán thưởng Hứa Nhạc có một loại năng lực có thể nhìn thấu được lòng người. Loại năng lực này thậm chí còn hữu ích hơn cả thiên phú về năng lực sửa chữa máy móc của hắn nữa. Sở dĩ hắn có được loại năng lực này, đại khái chính là bởi vì Hứa Nhạc có thể dùng lối suy nghĩ với tốc độ cực cao mà xoay chuyển ý nghĩ, thế nhưng vẫn như cũ có thể duy trì một trái tim tuyệt đối bình tĩnh, cho nên ánh mắt mới có lực xuyên thấu lòng người cực mạnh.
Ở chung với nhau mấy năm, hắn vẫn như cũ có thể cảm nhận được một chút bi thương nhàn nhạt ẩn sâu chặt trong nội tâm của đại thúc. Chỉ mới lần đầu tiên gặp gỡ, hắn liền nắm bắt được những tâm tình ẩn giấu vô cùng sâu đậm trong lòng của Thi Thanh Hải, Thai Chi Nguyên. Quen biết lãnh khốc, tương giao hoang đường, thế nhưng hắn lại có thể bình thản cùng với Trâu Úc đi xong một đoạn đường quan trọng nhất trong cuộc đời của cô ta... Hắn có thể cùng với ba người này trở thành bằng hữu thân thiết tâm đầu ý hợp, chính là bởi vì hắn có thể nhìn ra được những ý niệm chân thật nhất ở sâu trong đầu của đối phương.
Nếu như nói là nhìn nhầm người, đại khái cũng chỉ có một mình gã thư ký ôn nhuận Bạch Ngọc Lan mà thôi. Có được ánh mắt lợi hại như thế này, Hứa Nhạc có khả năng nhìn thấu qua bề ngoài lạnh lùng như hàn băng ngàn năm của Đỗ Thiếu Khanh, biết được đến tột cùng trong đầu ông ta đang suy nghĩ cái gì, cũng không phải là một việc quá mức khó khăn.
- Sư Đoàn Trưởng ngài muốn trở thành một vị Lý Thất Phu thứ hai, một vị Quân Thần Liên Bang thứ hai...
Hứa Nhạc thoáng nheo chặt cặp mắt, nhìn về phía ánh hoàng hôn nơi đường chân trời, bình thản nói:
- Nhưng mà tôi thì không. Tôi biết rõ ràng chính mình chỉ là một khối vật liệu thô chắc, không có khả năng uốn nắn lại, cũng rất khó khăn có thể lắp ráp vào trong cỗ máy móc Quân đội khổng lồ này, càng không có bất cứ năng lực có thể phát triển nào... Cho nên trong lòng tôi quả thật không hề nghĩ đến chuyện muốn làm một Quân Thần Lý Thất Phu thứ hai. Tôi chỉ muốn là một Hứa Nhạc mà thôi.
Đỗ Thiếu Khanh trầm mặc một lúc, hôm qua sau khi vì phẫn nộ mà bật cười, ông ta đã khôi phục lại khuôn mặt lạnh lùng lãnh khốc như băng vốn có. Nghe được câu nói của Hứa Nhạc, cũng không biết rõ trong lòng ông ta có phát sinh bất cứ cảm giác xúc động nào không, nhưng ít ra ở ngoài khuôn mặt, ông ta vẫn như cũ đóng vai một vị Sư Đoàn Trưởng thiết huyết vô tình, lãnh khốc vô song.
- Lúc ta còn học tập tại Học Viện Quân Sự I, Lý Tại Đạo chính là Giảng viên của Khoa Chỉ Huy chúng ta. Hiện tại hắn đã trở thành Phó Viện Trưởng của Học Viện Quân Sự I.
Đỗ Thiếu Khanh trầm giọng nói:
- Trên tinh cầu vũ trụ lại xuất hiện một đại nhân vật... Hy vọng cậu sẽ không khiến cho ta phải thất vọng... Hẹn gặp tại Tây Lâm.
Nói xong những lời này, vị đại nhân vật đại biểu cho phe phái thanh niên cấp tiến của Quân đội Liên Bang, nghiêm trang mà lãnh khốc đi thẳng vào trong, chỉ để lại cho Hứa Nhạc một bóng dáng lạnh lùng đến mức phát run cả người.
Lý Tại Đạo chính là con trai của vị lão nhân gia kia tại Phí Thành, là cha của Lý Cuồng Nhân. Đỗ Thiếu Khanh vì cái gì lúc này đột nhiên nói ra những lời này, chẳng lẽ bởi vì ông ta cảm khái trong Quân đội Liên Bang đột nhiên xuất hiện ra một kẻ ngoại lai như Hứa Nhạc sao?
Nhìn theo bóng dáng vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh, dưới sự vây quanh của đám quân nhân sĩ quan Sư Đoàn Thiết Giáp 7 rời khỏi khu nhà xưởng tập trung quân sự của khu căn cứ huấn luyện, trong lòng Hứa Nhạc nổi lên một tia cảm xúc vô cùng phức tạp. Điều khiến cho hắn vô cùng cảnh giác chính là, ngữ khí nói chuyện của Đỗ Thiếu Khanh trong cuộc trao đổi cuối cùng với hắn, đúng là vô cùng bình thản, thản nhiên, đem tất cả những cỗ lãnh liệt cùng với sát ý tất cả giấu biệt đi không lộ ra chút gì...
Chương 039: Tinh cầu ở trên (2)
Trên đời này có một loại người nào đó có được khí chất đặc thù trời sinh, bao che khuyết điểm sẽ bị nhìn nhầm thành khoái ý ân cừu, lãnh khốc hiếu sát lại bị người ta nhìn thành thiết huyết vô song. Hắn cho dù là một khối khoáng thạch đen đủi đứng sừng sững trong một khối đá bên đường, vẫn như cũ bị người ta nhìn vào trong mắt biến thành một viên kim cương ẩn sâu trong đá, mặc dù hơi thở phát ra đầy chướng vụ khí độc mãnh liệt, thế nhưng vẫn như cũ giống như là hơi thở lãnh khốc như băng... làm cho người khác cảm thụ được một chút cái gì gọi là phong phạm độc lập đặc thù bất di bất dịch. Thế nhưng đi lại trong thế giới phồn hoa đô hội, giữa đám đông ngàn vạn lần, ngươi chỉ cần nhấc lên một thanh đao sắc bén, liền có thể thấy được sự tồn tại của loại người đó.
Đỗ Thiếu Khanh không hề nghi ngờ chính là loại người như thế này. Ông ta bình tĩnh rời khỏi căn nhà xưởng tập trung, tư thế quân đội vẫn như cũ vô cùng tiêu chuẩn, chính xác. Bộ quân trang phằng phiu thằng tắp kia, vẫn như cũ thong dong, tự tin, tao nhà, lộ ra một cỗ khí tức huyết tinh lãnh liệt.
Tuy rằng ngày hôm nay Sư Đoàn Thiết Giáp 7 thắng lợi có vẻ có chút chật vật, thế nhưng ánh mắt của đám quân nhân sĩ quan nhìn theo bóng dáng rời đi của ông ta, vẫn như cũ không dám thể hiện chút khinh thị nào đối với vị Sư Đoàn Trưởng này. Trong lòng mỗi người đều thầm suy nghĩ, nếu như hai tràng thao diễn quân sự vừa rồi do đích thân vị Sư Đoàn Trưởng lãnh liệt này tự mình chỉ huy, như vậy sẽ có kết quả như thế nào cơ chứ?
Hứa Nhạc nheo mắt nhìn theo đám quân nhân sĩ quan đang rời đi, ánh mắt từ phía bóng dáng của Đỗ Thiếu Khanh chuyển sang phía Tây Môn Cẩn, mái tóc khô xơ xác, đang trầm mặc đi theo phía sau, lại có cảm giác chẳng khác nào thân hình của Đỗ Thiếu Khanh đi phía trước hắn, cặp mày không kềm được bắt đầu nhăn lại. Một nhân vật nguy hiểm như vậy, lúc đầu nổi lên sát niệm mãnh liệt đối với mình, sau đó lại biến thành một mực trầm mặc lãnh lệ, chỉ sợ lại càng nguy hiểm hơn trước rất nhiều.
oOo
Ngày hôm sau căn cứ huấn luyện lại triệu tập các tướng lãnh cao cấp của Quân đội Liên Bang, tiến hành một cuộc hội nghị nghiên cứu và thảo luận về cuộc thao diễn quân sự lâm thời hôm trước. Ngay sau khi cuộc hội nghị chấm dứt, Đỗ Thiếu Khanh lập tức ngay cả tiệc liên hoan sau hội nghị cũng không có tham gia, liền trực tiếp đáp phi thuyền trở về Căn cứ Cựu Nguyệt, sau đó chuyển sang đại chiến hạm vũ trụ lên đường phản hồi Tinh cầu S3.
Quân đội Liên Bang sớm cũng đã quen với phong cách hành sự của vị Sư Đoàn Trưởng này, cũng sẽ không có ai suy bụng ta ra bụng người, cho rằng ông ta bởi vì cuộc thao diễn quân sự lần này không đạt kết quả như mong muốn mà trong lòng sinh sự hờn giận oán trách.
oOo
Trong màn đêm vũ trụ u lam lạnh lẽo, một phi thuyền chiến hạm vũ trụ tràn ngập vẻ mỹ cảm kim chúc máy móc lãnh lệ, nhìn qua cực kỳ thong thả, kỳ thật thì vô cùng nhanh chóng tiến về phía trước.
Bên trong khoang hành khách xa hoa trên chiếc phi thuyền, thị vệ quan Tây Môn Cẩn nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, lập tức cung kính đưa cho Đỗ Thiếu Khanh đang ngồi trước mặt hắn. Đỗ Thiếu Khanh khẽ rùng mình một cái, đón lấy cái điện thoại sau đó lập tức đứng thẳng lên, trầm giọng nói mấy câu gì đó, thái độ vô cùng nghiêm túc cẩn thận.
Lúc này trong khoang thuyền cũng chỉ có hai người Đỗ Thiếu Khanh cùng với Tây Môn Cẩn, tự nhiên cũng sẽ không ai nhìn thấy được một màn này, nếu không nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, thắc mắc không biết bên kia đầu dây điện thoại đến tột cùng là ai, lại có thể khiến cho vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng từ trước đến nay luôn luôn lạnh lùng lãnh khốc, lại cách xa đến mấy vạn km, còn phải đứng nghiêm kính cẩn như vậy.
Sau khi buông điện thoại xuống, Đỗ Thiếu Khanh có chút trầm mặc ngồi xuống ghế của mình, chậm rãi tháo xuống cặp kính râm quen thuộc, trong đôi mắt sâu hun hút như hai cái hố toát ra một tia oán giận cùng với âm trầm mơ hồ.
Tâm tình khó chịu này của ông ta cũng không hề quan hệ gì với cuộc điện thoại vừa rồi. Trên thực tế ngay từ trước đây rất lâu rồi, ông ta đã vô cùng tôn kính, thậm chí có thể nói là tin phục đối phương không điều kiện. Cũng chính là bởi vì trước khi đến đây đối phương đã thành khẩn nhờ ông ta giúp đỡ, cho nên Đỗ Thiếu Khanh mới một mực ở trong căn cứ huấn luyện thể hiện ra sự tức giận cùng với áp lực mạnh mẽ đối với Hứa Nhạc.
Nghĩ đến gã thanh niên trẻ tuổi có đôi mắt hí cùng với tính tình ngoan lỳ kia, nghĩ đến những lời nói xem thường cùng với thách thức mà đối phương đã nhẹ giọng nói với mình lúc trước, sắc mặt Đỗ Thiếu Khanh trở nên tối tăm âm trầm mãnh liệt, trong lòng thầm nghĩ:
- Một quân nhân chuyên nghiệp, trên chiến trường tuyệt đối sẽ không nổ súng sau lưng đồng đội của mình, nhưng mà nếu trong tương lai ngươi vi phạm quân kỷ... Hứa Nhạc, lúc đó đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Tây Môn Cẩn ngồi một bên vẫn luôn trầm mặc không nói gì, cái mũ quân đội kéo xuống thật thấp, đem toàn bộ khuôn mặt của hắn che khuất phía dưới vành mũ.
Cặp kính râm trong tay của Đỗ Thiếu Khanh lúc này cũng đã bị bóp nát, lộ ra một ít con chip vi mạch nhỏ vô cùng tinh vi. Trong cuộc thao diễn quân sự lần này, hắn ta cũng không có tiến hành âm thầm chỉ huy từ xa, đó chính là sự kiêu ngạo không cho phép hắn làm vậy. Nhưng mà sự kiêu ngạo của hắn, lại bị một gã tiểu nhân vật khiêu chiến, thật sự khiến cho hắn khó có thể tiêu hóa nổi cơn giận này.
Trong lòng Đỗ Thiếu Khanh âm thầm tự nói với mình: hành trình của mình chính là đại vũ trụ bao la...
Trong phút chốc, tâm tình của hắn trở nên vô cùng bình yên, tĩnh lặng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cảnh tượng vũ trụ hùng vĩ bao la bên ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu không nói lời nào.
oOo
Cũng đồng thời trong lúc này, Hứa Nhạc đang ngồi trên bậc tam cấp của sân thể dục trong khu căn cứ huấn luyện. Trong tay hắn đang cầm theo một bình rượu mạnh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao trên cao.
Hắn nheo mắt lại, nhìn thấy những vì sao tồn tại muôn đời trên bầu trời không ngừng nhấp nháy, đột nhiên nhớ tới câu nói được khắc trên cái vòng tay kim loại đeo trên cổ tay trái mình, lại nghĩ đến một số chuyện tình phức tạp...
Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cùng với Đỗ Thiếu Khanh vẫn như trước là bất bại, thế nhưng bản thân mình lại đại phóng quang mang. Quân đội Liên Bang ngoại trừ chuyện muốn gia tăng thêm địa vị của con robot MX trong lòng các tướng lĩnh quân đội, tổ chức ra hai cuộc thao diễn quân sự lần này, có phải là còn có các thâm ý khác nữa hay không?
Trong ánh chiều hoàng hôn ngày hôm đó, trong cuộc nói chuyện giữa Hứa Nhạc và Đỗ Thiếu Khanh, cũng không có nhiều tình huống chọi nhau gay gắt. Nhưng mà Hứa Nhạc cũng không phải là một đứa bé khờ dại, cũng sẽ mơ tưởng đến chuyện sát tâm trong lòng người này sẽ có thế như vậy mà mất đi. Ngược lại càng khiến cho hắn càng thêm kinh hãi cùng với đề phòng nhiều hơn. Có một kẻ đại nhân vật có năng lực, có quyền lực thời khắc nào cũng luôn giương mắt nhìn sau lưng mình như thế, loại nguy hiểm này so với những làn mưa tên lửa đạn lúc trước trong tòa nhà Cơ Kim Hội trên tinh cầu S2 còn khiến cho người khác khiếp sợ hơn rất nhiều.