Gian Khách

Quyển 2 - Chương 191: Một chiêu, tuyệt trần (E)




Hứa Nhạc đột nhiên nghĩ tới chuyện mình muốn dẫn dụ cho đối phương tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần, không biết có thể khả thi hay không, hơi thở của hắn thoáng có chút ngưng lại. Sau khi trầm mặc một lúc sau, hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa, mở miệng nói:

- Cố gắng lên đi. Kỳ thật tuổi của tôi cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu cả, cũng không muốn làm thúc thúc của cậu chút nào...

Nói xong câu nói tràn ngập ý tứ trào phúng này, Hứa Nhạc thoáng hít một hơi thật sâu, sau đó mở ra một cái nút an toàn bên cạnh cần điều khiển, nhẹ nhàng ấn nút khởi động...

Nghe được thanh âm chấn động vang lên trong micro, ngũ quan ngây thơ của Lý Cuồng Nhân chợt hiện lên một tia âm trầm. Thanh âm nói chuyện của Hứa Nhạc nghe qua cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng chính sự bình tĩnh như thế này, khiến cho Lý Cuồng Nhân cảm thấy một tia nhục nhã trong đó. Muốn hạ bảng hiệu của Phí Thành Lý Gia? Muốn làm nhục ta? Không ngờ lại tự mình chạy đi tham gia trận robot đối chiến? Sự lựa chọn của Hứa Nhạc khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ, thế nhưng cũng cảm thấy một sự khiêu khích mãnh liệt. Ngũ quan ngây thơ kia dần dần bình tĩnh lại, một tia sát ý lãnh liệt cũng giống như một đốm lửa, bắt đầu bốc lên đến tận đỉnh đầu của hắn. Ngón tay thô chắc của hắn, bắt đầu ấn mạnh lên trên màn hình điều khiển của con robot Tử Hải khổng lồ...

Tín hiệu liên lạc mã hóa tầm gần của hai con robot cũng không có bị vệ tinh cùng với mạng lưới thu thập tín hiệu thu nhận được. Bất luận là những người đang quan chiến tại căn cứ lắp ráp Cựu Nguyệt, hay là những người trong phòng chỉ huy ở vùng ngoại thành tinh cầu S1, cũng không hề có người thứ ba nào có thể nghe được cuộc đối thoại của Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân.

Mọi người lúc này chỉ nhìn thấy trên màn hình lớn trên tường, hình ảnh con robot Tử Hải cùng với con robot Tiểu Bạch Hoa đang đứng trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, đứng tại khu vực tranh tối tranh sáng, đối diện lẫn nhau, ánh mắt không chớp lất một cái. Bọn họ cũng không biết hai con robot thế hệ mới này, hoặc chính xác là hai gã phi công vĩ đại trong hai con robot kia, ngay một khoảnh khắc sau đó sẽ mang đến cho bọn họ những kinh hỉ đến thế nào.

Nhưng mà trong lúc này, mọi người đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Con robot Tử Hải sau khi đuổi lên tới định núi, cũng không có giống như lúc trước, lập tức triển khai công kích điên cuồng hoang dã như bão táp mưa sa, mà con robot Tiểu Bạch Hoa cũng không có như trước đây, chật vật mà tinh diệu tránh thoát trong những giây cuối cùng... Hai con robot cao đến hơn bảy thước kia, chỉ là trầm mặc đứng ở trên đỉnh núi, giống như hai pho tượng thần linh khổng lồ đang đứng từ trên cao quan sát nhân gian bên dưới vậy.

- Bọn họ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ là tiêu hao hết năng lượng rồi à?

Một vị đại nhân vật viên chức Chính phủ ngồi trong phòng chỉ huy đột nhiên cau mày, quay đầu xuống phía các Nhân viên Kỹ thuật bên dưới mà hỏi.

Đám đại lão Quân đội ngồi bên cạnh cũng không hề để ý đến câu hỏi của gã quan chức Chính phủ này, bởi vì hơn ai hết, bọn họ đều hiểu rất rõ ràng, hệ thống năng lượng tự bổ sung của con robot đủ để cung cấp cho con robot thế hệ mới này có thể duy trì trạng thái chiến đấu liên tục nhiều giờ liền. Chỉ là bọn họ cũng không có tâm tình và thời gian đi châm chọc gã quan chức này. Bởi vì nhìn vào hai con robot trầm mặc giằng co trên màn hình kia, những vị đại lão Quân đội này cũng không hiểu rõ ràng cho lắm, bọn họ đến tột cùng là đang muốn làm cái gì. Dựa theo phong cách tác chiến của Quân Thần lão nhân gia năm đó, tên tiểu tử Lý Cuồng Nhân chắc hẳn cũng không thể nào ngu xuẩn đến mức chú ý phong độ trong thực chiến chứ?

Chỉ riêng có mỗi vị Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ, từ đầu đến giờ vẫn ngồi im lặng trên bục quan chiến kia, đột nhiên thoáng chồm người về phía trước một chút, sau đó lại ngồi thẳng người lại. Ông ta thoáng híp mắt lại một chút, nhìn lên hình ảnh hai con robot đang đứng trầm mặc trên màn hình kia, mơ hồ đoán được sắp tới sẽ phát sinh ra chuyện gì đó. Trong lòng ông ta không hề nảy sinh chút bất an nào, bởi vì ông ta tin tưởng một cách chắc chắn vào tính năng của con robot Tử Hải cùng với thực lực tuyệt đối của Trung Tá Lý Phong. Nhưng vì sao lồng ngực mình lại cảm thấy có chút lành lạnh? Chẳng lẽ mình đã tuổi già sức yếu, có chút không chịu nổi kích thích hay sao?

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Khu vực bên trái của phòng chỉ huy, các chuyên gia của Bộ Công Trình công ty Quả Xác kinh ngạc giương mắt nhìn các số liệu truyền về, trong lòng có chút bất an hỏi.

- Có lẽ hai gã phi công này có chuyện gì muốn nói với nhau, nhịn không được nên lúc này muốn tâm sự?

Thương Thu đón lấy chiếc khăn tay của vị Nhân viên Kỹ thuật bên cạnh đưa cho, xoa xoa hàng lông mi dính đầy mực của mình, thoáng mỉm cười nói. Nhìn thấy một màn này, tâm tình kích động, lo âu nãy giờ của cô ta rốt cuộc cũng thoáng thả lỏng đi một ít. Tuy rằng cô cũng không biết rõ ràng trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ kia phát sinh ra chuyện gì, thế nhưng rất rõ ràng, bất luận là Lý Cuồng Nhân hay là Hứa Nhạc, cũng không muốn tiếp tục chờ đợi nữa rồi.

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Đám người trong phòng chỉ huy lúc này cũng đã bắt đầu nghị luận về tình huống phát sinh trên màn hình, thế nhưng đột ngột lại vang lên một thanh âm đặc biệt vang dội và có chút hấp tấp. Vị chủ nhiệm Khoa Cơ Khí của Học Viện Quân Sự I đang ngồi trên đài quan chiến, lúc này đã đứng bật dậy, chỉ tay thẳng vào hình ảnh hai con robot đứng sững như trời trồng trên màn hình kia, lớn tiếng quát về phía đám Công Trình Sư bên dưới.

Quang cảnh trên đỉnh núi Tạp Kỳ trên màn hình, nhiệt độ bên ngoài mặc dù khá cao, nhưng lại bởi vì tầng ánh sáng phản chiếu lên bề mặt phong hóa của mặt trăng nên trông có vẻ vô cùng vắng lặng.

Con robot Tiểu Bạch Hoa cùng với con robot Tử Hải, cơ hồ là đồng thời phun ra trên người mấy luồng khí trắng cực kỳ nhỏ. Những luồng khí màu trắng ngà này rất nhanh phun ra, giống như là mấy luồng khí phun ra từ chiếc đầu máy xe lửa chạy bằng hơi nước trong các viện bảo tàng, hoặc là giống như mấy cái nồi hơi kiểu cũ trong bếp của mấy bà nội trợ vậy.

Những người nhìn thấy một màn như thế này, mặc dù cũng không nghe được thanh âm truyền đến từ đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, nhưng lại tựa hồ có thể nghe được bên tai vang lên thanh âm xuy xuy nhè nhẹ. Đó là thanh âm của dòng khí phun ra với tốc độ cao.

Những dòng khí màu trắng nhỏ kia sau khi phun ra một lúc thì dừng lại. Hai con robot vẫn như trước đứng im lặng trên đỉnh núi, không một chút cử động gì.

Đột nhiên trong lúc đó, một khối cấu kiện kim loại nặng nề chợt từ trên cánh tay máy của con robot màu trắng rời ra, nện mạnh một cái xuống bề mặt phong hóa của đỉnh núi, làm dâng lên một mảnh bụi mù.

Đám bụi mù cũ chưa lắng xuống, lại có một vật khác rơi tiếp theo, bụi mù lại bốc lên một lần nữa. Đúng vào lúc này, khung máy của con robot Tử Hải đứng cách đó không xa cũng bắt đầu tách rời các cấu kiện của mình ra. Các cấu kiện này cũng bắt đầu rơi xuống mặt đất, chấn cho văng lên những tầng bụi mù mãnh liệt.

Bụi mù bốc lên tràn ngập cả đỉnh núi, dần dần che dấu đi thân ảnh của hai con robot. Một lúc sau lớp bụi mù dần dần lắng xuống, lộ ra hai thân ảnh... Vẫn như trước là hai con robot một màu tím cùng với một màu trắng. Bốn phía xung quanh chân hai con robot, nằm vương vãi vô số các cấu kiện cùng với trang bị có to có nhỏ...

Giống như là loài động vật bò xác lột da, hoặc như là một loại thực vật bắt đầu tiến vào thời kì chín nhất, cũng không muốn gánh vác những sức nặng không cần thiết nữa, bắt đầu tách rời những chi tiết bỏ đi, chỉ còn lại phần quả chín nõn... Những hình tượng so sánh này kỳ thật cũng không quá thích hợp. Hai con robot lúc này, kỳ thật giống như những nhân loại bình thường, đột nhiên từ mùa đông giá rét chuyển thành những ngày hè nóng bức vậy, đem những lớp áo nặng nề nóng bức trên người mình toàn bộ cởi xuống hết...

- Robot số 2, hệ thống vũ khí công kích tầm xa tách rời!

- Hệ thống hỗ trợ cân bằng tách rời!

- Hệ thống bánh xích hợp kim di chuyển tách rời!

- Cánh tay phụ trợ sửa chữa tách rời!

- Hệ thống bảo hộ phần cửa khoang điều khiển tách rời!

...

- Robot số 1, hệ thống vũ khí xác nhận mất hiệu lực tách rời!

- Hệ thống hồng ngoại thu thập tín hiệu hỗ trợ tách rời!

- Hệ thống bánh xích hợp kim di chuyển tách rời!

...

Cùng với hình ảnh từng cấu kiện không ngừng tách rời khỏi hai con robot kia, bên trong căn phòng chỉ huy cũng không ngừng vang lên thanh âm điện tử giải thích từng hành động của hai con robot. Thanh âm điện tử tự động giọng nữ lạnh như băng kia vang lên trong tai của từng người trong căn phòng chỉ huy, cũng khơi dậy vô số khiếp sợ trong lòng bọn họ.

Chỉ là sự khiếp sợ này được mọi người ở đây đè nén vô cùng tốt trong lòng của mình. Bọn họ trầm mặc mà khẩn trương bắt đầu nhìn chăm chú vào tất cả những diễn biến thể hiện ra trên màn hình.

Lúc này bọn họ mới hiểu ra, những dòng khí trắng nhỏ bé giống như những con rắn trắng không ngừng nhảy múa trong không trung trên người hai con robot kia, chính là dùng để tách rời các cấy kiện cùng với các thiết bị liên kết với bộ khung máy của hai con robot. Nhưng mà ngoại trừ những Công Trình Sư cùng với những Nhân viên Kỹ thuật của Bộ Công Trình Quả Xác cùng Viện Khoa Học Liên Bang ra, tất cả những đại nhân vật còn lại đang quan sát trận chiến kia, quả thật cũng không hiểu nổi, vì sao hai con robot trên đỉnh núi kia lúc này lại cùng làm ra những hành động như thế.

- Robot số 1, hệ thống song động cơ toàn bộ khai hỏa. Các hệ thống hỗ trợ khớp nối động lực hợp thành. Cặp cánh động cơ phụ trợ phi hành toàn bộ khai hỏa. Công suất đột phá giới hạn cao nhất. Tiến vào trạng thái 115% công suất toàn diện.

- Robot số 2, hệ thống song động cơ toàn bộ khai hỏa. Các hệ thống hỗ trợ khớp nối động lực hợp thành...

- Chú ý, chú ý... Robot số 1 chính thức tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần!

- Chú ý, chú ý... Robot số 2 chính thức tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần!

Tất cả mọi người trong căn phòng chỉ huy đầu tiên là một mảnh trầm mặc, ngay sau đó lập tức bắt đầu không một tiếng động, trở nên cực kỳ khẩn trương, bận rộn lên. Những Nhân viên Kỹ thuật, Công Trình Sư cùng với các chuyên gia tại ba khu vực kỹ thuật bên dưới bắt đầu không ngừng thu thập, ghi chép lại các số liệu truyền về. Những người đang ngồi trên khu quan chiến, mặc dù cũng không cần phải xử lý các số liệu tình huống gì cả, nhưng dưới sự giải thích của các nhân viên kỹ thuật bên dưới, bọn họ cũng lâm vào khẩn trương trầm mặc.

Cột sáng màu đỏ trên màn hình, biểu hiện trạng thái công suất phát ra của hai con robot, cột mốc không ngừng tăng cao lên nhanh chóng, sớm đã vượt qua cột mốc giới hạn an toàn ban đầu. Các chuyên gia kỹ thuật khẩn trương nhìn chăm chú vào hệ thống bộ phận thuộc phạm vi phụ trách của mình, còn những người ngồi trên đài quan chiến cũng không có bất cứ ai bàn luận gì. Bởi vì tất cả mọi người đều biết sự khủng bố của trạng thái siêu tần, biết khảo nghiệm chân chính của con robot thế hệ mới vào giờ khắc này đã bắt đầu rồi.

Sau khi loại bỏ hết toàn bộ những trang bị công kích tầm xa dư thừa, toàn bộ động lực tổng thể được chuyển dời hết đến các khớp nối cơ động của con robot. Loại bỏ đi sức nặng của hệ thống hỏa lực, mạnh mẽ điều chỉnh lại tư thế của hệ thống điện tử phun lưu khí, cung cấp cho con robot một công suất động lực vượt mức giới hạn bình thường, đó chính là trạng thái chiến đấu siêu tần.

Đây chỉ là trạng thái mong muốn lý thuyết khi thiết kế con robot thế hệ mới. Là trạng thái chiến đấu tuyệt đối, nhưng cũng là trạng thái tồn tại nguy hiểm nhất. Nếu là trên chiến trường thực tế, con robot tác chiến dưới trạng thái siêu tần này, chính là tương đương với việc đi vào chỗ chết mà tìm đường sống. Bởi vì lúc này con robot đã không còn hệ thống duy trì môi trường sinh thái tuần hoàn, cũng như không còn năng lực công kích tầm xa nữa. Dưới tình trạng không có lực lượng bảo bệ mạnh mẽ phía sau, cho dù có đánh bại được địch nhân đối diện, thì con robot này cũng chỉ còn lại một tình trạng bất cứ lúc nào cũng có thể tự nổ tung.

Hai con robot thế hệ mới tham gia vào cuộc đối chiến robot thí nghiệm trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ này, không hẹn mà cũng lúc tách rời những hệ thống cấu kiện bảo mệnh của mình, cơ hồ là cùng lúc đồng thời tiến nhập vào trạng thái tác chiến siêu tần. Đó là đã đem bản thân mình đặt vào tình huống không thể bại, đặt vào tử địa không hề có đường lui nữa rồi.

Đây cũng không phải là kế hoạch sắp đặt trước trong trận robot đối chiến thí nghiệm lần này, hơn nữa còn là một sự phiêu lưu thật lớn. Đến tột cùng là nguyên nhân gì lại có thể thúc đẩy hai gã phi công kia là ra quyết định nguy hiểm đến như vậy? Có lẽ nào là do một khoảng thời gian trầm mặc kỳ dị lúc nãy hay sao?

Trên khán đài quan chiến, Lâm Viễn Hồ chậm rãi đứng lên, nhìn chăm chú vào hình ảnh hai con robot trên màn hình thật lớn trên tường, rất lâu sau vẫn trầm mặc không nói nên lời.

Bên dưới khán đài, trong khu vực của Bộ Công Trình Quả Xác, mọi người ở đó đều đang bận rộn theo sát từng số liệu kỹ thuật do con robot Tiểu Bạch Hoa truyền về, đảm bảo những số liệu cơ động do con robot ở trạng thái siêu tần phát ra luôn luôn nằm trong phạm vi cho phép. Không ai chú ý tới, Thương Thu lúc này đã rời khỏi máy tính xách tay cá nhân của mình.

Cô ta lặng lẽ đi tới phía dưới đài quan chiến, ngay bên dưới cái màn hình lớn trên tường, hai tay nhanh chóng nắm chặt lại, trong lòng lặng yên đếm ngược:

- 175, 174...

o0o

Trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, con robot Tiểu Bạch Hoa đột nhiên run lên một cái. Ngay sau đó nó đã ổn định thân hình lại, rồi ngat tức khắc, cả người đã áp sát xuống bề mặt phong hóa trên bề mặt đỉnh núi, trượt cực nhanh về phía con robot Tử Hải.

Nếu nói lúc trước, tốc độ phi hành cực nhanh của hai con robot dưới sự phụ trợ của cặp cánh phụ, trong tình huống rượt đuổi kia, đã khiến cho tất cả mọi người quan sát trong căn phòng chỉ huy bên dưới chấn động không thôi, như vậy hiện tại tốc độ động tác của hai con robot dưới trạng thái siêu tần, lại còn nhanh đến mức cơ hồ không nhìn thấy rõ nữa.

Bụi mù bốc lên bốn phía do con robot nặng nề nện bước xuống mặt đất, cũng hoàn toàn không theo kịp những động tác giống như một bóng ma của con robot màu trắng kia.

Tốc độ của con robot Tử Hải so với con robot Tiểu Bạch Hoa còn nhanh hơn nhiều, động tác của nó càng chính xác, trực tiếp hơn rất nhiều. Cái chân máy nặng nề giống như là luồng gió linh hoạt vậy, các khớp nối máy móc khẽ mở ra, toàn thân con robot làm ra một động tác vặn vẹo quái dị, khiến cho cánh tay máy móc mang theo một thanh đao răng cưa hợp kim đang đâm tới của con robot màu trắng phải đâm vào không khí. Vai phải của con robot Tử Hải thoáng run lên, ba mũi gai hợp kim sắc bén gắn phía trước nắm đấm cũng hung hăng đâm mạnh vào sườn của con robot màu trắng.

Trên đỉnh núi lúc này mặc dù cũng không có cuồng phong, thế nhưng bụi mù lại bốc lên vô cùng mãnh liệt, che khuất cả ánh nắng mặt trời. Hai con robot thế hệ mới của Liên Bang, lúc này chìm đắm trong lớp bụi mù, giống như hai gã dũng sĩ kiên gan không sợ chết, không hề lùi bước. Hai chân máy móc trơn nhẵn rất nhanh đạp thẳng xuống mặt đất, làm ra hai động tác công kích cùng với xoay người cực kỳ phức tạp.

Chỉ trong thời gian 12 giây đồng hồ ngắn ngủi, liền chẳng biết có bao nhiêu cú đấm hợp kim nặng nề mà mãnh liệt nện lên thân thể cả hai con robot. Toàn bộ động lực cường đại mà hệ thống song động cơ cung cấp, lúc này toàn bộ đều được chuyển hoán hoàn toàn thành tốc độ cùng với lực lượng chiến đấu cận chiến của trạng thái siêu tần. Đó tuyệt đối là lực lượng có tính hủy diệt.

Hơn tám mươi cú đấm hợp kim, mang theo ba mũi gai nhọn sắc bén, ở trên đỉnh núi tạo thành một đạo quang mang màu tím xẹt qua, hung hăng đâm vào thân thể của con robot màu trắng tinh, sau đó rút ra, mang theo vài giọt chất lỏng vương vãi tung tóe, lại móc lủng thêm vài mảnh hộ giáp trên mình con robot Tiểu Bạch Hoa.

Con robot Tử Hải dưới trạng thái siêu tần, càng giống như một cỗ chiến xa vũ trụ, do thiên thần điều khiển, không gì có thể ngăn cản nổi, dũng mãnh khủng bố.

Hứa Nhạc lúc này cũng không còn thời gian mà lau đi vết máu tươi chảy ra trên môi mình nữa. Hắn híp chặt mắt nhìn chằm chằm vào những số liệu thể hiện trên màn hình mũ giáp trên đầu. Hắn tập trung toàn bộ tinh thần của mình trong việc điều động cỗ lực lượng trong cơ thể, khống chế hệ thống cảm ứng ý nghĩ, điều khiển con robot màu trắng làm ra những động tác né tránh mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng ra nổi, né tránh những công kích vô cùng khủng bố của con robot Tử Hải kia. Đồng thời trong lòng hắn cũng lặng yên đếm ngược:

- 169, 168...

Chiến đấu trên đỉnh núi cùng với chiến đấu dưới chân núi, trạng thái chiến đấu toàn diện và trạng thái truy đuổi cũng hoàn toàn bất đồng. Bất luận là con robot Tử Hải hay là Tiểu Bạch Hoa, cũng không có tiếp tục làm ra những động tác cho con robot bay lên không trung nữa, mà là thành thành thật thật điều khiển cho cả hai cái chân máy móc đều bám chặt lên bề mặt phong hóa của mặt trăng, toàn bộ nửa người trên của hai con robot mới chính thức tiến hành chiến đấu.

Ở đây nói thành thành thật thật tự nhiên chính là đã dùng tốc độ chậm đi rất nhiều mới có thể có được cảm giác đó. Trên thực tế thì hai con robot lúc này giống hệt như những gốc cây liễu thụ vững chắc vậy, phần rễ cây bên dưới cắm thật chặt xuống mặt đất, một bước cũng không nhích chân, vô cùng vững chắc trên mặt đất. Thế nhưng nửa phần thân trên của hai con robot, động tác lại giống như những cành liễu tung bay trong gió, mau lẹ, hung hiểm, chính xác đến đáng sợ.

Hình ảnh chiến đấu lúc này cấp cho những người quan chiến bên dưới có một loại cảm giác như là ảo giác vậy. Hai con robot tiến nhập vào trạng thái chiến đấu siêu tần, hai cái chân máy móc của bọn chúng tựa hồ cũng không hề di động vậy, mà toàn bộ chính là lòng bàn chân của hai con robot đang không ngừng di động trên mặt đất.

Con robot Tử Hải trông qua giống như Thiên thần kia, toàn thân hất lên một cái, cái gai nhọn sắc bén chuyên phá kim loại trên nấm đấm của nó cực kỳ nhạy bén đâm lướt qua thân thể bằng hợp kim đã có chút tàn tạ của con robot Tiểu Bạch Hoa. Cái gai nhọn sắc bén dài gần một thước của nó, giống như là một đoàn pháo hoa trong tay của bọn trẻ hay chơi đùa, đâm vào lớp vỏ của con robot màu trắng làm phát ra những tia lửa sáng chói kinh tâm động phách.

Trong sự rung động mãnh liệt đó, trong tràng chiến đấu thầm lặng không một tiếng động, lưỡi đao răng cưa trên cánh tay phải máy móc của con robot màu trắng lặng lẽ không một tiếng động, nương theo cú hạ tay mà cắt ngang qua, cắt ngang cú đâm tới của con robot Tử Hải màu tím, chặn ngang cổ tay của nó, để lại một vệt trầy nhàn nhạt trên đó, nhưng cuối cùng cũng đã có thể ngăn cản được một cú đâm chết chóc của con robot Tử Hải.

Tiếng gầm rú mãnh liệt của hệ thống song động cơ trong môi trường chân không giống như làm phương tiện để tuyên cáo uy lực cường hãn của nó, lại hất cho thân hình con robot chật run rẩy lên một cái. Dưới tác dụng của công suất cường độ cao, con robot Tử Hải chợt rút mạnh chân về, giống như là một luồng cuồng phong, đánh thẳng vào phần bụng dưới của con robot Tiểu Bạch Hoa. Phần đầu vai của nó lại co lại, hung hăng đụng mạnh vào phần bụng giữa, nơi có vị trí của khoang điều khiển robot.

Trong lúc nhất thời, hệ thống hộ giáp giảm xóc của phần bảo hộ khoang điều khiển bị vỡ tung tóe thành từng mảnh nhỏ, bắn nhanh khắp nơi xung quanh. Sự biến dạng nặng nề làm kinh hãi lòng người bắt đầu dần dần xuất hiện trên cửa khoang điều khiển của con robot màu trắng. Con robot Tiểu Bạch Hoa chợt co người lại về phía sau, cúi gập người xuống...

- 147, 146...

Hứa Nhạc cũng không hề để ý tới phần vết máu loang lổ trên ngực mình, trong lòng không ngừng âm thầm đếm ngược.

Dưới tình huống di chuyển với tốc độ cao mà chịu lực mạnh tác động vào, đối với một phi công bình thường mà nói, đã là một đả kích vô cùng trầm trọng rồi. Mà con robot Tiểu Bạch Hoa sau khi tiến nhập vào trạng thái siêu tần, lại ngay chính diện đối mặt với công kích cuồng bạo của con robot Tử Hải kia, cũng không còn giống như trước đây, có thể cung cấp cho hệ thống sinh thái tuần hoàn hoàn chỉnh, cùng với hệ thống giảm xóc toàn diện nữa. Những lực lượng đánh vào mạnh mẽ này, khiến cho thân thể bình thường giống như là thép nguội của hắn, lúc này cũng bắt đầu có cảm giác đau đớn thống khổ. Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh cho bẹp dí vậy.

Đây là ngụm máu tươi thứ mấy hắn đã phun ra? Hứa Nhạc cũng không biết rõ cho lắm. Sắc mặt hắn đã có chút tái nhợt, thế nhưng hắn vẫn chằm chằm nhìn về những số liệu hiển thị trên màn hình mũ giáp trước mặt mình. Hai tay hắn rất nhanh di động. Thanh cần điều khiển đã bị hắn rung động mãnh liệt đến mức gần như là sắp bị bẻ gãy vậy. Mỗi một tấc da thịt trên thân thể hắn cũng trở nên nóng rực lên. Hắn lại tiếp tục truyền nhữnh mệnh lệnh cho hệ thống cảm ứng ý nghĩ trên người mình.

Hắn có thể điều khiển con Tiểu Bạch Hoa chặn được một cú đấm mãnh liệt của con Tử Hải, thế nhưng cũng không có cách nào ngăn chặn được cú va chạm mạnh mẽ giữa hai con robot.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.