Gián Đập Không Chết

Chương 19




Đây là một phòng bệnh dành cho bốn người, bệnh viện cũng không có bởi vì người bị thương là anh hùng bắt tội phạm mà dành cho phòng bệnh đặc biệt một người nằm. Nhưng may mắn là trong phòng chỉ có hai người bệnh —- Cừu Đại Địa cùng Trương Lãng, cho nên nhắm một con mắt mở một con mắt, đây miễn cưỡng cũng có thể được xem là phòng bệnh chuyên dụng dành cho anh hùng.

Trương Lãng ngồi ở bên giường bệnh, đang dùng dao gọt hoa quả gọt vỏ táo. Mặc dù tay chân có chút vụng về, nhưng cũng không đến nỗi gọt sạch hết cả thịt táo.

“A…….., ngoan, Đại Địa há miệng.”

Đem quả táo đã được gọt xong cắt thành từng miếng nhỏ rồi dùng tăm xuyên qua, Trương Lãng đưa miếng táo đến bên miệng Đại Địa.

“Tôi tự ăn được.”

Đại Địa ngồi ở bên giường bệnh đưa tay ra nhận.

“Không cần! Tôi muốn bón cho cậu. A……., ngoan!”

Bất đắc dĩ, há miệng để Trương Lãng đưa miếng táo vào miệng.

“Tôi gọt táo ăn được không?”

“Ừ. Ăn ngon.”

Đại Địa cắn táo vang lên tiếng rôm rốp.

Trương Lãng cười khẽ.

“Đại Địa, cậu có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Sinh nhật cậu.”

“Hắc hắc…….”

Trương Lãng cười ngây ngô.

“Cậu còn nhớ rõ nói hôm nay muốn tặng tôi quà sinh nhật là thứ gì không?”

“Tôi nói muốn đưa cho cậu thứ gì sao? Sao tôi lại không nhớ nhỉ? Tôi nói muốn đưa cho cậu cái gì? Sổ tiết kiệm của tôi?”

“…………”

Trương Lãng xiên một miếng táo cho vào miệng liều mạng nhai giống như đó là bộ phận của người nào đó, lập tức chuyển đề tài.

“Cậu đã xem báo ngày hôm nay chưa?”

“Còn chưa có……..”

“Cậu xem đi.”

Tha tờ báo từ đầu giường lại đây, Trương Lãng mở trang báo ra cho Đại Địa xem.

“……..Người trẻ tuổi dũng cảm đấu với tên hung thủ băm xác mà quang vinh bị thương………A, trời đất! Phỏng vấn lúc nào vậy, sao tôi lại không biết. Tên của chúng ta……..A, cái này phiền phức lớn rồi……..”

Đại Địa trừng mắt nhìn tờ báo hận không thể trừng cho ra một cái lỗ thủng.

“Sao lại có phiền phức chứ? Hẳn là quang vinh mới đúng đi. Chúng ta chính là siêu cấp đại anh hùng đã bắt được cái tên hung thủ băm xác siêu cấp biến thái đó!”

Trương Lãng gập tờ báo lại, không hiểu vì sao Đại Địa lại không vui. Là bởi vì không có chụp ảnh của hai người lên sao? Vậy bảo tòa soạn cho người qua chụp một tấm là được rồi.

“Này………cậu không hiểu đâu. Chờ thêm hai ngày nữa, cậu sẽ biết cái gì là người sợ nổi tiếng như lợn sợ đốt ngải! Tôi phải gọi điện thoại mắng cảnh sát kia, không phải đã nói không cần tiết lộ tên thật của chúng ta sao!”

Đại Địa vô cùng bất mãn, cho rằng là bên trong đồn cảnh sát có người tiết lộ danh tính thực sự của hai người cho tòa soạn.

“Ách……..Đại Địa. Chuyện này không liên quan đến cảnh sát……., này, ha ha, lúc tôi gọi điện thoại đến tạp chí xin phép nghỉ, trưởng tạp chí của chúng tôi anh ta…….., a ha ha, này……….., ha ha, đến, Đại Địa, ăn táo đi.”

Trương Lãng ấp a ấp úng, thấy sắc mặt Đại Địa không tốt, nhanh chóng giơ lên miếng táo đã được xiên gọn gàng trong tay mà xum xoe.

“Con gián chết tiệt! Thì ra là việc tốt cậu làm sao! Cậu sao lại thích làm náo động lên như thế chứ?! Cậu……..”

Đại Địa giận.

“Oa, Đại Địa đừng giận mà. Cậu đã quên hôm nay sinh nhật tôi, tôi là lớn nhất sao? Chẳng lẽ cậu thấy người ta bị nhiều khó khăn gian khổ, trải qua nhiều biển máu phong ba như thế, hôm nay thật vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết có thể sống cùng người yêu dấu sống qua sinh nhật lần thứ hai mươi lăm………, lại định đánh tôi sao?”

Trương Lãng bày ra bộ dạng đáng thương.

“A nha nha nha, thì ra vị anh hùng anh dũng chiến đấu với tội phạm mà vinh quang bị thương đã có người yêu dấu rồi, điều này sẽ khiến cho một đám nữ sinh sùng bái phải khóc chết mất.”

Theo tiếng nói mang đầy vẻ trêu tức đi vào, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

“Ai?………., là cậu! Ai cho cậu vào đây?! Cậu không thấy trên cửa có treo bảng từ chối phỏng vấn hay sao?!”

Trương Lãng đỏ mắt giống như gặp phải kẻ thù vậy.

“A? Phải không?”

Người tới vội vàng quay đầu lại nhìn ra cửa một cái, quay tấm bảng kia lại nhìn, đưa cho Trương Lãng:

“Cậu xem đi, rõ ràng là viết [Thời gian tiếp khách] mà!”

“Là mặt sau!”

Trương Lãng rống giận.

Nhún nhún vai, người tới không thèm để ý mà treo tấm bảng kia về lại chỗ cũ.

“Một khi đã như vậy, tôi cũng không tiện quấy rầy đại anh hùng.”

Nhe răng một cái, quay lại nói với Đại Địa:

“Như vậy đành phiền Cừu Đại Địa Cừu tiên sinh có thể đi ra ngoài một chút được không? Tôi cùng A Hảo là [đặc biệt] đến thăm cậu. Vết thương như thế nào rồi?”

Đại Địa nhìn thấy người đến, nở nụ cười.

“Ha hả, đã lâu không gặp, Triệu tiên sinh. Ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy? Vào ngồi đi, không cần để ý đến A Lãng. Tên nhóc kia chính là rất thiếu lễ phép.”

Nói xong đứng dậy, muốn lấy cho người đến —- Triệu Hiểu Vĩ cái ghế ngồi.

“Không cần, để tự tôi làm. Vết thương trên tay cậu không phải là rất nặng sao?”

Triệu Hiểu Vĩ vội vàng kéo Hác Hảo hãy còn đứng ở ngoài cửa đi vào, xách ghế ngồi trước mặt Đại Địa, bởi vì không có đủ ghế, Hác Hảo đành phải ngồi ghé trên giường bệnh.

“Sao anh lại biết……..”

Đại Địa thấy thật kỳ lạ.

“Đây, chính là nó nói cho tôi biết.”

Triệu Hiểu Vĩ nâng cằm chỉ vào tờ báo đặt ở đầu giường.

“Đại Địa, hiện tại tôi đã sâu sắc cảm nhận được chỗ hại của báo chí mà cậu nói rồi!”

Trương Lãng nhìn thế nào cũng thấy Triệu Hiểu Vĩ không vừa mắt, cẩn thận ngẫm lại, mình cùng Đại Địa rơi vào nông nỗi như hiện giờ, truy nguyên nhân còn không phải do tên nhóc mặt trắng vô liêm sỉ không có lương tâm này làm hại! Nghĩ đến cuộc sống bi thảm của mình suốt một đoạn thời gian trước, Trương Lãng thật hận nha! —- Đều là do tên khốn vô liêm sỉ này, lão tử mới từ trong cuộc sống thái bình no ấm mỗi ngày rơi vào cảnh ngày ngày chịu đói! Hừ hừ hừ! Thù này không báo không phải là quân tử!

“Đến mức phải vào bệnh viện mà, tôi gọi điện thoại đến trường học của cậu hỏi, người trong trường học của cậu vừa nghe nói tôi là bạn của cậu, liền một năm một mười kể hết sạch cho tôi biết. Chậc, thật sự là quá không có trách nhiệm. Nhưng mà, cũng thuận tiện cho tôi lắm.”

Triệu Hiểu Vĩ lắc đầu, đối với việc bảo mật không tin cá nhân của viên chức trong trường học của Đại Địa không đủ mà cảm thấy bất mãn.

“Cậu, không sao chứ?”

Hác Hảo đột nhiên mở miệng chậm rãi hỏi Đại Địa.

“A, đã không còn trở ngại gì rồi, hôm nay đã làm kiểm tra một lần nữa, xác định miệng vết thương đã khép lại rất tốt, ngày mai là có thể xuất viện rồi.”

Đại Địa cười nói với Hác Hảo.

Hác Hảo liếc mắt sang Triệu Hiểu Vĩ một cái, Hiểu Vĩ hiểu ý, nói với Đại Địa.

“Sau khi biết chuyện của các cậu, A Hảo vô cùng lo lắng, hơn nữa cậu lại bị thương tay phải, như vậy cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của các cậu có thể có chút phiền phức. Chuyện lần trước làm phiền Đại Địa, A Hảo vẫn muốn xin lỗi và bày tỏ lòng biết ơn với các cậu, cho nên em ấy muốn nhân cơ hội này, giúp các cậu một chút, ví dụ như chuyện nấu cơm hoặc gì đó……….Ách, trong một tuần.”

Rõ ràng là, Triệu Hiểu Vĩ cảm thấy thời gian một tuần cũng vẫn là quá dài, nhưng đây đã là thời gian cuối cùng sau khi đã cùng A Hảo thương lượng một hồi rồi định ra, cho nên……..

“Ai nha, sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ. Không cần phiền toái như thế đâu, thật sự. Hác tiên sinh cũng thật là, chút việc nhỏ này không cần phải để trong lòng đâu.”

Đại Địa cười xua xua tay từ chối.

“Đúng vậy! Không cần không cần! Chúng tôi có thể tự chăm sóc chính bản thân mình mà!”

Trương Lãng mang kế hoạch nham hiểm ở trong lòng sao có thể cho phép có người chen vừa giữa kế hoạch mà hắn đã sắp xếp thỏa đáng chứ! Hắn còn chuẩn bị đêm nay…….—- cũng không chịu ngẫm lại xem hắn bị thương ở chỗ nào.

“Cậu ít xen vào đi! Tay phải của Đại Địa bị thương nghiêm trọng như thế, làm chuyện gì cũng không thuận tiện. Các cậu làm sao mà tự-chăm-sóc mình được?!”

Triệu Hiểu Vĩ không chút khách khí với Trương Lãng.

“Tôi có thể chăm sóc cậu ấy! Vết thương của tôi cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần không dính nước là không có vấn đề gì lớn. Tất cả mọi chuyện toàn thân Đại Địa tôi sẽ giúp cậu ấy lo liệu. Không cần người khác giúp đỡ!”

Hắc hắc hắc, người ta có thể giúp Đại Địa tắm rửa thay quần áo, đi WC cũng có thể giúp cậu ấy kéo khóa………, fufufu (tiếng cười của Trương Lãng)!

“Dựa vào cậu? Đại Địa nha, tôi thấy cậu vẫn là đến nhà của tôi ở đi? Tôi vừa thấy cậu đã hợp ý rồi, A Hảo cũng rất thích cậu, ở nhà chúng tôi một thời gian, chờ vết thương trên tay lành rồi thì về nhà được không? Miễn cho cậu ở trong nhà lại bị người nào đó gây tai họa cũng không biết!”

Triệu Hiểu Vĩ ném cho Trương Lãng một cái nhìn khinh thường cùng không tín nhiệm, quay đầu nói với Đại Địa.

“Ha ha, thật sự không cần…….”

“Cậu khách sáo cái gì? A Hảo nhà chúng tôi chính là đầu bếp số một thiên hạ! Không ăn sau này tuyệt đối sẽ hối hận! Chẳng lẽ cậu muốn để cho con gián này nấu cơm cho cậu ăn?”

“A, sao không được nha! Tôi cũng không tin đại thiếu gia tôi đây nấu cơm sẽ khó ăn! Đại Địa, cậu yên tâm! Cho đến khi tay cậu được cắt chỉ, tôi sẽ nấu cơm cho cậu ăn! Mọi chuyện trong nhà toàn bộ tôi sẽ làm! Cậu không cần trông nom cái gì hết, cứ yên tâm dưỡng thương là được rồi.”

Trương Lãng vốn không hề nghĩ đến chuyện sau khi xuất viện sẽ sắp xếp cuộc sống sinh hoạt hàng ngày như thế nào bị Triệu Hiểu Vĩ cho một kích, đầu óc nóng lên liền bật ra lời hứa sẽ ôm hết thảy mọi việc rắc rối trong nhà.

Mặc kệ sau khi Trương Lãng phát hiện lời nói của mình nghiêm trọng đến mức nào mà lòng tràn đầy ảo não, Đại Địa nghe xong lời của Trương Lãng, không khỏi có thêm vài phần kính trọng với hắn, chậc, A Lãng trưởng thành rồi!

Trương Lãng được Đại Địa dùng ánh mắt không giống với trước kia nhìn liền cảm thấy lâng lâng, vứt bỏ hết ảo não trong lòng, thật sự đặt quyết tâm vì Đại Địa mà học nấu cơm canh.

“Tôi, dạy cậu.”

“Cái gì?”

Trương Lãng quay đầu nhìn Hác Hảo.

“Tôi có thể dạy cậu.”

Hác Hảo nói rõ lại một lần nữa.

“Anh nói là anh muốn dạy tôi nấu cơm?”

Trương Lãng hỏi.

“Đúng vậy.”

“Ừm…….”

Trương Lãng do dự.

“Cậu có biết A Hảo nhà tôi chính là người duy nhất trong hai trăm đầu bếp của toàn bộ Trung Quốc mười ba triệu dân này được cấp danh hiệu đầu bếp đặc biệt không? Bao nhiêu người muốn em ấy dạy, tôi còn không có đồng ý. Hôm nay A Hảo lại tự mình nói muốn dạy cậu, hơn nữa tôi cũng nể mặt Đại Địa, mới có thể miễn cưỡng đồng ý. Cậu cũng đừng có không biết tốt xấu!”

Triệu Hiểu Vĩ đối với sự do dự của Trương Lãng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đại Địa nhìn Trương Lãng, cảm thấy được đây là một cơ hội vô cùng tốt giúp cho một người hoàn toàn không biết việc bếp núc như hắn có thể tự lo cho cuộc sống sau, không khỏi động lòng.

Trương Lãng thấy Đại Địa nhìn hắn, nghĩ đến một bàn thức ăn đã từng làm mà Đại Địa nói là [khó ăn] kia, cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa. Tục ngữ nói rất đúng, muốn bắt được tim một người thì trước hết phải bắt được dạ dày của người đó, nếu muốn khiến cho Đại Địa hoàn toàn rơi vào cái bẫy mà hắn bày ra, vẫn là cần có mồi trước. Thức ăn ngon lành nói không chừng chính là mồi câu đặc biệt. Huống chi cũng thuận tiện cho mình cho thêm một vài gia vị đặc biệt vào trong thức ăn nữa………., hắc hắc!

“Được rồi! Nếu như hai người đã cầu tôi cho hai người một cơ hội để báo đáp, như vậy tôi sẽ cố gắng mà làm thật tốt.”

Trương Lãng được lợi mà còn khoe mẽ.

Nhìn trời liếc mắt một cái xem thường, nếu không phải A Hảo âm thầm kéo ống tay áo của gã, Triệu Hiểu Vĩ đại khái đã bắt đầu muốn chửi ầm lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.