Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên

Chương 79: Lập hậu




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dương Quân trông thấy hắn, liền giãy giụa dữ dội, không ngừng gọi: “A gia!”, khiến Tống Hành lòng đau như cắt. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Thu Sương bế bé qua.

Cung nhân bị Tống Hành trừng mắt một cái, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nào dám tiếp tục giữ chặt Dương Quân mà phải ngoan ngoãn trả người lại cho Thu Sương. Chờ Thu Sương bế vững rồi, nàng ta mới dám buông tay, như thể sợ cô bé té ngã.

Thái hoàng thái hậu biết mình đuối lý, đành thu lại khí thế thường ngày, nhẹ giọng biện minh: “Nhị lang chớ hiểu lầm, lão thân làm thế là vì thương xót Dương thị và đứa trẻ kia. Nay Dương thị đang mang thai, ngay cả bản thân nàng ấy cũng khó lòng chăm sóc chu toàn, làm sao còn có sức lo liệu cho đứa trẻ kia? Lão thân cũng chỉ xuất phát từ ý tốt mà thôi.”

Một câu “đứa trẻ kia” nghe thật xa cách, ngay đến tên gọi của Dương Quân bà cũng không rõ, thử hỏi làm sao có thể thật lòng xem con bé như con cháu của mình?

Cơn giận của Tống Hành không chút suy giảm, thậm chí hắn chẳng buồn liếc mắt nhìn Tống Vi Lan bên cạnh Thái hoàng thái hậu. Hắn lạnh lùng đáp: “Hoàng hậu và công chúa của trẫm, không dám phiền Thái hoàng thái hậu nhọc lòng. Đợi Thái sử lệnh chọn ngày lành lập hậu, mọi việc trong hậu cung đều do hoàng hậu quản lý. Thái hoàng thái hậu tuổi tác đã cao, nên tĩnh dưỡng, không cần phải lo liệu việc của hậu cung hay tiền triều nữa. Còn về hoàng cô, nếu không có chỉ dụ của trẫm, từ nay không được vào cung.”

Vì bảo vệ Dương thị nữ, hắn không ngại nói lời nặng nề với Thái hoàng thái hậu và cả hoàng cô của mình. Nàng ta là cô ruột của hắn, khi hắn còn trong tã lót, nàng ta từng cõng hắn trên lưng. Vậy mà nay, vì một nữ lang vốn là cháu gái của kẻ thù đã giết biểu đệ trên chiến trường mà hắn không cho phép nàng ta tiến cung thăm mẫu thân. Thật là vô lý!

Nhị lang trước đây vẫn luôn tôn kính mẫu thân nàng ta biết bao, đối với vị cô ruột như nàng ta cũng luôn giữ gìn lễ nghĩa. Vậy mà vì nữ nhân họ Dương, người vốn chẳng yêu hắn, lại hết lần này đến lần khác khác làm trái luân thường đạo lý, thực khiến người ta khó lòng chấp nhận nổi.

“Thánh thượng chớ quên, cậu ả từng giết chết Thừa Sách. Thừa Sách là biểu đệ của Thánh thượng, là ngoại tôn của Thái hoàng thái hậu. Trong người hắn cũng chảy dòng máu họ Tống. Thánh thượng vì ả mà mất trí, muốn lập ả làm hậu, chẳng lẽ không sợ triều thần đồng lòng chỉ trích? Còn về đứa trẻ không rõ lai lịch kia, thân thế mập mờ, nhìn thế nào cũng chẳng có điểm nào giống Thánh thượng. Chẳng lẽ Thánh thượng không sợ một ngày nào đó bị gọi là kẻ đội nón xanh sao…”

Tống Hành nghe nàng càng nói càng quá đáng, không kìm được cơn phẫn nộ trước lời lăng mạ của Tống Vi Lan dành cho hai mẹ con nàng, liền nghiêm giọng quát: “Im miệng! Người đâu, lập tức đưa Đại trưởng công chúa rời cung!”

Khuôn mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ, khí thế uy nghiêm bức người khiến Tống Vi Lam không khỏi rùng mình. Dù trong lòng uất hận, nhưng cũng không dám nói thêm câu nào. Để giữ lại chút thể diện cuối cùng, nàng ta không đợi nội thị “mời” mà tự giác lui khỏi điện Huy Du.

Thu Sương bế Dương Quân bước vào, Dương Quân vừa thấy đã vội vàng rời khỏi vòng tay nàng, nhào về phía Thi Yến Vi.

Những ngày qua Thi Yến Vi ăn không ngon ngủ không yên, cơ thể suy nhược, lại đang mang thai khiến tâm trạng dễ dao động. Giờ đây nhìn Dương Quân ôm nàng khóc nức nở, nước mắt nàng cũng theo đó rơi xuống. Nàng muốn dang tay ôm lấy bé, nhưng toàn thân mềm nhũn, tay chân như mất hết sức lực. Đôi mắt nàng đẫm lệ, càng lúc càng nặng trĩu, chỉ có thể cúi xuống lau đi dòng nước mắt trên khuôn mặt bé nhỏ kia.

Tống Hành trong lòng tự trách bản thân không bảo vệ tốt được mẹ con nàng, trái tim đau như bị dao cắt. Hắn cúi người ôm nàng đứng dậy, giọng nói mềm mại, ôn hòa đến bất ngờ: “Âm Nương, đừng sợ. Ta hứa với nàng, chuyện thế này sẽ không bao giờ tái diễn nữa.”

Thi Yến Vi chỉ ngồi xổm một lát, vậy mà khi đứng dậy, đầu óc liền choáng váng, mắt tối sầm lại, cả người ngã thẳng xuống đất.

“Âm Nương! Mau mau truyền Thái y tới!” Tống Hành hét lên thất thanh, hắn nhanh tay đỡ lấy Thi Yến Vi đang ngã quỵ, lập tức bế nàng lên, đặt nàng ngang trên lưng ngựa, phi thẳng về điện Đại Nghiệp.

Lòng ngập tràn sợ hãi, mãi đến khi đặt nàng nằm trong chăn gấm, hắn mới bàng hoàng nhận ra đôi bàn tay mình đã nhuốm đầy máu.

Năm xưa trên chiến trường, rất nhiều lần hắn phải đối diện với cảnh máu chảy đầu rơi, vậy mà hắn chẳng mảy may sợ hãi. Thế nhưng giờ đây, chỉ một vệt máu từ nàng cũng khiến hắn kinh hoàng đến mức hồn bay phách lạc.

Lần đầu tiên trong đời, hắn để lộ đôi mắt hoe đỏ trước mặt người khác.

Cả điện Đại Nghiệp lặng ngắt như tờ, không ai dám đến gần.

Mãi đến khi Vương Thái y được người thúc giục đến nơi, thần trí Tống Hành mới dần khôi phục. Hắn vội sai Thái y bắt mạch, chẩn bệnh cho nàng.

Chừng nửa khắc sau, Vương thái y chau mày, nói: “Điện hạ vốn đã có thai tượng bất ổn, lại mấy ngày nay không chịu dùng thuốc, hôm nay lại chịu kinh sợ, xúc động mạnh, nên mới dẫn đến hiện tượng ra huyết. May thay, bào thai trong bụng vẫn chưa gặp nguy hiểm. Lão thần sẽ kê lại phương thuốc, Điện hạ chỉ cần an tâm tịnh dưỡng một thời gian, cả người lẫn thai nhi sẽ bình an vô sự. Nhưng thân thể Điện hạ vốn yếu nhược, nếu xảy ra chuyện xấu như sẩy thai, chỉ e không chỉ lưu lại bệnh căn mà thậm chí còn tổn hại thọ mệnh.”

Tuy đã biết nàng không sao, Tống Hành vẫn không sao yên lòng. Hắn gật đầu, bảo Vương Thái y kê đơn rồi lui xuống.

Khi cung nhân bưng thuốc tới, Tống Hành tự tay nhận lấy. Hắn cẩn thận bế nàng lên, cả người lẫn chăn cùng trong vòng tay, dịu dàng đút từng thìa thuốc.

Dương Quân ngồi trên ghế nguyệt nha gần đó, nhìn mẫu thân yếu ớt, không dám khóc quấy. Bé ngồi yên, chỉ mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn a gia đút thuốc cho a nương.

Sau khi uống hết thuốc, máu cũng đã cầm. Tống Hành liền sai người mang nước nóng vào, kiên nhẫn dỗ dành Dương Quân đôi câu rồi bảo cung nhân đưa bé sang tẩm điện bên cạnh.

Trong điện chỉ còn lại Tống Hành và Thi Yến Vi.

Thi Yến Vi vẫn chìm trong giấc ngủ mê man, Tống Hành cẩn thận nhẹ nhàng cởi bỏ y phục trên người nàng, lau sạch thân thể, gột rửa hết vết máu, thay cho nàng bộ trung y sạch sẽ, dùng chăn mới quấn lấy nàng, xem nàng như trân bảo mà ôm vào lòng, bước ra ngoài tẩm điện.

Ánh mắt Tống Hành dán chặt vào nàng, tựa hồ chỉ cần rời mắt một chút, nàng sẽ biến mất không dấu vết.

Hắn lớn tiếng gọi người vào, thay toàn bộ chăn gối trên giường rồi mới đặt nàng xuống. Tống Hành ngồi bên mép giường, lặng lẽ trông chừng nàng.

Mãi đến khi đèn được thắp sáng, bên ngoài màn đêm dần buông xuống, Thi Yến Vi mới tỉnh lại.

“Trân Trân…” Nàng khẽ mở miệng, giọng khàn khàn, yếu ớt thốt ra hai chữ.

Tống Hành thấy nàng tỉnh, vội trấn an: “Trân Trân rất tốt, vẫn ở điện Đại Nghiệp. Trân Trân là con của nàng và ta, con bé sẽ không đi đâu cả, sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”

Nghe hắn nói, nàng mới hơi yên lòng. Nhưng khi nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, nỗi chán ghét và cự tuyệt với hắn lại trỗi dậy. Thi Yến Vi quay đầu sang một bên, không muốn nhìn mặt hắn.

Tống Hành dường như nhận ra biến chuyển trong cảm xúc của nàng, bàn tay lớn phủ lên vị trí bụng nàng qua lớp chăn gấm, vẻ mặt bất lực, cất giọng khẩn cầu: “Âm Nương, Thái y nói thân thể nàng nếu xảy ra chuyện gì, chỉ e sẽ lưu lại bệnh căn, thậm chí ảnh hưởng đến thọ mệnh. Trân Trân yêu mến nàng đến vậy, nàng có nỡ lòng rời xa con bé sớm như thế không? Huống hồ, đứa trẻ này cũng là cốt nhục của nàng. Dẫu nàng hận ta đến đâu nhưng nó vô tội. Xin nàng, hãy giữ lại nó, đừng ruồng bỏ nó, được không?”

Thi Yến Vi nghe những lời này, trong lòng rối bời như tơ vò. Nàng không muốn giữ lại đứa trẻ này, nhưng thân thể nàng vốn yếu nhược, nếu cưỡng ép bỏ đi, hậu quả khó lường. Đứa trẻ ấy, rõ ràng chẳng làm gì sai, vậy mà từ khi mang thai, nàng lại luôn xem nhẹ sinh mệnh của nó. Những ngày qua, nàng không chịu uống thuốc, ăn uống qua loa, hôm nay lại thêm một phen kinh động, vậy mà nó vẫn kiên cường bám víu, không chịu rời đi.

Thế nhưng, để nàng sinh ra đứa con của một kẻ từng chà đạp, tổn thương mình, thực lòng nàng không làm được.

Nữ lang trên giường vẫn lặng im không nói, cũng không đáp ứng lời khẩn cầu của hắn. Tống Hành trầm ngâm giây lát, rời khỏi mép giường, rồi chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng.

“Âm Nương, trong lòng nàng hận ta, ghét ta, chỉ cần trút giận lên người ta là được, muốn đánh, muốn mắng, muốn giết đều tùy ý nàng. Nhưng nếu nàng nhất quyết muốn giết nó, vậy thì cứ giết ta luôn đi, để nó có a gia đồng hành trên đường xuống hoàng tuyền, chắc hẳn sẽ không cảm thấy cô độc.”

Tống Hành vừa nói, vừa lấy từ trong tay áo ra cây trâm mà bốn năm trước nàng từng dùng để đâm lén hắn, cương quyết đặt nó vào tay nàng, rồi đưa đến cổ mình, giọng nói mang theo chút điên cuồng: “Âm Nương, nếu nàng đã quyết tâm giết nó, vậy thì cứ cắm cây trâm này vào cổ ta, để ta lập tức vong mạng.”

Giết hắn đi thì thật đơn giản, nhưng nàng, Trân Trân và Lệnh Nghi liệu còn có đường sống nào chăng?

Không biết hắn đã giấu cây trâm này trong tay áo từ bao giờ. Thi Yến Vi bị thần thái cuồng loạn của hắn làm cho kinh hãi, cố sức thu tay lại, nhưng sức lực của hắn lớn đến nỗi nàng không thể giãy thoát.

Mắt nàng đỏ lên, hít sâu một hơi, cố kìm nén cảm xúc: “Tống Hành, ngươi đừng ép ta nữa.”

Thấy nàng giãy giụa kịch liệt, Tống Hành sợ nàng tự làm tổn thương chính mình, vội thả tay nàng ra, siết chặt cây trâm trong tay, ánh mắt khẩn thiết: “Âm Nương, ta không phải muốn ép nàng. Ta chỉ muốn cầu xin nàng, hãy cho con của chúng ta một con đường sống… Nó còn nhỏ như vậy, nó cũng khát khao được đến với thế gian này. Trên đời có biết bao cặp phu thê, vậy mà nó lại chọn ta và nàng làm cha làm mẹ. Âm Nương, sao nàng lại nhẫn tâm đến vậy…”

“Người đừng nói nữa!” Thi Yến Vi không chịu nổi, lớn tiếng cắt ngang lời hắn, giọng nói lạnh lùng: “Ý ta đã quyết, không thể thay đổi.”

Tống Hành thu tay lại, nắm chặt cây trâm đến mức các khớp ngón tay trở nên tái nhợt, cất giọng trầm tĩnh: “Vừa rồi ta đã cho nàng cơ hội, nhưng nàng không muốn giết ta, chỉ muốn giết nó. Nếu vậy, sau này trên chiến trường, ta có thể hứa rằng không làm tổn hại cậu của nàng. Còn những người khác có tha cho hắn hay không, thì ta không dám đảm bảo.”

“Người…”

Hắn vốn là kẻ giỏi bày trò, Thi Yến Vi nghẹn lời, không biết nói gì, chỉ giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

Tống Hành không thích ánh mắt đó, ánh mắt như những lưỡi dao nhỏ sắc bén từng nhát từng nhát cắt vào da thịt, xuyên qua lồng ngực, khiến tim hắn nhói lên.

Hắn lặng thinh một lúc lâu, cuối cùng cũng không tiếp tục dùng những lời sắc bén đả thương nàng nữa. Sau khi bình ổn tâm trạng, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn: “Không bằng nàng với ta mỗi người nhượng bộ một bước. Chỉ cần nàng giữ lại nó, sau này ta sẽ uống thuốc, không để nàng phải mang thai thêm lần nào nữa. Đợi đến khi nó chào đời, ta sẽ thả Lý Lệnh Nghi đi. Mai này, nếu nước Ngụy diệt vong, dù cậu nàng không muốn quy hàng nước Triệu, ta cũng sẽ tha cho hắn.”

Lời vừa dứt, xung quanh vắng lặng như tờ. Qua một hồi lâu, Thi Yến Vi chậm rãi rời mắt khỏi hắn, dường như buông xuôi, hướng lên màn giường phía trên, giọng nhỏ giống như tiếng muỗi: “Được.”

Hôm sau, Tống Hành giữ Thái Sử lệnh lại tại điện Triều Nguyên để nghị sự.

Đây là lần thứ hai, Thái Sử lệnh phụng mệnh hắn, bịa chuyện thiên tượng, tính toán ngày lành để lập hậu, nhưng phải càng sớm càng tốt.

Tống Hành không còn ở điện Triều Nguyên phê tấu chương nữa, tất cả đều để nội thị chuyển đến điện Đại Nghiệp. Hắn mỗi ngày đều ở bên cạnh Thi Yến Vi, đích thân bón thuốc cho nàng, thấy nàng uống hết thì hắn mới có thể an tâm.

Thi Yến Vi đang tựa vào một bên, thần sắc hơi tái nhợt nhưng dường như đã đỡ hơn đôi chút. Tống Hành gấp lại tấu chương, vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, sau đó múc một thìa yến sào đã hầm kỹ, dịu dàng đưa đến miệng nàng, khẽ dỗ: “Nàng ăn một chút, sẽ mau khỏe lại.”

Thi Yến Vi miễn cưỡng ăn được nửa chén, bèn hỏi về Dương Quân.

Tống Hành nhẹ nhàng cười, giọng nói mang theo sự trấn an: “Âm Nương cứ yên tâm, lúc bãi triều ta đã hỏi qua. Nghe cung nhân nói, con bé đang ôm thỏ ra Ngự hoa viên, có mấy cung nhân theo sát, Thu Sương cũng đi cùng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nói đến đây, hắn lại múc một thìa yến sào, đưa đến trước mặt nàng. Thi Yến Vi lắc đầu, nhỏ giọng từ chối: “Ta không ăn nổi nữa.”

Tống Hành không để nàng thoái thác, cười nhẹ nhưng giọng đầy cương quyết: “Ăn thêm hai miếng thôi, sau đó ta sẽ bảo Ngự thiện phòng làm ít nước ô mai cho nàng.”

Bị hắn quấn lấy không còn cách nào khác, nàng đành ăn thêm hai thìa.

Bởi vì hôm trước nàng có dấu hiệu động thai, Tống Hành lo nàng không chịu nổi, hai ngày nay không cho phép nàng rời giường. Hôm nay thấy sắc mặt nàng khá hơn, hắn bèn gác lại chính sự, giúp nàng đứng dậy thay y phục, sau đó gọi cung nhân vào dạy hắn chải tóc cho nàng.

Lần đầu tiên thử, động tác của hắn vụng về vô cùng, không cẩn thận kéo đau nàng hai lần, khiến nàng tức giận đập vào tay hắn: “Người có biết làm đâu!”

Tống Hành cười trừ, nhẹ giọng làm hòa: “Ta sẽ nhẹ tay hơn, Âm Nương, nàng đừng giận.”

Vừa nói hắn vừa cẩn thận chải tóc cho nàng. Dẫu động tác còn vụng về, nhưng kiểu tóc hắn chải lại không tệ. Lo phát quan quá nặng sẽ đè lên cổ nàng, hắn chỉ chọn hai chiếc bộ diêu chạm rỗng và một món điền đầu đơn giản để cài lên.

Sau khi chỉnh trang xong, hắn dìu nàng đến ngự hoa viên tìm Dương Quân.

Tới nơi, chỉ thấy Dương Quân đang mải mê đuổi bắt một con thỏ, các cung nhân thì căng thẳng theo sát phía sau, sợ bé vấp ngã, nhưng lại không dám can ngăn.

Tống Hành đỡ Thi Yến Vi đứng một lát. Chờ đến khi Dương Quân bắt được con thỏ, các cung nhân thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra hai người.

“Nô tỳ bái kiến Thánh thượng, Hoàng hậu điện hạ.”

Nghe tiếng gọi, Dương Quân quay đầu, ôm lấy con thỏ chạy về phía Thi Yến Vi, cố hết sức kiễng chân, đưa con thỏ đến trước mặt nàng.

Tống Hành tỏ vẻ lo lắng, sợ con thỏ cào trúng nàng. Hai bàn tay to lớn của hắn cẩn thận đưa ra, hỏi ý Dương Quân: “A gia có thể ôm nó để a nương xem không?”

“Được ạ.” Dương Quân vui vẻ đồng ý, không hề chần chừ, yên tâm giao con thỏ cho hắn.

Tống Hành hơi khom người, đưa con thỏ đến trước mặt Thi Yến Vi.

Lúc này, mặt trời chưa đứng bóng, ánh nắng không quá gay gắt. Thi Yến Vi giơ tay vuốt nhẹ đôi tai của con thỏ, khen Trân Trân chăm sóc con thỏ quá giỏi.

Thấy Dương Quân vui vẻ vì được mẹ khen, người làm cha như Tống Hành sao có thể thua kém? Hắn lập tức mở lời dỗ dành: “Đợi đến mùa thu, a gia sẽ tự mình đến núi Mang bắt hai con thỏ rừng về làm bạn với con thỏ này của Trân Trân, có được không?”

Nghe vậy, đôi mắt tròn xoe như quả nho của Dương Quân nhìn hắn chăm chú: “Thỏ rừng cũng trắng như thế này đúng không ạ?”

Tống Hành suy nghĩ một lát, rồi mỉm cười đáp: “Phần nhiều là màu xám và đen.”

Dương Quân cố gắng tưởng tượng con thỏ trước mặt trở thành màu đen, cảm thấy có chút lạ lẫm. Bé chớp mắt, buột miệng nói: “ Trân Trân chưa từng thấy con thỏ màu đen bao giờ…”

Tống Hành nhẹ nhàng an ủi: “Trân Trân chưa thấy cũng không sao. A gia sẽ bắt mỗi loại một con về cho Trân Trân, được không?”

“Được ạ! Trân Trân muốn ngoắc tay với a gia!” Dương Quân chìa ngón út nhỏ xíu ra.

Tống Hành vui vẻ, ngồi xổm xuống ngoắc tay với bé.

Thi Yến Vi đứng một bên yên lặng nhìn hai cha con, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác mơ hồ: có lẽ, Tống Hành thật lòng xem Dương Quân như con gái ruột, chứ không phải chỉ là diễn kịch trước mặt nàng.

Ngoắc tay xong, Tống Hành trả lại con thỏ cho Dương Quân, rồi đứng thẳng dậy, bế ngang Thi Yến Vi, không để nàng tự đi về.

Dương Quân thấy vậy, chợt nhớ đến lời của bà lão kia đã nói với cô bé rằng trong bụng a nương có thêm một em trai. Bé tò mò hỏi: “Em trai của Trân Trân đang ở trong bụng a nương đúng không?”

Tống Hành chậm rãi bước, mỉm cười đáp: “Không nhất định là em trai, cũng có thể là một em gái đáng yêu như Trân Trân. Dù là nam hay nữ, chỉ cần là lớn lên trong bụng a nương, a gia đều sẽ yêu quý.”

Dương Quân cố ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát bụng của Thi Yến Vi. Nhìn mãi mà thấy bụng không lớn thêm chút nào, bé càng thêm nghi hoặc: “Bụng a nương nhỏ thế này làm sao có em trai em gái được ạ? A gia đặt vào đó sao?”

Thi Yến Vi nghe thấy lời trẻ con càng lúc càng thiếu chừng mực, ho nhẹ một tiếng, vội chuyển chủ đề sang con thỏ.

Tống Hành cúi đầu nhìn nàng, khẽ hỏi bằng giọng trầm thấp: “Âm Nương, nàng xấu hổ rồi sao?”

Thi Yến Vi trừng mắt liếc hắn, tay vung nhẹ đấm vào vai hắn hai cái, trách hắn không tập trung, bảo hắn chăm chú nhìn đường.

Trên đường về đến điện Đại Nghiệp, Trương nội thị đã chờ sẵn ở cửa điện nghênh tiếp.

Trương nội thị tiến lên hành lễ, vẻ mặt như thường, dường như đã quá quen thuộc với việc Thánh thượng yêu chiều nữ nhân trong lòng. Hắn cung kính thưa chuyện: “Hồi bẩm Thánh thượng, Thái Sử lệnh đã chờ ở điện Triều Nguyên được một lúc lâu.”

“Trẫm biết rồi.” Tống Hành để lại một câu, bước nhanh vào điện. Hắn đặt Thi Yến Vi lên giường La Hán, dặn dò Thu Sương vài câu rồi mới rời đi.

Điện Triều Nguyên.

Thái Sử lệnh chọn được ngày lành gần nhất là ngày mười hai tháng sáu.

Tống Hành ban thưởng một trăm lượng bạc, lệnh nội thị đưa Thái Sử lệnh xuất cung.

Soạn thánh chỉ xong, lại ấn ngọc tỷ, tâm trạng khoan khoái lạ thường.

Rời khỏi điện Triều Nguyên, Tống Hành gọi Trương nội thị đến, giao phó một số việc, rồi lập tức quay về điện Đại Nghiệp.

Tống Hành đến nơi, thấy Thi Yến Vi đang ngồi dưới cửa sổ chép kinh.

Hắn lặng lẽ đứng sau lưng nàng một hồi, rồi tự đi đến án thư bên kia xử lý tấu chương.

Có lẽ vì tâm trạng thoải mái, hoặc cũng vì có nàng ở bên nên lòng cảm thấy yên ổn, những việc khiến hắn phiền lòng trước đây, giờ đều có thể cười mà bỏ qua.

Đến giờ dùng bữa tối, Tống Hành cùng mẹ con nàng quây quần bên nhau. Hắn tỉ mỉ gỡ sạch xương cá cho nàng, kiên quyết ép nàng ăn nhiều hơn.

Để giúp nàng có khẩu vị hơn, hắn sai cục Thượng Thực chế ra nhiều món nước uống chua, ngay cả trái cây cũng chọn loại có vị chua.

Dương Quân bày ra vẻ người lớn, phụ họa lời của Tống Hành: “A nương phải ăn nhiều một chút, nếu a đệ hay a muội giành ăn với a nương thì a nương sẽ bị đói đó.”

Thi Yến Vi không chịu nổi khi hai cha con họ lải nhải không dứt, đành ăn thêm nửa chén cơm.

Dùng xong bữa, súc miệng, Tống Hành lại cùng nàng đi dạo một lát bên ngoài điện.

Sau khi súc miệng, Tống Hành cùng nàng đi dạo bên ngoài điện một lúc. Hắn còn giả làm trâu già, để Dương Quân ngồi vắt vẻo trên lưng, giả làm mục đồng.

Cung nhân trong điện Đại Nghiệp chưa từng thấy Thánh thượng như vậy, ai nấy đều sững sờ, chết cũng không dám phát ra tiếng.

Dương Quân phát hiện họ có vẻ rất sợ a gia. Nhưng lần đầu gặp a gia, bé cũng từng sợ hãi như vậy, nên cảm thấy chuyện này không có gì là lạ.

Chơi với con được một lúc, Tống Hành đứng dậy, phủi bụi trên áo rồi tiếp tục xử lý tấu chương.

Gió mát buổi tối hè thổi qua, dễ khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Dương Quân bò lên lòng Thi Yến Vi, để nàng ôm, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Khi Tống Hành xong việc, bên ngoài trời đã tối đen, đã qua canh giờ đầu tiên.

Thi Yến Vi tỉnh dậy trước, phát hiện Dương Quân vẫn đang gối đầu trên lòng nàng. Nàng khẽ nhấc Dương Quân ra, nhưng Tống Hành đã nhanh hơn một bước, ôm lấy Dương Quân trao cho Úc Kim bên ngoài điện chăm sóc.

Tống Hành quay lại, ôm lấy Thi Yến Vi, khẽ hít lấy hương thơm từ nàng, nét mặt rạng rỡ: “Ngày mai, ta sẽ hạ chỉ lập nàng làm hoàng hậu.”

Thi Yến Vi nghe vậy, vẻ mặt hờ hững, chỉ “ừ” một tiếng qua loa.

Tống Hành đặt bàn tay to lớn lên bụng nàng, giọng nói dịu dàng: “Âm Nương không cần quỳ nhận chỉ, nàng muốn tiếp chỉ thế nào cũng được.”

Vừa nói, bàn tay to lớn đã lướt lên trên, bắt đầu trêu chọc.

Thi Yến Vi cảm thấy, có lẽ hắn chỉ đang tự chuốc lấy phiền phức.

Hắn bế nàng đặt lên mép giường, rồi quỳ xuống dưới chân nàng. Thi Yến Vi nắm chặt vạt áo hắn, mồ hôi đầm đìa.

Tống Hành nhẹ nhàng nói: “Âm Nương đổ mồ hôi thế này, tối nay chắc sẽ ngủ ngon hơn.”

Nước nóng trong bồn tỏa hơi làm người ta thấy nóng bức. Tống Hành hầu nàng tắm xong, hôn nàng một hồi, không dám làm gì thêm, đỡ nàng mặc áo ngủ sạch sẽ, ôm nàng về giường, đắp lên người nàng một tấm chăn mỏng. Xong xuôi, hắn mới quay lại phòng tắm.

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách kéo dài rất lâu. Sau khi tự mình giải tỏa xong, Tống Hành quay lại ôm lấy Thi Yến Vi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Trời chưa sáng, các quan viên đã đứng thành hàng ngay ngắn, chờ đợi bên ngoài Minh Đường. Khi cửa đại điện vừa mở, mọi người lần lượt theo thứ tự mà tiến vào.

Những tấu trình hôm nay phần lớn đều liên quan đến nước Ngụy. Tống Hành nhẫn nại ứng phó, giải quyết từng việc một, rồi hạ lệnh tuyên đọc thánh chỉ lập hậu.

Trong triều, có một vị quan ngũ phẩm thuộc tộc Dương thị, nghe tin cháu gái của được lập làm hoàng hậu thì không khỏi bàng hoàng, gần như không tin nổi vào tai mình.

Việc xảy ra bốn năm trước ông cũng từng nghe phong thanh. Nghe nói vị cháu gái đang làm nữ quan trong cung này có mối quan hệ mật thiết với Thánh thượng. Nhưng sau đó, Thánh thượng nổi cơn thịnh nộ ngay giữa yến tiệc, cuối cùng chuyện kết thúc bằng việc Dương thị nữ rời cung. Nào ngờ, nay nàng không chỉ trở lại mà còn một bước lên ngôi hoàng hậu.

Niềm vui bất ngờ này khiến ông ta gần như ngây người, động tác quỳ xuống chúc mừng cũng chậm hơn nửa nhịp.

Bên cạnh những quan viên dâng lời chúc mừng, vẫn có một vài người không sợ chết, cứng rắn giữ thẳng sống lưng. Đợi đến khi những người khác đã đứng lên, một vị ngôn quan ngoài bốn mươi tuổi liền bước ra khỏi hàng, phản đối việc lập Dương thị nữ làm hậu.

Có người khơi mào, những kẻ khác cũng lần lượt lên tiếng can gián.

Tống Hành chẳng thèm để tâm, chỉ đứng dậy rời Minh Đường, trở về điện Đại Nghiệp.

Khi Trương Nội thị đến bẩm báo, Tống Hành đang dỗ Thi Yến Vi uống thuốc.

Tống Hành mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Họ muốn quỳ thì cứ để họ quỳ. Nhân tài trong thiên hạ đâu thiếu gì, mất đi bọn họ, trời của Triệu Quốc cũng không vì thế mà sụp xuống.”

Thi Yến Vi ôm bát thuốc, thần sắc như có điều suy nghĩ. Đến khi nàng hoàn hồn, Trương nội thị đã lui ra ngoài.

Thánh chỉ được ban ra đúng hạn. Bên cục Thượng phục liền sai nữ quan đến đo người, bắt đầu chuẩn bị lễ phục huy y [1] cho đại điển sắc phong.

[1]

Mặt trời đứng bóng, buổi trưa nóng như đổ lửa. Đám triều thần quỳ ngoài điện, ai nấy đều phờ phạc, mặt mày thất sắc.

Trương nội thị nhìn cảnh tượng ấy mà không khỏi xót xa, lại bước tới khuyên nhủ đôi lời. Nhưng đáng tiếc, chẳng ai chịu nghe, cứ cắn răng quỳ tiếp.

Lo họ hứng nắng nhiều quá mà sinh bệnh, Trương nội thị lại lần nữa đến bẩm báo với Tống Hành. 

Nhưng Tống Hành vẫn không để ý. Ngược lại, Thi Yến Vi nghe được liền sai Trương nội thị đưa ô giấy dầu, nước chè đậu xanh và nước mơ chua tới cho họ.

Trương nội thị là người khéo ăn nói, luôn biết lựa lời làm vừa ý Tống Hành. Hắn cúi người thi lễ với Thi Yến Vi rồi nói: “Hoàng hậu điện hạ từ bi nhân hậu, lão nô thay mặt họ cảm tạ điện hạ.”

Quả nhiên, lời này khiến Tống Hành long tâm đại duyệt, thưởng cho hắn ta mười quan tiền rồi cho lui. Sau đó, hắn ôm lấy Thi Yến Vi, hôn nàng một hồi rồi mới trở lại bàn tiếp tục phê tấu.

Đêm ấy, vừa qua canh hai, khắp thành Tử Vi rực sáng trong ánh lửa pháo hoa.

Thi Yến Vi đang nhấm nháp một chén trà, nghe thấy âm thanh vang vọng khắp nơi, liền đặt chén trà xuống, để Tống Hành nắm tay dẫn ra ngoài, đến bên lan can lầu các.

Tống Hành đỡ nàng lên, hướng về phía pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, nhẹ giọng hỏi nàng có thích màn pháo hoa này không.

Vị trí này cao vời vợi, lại là lầu vọng cảnh, cả thành Tử Vi, thậm chí là cả Lạc Dương đều nằm trọn trong tầm mắt. Màn pháo hoa đẹp mắt này cũng không ngoại lệ.

Pháo hoa kéo dài gần nửa canh giờ. Đến khi ánh sáng dần lụi, Thi Yến Vi tựa vào lòng Tống Hành, cơn buồn ngủ cũng chợt kéo đến. Nàng đang lim dim mắt thì đã bị Tống Hành lay tỉnh, chỉ tay về một hướng xa xa.

Thi Yến Vi mở đôi mắt còn ngái ngủ, liền thấy từng chiếc đèn trời chầm chậm bay lên từ những mái nhà thấp thoáng ở đằng xa.

Ngày một nhiều đèn trời được thả ra, ánh sáng vàng cam nhấp nháy, tựa như những viên ngọc lửa đang lơ lửng giữa màn đêm.

Tống Hành lại ôm nàng sát trong lòng, giọng tràn ngập yêu thương và kích động: “Âm Nương, từ hôm nay trở đi, khắp thiên hạ đều sẽ biết, nàng là hoàng hậu của ta.”

Khung cảnh trước mắt dù đẹp đến nao lòng, nhưng Thi Yến Vi lại không kìm được mà nghĩ đến hai chữ: đốt tiền.

Nàng khẽ cau mày, nhắc nhở: “Về sau không được tiêu tốn nhân lực, tài vật để làm những việc phô trương như vậy nữa. Đám sử quan nhìn thấy, không biết sẽ chép ta thành hạng người nào trong sách sử.”

Tống Hành nghe nàng nói thì ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng đã sớm có tính toán khác.

“Sáng mai ta sẽ hạ lệnh phát cháo cứu tế trong thành suốt một tháng. Đó đều là tiền bạc ta tích cóp tiết kiệm bấy lâu nay, chẳng ai có thể tìm được lý do nào để chê trách.”

Đám triều thần quỳ suốt nửa ngày dưới ánh nắng chói chang, trước giờ đóng cửa hoàng cung, đã bị thị vệ mời ra khỏi thành Tử Vi. Nghĩ đến cảnh tượng vừa trải qua ban chiều, e rằng đêm nay khó lòng chợp mắt nổi.

Đêm ấy, mãi đến gần canh ba, Tống Hành mới ôm Thi Yến Vi trở về điện Đại Nghiệp.

Dương Quân sau khi xem xong pháo hoa đã được Thu Sương ru ngủ. Thi Yến Vi lại khăng khăng, lần mò trong bóng tối qua tẩm điện thăm con, sau đó mới chịu quay về chính điện.

Tống Hành hầu nàng rửa mặt thay y phục, vẫn ôm nàng vào lòng mà ngủ, bàn tay to lớn áp nhẹ lên chiếc bụng nhỏ hơi nhô lên của nàng.

Ba ngày trước lễ sắc phong, tư y của cục Thượng Phục đã mang huy y đến.

Khi Thi Yến Vi thử bộ lễ phục, Tống Hành chỉ ngẩn ngơ nhìn nàng một hồi lâu. Đợi tư y lui xuống, hắn mới nhấc bổng nàng lên, hôn mãi cho đến khi mãn nguyện mới bằng lòng giúp nàng cởi bộ lễ phục ấy ra.

Chớp mắt, hai ngày đã trôi qua. Đến ngày mười hai tháng sáu, trời quang mây tạnh, gió mát thanh lành, nắng ấm chan hòa khắp nhân gian.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.