Mai Hà vừa đi ra khỏi cửa đã bị Bách Niên Phong kéo tay lại.
"Tôi đưa cô về."
Mai Hà liền giật tay lại cô không thích hành động lúc nãy của Bách Niên Phong vì anh cứ xem cô như một món đồ của bản thân cứ giữ chặt bên cạnh, giữ hai người vẫn chưa có mối quan hệ gì mà Bách Niên Phong đã khiến cho Mai Hà cảm thấy khó chịu.
"Sẵn tiện đây tôi muốn nói chuyện với giám đốc."
Bách Niên Phong nhìn thấy nét mặt của Mai Hà có vẻ rất nghiêm túc.
"Cô muốn nói gì?"
Mai Hà kéo Bách Niên Phong đến một nơi ít người hơn, cô muốn vạch ra rõ mọi chuyện với anh để cả hai không phải khó xử khi chạm mặt nhau.
"Giám đốc tôi muốn anh hiểu rõ một vấn đề đó là chúng ta không có bất cứ một mối quan hệ thân thiết nào, tôi và anh chỉ là cấp trên và cấp dưới, tôi là nhân viên của anh, vậy nên anh không có quyền gì quản tôi cả, từ bây giờ chúng ta nên giữ khoảng cách với nhau để không ai nghi ngờ lung tung hay có những những lời đàm tiếu không hay, anh cũng đừng đến những nơi như thế này nữa, nó không hợp với anh đâu."
Cô nói một tràn không nghĩ đến nỗi bản thân cứ tưởng sắp tắt thở, Mai Hà nói xong thì nhẹ nhõm vô cùng, thế giới của hai người hoàn toàn đối lập nhau, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng sẽ chẳng đi đến đâu.
Mai Hà gật đầu dứt khoát nói.
"Tôi đã nói xong rồi cảm ơn giám đốc đã nghe mong anh hiểu những gì tôi nói tôi về trước đây."
Mai Hà lướt qua Bách Niên Phong, cũng may có một chiếc taxi vừa đến cô bước vào xe nhanh chóng rời đi, trong lòng của Bách Niên Phong thoáng chốc hụt hẫng, anh đi đến xe miệng cứ lẩm bẩm nói (giữ khoảng cách với nhau sao, cô ta nghĩ mình là ai sao có thể nói những lời như thế với mình chứ.)
Một người đường đường là một giám đốc của một tập đoàn lớn mà lại bị một cô nhân viên từ chối một cách thảm hại, Bách Niên Phong thật sự không còn mặt mũi nào nữa, anh phải tìm ai đó để chỉ dẫn cho mình một số lý thuyết về tình yêu.
Trên đường về nhà Mai Hà thoáng chốc suy nghĩ cô cảm thấy bản thân lúc nãy hơi quá lời.
(liệu mình có làm cho anh ấy bị tổn thương hay không?, nếu ngày mai giám đốc ghim những lời hôm nay mình nói lại giao thêm việc cho mình thì sao, chẳng lẽ anh ta ích kỷ như thế đâu), cô vẫn luôn nghĩ tốt về giám đốc của mình.
Cô cứ ngồi đọc thoại như một kẻ ngốc, hai người thuộc hai tầng lớp khác nhau nên rất khó để có thể nghĩ đến chuyện yêu đương, Mai Hà chưa bao giờ dám trèo cao hay đòi gì cả, cô chỉ muốn có một cuộc sống bình dị như bao người.
Sáng hôm sau vừa bước vào công ty Mai Hà nghe mọi người nhốn nháo bàn tán, cô tò mò đi đến hỏi.
"Có chuyện gì mà hôm nay nhộn nhịp như thế."
Một đồng nghiệp nữ lên tiếng nói.
"Giám đốc phát lệnh không được yêu đương trong công ty nếu phát hiện sẽ đuổi việc cả hai."
Mai Hà nghe xong đều luật vớ vẩn này bản thân không khỏi suy nghĩ.
"Lại gì nữa đây chẳng lẽ mình đã chọc giận anh ta, cấm yêu đương sao đúng là có vấn đề thật mà."
Gia Huy mang đến cho Mai Hà một tách cafe cậu tươi cười nói.
"Chào buổi sáng."
Mai Hà gật đầu thân thiện.
"Cảm ơn cậu."
Cô bắt đầu trêu chọc Gia Huy.
"Hôm qua cậu uống được bao nhiêu tôi chưa thử sức cùng với cậu không biết tửu lượng ra sao nếu có dịp thì chúng ta sẽ ngồi lại đọ sức."
Gia Huy mỉm cười nói.
"Được thôi!, em luôn có thời gian rãnh cho chị."
Một dáng hình lướt qua với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, khiến cho Mai Hà nín bặt, cô cảm thấy một luồng sát khí vô hình toả ra từ phía Bách Niên Phong. Suốt cả ngày cô không bước vào phòng giám đốc dù chỉ là một lần, chỉ gửi tạm đồng nghiệp kí hộ mình, vào rồi cô sợ Bách Niên Phong sẽ phanh thây mình ra mất.
Buổi chiều Mai Hà đang thư giãn một chút vì cũng sắp đến giờ tan làm cô gọi điện hẹn Nhã Tịnh đi ăn, đột nhiên tên trợ lý xấu xa lại đem đến sắp tài liệu đến đặt xuống bàn của Mai Hà.
"Xử lý trong hôm nay."
Cô ngậm ngùi chưa kịp nói ra câu nào tên trợ lý xấu xa đã đi mất, Mai Hà tức tối đứng lên lảm nhảm.
(Cái con người đó muốn ức hiếp mình đây mà đúng là quá đáng, anh cứ đợi đi đồ đáng ghét, sẽ không ai đáp lại tình cảm của một kẻ độc đoán như anh đâu.)
Buổi hẹn với Nhã Tịnh đã bị hủy, Mai Hà chán nản ngồi xuống bàn làm việc, Gia Huy biết cô đang bị giám đốc chèn ép nên cậu đã quyết định ở lại cùng Mai Hà xử lý xong đóng tài liệu kia.
"Em sẽ giúp chị."
Mai Hà liền vui mừng nói.
"Có thật không?"
Gia Huy vui vẻ niềm nở gật đầu.
"Đúng vậy chúng ta bắt đầu làm thôi."
Mai Hà thật sự rất vui mừng vì cuối cùng cũng đã có người thấu hiểu nỗi khổ của mình mà giúp đỡ, Gia Huy nhiệt tình giúp cô xử lý tài liệu, đến giờ tan làm mọi người ra về hết Mai Hà vẫn phải ở lại làm việc, Gia Huy đi ra bên ngoài mua đồ ăn cho hai người, còn vui vẻ cùng Mai Hà ăn uống.