Giám Đốc! Tôi Không Có Ngốc A!!

Chương 9




Thấy hai người nói chuyện hồi lâu, trông cậu có vẻ rất căng thẳng mẹ anh  ra ngồi bên cạnh chồng mình nói vài câu cho không khí dịu đi cho cậu bớt áp lực, bà biết khí thế bức người của ông làm cậu thấy rất sợ.

“Cậu ấy rất dễ thương, làm việc rất chăm chỉ” bà nói với chồng mình, ôn hòa mỉm cười nhìn cậu

Tiểu Dư coi bà như một vị cứu tinh, tim của cậu thực sự ngừng đập khi đối diện với ông.

“Hôm nay, tôi bảo dì Lý làm rất nhiều món mà ông thích, thời gian gần đây ông ốm đi rất nhiều” nhìn ông gầy đi bà rất lo lắng, cha con y như nhau chỉ biết làm việc mà quên đi sức khỏe của mình

“ Lý Mai, chị lên gọi Lâm Thành xuống dùng cơm” bà hướng chị Mai mà nói

“Dạ, bà chủ” chị lễ phép nói với bà rồi hướng lên lầu

“Mọi người cứ tự nhiên dùng cơm, cháu xin phép về trước” thấy được sự có mặt không đúng lúc của mình, cậu tự biết là nên lui đi

“Tiểu Dư, nào! Lại đây cùng dùng cơm, cháu đừng ngại” mọi ngày cậu nhóc này đều ở lại dùng bữa, không khí của bữa ăn cũng bớt tẻ nhạt hơn rất nhiều, bà rất có cảm tình với cậu, bà xem cậu như một đứa con của mình.

“Cháu, cháu nghĩ không tiện cho lắm!” cậu rất khó xử với lời mời của bà, lâu lắm gia đình anh mới được tụ họp làm sao cậu có thể làm kỳ đà mà đi cản mũi họ được

Anh từ trên lầu đi xuống với bộ đồ đơn giản, áo sơ màu xanh nhạt với cái quần tây phẳng phiu, thấy cậu một mực từ chối không nghĩ cậu lại cứng đầu như vậy, bình thường cậu ta cũng mặt dày mài dạn mà ăn uống ở đây, hôm nay không biết mắc chứng gì.

“Mẹ tôi đã bảo, cậu cứ ở lại dùng cơm” lời anh không nặng cũng không nhẹ nói với cậu

“Tôi không thấy đói…..” cậu ngước lên bắt gặp ánh mắt sắc bén đang nhìn cậu, buộc cậu không dám mở miệng nữa, mà anh hình như càng ngày càng đẹp ra thì phải mỗi ngày đều thấy mà nhìn lúc nào cũng thu hút kể cả mặc một bộ đồ đơn giản cũng toát lên vẻ tiêu soái làm cậu cảm thấy ganh tị quá đi mà.

“Sao, cậu tính đứng ở đó vài àk?” anh thản nhiên ngồi vào ghế, quay sang nói với cậu đang đứng rụt rịt ở đó, anh xa lạ gì cái tính của cậu biết hẳn về nhà là nằm xuống ngủ như chết, bây giờ anh mới để ý cậu có hơi tròn hơn thì phải trông rất cute.

“Nào, Tiểu Dư lại đây” bà thúc giục cậu ngồi

Tiểu Dư chầm chậm tiến đến chiếc bàn ăn tinh xảo kéo ghế ngồi kế bà, bà lúc nào cũng dịu dàng với cậu không như ai đó cứ bắt nạt cậu, cậu thầm mong ước mai sau cưới được cô vợ vừa xinh đẹp và phúc hậu như bà.

Bốn người ngồi ăn, mẹ anh là người bắt chuyện để không khí thoải mái hơn, cha anh là người tương đối nguyên tắc nên khi ăn ông ấy rất ít nói chuyện, còn anh thì chỉ khi nào mẹ anh nhắc nhở mới mở miệng nói vài câu, chỉ còn mẹ anh với cậu là tâm đầu ý hợp mà trò chuyện đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Cậu rất thích nói chuyện với bà, bà rất hòa đồng đối xử với cậu như một đứa con của mình, luôn tận tình chỉ bảo những cái cậu không biết, cậu cảm thấy rất mến bà

Trên bàn cơm hôm nay làm rất nhiều món vô cùng phong phú có thịt kho hột vịt, tôm rim, vịt quay, cá hấp, canh gà, salad rau củ mọi thứ đều bổ dưỡng có công dụng dùng để bồi bổ sức khỏe.

Tiểu Dư cảm thấy rất ngon, cậu thích nhất là món canh gà của dì Lý nấu nó rất đặc biệt ăn hoài mà không chán, cậu nhất định thừa dịp nào đó nhờ dì chỉ cách hầm canh mới được.

Anh dùng cơm tương đối nhanh rồi đi lên phòng xử lí công việc, mọi khi chỉ còn lại cậu và mẹ anh nói chuyện rồi từ từ dùng cơm

Hôm nay cũng vậy cha anh và anh dùng cơm xong đều lên lầu bàn việc, còn cậu và bà thưởng thức cả bàn thức ăn kia

*Ợ* Ôm cái bụng căng tròn nằm trên giường bây giờ cậu chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon nhưng cậu cảm giác bộ đồ của cậu đang mặc có hơi bốc mùi, dù có ngủ cũng cảm thấy rất khó chịu cậu đành phải lăn vào nhà tắm rửa sạch sẽ thì hơn.

*Cốc cốc*

“Dư đệ, cậu ngủ rồi àk”

“Chờ tôi một tí, tôi ra ngay” cậu ở trong phòng tắm nghe được tiếng của anh bạn phòng bên Nhất Khải gọi mình thì gia tăng tốc độ mặc quần áo ra mở cửa

“Gặp khách quý cậu không mừng àk”

Tiểu Dư chề môi với gã “hôm nay anh không đi chơi với cô nào àk” mới rãnh rỗi mà đi tìm cậu nói chuyện

“Ha ha…, cậu thật là, làm sao tôi có thể quên tiểu đệ đệ của mình chứ!” gã tự nhiên bước lại ghế ngồi bên cạnh giường

“Công việc của cậu như thế nào, có kẻ nào ức hiếp không?, nếu có nói với anh đây một tiếng”.

“Anh thôi cái miệng khoác lác của anh đi, chỉ là đi theo giúp việc cho người ta, ai mà thèm ăn hiếp” cậu chán ngán cái miệng khoác lác của gã đến tận cổ nhưng cậu biết cái bụng của anh lại đối lặp với cái miệng mồm mép đó.

“Tiểu đệ đệ dễ thương này đi làm giúp việc à, thật bất ngờ nha” gã quàng cổ cậu cười đùa

“Chuyện bình thường, muốn có tiền thì phải đi làm, ai như anh tối ngày chỉ biết ăn chơi trêu hoa ghẹo nguyệt” cậu không lạ gì lối sống bung xõa của anh.

“Tại sao đệ có thể nói ta như thế, ta vẫn luôn chăm chỉ làm việc đó mà” gã bắt chước giọng phim kiếm hiệp mà kể lể với cậu

“Tính ra công việc của cậu cũng không đến nỗi nào vất vả, dạo này còn trắng trẻo mập mạp ra nhỉ!” anh chống tay lên cằm quan sát từ trên xuống dưới.

“Cậu giúp việc cho ai?” gã ta thực tò mò chỗ cậu làm

“Thì tôi đi theo giúp việc cho Lâm Thành, giám đốc công ti giải trí “The Sky” cậu chùm chiếc khăn lên đầu lau tóc nói với anh.

“Oh my God, không ngờ đệ lại làm việc cho Lâm Thành” Nhất Khải nhất thời há hốc mồm về lời cậu đang nói

“Anh ta luôn đứng top 1 về thị trường kinh doanh trong nước”, “còn vẻ bề ngoài của anh ta thì” gã chậc chậc lưỡi “bao nhiêu nữ minh tinh nổi tiếng bao vây không đếm xuể” gã cũng tính là một fan hâm mộ của Lâm Thành.

Thấy Nhất Khải cứ tôn sùng anh ta tới trên mây, cậu không ngờ tới tên hoa hoa cậu chủ như anh ta mà cũng là một fan cứng của gã, tầm ảnh hưởng của anh cũng không hề nhỏ, Tiểu Dư nghĩ thầm trong lòng nếu gã ở với anh ta thì sẽ biết tính khí thất thường của anh ta như thế nào thì anh còn hâm mộ anh ta nữa không.

“Còn anh, anh đang làm công việc gì?”

“Máy tính của cậu vẫn xài tốt chứ” gã tìm cớ lãng sang chuyện khác tránh câu hỏi của cậu.

Cậu biết mà, chuyện của cậu thì anh ta biết hết, còn tới lúc cậu hỏi thì gã ta không thèm trả lời, đôi khi mình thật ngốc mà

“Đôi lúc cũng chút rắc rối nhưng không sao”

“Hôm nay tôi rãnh, nào! Đi uống vài ly”

“Nhưng tôi hơi mệt, anh cũng biết tửu lượng của tôi rồi mà”

“Mặc kệ, ai say trước không quan trọng”, “Dạo này anh đây hơi hồng, yên tâm mọi thứ cứ để anh đây lo”.

Cuối cùng Tiểu Dư cũng không thể nào khước từ lời mời của gã ta, mặc chiếc áo khoác đi theo gã ta ra ngoài.

Đứng trước gương, chỉnh lại tay áo của mình cho ngay ngắn, mùi nước hoa cao cấp phảng phất cả phòng sau đó anh cầm chiếc chìa khóa đi xuống garage.

Một chiếc Lamborghini màu đỏ đặc biệt sáng chói lướt nhẹ trên đường thu hút nhiều ánh mắt của người đi đường, nó dừng trước một quán bar cao cấp nhất thành phố, nơi đây được xem là tụ điểm của giới thượng lưu, những người bước chân vào đây không quyền lực thì cũng có gia thế khủng.

Đêm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu vang cùng chiếc quần đen bằng chất liệu da cao cấp được thiết kế rất thời trang, cúc áo được mở đi hai nút lộ ra lòng ngực tinh xảo và cơ bắp rắn chắc làm tôn lên thân hình hoàn hảo của anh, mái tóc vuốt keo tỉ mĩ, khác với đi làm anh hay chải tóc sướt lên rất lịch sự và sang trọng còn lúc này anh chải phần mái rớt xuống một bên chạm tới ánh mắt màu hổ phách kia làm khuôn mặt tuấn mĩ đến từng góc cạnh càng thêm phần quyến rũ cuồng mị.

Tiếng nhạc ầm ĩ cùng ánh sáng mờ ảo làm tăng lên hưng phấn mọi người điên cuồng lắc lư theo nhạc, anh từ từ bước vào đã thu hút không ít cô gái, họ như người mất hồn ánh mắt dán chặt vào con người quá là bắt mắc kia, các cô nàng cố gắng thể hiện sức hấp dẫn của mình mà uốn éo trước mặt anh, bất chấp mọi thứ xung quanh mà được anh để mắt tới.

*Ọe ọe…* bỗng một cô gái ăn mặc mỏng mãnh đầy khiêu gợi như đã uống quá say hoàn toàn mất đi lí trí ngã vào lòng anh, đôi tay cô ta ôm chặt sống lưng anh, khuôn mặt dán chặt vào lòng ngực rắn chắc kia không có ý định buông ra mà thiếp đi.

Hai tay ôm chặt tấm lưng to lớn của anh, mùi nước hoa đầy nam tính như muốn thôi miên cô ta từ cơ thể hoàn hảo kia, cô ta nhắm mắt hưởng thụ nhớ đến gương mặt tuấn mĩ, đặc biệt là ánh mắt đầy cuốn hút của anh đang ở một khoảng cách rất gần mà tự mãn nhưng vẫn thầm nhếch môi khiêu khích các cô gái khác, cô ta tự tin vào nhan sắc và kinh nghiệm quyến rũ đàn ông của mình.

Chỉ một chiêu cỏn con của cô ta mà định qua mắt anh à, định múa rìu qua mắt thợ chăng, anh cười thầm trong bụng. Bên ngoài, anh nở một nụ cười cuồng mị, ân cần cho cô ta dựa vào rồi vẫy tay gọi bảo vệ đến.

Anh hạ gương mặt anh tuấn của mình đến gần cô ta khẽ nhếch môi, phả hơi nóng vào tai cô, làm gương mặt của cô ta đỏ lên trong ánh sáng mập mờ anh khẽ nói “Tôi không thích cô gái say xỉn thế này, nếu em tỉnh táo thì chắc có thể có cơ hội” nói xong anh đưa cô ta cho bảo vệ xử lí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.