Giám Đốc! Tôi Không Có Ngốc A!!

Chương 6




“Không có nhà, chắc đi với cô nào nữa rồi, hey……”, Tiểu Dư lắc đầu thở dài.

“Nhờ chút mã bên ngoài mà anh ta thay bồ như thay áo” mỗi lần trò chuyện, anh ta đều kể cho cậu nghe chuyện yêu đương lăn nhăn của mình, cậu rất nhức đầu nhưng cố gắng mà tập trung nghe hết câu chuyện của anh ấy vì đôi khi anh ấy rất tốt bụng mà an ủi cậu một cách rất thật tâm.

Nói về vẻ bề ngoài cậu lại nhớ đến anh, cậu thật sự là thần tượng anh, nên dùng từ gì để miêu tả anh: anh tuấn, tuấn mĩ, tiêu soái,...phải nên gọi là hoàn hảo(perfect) mới đúng, anh là mẫu hình mà cậu mơ ước được giống vậy, cao cao tại thượng, muôn người ngưỡng mộ.

Hai mắt híp dần, hơi thở đều đặn, tay ôm chặt gối bông hình con rùa xinh xắn cậu chìm sâu vào trong giấc ngủ.

≈≈≈Ngày làm kế tiếp≈≈≈

Hôm nay cậu thức từ rất sớm, mà thời gian cũng chỉ là để chọn đồ, cậu biết anh rất chú trọng hình tượng, đi theo anh cậu phải ăn mặc lịch sự, gọn gàng.

“ Hay là cái này đi” cậu lấy chiếc áo thun màu trắng giản dị từ trong tủ ướm thử “ Nó có hơi đơn giản thì phải”, “ Hay là cái này” cậu lấy ra một cái áo thun cao cổ màu tím “ Nhưng thời tiết gần đây rất nóng, “…Không mặc”, qua lúc lâu cuối cùng vẫn là cái áo sơ mi, cậu quyết định mặc áo sơ mi màu hồng nhạt với quần tây đen, trông thật sự rất nhã nhặn.

Tới nhà anh, chị Mai ra mở cửa cho cậu, chị nhìn cậu thân thiết cười “ Hôm nay, em mặc chiếc áo này nhìn rất dễ thương”, cậu cũng xem chị ấy là người chị tốt mà gãi đầu ngại ngùng cám ơn “ Ha ha, em cám ơn”.

“Cậu có phải là Tiểu Dư?” giọng nói phát ra từ một người trung niên, thân hình cao gầy, gương mặt hiền hòa xót thương mang đầy nghiêm túc

“Dạ phải”, cậu ngạc nhiên từ khi làm cho anh cậu chưa từng gặp qua người này

“Tôi là quản gia ở đây, vì một số việc riêng nên tôi xin nghỉ một thời gian bây giờ đã giải quyết xong”, ông ấy nhìn cậu hiền hòa cười nói tiếp “Bà chủ đã nói cho tôi biết về cậu, mong cậu sẽ làm tốt công việc của mình”.

“Cháu sẽ làm thật tốt công việc của mình, rất cám ơn mọi người chiếu cố” thì ra đây là bác quản gia mà dì Lý kể cậu nghe, ông ấy xin nghỉ một tuần sau cú sốc vợ ông ấy bệnh nặng qua đời

Lâm Thành từ trên cầu thang bước xuống thấy cậu đang ngồi nói chuyện với quản gia ở ghế sô pha, nghe tiếng bước chân hai người đồng loạt nhìn.

“Cậu chủ, buổi sáng tốt lành”, ông gật đầu lễ phép

“Chào anh, buổi sáng vui vẻ”, cậu nở một nụ cười tươi tắn nhất hệ mặt trời.

“Nếu bác chưa khỏe thì hãy nghĩ ngơi thêm một thời gian đi” anh quan tâm đến tình hình sức khỏe của bác ấy, mất đi một nữa của cuộc đời mình thì đó là một nỗi đau khó có ai chấp nhận được

“Cám ơn cậu chủ đã quan tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho mình”

“Bác cứ yên tâm, mộ của bác ấy cháu đã bảo người xây dựng chu toàn, bác cũng đừng đau buồn nữa”

“Thật cám ơn cậu và bà chủ rất nhiều” những giọt lệ từ trên khuôn mặt đầy nếp nhăn rơi xuống làm người ta nhói lòng

Tiểu Dư nhìn bác ấy đau xót cũng phải nghẹn ngào khóc, cậu thật sự cảm động tình cảm của ông ấy dành cho vợ của mình, quá thiêng liêng và sâu sắc

Chiếc xe cao cấp lướt nhẹ trên đường, màu đen bóng loáng nổi bật giữa dòng xe tấp nập.

Anh nhìn cậu từ kính chiếu hậu, anh thật sự nén không nổi nữa rồi, cái bụng nén cười cuối cùng cũng phải bật thành tiếng

* Phốc ha ha …………*giọng cười rất hào sảng

“Anh cười cái gì? Có gì buồn cười chứ!” Đôi mắt đỏ hoe của cậu lại đỏ hơn vì tức giận, thật là không biết đồng cảm là gì mà!

“Không ngờ cậu lại có bộ dạng này, trông vô cùng ngốc nghếch” anh cười rất khoái hoạt

“Ngốc nghếch gì chứ, anh tưởng ai cũng sắc đá như anh à!”

“Tôi cũng đã cố gắng giúp đỡ bác ấy, chỉ tiếc là bác ấy bệnh quá nặng”

* Huhu………* nhớ đến chuyện cậu lại khóc, cậu rất đồng cảm chuyện mất một người thân quan trọng làm cậu nhớ đến ông của mình, cậu cũng đã từng mất người ông mà yêu thương cậu hết mực.

Anh lấy hộp khăn giấy trên xe đưa cho cậu, anh nhớ là mình chưa từng đưa ai như thế lại gặp một cậu nhóc mè nheo này, lúc này nhìn cậu rất buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu.

Sau một lúc, anh lại nghe tiếng khóc ngày càng lớn cảm thấy rất phiền phức

“Cậu nín khóc ngay lập tức cho tôi”

Lời anh quả là hiệu quả, Tiểu Dư im bặt miệng, đôi mắt bồ câu long lanh sưng đỏ sợ hãi nhìn anh.

Một thân hình nhỏ mặt hướng xuống đất cứ lù đù theo sau thân hình to lớn của anh lên phòng làm việc, cậu sợ mọi người thấy hai mắt sưng đỏ của mình rất mất mặt.

“Bây giờ mới biết mất mặt sao!” anh thừa biết nhưng vẫn thích trêu đùa cậu

“Anh là đồ ác ma, tối ngày chỉ biết trêu trọc tôi”cậu vẫn im lặng mà nhìn xuống đất oán thầm anh

“Oán xong chưa? Cậu nghĩ cái gì tôi đều biết” gương mặt tuấn mĩ của anh kề sát cậu

“Tôi, tôi có nghĩ gì đâu!”

Đầu cậu kêu ong ong, cậu sửng sốt anh ta biết mình chửi anh ta à, anh ta có mọc thiên nhĩ sao? ngàn câu hỏi trong đầu cậu.

Bước vào phòng pha cà phê cho anh xong, cậu bắt đầu công việc lau chùi dọn dẹp phòng, cậu phải lau đi lau lại thật kĩ không còn một hạt bụi, anh là một người thích sạch sẽ nếu muốn không mất việc thì chịu khó mà làm.

“Anh hai” Gia Như mở cửa đi vào

“Sao không gõ cửa?” anh khiêm khắc nhìn cô

“Em biết rồi, sẽ không có lần sau”

“Chúng ta là anh em có cần phân rõ vậy không!”

“Hiếm khi thấy em đến đây, lại có chuyện gì ?” anh rất hiểu cô em gái này của mình mỗi lần có chuyện mới nhớ đến người anh này.

“Đến thăm anh không được sao!” cô lại ngồi kế anh trai mình nịnh nọt

“Mời cô uống nước” cậu mang đến cho cô một ly nước lọc

“Cậu để đó đi” cô không thèm nhìn cậu mà tùy tiện nói, cô phải đạt được mục đích đến đây

“Nếu không có chuyện gì vậy em cứ ngồi chơi, anh đang bận” anh nhìn vào màn hình máy tính nói với cô

“Em có chuyện muốn nói với anh nhưng anh không được nói với mẹ đó”

“Ngoài anh ra em nghĩ có thể nói với ai còn ra cái điều kiện kia”

“Thật ra em bị đình chỉ học 1 tháng, em đến đây là xin anh nói với hiệu trưởng một tiếng”, mặt cô vẻ đầy ăn năng mà năng nỉ anh hai mình.

“Lần này là lần thứ mấy?, đi học không ra đi học chạy theo thói hư tật xấu thì hay lắm!”, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng giận dữ răng đe, anh đã bao che cho cô em gái này không ít lần rồi

Tiểu Dư nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của anh cũng phát run, khi anh bùng nổ trông rất dữ tợn ánh mắt hổ phách rất sắc bén, khiến đối phương không còn đường mà lui ra.

“Em xin anh đó, lần này là lần cuối cùng, nếu mà ba mẹ biết thì em coi như xong”, khuôn mặt xinh đẹp rất khó coi, cô lay cánh tay anh giọng nũng nịu cầu xin.

Sau lúc lâu nghe tiếng than vãn dày dò lỗ tai, anh nhìn khuôn mặt thống khổ của cô lạnh lùng nói “Đây là lần cuối cùng, nếu em tái phạm nói với anh cũng vô dụng”

“Cám ơn anh, anh hai là nhất”, nghe anh nói cô vui mừng ôm cổ anh mà ca tụng, cô biết chỉ cần anh hai nói một tiếng là mọi chuyện đều có thể giải quyết, trường học cô đang học là học viện điện ảnh chuyên đào tạo minh tinh do anh làm chủ nhưng quản lí ở đó là cấp dưới của anh luôn nghe theo anh thực hiện nội quy rất nghiêm khắc không phân biệt địa thế mà cứ áp dụng xử phạt nghiêm minh.

“Không có chuyện gì nữa em đi đây, em sẽ cố gắng học tập”, nhìn chiếc điện thoại báo tin nhắn, cô quẩy chiếc giỏ hàng hiệu mà tạm biệt anh đi ra.

Khi cô đi ra, anh nhấc điện thoại gọi cho Cảnh Luật, người mà anh tin tưởng giao học viện cho cậu quản lí

“A lô, tôi nghe giám đốc Lâm” bên đầu kia phát ra giọng trưởng thành đầy chín chắn.

“Phía học viện đào tạo rất tốt, tôi dự định kí một hợp đồng mới cậu lựa chọn bồi dưỡng cho tôi một dàn người mẫu có tính chuyên nghiệp cao”

“Đều nhờ sự trọng dụng của giám đốc, tôi sẽ thực hiện ngay”

“Giám đốc, tôi có chuyện muốn nói với anh” giọng bên kia có hơi khó xử, Lâm Thành thừa biết là cậu muốn nói chuyện gì.

“Thu giấy đình chỉ của Gia Như, nếu có tái phạm lần nữa thì áp dụng theo quy định cao nhất mà trừng phạt” không làm cậu khó xử anh lên tiếng trước.

“Vâng, tôi biết rồi”cậu ta thật sự khâm phục anh rất phân minh trong công việc nhưng cũng rất thương em mình

“Được rồi, không có chuyện gì nữa, nếu có thời gian rãnh tôi sẽ xuống khảo sát”.

Quá nhiều công việc nên anh ít khi xuống khảo sát học viện mọi chuyện đều được thư kí Đình báo cáo lại anh nắm được hoàn toàn tình hình ở Học viện.

Anh quay sang nhìn cậu, thấy cậu vò tóc rối bời đang nhìn vào máy tính chuyên nghiệm gì đó.

“Trông cậu rất ngốc”, giọng anh đầy cợt nhỡ với hành động kì lạ của cậu

“Anh có thể đừng trêu tôi nữa được không”, Tiểu Dư thực sự bó tay với các thao tác phức tạp này.

Cậu chợt ngước lên, trong đầu cậu lóe lên một chủ ý rất khó khăn nhưng có thể giải quyết tình trạng bế tắc này của cậu

Cậu nhìn anh cười hì hì, bắt đầu công việc nhờ vả cao cả của mình, hai tay ôm chiếc laptop lại ngồi kế anh mà xin giúp đỡ.

Lúc này anh mới để ý, hôm nay cậu mặc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt trông rất thanh nhã, hai đồng tiền nhỏ rất đáng yêu, nhưng anh cũng đã nhìn ra ý đồ của cậu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.