Giám Đốc! Tôi Không Có Ngốc A!!

Chương 5




Hình như cậu thấy một vài diễn viên nổi tiếng thì phải, cậu mở to mắt nhìn kĩ, chẳng phải đó là diễn viên Chu Khải và Lan Uy sao, họ đang rất hot trên báo chí nhờ bộ phim “Một thời tuổi trẻ”, bộ phim vừa mới ra mắt đã nhận  được nhiều sự quan tâm của công chúng, cậu cũng đã biết là công ty của anh chuyên đào tạo diễn viên nhưng không ngờ lại được gặp họ ở đây, không biết còn bao nhiêu bất ngờ chờ cậu ở phía trước.

“Tiểu Dư”

Cậu nhìn theo tiếng gọi cất lên, thì ra là trợ lí Nguy, cô đang ngồi cùng với hai người, cậu tiến lại chào hỏi mọi người “Cậu ngồi xuống đi” cô kéo cậu ngồi cái ghế bên cạnh.

“Xin chào tôi là Đình Đình, thư ký quản lí việc nội bộ trong công ty”, cậu cảm thấy cô ấy có vẻ đẹp khá sắc bén.

“Tôi là quản lí Kim, là stylist phụ trách bộ phận thiết kế trang phục cho diễn viên rất vui được cậu” nhìn cách ăn mặc của ông ta có hơi phá cách so với tuổi của ông ta trông kỳ quái nhưng rất mới mẻ, tạo cho người đối diện một cảm giác mới lạ đầy năng lượng.

“Giới thiệu với mọi người đây là trợ lí mới của giám đốc”, giọng cô thân thiết nói với hai người bên cạnh

Hai người nhất thời ngạc nhiên nhìn về phía cậu, họ chưa từng nghe giám đốc có tuyển trợ lí mới

Đầu cậu kêu ong ong, nhất thời trong canting im phăng phắc, hàng nghìn ánh mắt hào phóng nhìn về phía bàn cậu làm cho cậu không biết giải thích như thế nào

“Mọi người không cần khách sáo, cứ gọi tôi là Tiểu Dư, tôi chỉ là theo giúp anh ấy những chuyện lặt vặt thôi”, cậu quay qua An Nguy, “chị không cần nói quá lên vậy chứ chỉ là theo giúp việc thôi, nào có vinh dự làm trợ lí, tôi thật sự rất ngại đó”.

“*Ha ha……*, tôi xin lỗi, nhưng cậu đi theo giúp việc cho anh ấy thì vẫn gọi là trợ lí đó thôi”, cậu không biết phải giải thích như thế nào với những lời trêu đùa của chị, người trong công ty này thật khó hiểu quá mà.

An Nguy cảm thấy trêu đùa cậu rất vui, cậu nhóc này trông cũng sáng sủa, thanh nhã khi cậu cười hai  má lúm trong rất dễ thương, cô rất có thiện cảm với cậu, xem cậu như đứa em trai hồn nhiên không vướng bận chuyện đời.

Khi cậu mở cửa văn phòng thì đã thấy anh ngồi ở bàn làm việc, cậu pha cho anh một tách cà phê rồi tranh thủ đến bên ghế sô pha lật cuốn sách kiến thức tin học từ từ nghiên cứu.

“Cậu đến bên tủ, kệ số 2 lấy bản hợp đồng ở khu giải trí XX đưa cho thư ký Nguy”, giọng của anh rất nhẹ nhưng luôn mang một lực khiến người ta phải nghe theo.

Cậu lật đật chạy lại tủ tìm kiếm theo lời anh chỉ dẫn rồi đem cho thư ký Nguy.

“Tiểu Dư, cậu sắp xếp đóng tài liệu này theo từng bộ phận, mỗi cái photo 5 bản”.

Lúc trở về phòng Tiểu Dư nhìn xung quanh phòng không thấy anh cậu nghĩ anh vào phòng vệ sinh nên cậu tiếp tục xem sách, cậu quyết định phải cải thiện tin học của mình một cách tốt nhất

Một lúc sau anh từ phòng nghỉ đi ra với bộ vest mới, đầu tóc chải chuốt chỉnh tề, anh hướng cậu nói “Cậu chuẩn bị đi, 15 phút sau cùng tôi ra ngoài”.

“Vâng”, Tiểu Dư nhìn chằm chằm anh, anh mặc bộ vest màu xanh đen thiết kế theo phong cách phương Tây vô cùng tinh xảo nó vô cùng hợp với dáng người cao ráo của anh, mái tóc được vuốt keo tỉ mĩ tôn lên ngũ quan anh tuấn của anh, mũi cao môi mõng, ánh mắt sắc xảo màu hổ phách không biết đã hút hồn bao nhiêu nữ nhân, ánh mắt của cậu đầy hâm mộ mà nhìn anh.

“Nè, cậu nhìn xong chưa ?”, Lâm Thành cảm nhận được 2 con mắt của cậu luôn nhìn mình anh hơi khó chịu, lời của anh làm cậu giật mình “ Tôi xin lỗi, tôi chuẩn bị ngay đây”, cậu bắt đầu hấp tấp dọn dẹp đồ đạc của mình.

Bên trong xe, Lâm Thành và thư ký Nguy đang trao đổi công việc, cậu ngồi một mình ôm cái cặp táp cho anh ở phía sau nghe chẳng hiểu cái mô tê gì, cậu đưa mắt nhìn ra hai bên đường cho thoải mái, một lúc xe dừng lại trước một nhà hàng kiểu Pháp, đi vào bên trong kiến trúc mang đậm văn hóa Pháp, họ được đưa đến một căn phòng khá rộng lớn, phòng có tone màu tím trầm, ở giữ là cái bàn rất sang trọng, phía trên được lắp đặt một cái đèn chùm mang tính hiện đại đầy hoa lệ, Tiểu Dư ánh mắt tò mò nhìn xung quanh.

Cửa phòng mở, một người đàn ông khoảng 50 tuổi nhìn rất lão luyện, theo sau là một người cô gái trẻ tuổi trông họ rất sang trọng.

“Chào ông Lưu, rất vui được hợp tác với ông” anh dùng cử chỉ vô cùng lịch thiệp với đối phương.

“Nghe danh Lâm tổng đã lâu, hôm nay có dịp hợp tác tôi lấy làm vinh hạnh, có chí gây dựng sự nghiệp đúng là tuổi trẻ tài cao”

“Lưu tổng quá khen, còn phải nhờ ông chỉ giáo nhiều thêm”, anh kính nể nhìn Lâm tổng, đối với loại công việc này thì mỗi ngày anh đều gặp nhiều loại người, biết thế nào là cách ứng xử tốt nhất.

“Xin chào, tôi là Lục Tư thư ký của Lưu tổng, rất vui được gặp anh” Lục Tư mỉm cười lịch thiệp bắt tay với anh.

An Nguy bước lên một bước “Tôi là An Nguy thư ký của Lâm tổng”, còn đây là “Trợ lí của giám đốc” cô chỉ tay sang cậu, Tiểu Dư ngại ngùng gật đầu cười cười, cậu cảm thấy cô không cần giới thiệu cậu thì cậu sẽ tốt hơn nhiều.

Mọi người bắt đầu cuộc đàm phán, Tiểu Dư chú tâm ngồi nghe nhưng ánh mắt cậu không ở đó, những bức tranh đầy nghệ thuật treo trên tường như đã hút hồn của cậu, nó không chỉ có giá trị trên trời mà nó chứa đựng đầy ý nghĩa sâu xa, thể hiện được cái hồn người họa sĩ tạo ra nó.

Qua một thời gian dài, cuộc bàn bạc kết thúc không ngoài mong đợi của Lâm Thành, anh chủ động mời ông Lưu dùng một bữa cơm tại nhà hàng

Lúc rời khỏi căn phòng Tiểu Dư còn luyến tiếc nhìn lại những bức tranh ấy, khó lắm mới có dịp chiêm ngưỡng những tác phẩm điêu luyện này.

Cậu đi theo sau họ lên thang máy, tầng này cách tầng lúc nảy 2 tầng đi đến một căn phòng sang trọng khác, trên cái bàn tinh xảo được trải tấm vải mềm mại tinh tế, tone màu vàng nhạt làm người ta có cảm giác ấm cúng, đồ ăn đã được dọn sẵn trên bàn.

Cậu nhìn toàn là những món đắt giá, trang trí cầu kì nhưng cực kì đẹp mắt, Tiểu Dư thầm nghĩ nếu ăn một bàn tiệc như thế này cũng không phải là con số nhỏ, “Tiểu Dư, dùng cơm đi chứ”, thấy cậu không động đũa An Nguy lay cậu, cậu nhìn mọi người rồi quay sang nhìn anh thì thấy anh đang nhìn cậu.

“Cậu dùng đi”

Giọng của anh rất bình thường nhưng khi cậu nghe thì nó có một cái gì đó làm cậu cảm thấy hơi sợ, cậu cũng không biết lí do gì mà sợ như thế.

Suốt cả quá trình ăn uống, vài lúc cậu ngẩng đầu lên thì cậu thấy được ánh mắt hai cô gái luôn nhìn về phía anh, cậu lại nhìn sang anh thấy anh rất bình thường như không có chuyện gì, trông anh đào hoa vậy mà cũng không có gì lạ.

Lâm Thành thừa biết điều đó nhưng anh vẫn giữ thái độ tự nhiên vì đây cũng không phải là lần đầu tiên

Về tới công ti cũng đã 5h, mọi người đều tan sở, Tiểu Dư theo anh lên văn phòng giúp anh thu dọn những tài liệu quan trọng vào cặp táp, cậu nghĩ đôi lúc làm chủ của nhiều người cũng không phải dễ dàng gì nhìn anh rất bận bịu, rất ít có thời gian nghỉ ngơi.

“Tiểu Dư, dùng cơm hãy về không muộn”, mẹ anh vui vẻ nói với cậu, bà rất có thiện cảm với cậu nhóc này.

Tiểu Dư do dự, cậu thấy rất ngại công việc ở công ty xem như đã nhàn hạ lắm rồi mà mẹ anh lại đối xử tốt với cậu như vậy, cậu thật sự kính trọng bà ấy.

Bữa cơm này cậu ăn tự nhiên hơn rất nhiều, khẩu vị rất hợp, bà sợ cậu ngại nên cứ gắp đồ ăn cho cậu mãi, tay nghề dì Lý có thể sánh với nhiều đầu bếp chuyên môn khác, nhà hàng Pháp đồ ăn đều là mĩ vị nhưng cậu nó mùi vị hơi lạ miệng, ăn không quen miệng lắm.

Một ngày làm việc tuy không vất vả, nhưng hai cái chân của cậu như muốn rụng rời, tắm rửa sạch sẽ cậu ngồi trên giường xoa bóp hai cái chân của mình, với tay lấy chiếc điện thoại trong ba lô điện cho anh hai của cậu.

“A lô, anh đây Tiểu Dư”, giọng nói thân thuộc bên kia phát ra đầy ấm áp

“Anh à, báo với anh một tin mừng, em có công việc rồi”, Tiểu Dư đầy tự mãn nói với anh

“Là công việc gì, có nguy hiểm không?” bên đầu dây kia hơi lo lắng

“Anh cứ yên tâm, chỉ là đi theo giúp việc cho người ta thôi nhưng mà tiền lương cũng không tệ”, cậu còn nghĩ rất may mắn khi tìm được công việc như thế này gặp được rất nhiều người nổi tiếng.

“Làm gì thì làm nhớ chú ý đến sức khỏe, mỗi lần anh về ba mẹ hay nhắc đến em đó”

“Em biết rồi, em cũng rất nhớ ba mẹ nếu được nghỉ phép em sẽ về thăm họ”, “Vậy anh làm việc tiếp đi, à mà anh phải nhớ giữ gìn sức khỏe đó để dẫn chị dâu về ra mắt ba mẹ ha a…a…” anh trai cứ bắt nạt cậu bây giờ cậu cũng đã có cớ để trả đũa lại.

“Anh cũng đang có gắng đây, anh cũng không ngại em trai mình lập gia đình trước đâu”, anh rất thích trêu đùa đứa em này, anh biết cậu là đứa em trai tốt, rất quan tâm đến anh trai mình

“Anh cứ bắt nạt em, không nói chuyện với anh nữa”

“Được rồi anh không đùa nữa, em tắt máy đi”

Tắt máy, cậu nằm trên giường mở máy tính thực hành theo các thao tác được chỉ dẫn trong sách lúc trưa đọc được, lật từng trang trang này qua trang nọ thực hành được phân nữa thì ngày càng rắc rối, qua một lúc lâu cậu thật sự rối rắm, may là không ai trông thấy bộ dạng này của cậu quả thật rất kinh người khuôn mặt baby bây giờ nhăn hơn chú khỉ ở vườn bách thú, tóc của cậu bị vò còn hơn tổ quạ, mềm gối xung quanh hỗn loạn như cậu vừa đánh trận với chiếc laptop.

“Trời ơi, sao mà khó vậy nek”

“Ai có thể giúp tôi đây”

Tiểu Dư ngó đầu ra cửa sổ nhìn phòng bên cạnh đã tối đèn, cậu vừa có ý nghĩ là nhờ sự giúp đỡ của anh bạn kế bên, chuyện vui buồn cậu thường hay tâm sự với anh ấy, máy tính của cậu có trục trặc gì điều do anh ấy sửa giúp cậu, ở giữa Sài thành phức tạp này kiếm một người tốt bụng như vậy làm bạn cũng rất khó, đó là đều may mắn của cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.