Giám Đốc! Tôi Không Có Ngốc A!!

Chương 14




"Quên nữa” cậu buông cây viết xuống cầm điện thoại chạy vào toilet điện thoại báo cáo cho mẹ anh và không quên kể một ít chiến tích của mình với bà, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện vui vẻ với bà ấy một lúc lâu cậu lại nhớ đến mẹ của mình cũng đã lâu rồi không gặp bà không biết bây giờ bà ấy ra sao nữa cậu rất nhớ mẹ mình, cậu thầm an ủi tinh thần rằng “Tiểu Dư cố lên, ngày mai là được gặp ba mẹ rồi phải phấn chấn lên không được nản” sau đó nhanh chóng bước ra ngoài

Cậu ngồi vào bàn làm việc của mình nhìn anh, khẽ lên tiếng

“Giám đốc”

“Anh không định điện thoại cho bà chủ à!”

Nghe cậu nói gương mặt tuấn dật thản nhiên nhìn cậu, mặc dù anh chuyên tâm làm việc nhưng cậu làm gì không phải anh không biết

“Cậu đã liên lạc rồi, tôi cũng không nhất thiết lắm”

Sao anh ta biết hay vậy, mình đâu có nói đâu!

“Hi hi…” cậu ngại ngùng gãi đầu cười trừ với anh, anh có phải là người phàm không vậy cứ như nhìn thấy tất cả việc cậu làm hết vậy, mất mặt quá đi cậu cắm cúi tiếp tục công việc của mình

Bàn làm việc của cậu được sắp xếp khá là ngăn nắp, cậu đang cố gắng hoàn thành công việc anh giao, trên bàn gồm nhiều bản vẽ và nhiều dụng cụ như giấy, bút, màu, tẩy,... cậu đang kiên trì miệt mài thỏa sức sáng tạo song song với nó cái miệng của cậu cũng đang hoạt động tích cực với mấy cái bánh hạnh nhân béo nguậy kia (làm việc quả là tích cực).

Không gian lúc này thật yên tĩnh, nhìn về phía cậu đang làm việc rất say sưa nhưng anh vẫn không thể tin tưởng là cậu có thể làm ra được một mẫu quảng cáo phù hợp với yêu cầu khắc khe của anh

Anh hơi bất ngờ khi nhìn hộp bánh hạnh nhân đã vơi đi gần một nữa, cậu không biết là lúc tối ăn nhiều bánh ngọt không tốt cho cơ thể sao mà tối như thế này miệng vẫn chóp chép cậu ta còn muốn mũm mĩm cở nào? chế độ ăn uống của cậu như thế này đây sao?

“Tôi nghĩ cậu nên hạn chế ăn bánh ngọt”

“Hở” anh nói làm cậu có hơi giật mình

“Nó ngon mà, không ăn thì buồn ngủ mất!”

Cậu nhìn anh rồi nhìn lại miếng bánh trên tay đầy quyến luyến cất nó cho vào bên dưới ngăn bàn giống như một đứa trẻ đang ăn kẹo mà bị người lớn không cho ăn nữa, khuôn mặt trông thật đáng thương (nhưng rất đáng yêu)

Quan sát hết tất cả hành động của cậu không ngờ cậu lại trẻ con đến thế, nhiều lúc anh cũng không muốn quan tâm những chuyện nhỏ nhặt như vậy nhưng khi chứng kiến anh thật sự không vừa mắt chút nào, riết rồi anh cứ như bảo mẫu của cậu la mắng cậu không được như này không được như thế kia, phiền phức

“Chán quá” bây giờ cậu không còn tâm trạng làm việc bắt đầu thu dọn đồ đạc gọn gàng vào ba lô, xong xuôi cậu đứng lên bước đến tấm cửa kính to lớn nhìn xuống đường phố nhộn nhịp phía dưới. Vào ban đêm, từ trên đỉnh tòa nhà nhìn xuống có thể thấy toàn bộ thành phố, nó vô cùng mênh mông rộng lớn, đầy rực rỡ với nhiều ánh đèn màu sắc lung linh, xe cộ đông đúc lưu thông tạo thành một cảnh tượng tuyệt đẹp thể hiện sự giàu có đầy xa hoa ở nơi đây “Thật là đẹp” cậu chỉ muốn đứng đây chiêm ngưỡng khung cảnh tráng lệ này

Ngồi lại ghế xoa xoa hai cái chân vì mỏi do cậu quá say sưa ngắm cảnh thành phố về đêm, anh thì chỉ biết cuồng công việc không ai nói chuyện với cậu, không hề bận tâm coi cậu như là người vô hình, thật buồn chán

Trong thời gian chờ đợi, hai tay chống cằm nhìn anh bắt đầu phân tích nhan sắc của anh, trong thời gian rãnh rỗi như này thì cứ lấy nó làm đề tài để gϊếŧ thời gian.Lúc này anh không mặc áo vest bên ngoài nhìn anh rất điển trai và cuốn hút vô cùng

“Anh ta đẹp trai thật, đẹp hơn cả những diễn viên nổi tiếng mà mình biết” giới trẻ bây giờ đang sùn sụt với những soái ca áo trắng không thể bàn cãi gì thêm với nhan sắc trời phú này anh chắc hẳn là đại soái ca của những soái ca kia rồi.

“Còn mình?” cậu nhanh nhẹn tìm cái gương trong ba lô ra soi gương mặt của mình lúc lâu đánh giá nó như thế nào

“Mình cảm thấy cũng đẹp trai mà” vậy mà ai cũng không thèm khen là đẹp trai, lúc nào cũng “nhóc con này nhìn dễ thương thật” cậu thật sự muốn làm một người đàn ông chững chạc và phong độ kia kìa.(đàn ông chững chạc mà tính cách như này đây sao!)

Thấy ai đó soi gương khuôn mặt biến dị các kiểu trông thật buồn cười với nhan sắc của cậu thì anh có thể đánh giá tạm cho là coi được (đánh giá có khắc nghiệt quá không ?)

“Hey, lâu quá” cậu rửa mặt cũng không ít lần

Qua 10 phút sau

“Sau chưa chịu về nữa!” tự than thở với mình

20 phút nữa trôi qua

“Không ngờ anh ta cuồng công việc đến như vậy, hey”

Thời gian cứ thế trôi qua, giờ đã là 11h khuya anh đóng laptop tạm gác công việc, nhìn qua phía cậu thì thấy khuôn mặt ngơ ngác mơ hồ đang nhìn anh

“Có thể về”

“Ờ”

Cậu như người không hồn mà lù lù đi theo sau anh vào thang máy, trước cổng công ty xe đã được bảo vệ đưa tới

“Cậu ở chỗ nào?” anh chú ý lái xe hướng hỏi cậu

“Ờ, tôi ở đường xx, hẻm xx”

Ngồi trên chiếc ghế êm ái kính xe được mở xuống, con đường rộng lớn lúc này thật tĩnh lặng được 2 bên đèn đường chiếu sáng, những làn gió mát bên ngoài thổi vào tạo cơ thể cảm giác vô cùng thoải mái, không khí này cứ như thôi miên cậu ánh mắt lim dim từ từ chìm vào giấc ngủ

Trong thời gian cậu ngủ thì anh vẫn đang chuyên chú lái xe tìm con hẻm mà cậu nói, anh chưa từng nghe qua tên con hẻm này, sau một lúc tìm kiếm cuối cùng giám đốc Lâm đây cũng tìm ra nó tên hẻm nằm trên một cái bảng cũ kĩ thô sơ bị cây cối um xùm che khuất phân nữa rất khó thấy “phiền phức”

“Xuống xe” anh quay qua bảo cậu

“Đến rồi”

Nghe tiếng anh bên tai hình như cậu có dị ứng với giọng nói của anh cậu lòm khòm ngốc đầu dậy, hai tay mơ màng dụi mắt nhìn xung quanh cho tỉnh táo

“Tới rồi!” cậu ôm chiếc ba lô vào người mở cửa xuống xe

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về”, “ngủ ngon” nói xong cậu mỉm cười chào anh sau đó chạy vào con đường nhỏ quen thuộc hằng ngày

Với tính cách ngốc nghếch của cậu một đoạn đường ngắn như thế này không chừng cũng có thể có chuyện xảy ra, chờ cậu đi hết con đường anh mới lái xe rời đi chiếc xe chóp nhoáng đã mất vút vào bóng tối

Sáng nay, cậu thức dậy từ sớm háo hức chuẩn bị đồ đạc đầy đủ sau đó bắt chuyến xe về quê cậu thật sự rất nôn nao được gặp ba mẹ, không lúc nào mà cậu không nhớ họ

*Ting ton ting ton*

Nghe tiếng chuông cửa chị Mai chạy ra xem thì thấy chiếc xe Lamboghini màu trắng quen thuộc, không ai xa lạ chính là Thiên Vũ bạn chí cốt của cậu chủ, chị nhanh chóng mở cửa cho anh ta chạy xe vào

“Mời cậu ngồi”

“Cậu dùng gì để tôi làm?”.

“Cám ơn, cho tôi một ly cà phê nóng” anh tự nhiên như người trong nhà bắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế sô fa

“À mà, Lâm Thành vẫn chưa dậy à?”.

“Cậu chủ thức từ sớm, cậu ấy vừa lên phòng tắm rửa”

Thiên Vũ nhìn xung quanh không thấy mẹ anh thì tò mò hỏi chị Mai

“Dì Hiền đâu, sao tôi không thấy dì ấy?”

“Dạ, hôm nay bà chủ có hẹn với mấy vị phu nhân kia đi đến viện dưỡng lão, bà ấy có dặn là không cần chờ bà ấy”

“Được rồi, chị đi làm việc tiếp đi”

“Ây da, hôm nay cơn gió nào đưa đại thiếu gia tập đoàn ô tô đến đây vậy” Lâm Như mặc chiếc đầm lụa màu đỏ từ trên cầu thang bước xuống

“Đã lâu không gặp, đại tiểu thư ngày càng xinh đẹp”

“Cảm ơn, đại tiểu thư đây lúc nào mà chẳng xinh đẹp”

“Ha ha ha…..” Thiên Vũ ôm bụng cười

Nhìn cách anh ta cười không khó để biết anh ta đang chế giễu cô

“Có cái gì phải cười?” cô liếc mắt nhìn anh ta.

“Bây giờ tôi mới biết thời gian có thể trôi qua nhưng tính cách của một người thì rất khó để thay đổi”

“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà, hey…” anh giả bộ nhìn cô thở dài

“Anh” cô giận dữ hét lớn

“Sao, có gì chỉ bảo” Thiên Vũ nhếch mép cười thách thức nhìn cô

“Được lắm, anh chờ đó” cô tức giận giậm chân liếc Thiên Vũ một cái sau đó đi xuống phòng ăn

“Hớ”

“Làm mất hết cảm xúc” anh với cô ta không bao giờ hợp nhau, cô ta tưởng mình là đại tiểu thư thì muốn chảnh chọe với ai cũng được à!

“Sáng sớm, hai người đã cãi nhau ầm ĩ như thế” từ trên lầu anh đã nghe tiếng cãi nhau của hai người không ai chịu thua ai, lần nào cũng vậy!

“Chào buổi sáng!”

“Tôi nào dám lớn tiếng với em gái cành vàng lá ngọc của Tổng giám đốc Lâm đây” Thiên Vũ tỏ ra như vừa rồi không có chuyện gì, gương mặt đầy vô tội không một chút nào gọi là cải vã, cả một trời tinh khiết

“Thật lòng chứ?” anh ngồi xuống đối diện nhìn thằng bạn chí cốt này, khâm phục trình độ diễn xuất của cậu ta ngày càng xuất thần

“Tất nhiên, anh hiểu tôi quá còn gì!” nháy mắt tinh ranh cười với anh một cái

“Đến đây làm gì?”

“Thật đau lòng mà, lời anh vừa nói như tát một gáo nước lạnh vào mặt tôi”

“Được rồi, tôi đi về” Thiên Vũ giã bộ nhóm người rời đi chờ anh gọi lại

“Cứ tự nhiên, không tiễn” anh thản nhiên nói với Thiên Vũ

“Bạn thân, anh cũng thật là ác độc đành lòng đuổi thằng bạn thân chí cốt trọng tình trọng nghĩa như thế này đi sao!”

“Tôi thật đáng thương mà!” anh dâng khuôn mặt đầy đau xót nhìn Lâm Thành

“Trình độ diễn xuất của cậu cũng OK” anh gật đầu tỏ vẻ đánh giá về trình độ diễn xuất của Thiên Vũ

“Công ti của tôi rất sẵn lòng chào đón nếu cậu muốn làm diễn viên”

“Tôi không phải đi casting mà anh ngồi đó đánh giá”

“Nhưng tôi xem là cậu đang casting” anh trả lời vô cùng dửng dưng

“Lâm Thành, anh chỉ có thằng bạn chí cốt này mà cũng không tha, tôi thật hối hận khi kết bạn với anh”

“Vả lại, với nhan sắc hảo hạng này cần anh đào tạo sao! Xem ra anh coi thường tôi quá rồi” Thiên Vũ luôn luôn tự tin với vẻ ngoài vạn người mê này của anh

“Chỉ có lớp vỏ bên ngoài thì làm được gì” giọng anh trêu đùa đầy cợt nhở hướng Thiên Vũ nói

“Thôi, xem như tôi thua anh vậy” không bao giờ cãi lại với anh, tính tình ngang như cua lại lạnh lùng so về độ đẹp trai tức nhiên thua ta đây, không biết có cái gì mà các cô gái đều bám không buông

“Em gái anh dạo này có vẻ chăm chỉ về nhà nhỉ! Thật là một chuyện hiếm thấy” cậu tò mò một cô gái ăn chơi như cô ta lại ngoan ngoãn ở nhà đúng là chuyện lạ

“Theo cậu nghĩ tại sao nó lại ngoan ngoãn như vậy?” anh thầm buồn cười hỏi Thiên Vũ

Cậu vận động não phân tích theo kinh nghiệm của một người ăn chơi lão luyện như cậu thì cô ta có thể ở nhà đều đặn như vậy chỉ có một lí do

“Đừng nói là bị cha anh cắt tài khoản”

“Ha ha…, đúng là chỉ những người cùng hội mới hiểu nhau như vậy” anh cười to cố ý trêu chọc thằng bạn gian manh này

“Nè, dù gì là bạn thân anh tôn trọng tôi một chút không được à!” Thiên Vũ thật tức chết với thằng bạn khốn kiếp này mà

Hai người hàn huyên tâm sự cả một buổi sáng nói từ chuyện này sang chuyện khác, từ Đông sang Tây đúng với danh xưng một cặp bài trùng từ thuở tiểu học

“Đi bar không?” Thiên Vũ hướng anh nói

“No” anh trả lời ngắn gọn

“Bơi, Ok?”

“Anh không lên tiếng có nghĩa là đồng ý, quyết định vậy đi”

“Cậu không biết mình bơi tệ lắm sao!”

“Đại thiếu gia đây cũng từng đạt huy chương vàng môn bơi lội của trường, anh không nhớ sao” Thiên Vũ tự tin khoe khoang chiến tích của mình

“Cậu thật lợi hại” giọng anh đầy miễn cưỡng

“Đầy giã tạo”

“Vậy cậu muốn sao?”

“Trở về với con người thật của anh thì tốt hơn” Thiên Vũ ân hận vì mình đã kết lầm bạn

“Cơm đã chuẩn bị xong”

“Mời cậu chủ với cậu Vũ xuống dùng cơm” dì Lý ân cần nói với 2 người

“Được rồi, chúng tôi xuống liền” anh ta tự nhiên hơn bao giờ hết giống như là người thân trong gia đình tự do sinh hoạt chỉ còn thiếu là cuốn gối đến đây ở.

“Dì gọi Gia Như xuống luôn đi” anh nói với dì Lý

“Dạ, cậu chủ”

Ba người ngồi quanh cái bàn ăn tinh sảo các món ăn được chế biến đa dạng và hấp dẫn, hai con người khắc khẩu ngồi đối diện nhau vô tư ăn không ai nhìn ai, một cuộc chiến tranh thầm lặng đang diễn ra

“Không ngờ tài nấu ăn của dì Lý ngày càng lên cao”

“Càng ăn càng ngon”

“Nhà đại thiếu gia đây chẳng lẻ không có một người nấu ăn ngon”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.