Chương 508: Tin tưởng anh không?
“Làm sao có thể là thật được, anh cả của con là người như thế nào chứ.” Mẹ Lục trừng mắt, lần này ra tay cũng không lưu tình một chút nào, hung hăng đánh một bàn tay lên lưng của cậu ta.
Lục Trình Dân la lối ỏm tỏi mở miệng: “Bác cả nói thế nào thì chính là thế đó, sao anh cả có thể là người như vậy được chứ, con sai rồi, con sai rồi, vậy con sẽ dẫn người phụ nữ kia đi.”
Sắc mặt mẹ Lục hơi hòa hoãn lại, quay đầu nhìn về phía Đan Diễn Vy: “Thằng nhóc này làm việc không đáng tin cậy đâu, có lẽ là suy nghĩ ngu ngốc, con đừng có để ở trong lòng.”
“Trình Thiên, còn không tranh thủ thời gian mà giải thích với Vy Vy đi.” Mẹ Lục trừng mắt liếc Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên nhíu mày, khóe miệng mấp máy muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không có gì để giải thích. Làm kiểm tra và xét nghiệm nhanh nhất cũng chỉ trong thời gian một ngày, đến lúc đó đương nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho anh.
Thế là anh chỉ nói: “Em tin anh không?”
Đan Diễn Vy cười cười không nhìn anh, ngược lại nhìn về phía Lục Trình Dân: “Người phụ nữ kia tên là gì?”
Lục Trình Thiên sầm mặt lại.
Dường như Lục Trình Dân đã phát giác được có điểm là lạ, vẻ mặt cũng hơi nghiêm túc một chút: “Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, có lẽ cái cô gái họ Vũ kia chính là kẻ lừa đảo, do em đây không phải là không có chuyện cho nên muốn kiếm chuyện một chút hay sao. Anh cả yêu chị như vậy, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì sai đâu, chị yên tâm đi.”
“Cô ta họ Vũ?” Đan Diễn Vy đánh gãy lời của cậu ta.
Lục Trình Dân mang theo vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía cô, đôi mắt nhỏ lặng lẽ nheo lại một chút liếc về phía Lục Trình Thiên, lại quay đầu lắp bắp nói: “Ừm... A... Hình như là họ Vũ, Vũ Thư cái gì đó.”
Lục Trình Thiên đau đầu nâng trán: “Đan Diễn Vy, không nên suy nghĩ bậy bạ, rất nhanh thôi, anh sẽ cho em một câu trả lời chính xác.”
“À.” Đan Diễn Vy nhẹ vọng lạnh lùng lên tiếng.
Trong phòng yên tĩnh không thôi, âm thanh hít thở không rõ ràng vang lên giống như có mấy người đang đi dạo trong một cánh đồng vô cùng lớn.
Rốt cuộc Lục Trình Thiên cũng mất kiên nhẫn: “Đan Diễn Vy, em không tin anh.” Lục Trình Thiên híp mắt.
Đan Diễn Vy cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ giống như tiêu tán: “Anh cảm thấy em nên tin tưởng anh sao?”
Sau khi cầu hôn với cô lại đứng ở cửa ôm ấp với Vũ Thư cũng chỉ có một người là anh, người ôm nhau trong hoa viên của khách sạn cũng là anh, người bỏ mặc cô sống chết trước mắt cũng là anh, chuyện này khiến cô phải tin tưởng anh như thế nào đây?
“Cái này...”
“Mẹ, con có chút không thoải mái, con về nghỉ trước đây, mọi người cứ từ từ ăn.”
Đan Diễn Vy giật giật khóe môi đứng dậy, Du Du cũng nhảy xuống từ trên ghế lôi kéo vạt áo của Đan Diễn Vy: “Mẹ, con đi cùng với mẹ.”
Đan Diễn Vy nghiêng đầu, trong đôi mắt thuần khiết của đứa nhỏ cũng mang theo sự lo lắng của nó, trong lòng Đan Diễn Vy lập tức gợn sóng từng trận.
Hít vào một hơi thật dài, nội tâm của cô tự giễu mà cười cười, cô đã lớn tuổi như vậy rồi vậy mà còn cần đứa con nhỏ tuổi của mình lo lắng, thật sự sống quá thất bại.
Đến lúc cần quyết đoán mà lại không quyết đoán sẽ làm mọi chuyện loạn hơn.
Cô cũng nên ra quyết định rồi.
“Đi thôi.”
Lục Trình Thiên nhếch môi, trơ mắt nhìn Đan Diễn Vy và Du Du đi khỏi, cũng không có dự định đuổi theo.
Mẹ Lục thấy bọn họ đi rồi, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Lục Trình Thiên, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, tại sao sao cái cô Vũ Thư kia lại ở đây?”
Lục Trình Thiên vuốt vuốt mi tâm: “Con sẽ xử lý, mẹ không cần phải lo lắng.”
“Con... lấy thái độ này của con thì nên độc thân cả một đời đi.” Mẹ Lục vô cùng tức giận, cũng lười phải quản anh, quay người vội vã đi theo Đan Diễn Vy.
Lục Trình Dân sờ lên cánh mũi, cẩn thận từng li từng tí: “Anh cả, thật sự xin lỗi, em cũng chỉ muốn dẫn cô ta đến đây để tham gia náo nhiệt mà thôi, chọc ông cụ một chút, không ngờ anh thật sự cùng với cô ta...”
“Có phải không?” Ánh mắt Lục Trình Thiên đen nhánh nhìn chằm chằm vào cậu ta, trên mặt đều giăng kín một tầng sương mù để cho người khác nhìn không rõ lắm biểu cảm của anh.
Trong lòng Lục Trình Dân chợt bụp một tiếng.
“Tốt nhất đó chỉ là trò chơi đáng chết của cậu.” Trầm giọng nói một câu, Lục Trình Thiên đi lướt qua cậu ta.
Lục Trình Dân đứng yên một chỗ cả nửa ngày mới đưa tay gãi đầu một cái.
Vũ Thư đã làm kiểm tra, đúng là đã mang thai, chưa đến hai tháng.
Theo lý thuyết mà nói thời gian này không thể giám định máu mủ được, nhưng nhóm người của ông cụ đương nhiên có cách để kiểm tra, chỉ là không thể lập tức đưa ra kết quả, ít nhất cũng phải còn hai ngày.
Lục Trình Thiên cũng kiên nhẫn đợi, cũng cho người làm ở trong nhà canh chừng Vũ Thư cẩn thận.
Đồng thời hành động của Vũ Thư sau khi bước vào Thủ đô cũng bắt đầu tra ra cho rõ, anh luôn cảm thấy Vũ Thư đến đây có chút không đúng.
Một lời nói dối lúc nào cũng có thể bị vạch trần chắc chắn sẽ không có bất kỳ kết quả gì tốt, nhưng cô ta vẫn cố chấp muốn làm như thế, vậy thì cô ta có mục đích gì?
Chẳng lẽ là muốn gây chuyện với?
Nghĩ đến Đan Diễn Vy, Lục Trình Thiên lại trở nên đau đầu.
Dường như là cô chắc chắn quan hệ của anh và Vũ Thư, ban đêm liền nhờ người giúp việc chuyển lời nói là sức khỏe không thoải mái, kêu anh đừng đến vườn Thanh Tùng quấy rầy cô.
Thế là anh cũng chỉ có thể đến một căn phòng trống khác để ở.
Mà Đan Diễn Vy cả đêm không ngủ, nằm ở trên giường suy nghĩ suốt cả đêm, buổi sáng toàn thân mang theo hơi thở tinh thần sa sút.
“Cô Đan, ông cụ mời cô.” Chú Hạ xuất quỷ nhập thần nói với Đan Diễn Vy vừa mới rửa mặt xong.
Đan Diễn Vy sững sờ, tới rồi.
Cô biết sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay, nhưng trước đó cô vẫn cảm thấy ít nhất phải chờ đến lúc đứa bé này sinh ra đời.
Nhưng bây giờ đoán chừng Vũ Thư đến đây đã khiến ông cụ có suy nghĩ khác.
Dù sao sự tồn tại của cháu trai này nếu như độc nhất vô nhị thì đương nhiên nhận được mười phần yêu thương.
Nhưng nếu như có người tiếp theo, vậy cũng không đáng giá nữa.
Đan Diễn Vy nghĩ đến những lời mà ông cụ có thể nói, lặng lẽ nghĩ cách để đối phó.
Trong thư phòng của ông cụ rất sạch sẽ, mang theo mùi vị xưa cũ, bình thường cũng không cho những người khác vào đây.
Cũng là lần thứ nhất mà Đan Diễn Vy bước vào.
Ngồi ở phía sau bàn làm việc, ông đeo kính cũng đã mất đi mấy phần hung dữ, ngược lại có bộ dáng từ ái giống như mấy ông lão bình thường.
“Ông Lục.” Đan Diễn Vy tiến lên phía trước một bước.
Ông cụ Lục khoát khoát tay ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Sau đó ông ấy đi thẳng vào vấn đề: “Cô Đan, đối với chuyện ngày hôm qua, cô cảm thấy thế nào?”
Đan Diễn Vy khẽ híp mắt nhìn chằm chằm vào ông cụ: “Ông cảm thấy thế nào?”
Ông cụ nhìn cô thêm một chút, trầm giọng nói: “Đứa bé mà Vũ Thư Đang mang có thể là con cháu của nhà họ Lục chúng tôi.”
Như vậy thì thái độ của ông đã rõ ràng rồi.
Giống như việc bởi vì cô mang thai mà để cô vào nhà chính ở.
Mà bây giờ Vũ Thư cũng có cái quyền này.
“Chuyện này đúng là Trình Thiên sai, nhưng bây giờ chuyện cũng đã xảy ra rồi, cũng không thể bỏ mặc cô ta mà không quan tâm được.”
Ông cụ Lục dựa lưng vào ghế, hơi thở mạnh mẽ của người làm chủ tản ra khắp phòng.
Bờ môi Đan Diễn Vy hơi run rẩy: “Ông cụ Lục muốn như thế nào?”
Hai mắt ông cụ Lục rủ xuống: “Nói thật, con của cô không phải là cháu đích tôn lý tưởng của tôi.”
Xuất thân của cô tầm thường, Vũ Thư trước đó miễn cưỡng cũng tính là có thể, nhưng dựa vào chuyện Vũ Thiên Dương có tiền án vào tù, ông cụ chắc chắn sẽ không cho phép cô ta bước vào nhà họ Lục.
Cô đều hiểu hết.