Giai Nhân Và Luật Sư

Chương 507: Chap-507




Chương 507: Tìm tới cửa​

Ông cụ Lục dễ giận, trong nhà có một nhóm bác sĩ chữa bệnh, cách mỗi một ngày đều sẽ có người đến nhà để kiểm tra, Đan Diễn Vy và Du Du nhờ phúc của ông cụ nên cũng gia nhập vào trong hàng ngũ bị kiểm tra.

Nhưng kể từ khi Đan Diễn Vy cảm thấy trong những người mang danh xưng chuyên nghiệp này có thể là có nội ứng, cho nên cũng có chút xa cách.

Nhưng mà còn chưa đợi đến lúc cô bắt được tên nội ứng này, chiêu tiếp theo của Thẩm Lãng đã đến.

Ngày hôm đó, mẹ Lục sợ có một mình Đan Diễn Vy là con gái ở đây sẽ buồn chán, hoặc là bị ông cụ nói mấy lời nói lạnh nhạt bị dọa cho phát sợ, cho nên cũng chuyển đến vào nhà chính.

Buổi trưa ngày hôm đó, mọi người khó có được đoàn tụ mà cùng nhau ăn cơm ở trước sân.

“Vy Vy, con nếm thử cái này đi, cái này rất tốt với sức khỏe.” Mẹ Lục gấp một đũa đồ ăn, ân cần nói.

Đan Diễn Vy mỉm cười cảm ơn.

Lục Trình Thiên ngồi ở bên cạnh cũng nhìn Du Du, thỉnh thoảng gắp thức ăn gì đó, dáng vẻ người một nhà mẹ hiền con thảo, cũng chỉ có một mình vẻ mặt của ông cụ là đáng thương.

Ông cụ không hài lòng trừng mắt ngồi ở đó, cơm cũng ăn rất ít.

Bỗng nhiên sắc mặt của chú Hạ hơi phức tạp vội vàng đi đến.

Chú Hạ đã đi theo bên ông cụ hơn nửa đời người, chuyện gì mà chưa từng thấy, chuyện có thể để cho ông ta thay đổi sắc mặt thật đúng là không nhiều.

Ông cụ lục lập tức nhíu mày, ánh mắt của chút lạnh nhìn về phía Lục Trình Thiên một chút.

Còn chưa đợi Lục Trình Thiên hiểu hết ý nghĩa ở trong đó, chú Hạ liền nhỏ giọng nói cái gì đó nữa.

Sắc mặt của ông cụ Lục âm tình bất định, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào Lục Trình Thiên mang theo vài phần lạnh lẽo.

Vẻ mặt của Lục Trình Thiên cũng trở nên khó coi, có chút nghĩ không ra manh mối.

“Trình Thiên, con ra ngoài đây với ông.” Nữa này sau, ông cụ mới trầm giọng nói.

Đan Diễn Vy có chút lo lắng nhìn sang.

Mẹ Lục vỗ vỗ tay của cô ra hiệu không có chuyện gì đâu.

Lục Trình Thiên cúi người thân mật hôn trên mặt của cô một cái: “Đừng lo lắng.”

Vẻ mặt của ông cụ Lục mang theo sự không hiểu sâu sắc nhìn về phía Lục Trình Thiên, phất tay áo đi khỏi.

Lục Trình Thiên cũng không rõ ràng cho lắm mà đi theo.

Hai người vừa đi, Đan Diễn Vy cũng không ăn cơm vô được nữa.

Luôn có cảm giác có phải là xảy ra chuyện gì đó rồi hay không.

Mẹ Lục vỗ vỗ tay của cô: “Đừng lo lắng, đàn ông bọn họ cứ thích thần thần bí bí vậy đó, chuyện lớn của quốc gia nào cũng không thể để cho người khác biết được, bí mật có nhiều lắm, cũng không nhất định là chuyện xấu đâu, đừng lo lắng.”

Đan Diễn Vy khẽ giương khóe miệng lên: “Dạ, con biết rồi.”

“Vậy bây giờ tiếp tục ăn cơm đi, lúc nãy con mới ăn được vài miếng thôi, ăn nhiều một chút, ăn thêm một chút nữa đi.” Mẹ Lục gắp thức ăn cho cô, biến cái chén của cô thành một ngọn núi nhỏ.

Đan Diễn Vy cứng còng bắt đầu ăn cơm, ở phía bên kia, Lục Trình Thiên và ông cụ đã đến nhà trước.

Nhìn thấy người phụ nữ bận áo khoác màu nâu nhạt, cách ăn mặc có chút giản dị, lông mày Lục Trình Thiên không kiềm chế được mà nhăn lại.

Ông cụ thấy vẻ mặt của anh thay đổi, hừ lạnh một tiếng: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”

Ánh mắt Vũ Thư mang theo chút ánh sáng nhìn về phía ông cụ Lục và Lục Trình Thiên, nhỏ giọng cẩn thận gọi một tiếng: “Anh Thiên...”

Hai chữ này quả thật khiến cho người ta nổi cả da gà.

Con ngươi của Lục Trình Thiên bình tĩnh: “Cô tới đây làm cái gì?”

Dường như Vũ Thư bị thái độ của anh hù dọa, bả vai hơi co rúm lại một chút, mới oán nói: “Trình Thiên, em mang thai rồi.”

Trong nháy mắt, sắc mặt Lục Trình Thiên hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là trong một cái chớp mắt, anh liền thản nhiên nói: “Vậy thì chúc mừng.”

Lời vừa nói ra, ông cụ cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn sang.

“Trình Thiên, đây là con của anh, sao anh lại có thể... tại sao anh lại có thể lạnh nhạt như vậy.” Vũ Thư cắn môi: “Em biết Đan Diễn Vy đã vì anh mà sinh Du Du, nhưng đứa bé này cũng là con của anh mà. Trình Thiên, anh không thể nhẫn tâm như vậy được.”

Sự tức giận nơi đáy mắt của ông cụ Lục đều muốn tràn ra bên ngoài.

Sắc mặt Lục Trình Thiên khó coi, không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Vũ Thư: “Vũ Thư, những lời nói dối cuối cùng cũng sẽ bị vạch trần, tôi có chạm qua cô vào lúc nào?”

Vũ Thư cũng không tranh luận nữa, chỉ là mang theo một bộ dáng thất hồn lạc phách không thể tin nhìn về phía Lục Trình Thiên, ánh mắt đó hiển nhiên đang nói ra người đàn ông này đã phụ lòng cô ta.

Ông cụ có chút nhìn không được nữa.

Không phải là ông ấy tin tưởng Vũ Thư, mà là bị những người trẻ tuổi này gây chuyện làm cho bực mình.

“Lục Trình Thiên, chuyện tốt mà do con làm ra đó, nếu con không xử lý tốt thì cút ra ngoài cho ông, ngày nào cũng có chuyện rắc rối.” Ông cụ tức giận quay người đi khỏi không thèm liếc mắt nhìn lại.

Lục Trình Thiên cắn răng, híp mắt nguy hiểm nhìn về phía Vũ Thư.

Vũ Thư giật mình trong lòng, cho tới bây giờ đều chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy của anh, trong chốc lát thậm chí suy nghĩ có phải là do mình đã làm quá mức rồi không.

“Trình Thiên, em...”

“Chú Hạ.” Lục Trình Thiên lên tiếng.

Chú Hạ Trước đó vẫn đứng ở ngoài cửa, nghe thấy giọng nói của anh thì đi vào.

“Cho người làm kiểm tra cho cô ta, trước khi có kết quả thì tạm thời không cho phép cô ta rời khỏi nơi này.” Lục Trình Thiên lạnh giọng nói, sau đó đi ra cửa.

Vũ Thư cắn môi, sắc mặt trắng bệch.

Không ngờ anh có thể lạnh lẽo cứng rắn như vậy.

Cô ta tiến lên bắt lấy cánh tay của Lục Trình Thiên: “Trình Thiên, tình nghĩa nhiều năm như vậy của chúng ta, chẳng lẽ trong lòng anh không có một chút nào dành cho em hay sao?”

Lục Trình Thiên hất tay ra: “Dẫn đi đi.”

Cả mặt Vũ Thư đều đen, vẫn là không có cơ hội phản kháng đã bị chú Hạ phất phất tay kêu hai người phụ nữ trung niên dẫn đi.

Cả gương mặt Lục Trình Thiên cũng đen kịt bước ra bên ngoài: “Chú Hạ, ai dẫn cô ta đến đây vậy?” Lục Trình Thiên lạnh giọng hỏi.

Chú Hạ đang ở một bên, thân thể thẳng tắp, do dự một chút mới mở miệng nói: “Đi theo cậu Dân tới đây, trong khoảng thời gian này cô Vũ vẫn luôn tìm tin tức của cậu, không biết ai đánh tiếng với cô ấy mà cô ấy lại tìm được cậu Dân, cho nên...”

Sắc mặt Lục Trình Thiên đã không thể nhìn được nữa.

“Người đâu rồi?”

“Đến phòng ăn rồi.”

Bước Chân Lục Trình Thiên nhanh thêm mấy phần.

Trong phòng ăn, Lục Trình Dân cầm trong tay một cái đùi gà cười đùa tí tởn pha trò với Du Du, biểu cảm trên mặt cũng không có bất kỳ sự khác lạ nào.

Lúc Lục Trình Thiên mang theo gương mặt đen đi vào, Lục Trình Dân nhìn thấy, bị dọa đến run lên.

Lập tức đứng thẳng người dậy, giơ đùi gà lên mà nói: “Anh cả, em không cố ý đâu. Người phụ nữ kia thật sự quá đáng ghét, nếu như nói em không dẫn theo cô ta đến đây gặp anh, cô ta sẽ lập tức tự tử trước cửa nhà của chúng ta, người bình thường chết thì cũng chết thôi, nhưng mà cô ta luôn miệng nói mang thai con của anh. Em sợ nếu để cô ta chết thì liên lụy đến máu mủ của nhà chúng ta...”

Lục Trình Thiên biến sắc, Theo bản năng nhìn về phía Đan Diễn Vy và Du Du, quả nhiên vẻ mặt của Đan Diễn Vy đã không thể dùng từ khó coi để hình dung được nữa rồi, mà Du Du cũng yên lặng buông xuống thìa ở trong tay, một đôi mắt thật to đen nhánh lộ ra sự khó hiểu mang theo gợn sóng trong suốt nhìn về phía Lục Trình Thiên.

Mẹ Lục nhíu mày đi lên phía trước vỗ Lục Trình Dân: “Nói hưu nói vượn cái gì vậy hả, nếu như người phụ nữ nào cũng mang con đến đây nói là con của Trình Thiên mà chúng ta tưởng thật, vậy đoán chừng trẻ con nhà của chúng ta đã xếp hàng đến chân núi rồi.”

Lục Trình Dân tằng hắng một cái, dường như bị đánh quá nặng, không ngừng kêu oai oái: “Cho nên con dẫn đến đây cho anh cả nhìn mà, nếu là giả thì chúng ta cho cô ta biết điều, để lần sau cô ta không dám làm loại chuyện gạt người hãm hại người nữa, nếu như là thật cũng có thể...ao...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.