Chương 466: Ném đá giấu tay
Sự giận dữ của ba Hà không tạo thành sự ảnh hưởng nào đối với Hà Cảnh Quân.
Đôi mắt Hà Cảnh Quân nhẹ nhàng liếc nhìn Tiểu Nhã, suy nghĩ nói với ba Hà: “Nếu ba không để ý thật, vậy con cũng không ngại nói ra."
Ba Hà quắc mắt, nhìn ánh mắt bình tĩnh của anh, trong lòng đột nhiên xáo trộn.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, tuy rằng ông rất hài lòng Tiểu Nhã, nhưng rốt cuộc thì cô ta vẫn chưa được gả tới.
Suy nghĩ một chút, cảm thấy lời mình vừa nói quá xốc nổi rồi.
Ba Hà liếc nhìn Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã lập tức hiểu rõ, không đợi ba Hà nói chuyện, đã chủ động đứng lên nói: “Chú Hà, mọi người có chuyện thì cứ nói chuyện trước đi ạ, cháu ra ngoài mua ít đồ uống."
Biết tiến biết lùi, hào phóng mà khéo léo, tuy rằng khi trước còn có một ít tính tình của con nít, nhưng đây không phải do tuổi còn nhỏ sao.
Có thể nói là ba Hà khá hài lòng.
Tiểu Nhã đi ra ngoài, sắc mặt của ba Hà cũng sa sầm xuống.
Khẽ liếc mắt nhìn Hà Cảnh Quân nói: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Chuyện Vy Vy bị bắt, có phải là ba cho người làm không?" Hà Cảnh Quân hơi do dự, sau đó thì đi thẳng vào vấn đề.
Ba Hà trợn mắt lên: “Bạn gái con xảy ra chuyện thì lại đổ tội lên đầu ba? Hà Cảnh Quân, ba có phải ba con không thế?"
"Tất nhiên phải rồi." Hà Cảnh Quân nghiêm túc nói, chợt nghĩ đến chuyện trên báo, sắc mặt thay đổi, ám chỉ nói: “Nhưng không biết bây giờ ba có còn xem con là con trai không."
Ba Hà bị những lời này làm cho tức giận cực kì, hung hăng đập lên bàn: “Hà Cảnh Quân!"
Hà Cảnh Quân rũ mắt: “Ba, con chỉ muốn biết câu trả lời của vấn đề này."
"Câu trả lời của vấn đề? Con tưởng là bài tập toán của học sinh tiểu học sao, còn có câu trả lời gì?" Ba Hà cười vì giận: “Thế con nói xem, nếu chuyện này do ba làm thì con định làm sao đây? Đưa ba tới trước mặt Đan Diễn Vy rồi nhận sai ư? Hay là có ý định đưa ba tới đồn công an?"
Lời nói của ba Hà vốn là lời nói tức giận, nhưng khi vào tai Hà Cảnh Quân, lại không khác gì thừa nhận.
Hà Cảnh Quân bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ.
Tất nhiên là anh không thể đưa ba mình đến đồn công an được, cũng không thể đưa ông ấy tới xin lỗi Đan Diễn Vy.
Nhưng cũng vì như vậy, mới làm cho anh ta càng thêm xoắn xuýt.
Mẹ Hà thấy vậy, cau mày kéo ba Hà ý bảo ông bớt nói đôi câu, rồi nhìn Hà Cảnh Quân: “Cảnh Quân này, ba con giận nên mới nói vậy, con đừng tưởng thật, Đan Diễn Vy xảy ra chuyện sao? Chuyện này ba mẹ không biết thật, cũng không có khả năng là do ba con làm."
Hà Cảnh Quân ngước mắt nhìn mẹ Hà.
Mẹ Hà giữ tâm trạng ổn định: “Mấy ngày nay ba con luôn ở bệnh viện với mẹ, con cũng biết đấy, công ty còn ít khi đi, sao có thể đi làm chuyện này được? Cảnh Quân à, con không thể bị kẻ có ý xấu điều khiển, đúng rồi, bây giờ cô Đan sao rồi?"
Hà Cảnh Quân không nói, cúi đầu, có vẻ như đang suy nghĩ tính thật giả trong câu nói của mẹ Hà.
Đôi mắt của mẹ Hà chuyển động, hơi tựa người ra sau, sắc mặt uể oải: “Mẹ và ba con có được một đứa con trai là con, đúng, mẹ không thích cái cô Đan Diễn Vy đó, nhưng đó không phải là vì tốt cho con sao? Cô Đan Diễn Vy đó có chỗ nào xứng với con? Dù là con chỉ tìm một người phụ nữ bình thường, mẹ làm mẹ nhịn một chút là xong, nhưng con xem người phụ nữ này đi, không chỉ có một đứa con, mỗi lần gặp mẹ và ba con, thái độ còn thiếu kính trọng, ba mẹ cần con dâu như thế được sao?"
Giọng điệu của Hà Cảnh Quân ủ rũ: “Mẹ, Vy Vy không phải là người như thế, hơn nữa sự tồn tại của Du Du chỉ là chuyện bất ngờ."
"Vậy chuyện hôm nay thì sao? Con sốt ruột chạy tới lạnh mặt nhìn ba con, rồi chất vấn hai người già cả bọn ta đây, vậy mẹ hỏi con, bây giờ Đan Diễn Vy thế nào rồi? Có phải không sao rồi không? Con tin lời nói của nó, chẳng lẽ không tin tưởng ba mẹ? Hà Cảnh Quân, con không còn nhỏ nữa, bốn chữ ném đá giấu tay, biết có ý gì rồi chứ?" Mẹ Hà nhấn mạnh.
Cũng là gần đây bị bệnh, bà nói gì thì Hà Cảnh Quân nghe nấy, bà tự cho rằng con trai vẫn hiếu thuận, thế nên lúc nói chuyện không khỏi mang theo giọng điệu riêng.
Vốn tưởng rằng dù sao Hà Cảnh Quân cũng có thể nghe lọt chút ít, ai ngờ anh lại mím môi nở nụ cười.
Trong lòng mẹ Hà giật mình, thấy anh ta nhìn, càng không chắc chắn.
Hà Cảnh Quân ăn nói mạnh mẽ: “Mẹ, Vy Vy sẽ không nói dối, càng sẽ không nhân chuyện này mà hãm hại hai người. Chuyện này con sẽ điều tra rõ. Nếu như ba mẹ làm, con sẽ chịu đựng, nhưng cũng hi vọng ba mẹ nhớ rằng, đây chính là lần cuối!"
Mẹ Hà trợn mắt: “Hà Cảnh Quân, có phải con muốn chọc cho mẹ tức chết không? Mẹ nói cả rồi, chuyện này không do ba mẹ làm!"
"Mẹ, mẹ có thể bảo đảm chuyện của mình, nhưng mẹ có thể cam đoan chuyện của người khác sao?" Hà Cảnh Quân ám chỉ nói nhìn ba Hà.
Lúc này ba Hà phùng mang trợn mắt, cười lạnh: “Con cũng cho là thế rồi, còn chạy tới hỏi tội làm gì? Cho dù ba đây giết người đi nữa, ai cũng có thể trách ba, nhưng Hà Cảnh Quân con không có tư cách này, cút! Con cút xéo về bên cạnh ả đàn bà kia đi, coi như ba không có đứa con trai như con!"
Trong lòng Hà Cảnh Quân chua xót, nhìn ba Hà và mẹ Hà thaatj sâu, quay đầu rời đi.
Sau lưng mẹ Hà gọi mấy tiếng, cũng không gọi lại được.
Ba Hà tức giận đến nỗi thở gấp.
Mẹ Hà vỗ lưng cho ông, nhẹ quở trách: “Có lời gì mà không thể nhẹ nhàng nói được sao? Tính khí trong xương của Cảnh Quân giống như anh, cố chấp muốn chết, còn không bằng nhẹ nhàng nói với con. Anh nói xem anh đây là, ôi!"
Ba Hà hừ lạnh, nói: “Coi như chúng ta uổng công nuôi đứa con này!"
"Nói bậy bạ gì đấy, nó là đứa con duy nhất của anh đó." Mẹ Hà liếc ông ta, rồi nói: “Đúng rồi, Đan Diễn Vy là có chuyện gì xảy ra thế, sao anh không nói với em một tiếng? Bây giờ cô ta thế nào rồi?"
Ba Hà chuyển động đôi mắt, ánh mắt sắc bén nhìn qua, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Không phải anh làm!"
"Ơ... Thật sự không phải là anh sao?" Mẹ Hà vẫn giữ thái độ nghi ngờ.
Không trách được chuyện bà nghĩ nhiều, ba Hà đi tới được như hôm này, ở trên thường trường làm gì cũng thuận lợi, làm sao dưới tay có thể không có chuyện gì xấu xa được? Bà tự nhận rất hiểu ông, thế nên lúc Hà Cảnh Quân bắt đầu hỏi, sâu trong nội tâm bà cũng cho rằng chuyện này là do ba Hà làm.
Mẹ Hà cau mày: “Không phải anh làm, vậy còn ai bắt cóc cô ta đây?"
Một người phụ nữ không tiền không thế còn có con riêng? Thù hận lớn đến mức nào vậy?
Ba Hà híp mắt, trong đầu thoáng chọn một người.
Bỗng nhiên, cùng mẹ Hà nhìn nhau, một người hiểu biết mờ nhạt, một người mù mịt hỏi.
Cuối cùng, ông ta vẫn không nói ra cái người mà ông suy đoán.
Hà Cảnh Quân tông cửa xông ra, thân hình biến mất ở chỗ rẽ, một bóng người mới chậm rãi đi ra khỏi chỗ rẽ khác.
Tiểu Nhã nắm chặt tay, trên trán đổ một đống mồ hôi lạnh.
Không được! Không thể để anh Cảnh Quân biết là do mình làm!