Chương 453: Đánh chết tiểu tiện nhân nhà cô
Tiểu Nhã lo lắng nói ra lời này, không giống như con dâu lấy lòng trưởng bối, ngược lại giống như con gái ruột hơn.
Bước chân vốn muốn tiến về phía trước của Đan Diễn Vy hơi lùi lại.
Sắc mặt Hà Cảnh Quân trong nháy mắt mang theo đấu tranh.
Chỉ chợt lóe lên, nhưng vẫn khiến Tiểu Nhã nhìn thấy.
“Anh Cảnh Quân, bác gái vẫn luôn rất lo cho anh, sợ anh ăn không ngon ngủ không yên, nhưng bác trai lại bị bệnh, mấy ngày nay bác ấy bận trong bận ngoài quan tâm không ít, cũng sắp ngã bệnh rồi, khó khăn lắm em mới kéo được bác ấy ra ngoài giải sầu, anh Cảnh Quân, coi như nể mặt tình cảm nhiều năm của chúng ta, đừng nói những lời tổn thương kia nữa được không?” Tiểu Nhã không ngừng cố gắng, mím môi nhỏ giọng cầu xin Hà Cảnh Quân.
Đan Diễn Vy thầm cười lạnh, không biết vì sao mà cô chợt nhớ tới Vũ Thư.
Người này thật sự rất giống Vũ Thư, chỉ là một người ra vẻ nhiệt tình hào phóng, một người thì yếu đuối hiểu chuyện.
Hà Cảnh Quân không nói nữa, quay đầu đi: “Mẹ, con và Vy Vy còn có chuyện, đi trước đây!”
Anh ôm lấy vai Đan Diễn Vy đi ra ngoài, cũng không quan tâm nhẫn đôi trên mặt đất nữa.
Mẹ Hà không biết lấy sức lực từ đâu ra, nhìn hình ảnh hai người dắt tay rời đi, vẻ mặt khó coi xông lên.
Đan Diễn Vy chỉ cảm thấy có sức mạnh rất lớn kéo lấy cô, sau đó là một cái tát đánh tới.
“Tiện nhân, cho cô quyến rũ con trai tôi, tôi đánh chết cô, đánh chết hồ ly tinh nhà cô…” Mẹ Hà gào một tiếng, xông lên phía trước kéo lấy tóc Đan Diễn Vy.
Trong đầu không ngừng nhớ đến lời chê cười của mấy phu nhân nhà giàu mấy ngày nay, nghĩ đến bầu không khí cứng nhắc trong nhà, nghĩ đến chuyện vào bệnh viện, lập tức cảm thấy mọi thứ đều do người phụ nữ trước mắt gây ra.
Lòng hận thù với Đan Diễn Vy càng cuồn cuộn như thủy triều, mãnh liệt dâng lên.
“A…” Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Đan Diễn Vy thét lên một tiếng.
Hà Cảnh Quân hoảng sợ, sắc mặt lập tức thay đổi, tiến lên lôi kéo: “Mẹ, mẹ làm gì thế, mau buông ra, mẹ làm cái gì vậy…”
“Buông mẹ ra, mẹ muốn đánh chết tiểu tiện nhân này… Buông ra, con buông ra cho mẹ.” Mẹ Hà giống như kẻ điên, nắm lấy tóc Đan Diễn Vy không buông tay.
Đan Diễn Vy ngại đối phương là trưởng bối, không dám ra tay, hơn nữa hôm nay cô còn mang giày cao gót, cả người đều vô cùng bất tiện không tránh ra được, tóc bị kéo rất đau, nước mắt cũng chảy ra, chỉ có thể không ngừng kêu tên Hà Cảnh Quân.
“Cảnh Quân… Cảnh Quân… đau…”
Hà Cảnh Quân đau lòng: “Mẹ, mẹ mau buông ra, mẹ…”
“Anh Cảnh Quân, anh cẩn thận một chút, đừng làm bác gái bị thương!” Tiểu Nhã thấy Hà Cảnh Quân đưa tay muốn giúp, vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay anh ta.
Hà Cảnh Quân vung tay, thiếu chút nữa đã quăng cô ả đi.
“Anh Cảnh Quân…” Tiểu Nhã hoảng sợ, dáng người mảnh mai suýt chút đã ngã xuống vì đứng không vững.
Hà Cảnh Quân lạnh lùng liếc cô ta: “Cô câm miệng cho tôi!”
Chỉ một ánh mắt như vậy, đã khiến cô ta như rơi vào hầm băng.
Hà Cảnh Quân xoay người nắm chặt cánh tay đang giơ cao của mẹ Hà, giọng nói lạnh như băng: “Mẹ, đủ rồi!’
“Con…” Động tác la lối om sòm của mẹ Hà hơi dừng lại, ngẩng đầu không thể tin được nhìn Hà Cảnh Quân.
Một tay anh giữ lấy lấy cánh tay bà ta, một tay ôm lấy Đan Diễn Vy, nửa người đều nghiêng về bên Đan Diễn Vy, sự khác biệt giữa thân lạ xa gần khiến sự điên cuồng của mẹ Hà vừa mới tan đi được một chút lại lập tức dâng lên.
“Hà Cảnh Quân, con có bản lĩnh dám vì người phụ nữ này mà đánh mẹ, con ra tay đi, tới đây, đánh đi!” Mẹ Hà đưa mặt đến gần, dáng vẻ tức giận, giống như Hà Cảnh Quân không ra tay thì bà ta sẽ đánh người vậy.
Như thế khiến Hà Cảnh Quân bó tay, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hà Cảnh Quân lùi về phía sau mấy bước, buông tay ra.
Trong mắt mẹ Hà lóe lên vẻ đắc ý, lợi dụng lúc anh ta buông tay ra, hung hăng muốn bắt lấy Đan Diễn Vy.
“A…”
“Mẹ…”
Tiếng thét chói tai này không phải của Đan Diễn Vy, mà là của mẹ Hà.
Cánh tay muốn gây chuyện của mẹ Hà bị một bàn tay to nắm chặt, bẻ về phía sau, bà ta đau đến nhe răng trợn mắt, cuối cùng cũng hiểu mọi thứ Đan Diễn Vy cảm nhận được khi nãy.
Đan Diễn Vy nâng mắt, hơi há hốc mồm, không thể tin nhìn người vừa xuất hiện.
Sắc mặt Hà Cảnh Quân có chút nặng nề, hít một hơi thật sâu: “ Luật sư Lục, mong anh buông mẹ tôi ra.”
Lục Trình Thiên hất cằm, liếc nhìn Hà Cảnh Quân bằng nửa con mắt, phát ra một tiếng nhẹ nhàng khó mà nghe thấy: “Ha!”
Sắc mặt Hà Cảnh Quân thay đổi.
Đương nhiên anh ta nghe hiểu tiếng châm chọc này.
Hà Cảnh Quân đang muốn nói gì đó, Lục Trình Thiên đã quay đầu nhìn Đan Diễn Vy: “Đây là người mà em chọn tới chọn lui đó ư? Không phải em nói anh ta rất bảo vệ em sao? Bảo vệ đến trơ mắt nhìn em bị người ta đánh giữa nơi đông người à?”
Xung quanh đã sớm có đám đông vây xem vì mẹ Hà la lối ầm ĩ, lúc này đều đang bàn tán nhìn về bên này, đa số đều đang chỉ trích Đan Diễn Vy.
Mà trên mặt của cô vẫn còn dấu móng tay và vết hằn cái tát của mẹ Hà.
Đan Diễn Vy không có cách nào nói không sao cả, chỉ có thể cúi đầu, mặc cho Lục Trình Thiên châm chọc khiêu khích.
“Luật sư Lục, đây là chuyện của gia đình tôi, không có liên quan đến anh!” Hà Cảnh Quân siết chặt tay, nhìn khuôn mặt khinh bỉ của Lục Trình Thiên, vô cùng muốn đánh lên đó.
Lúc này mẹ Hà mới lấy lại tinh thần, cũng giận dữ nhìn Lục Trình Thiên: “Liên quan gì tới cậu? Cậu là ai? Đau lòng vì tiểu tiện nhân này như vậy… à, tôi biết rồi, lẽ nào là tình nhân bên ngoài của tiểu tiện nhân này ư, tôi đã biết…”
“Mẹ, mẹ đủ lắm rồi!” Hà Cảnh Quân nổi giận gào lên một tiếng, khuôn mặt đầy tức giận, nếu khi nãy chỉ là u ám, thì bây giờ đã nổi điên rồi.
Dường như đây là lần đầu tiên mẹ Hà thấy Hà Cảnh Quân nổi giận như vậy, lập tức hơi sợ hãi.
Tiểu Nhã thì lặng lẽ lùi về sau hai bước.
Thấy thế, anh ta nhìn về phía Đan Diễn Vy.
Lúc này Đan Diễn Vy có chút thê thảm, tóc bị nắm đến rối bời, quần áo cũng bị kéo đến dúm dó, cánh tay lộ ra bên ngoài xanh xanh tím tím, mà chỗ quan trọng trên khuôn mặt đã bị tóc che đi, không thể nhìn rõ.
Anh chợt không biết nên bắt đầu từ đâu, vẻ mặt đau lòng muốn đỡ cô, lại cảm thấy áy náy.
“Vy Vy, xin lỗi…” Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ có thể thay bằng một câu này.
Đan Diễn Vy lắc đầu, không nói gì.
Ánh mắt Lục Trình Thiên lạnh lẽo, bỗng thô lỗ nắm lấy cánh tay Đan Diễn Vy: “Tôi dẫn em đến bệnh viện trước.”
“Vy Vy!” Đáy lòng Hà Cảnh Quân trống rỗng, theo bản năng nắm chặt một cánh tay khác của Đan Diễn Vy.
Vì thế, khi nãy còn là tiết mục nhà giàu có quá tức giận đánh hồ ly tinh, lập tức biến thành hai nam tranh một nữ.
Quần chúng hóng chuyện xung quanh nhìn hai người đàn ông xuất sắc như vậy, không nhịn được thầm nghĩ, đừng nói là người phụ nữ này, cho dù là các cô đối mặt với hai người đàn ông xuất sắc như vậy cũng không khống chế được.
Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm cái tay đang nắm lấy cô của Hà Cảnh Quân, lạnh lùng nói: “Buông ra!”
Hà Cảnh Quân không hề thả lỏng, vẻ mặt càng mạnh mẽ hơn: “Luật sư Lục, tôi sẽ tự dẫn vợ chưa cưới của mình đến bệnh viện. Không cần anh phải lo lắng.”