Lam Tuyết không có nhìn Tà Thiên Viêm, mà là nhìn về phía thùng gỗ trong tay hắn. Trong khoảng thời gian này, Tà Thiên Viêm mỗi lần ra ngoài về đều sẽ mang về một ít quà cho Lam Tuyết, có món ăn, có đồ chơi, bây giờ lại có thứ gì tốt.
Tà Thiên Viêm đặt thùng gỗ xuống, tiến lên hai bước, nâng cằm Lam Tuyết lên, hôn lên cái miệng nhỏ một cái.
"Đoán xem lần này ta mang về cái gì?"
Tà Thiên Viêm có chút đắc ý vênh váo nói.
Lam Tuyết bĩu môi.
"Bánh hoa quế?"
"Đoán lại."
Lam Tuyết thật sự thực hoài nghi người nam tử tươi cười trước mắt có thật là giáo chủ ma giáo lãnh huyết không?
"Bảo kiếm?"
Lam Tuyết trả lời, trong lòng lại nổi lên một chút chua xót. Từ sau khi bị thương, thân mình không còn như xưa, võ công cũng đã bị phế không thể dùng được.
Nhìn thấy trên mặt Lam Tuyết lộ vẻ đau đớn, Tà Thiên Viêm cũng không dây dưa, ngồi xổm xuống mở thùng gỗ ra.
"Đây là cái gì?"
Lam Tuyết hiếu kì nhìn về phía những vật nhỏ nhỏ bằng kim loại trong thùng gỗ. Có ngân châm, có phi tiêu, còn có cung tiễn gì đó.
"Đây đều là ám khí."
Tà Thiên Viêm đem một ngân châm đặt ở trong lòng bàn tay Lam Tuyết.
"Ám khí?"
Lam Tuyết nhìn ngân châm trong lòng bàn tay. Ngân châm mảnh như sợi tóc, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ở một đầu ngân châm có dính gì đó.
" Ám khí có độc!"
"Tuyết Nhi thích không?"
Tà Thiên Viêm đổi xưng hô rất nhanh, lúc trước vẫn là "Tiểu Tuyết" hiện tại liền đổi thành "Tuyết Nhi".
Lam Tuyết gật đầu. Không thể tiếp tục luyện võ, nay có ám khí như có lại hy vọng.
"Ta có thể chứ?"
Giọng Lam Tuyết có chút rung.
Tà Thiên Viêm đem ngân châm cho vào hộp gỗ, rồi kéo Lam Tuyết ôm vào trong ngực.
"Đương nhiên, chỉ cần Tuyết Nhi của ta thích."
"Giáo chủ, cám ơn ngài."
"Nói bao nhiêu lần rồi, gọi tên ta, hay kêu Viêm cũng được."
Tà Thiên Viêm ra vẻ hung ác nói.
"Viêm."
Thân mình Tà Thiên Viên run lên, mỗi một lần Lam Tuyết gọi tên của hắn, tâm của hắn sẽ rung động.
"Hôm nay buổi tối có thể chứ?"
Tà Thiên Viêm sớm khẩn cấp, nếu không phải thân thể Tuyết Nhi không tốt, hắn đã sớm hóa thành sói.
Lam Tuyết đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.
"Hú..."
Tà Thiên Viêm rống một tiếng, thân thể nháy mắt có phản ứng.
"A... trời còn chưa có tối đâu!"
Lam Tuyết cảm giác thân thể bị nhấc lên, lập tức sợ hãi kêu ra tiếng.
"Lập tức tối liền đen."
Tà Thiên Viêm cười dâm tà.
Nháy mắt hai người đã vào phòng, bỏ lại Tiểu Cửu đứng chớp chớp mắt. Sau đó hắn đi thu dọn thùng gỗ chứa ám khí mà giáo chủ thật vất vả mới tìm thấy, nếu không khi công tử nhớ tới lại không biết tìm thế nào.
Trên giường lớn, Tà Thiên Viêm như ác lang chụp mồi, hung hăng hôn khắp người Lam Tuyết. Nụ hôn vừa bá đạo cũng mang theo một chút ôn nhu.
"Ô."
Lam Tuyết nức nở ra tiếng.
"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta."
Môi Tà Thiên Viêm từng chút một dời xuống phía dưới. Hai người đã trần trụi, trên giường cũng hỗn độn, trong phòng tràn ngập hơi thở dâm mĩ.
"Viêm, chậm một chút."
Lam Tuyết khó chịu vặn vẹo thân thể.
Tà Thiên Viêm thật sự thả chậm động tác. Lúc này đây hắn không chỉ có muốn cho chính mình vui thích, đồng thời cũng muốn cho Lam Tuyết hưởng thụ khoái hoạt chưa từng có.
Lam Tuyết ngưỡng cổ, há to miệng thở. Tay đối phương chạm đến nơi nào nơi đó đều như bị đốt cháy.
"A ư...."
"Tuyết Nhi."
Tà Thiên Viêm nhìn Lam Tuyết động tình nói.
"Ta yêu Tuyết Nhi."
Thân thể Lam Tuyết dần dần thả lỏng. Công tác chuẩn bị thật kỹ càng, động tác thật ôn nhu khiến cho Lam Tuyết chủ động ôm cổ đối phương, đem thân thể của chính mình giao cho đối phương.
Tà Thiên Viêm gầm nhẹ một tiếng, từ từ tiến vào nơi đáng yêu kia. Lam Tuyết vẫn chưa cảm giác được bất cứ đau đớn nào, còn có cảm giác thân thể muốn được lắp đầy, thỏa mãn thở ra tiếng.
"Mau một chút."
Lam Tuyết đỏ mặt cầu hoan.
"Tuân mệnh."
Tà Thiên Viêm cong khóe môi, dùng sức tiến vào thật sâu, rồi chuyển động eo lưng thật nhanh.
Sau một hồi ra vào nhịp nhàng, hai người đồng thời phóng thích, cả hai cùng thỏa mãn, như vậy mới chính là ân ái thật sự.
"Tuyết Nhi, vĩnh viễn ở bên cạnh ta được không?"
Tà Thiên Viêm ôn nhu hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của Lam Tuyết.
"Chỉ cần Viêm không có chán ghét ta, ta sẽ không đi đâu cả."
"Không có ngày như vậy đâu."
Lam Tuyết nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười hạnh phúc.
Nam nhân phần dưới chính là động vật rất dễ dàng xúc động, tuy kiềm chế nhưng hắn cũng làm Lam Tuyết mệt đến nỗi ngủ cả ngày kế tiếp. Sáng hôm sau nhìn dấu vết ân ái còn lưu lại, Tà Thiên Viêm cảm thấy rất mỹ mãn, xúc động dâng lên nhưng hắn cũng không có tiếp tục làm cầm thú, dù sao ngày tháng còn rất dài, rất dài.
Từ ngày đó, Tà Thiên Viêm đem toàn bộ công tử ở Thúy Trúc Viện giải tán. Thúy Trúc Viện bị san bằng lập thành một hoa viên.
Lam Tuyết bị hành động của Tà Thiên Viêm làm cảm động thế cho nên số lần Lam công tử chủ động càng ngày càng nhiều. Tà Thiên Viêm rất hối hận, biết như vậy, hắn nên sớm đem Thúy Trúc Viện san bằng.
"Tuyết Nhi...."
Tà Thiên Viêm dạy Lam Tuyết sử dụng ám khí xong, lại một lần nữa phát tình.
"Đừng, ta muốn đi tắm, trong chốc lát còn phải cùng Tiểu Cửu đi dạo Huyết Mạn Thành."
Lam Tuyết vô tình cự tuyệt.
"Tuyết Nhi nhẫn tâm để nó khó chịu như thế sao?"
Tà Thiên Viêm vô sỉ nhìn về phía hạ thân.
"A...!"
Lam Tuyết phẫn nộ, người kia trừ bỏ mỗi ngày lo lắng cái đó, thì không nghĩ cái khác sao?
"Không được, đừng phiền ta."
Lam Tuyết gở bỏ móng vuốt của Tà Thiên Viêm ra, đi thẳng, cũng không quay đầu lại.
"Thật là hỗ láo!"
Tà Thiên Viêm giận dỗi nói, quả nhiên chiều chuộng quá hóa hư, hiện tại thật sự là khóc không ra nước mắt.
"Ta có nhu nhược hay không còn chưa biết sao?"
Lam Tuyết thè lưỡi, tiêu sái rời đi.
Tà Thiên Viêm tức giận đánh một chưởng lên núi giả. Tiểu bảo bối đã lớn thật rồi, mấy ngày hôm trước cự tuyệt còn uyển chuyển, hiện tại không chỉ có cự tuyệt còn dám tranh luận! Xem ra không cho giáo huấn là không được!
"Công tử, cứ như vậy mà đi được không?"
Tiểu Cửu đi cùng Lam Tuyết mà trong lòng còn sợ hãi.
"Hừ, có cái gì không được."
Lam Tuyết lắc đầu.
"Chúng ta đi."
Đi từ giữa giờ Ngọ đến tối muộn, Lam Tuyết mới cùng Tiểu Cửu trở lại tổng đàn ma giáo.
"Giáo chủ đâu?"
Lam Tuyết trở lại tổng đàn, không có phát hiện bóng dáng của Tà Thiên Viêm. Khúc Dịch Tâm mỉm cười nói.
"Giáo chủ đi vào trong thành, Tiểu Tuyết không gặp sao?"
Lam Tuyết khẽ nhíu mày, hiện tại trời đã tối rồi, Tà Thiên Viêm đi làm cái gì?
"Cám ơn Khúc đại ca cho biết, Tiểu Cửu, chúng ta đi tìm giáo chủ."
"Dạ."
Khi Tiểu Cửu và Lam Tuyết vừa xoay người đi ra ngoài.
"A, đúng rồi, giáo chủ nói đi Xuân cái gì Các đó."
Khúc Dịch Tâm có "lòng tốt" nhắc nhở.
"Cám ơn Khúc đại ca."
Lam Tuyết trong lòng suy nghĩ ở Huyết Mạn Thành có chỗ nào tên "Xuân", Xuân Mãn Các khách điếm hay Xuân Ý tửu lâu.
"Tiểu Cửu, ngươi nói nơi này còn có chỗ nào mang chữ Xuân không?"
"Nô tài không biết."
Tiểu Cửu vừa nói xong, lại nghĩ đến chỗ kia, nếu vậy thì hỏng rồi. Nếu để công tử phát hiện giáo chủ đi cái chỗ đó thì có thể sẽ phiền to lắm.
Lam Tuyết nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Cửu.
"Ngươi thật sự không biết?"
Tiểu Cửu căng thẳng muốn chết.
"Hừ, ngươi không biết ta đi hỏi người khác."
Lam Tuyết hừ lạnh một tiếng, đi vào một quán sắp thu dọn, Lam Tuyết lễ phép dò hỏi:
"Cụ ông, xin hỏi nơi này có chỗ nào gọi là Xuân cái gì Các không ạ?"
Cụ ông khẽ nhíu mày.
"Công tử, Huyết Mạn Thành chỉ có hai chỗ như vậy, là khách điếm Xuân Mãn Các cùng Xuân Dạ Các, không biết công tử muốn đi nơi nào?"
"Xuân Dạ Các là cái gì?"
Lam Tuyết cũng nhíu mày.
"Là quan quán nổi danh trong thành."
Hai mắt Lam Tuyết nhíu lại.
"Xin hỏi cụ ông, Xuân Dạ Các đi như thế nào?"
"Từ nơi này đi theo hướng tây, chỗ trước cửa có hai đèn lồng đỏ thẫm chính là Xuân Dạ Các."
"Đa tạ đã cho biết."
Lam Tuyết có chút xấu hổ nói lời cảm tạ, lập tức bước nhanh rời đi.