Sở cảnh sát đang giờ nghỉ trưa, phần lớn mọi người đã đi ăn bên ngoài, chỉ còn rất ít nhân viên vẫn ngồi lại, họ túm năm tụm ba vào một chỗ, phát ra những tiếng cười nói rì rầm. Phòng quản lý hồ sơ hôm nay đặc biệt mở cửa, vì đây là nơi thụ lý cái vụ án lớn nhỏ nên người ngoài không phận sự miễn vào, và giờ nghỉ trưa thì nơi đây sẽ được khóa lại, đề phòng kẻ gian đột nhập đánh tráo tài liệu. Chỉ là đề phòng thôi, vì đâu phải ai cũng được vào sở, người có thể ra vào phòng này chỉ có nhân viên công vụ và cảnh sát viên thôi.
Trong phòng quản lý hồ sơ, một người mặc đồng phục cảnh sát, tóc vuốt cao, trên ngực áo ghim bảng tên “Trần Văn Huy”, chức vụ Phó phòng cảnh sát, đang cắm cúi tìm kiếm hồ sơ. Trán người đó đã lấm tấm mồ hôi, nhưng vì việc cấp bách trước mắt nên mặc cho từng giọt nhỏ xuống cằm, người đó không buồn cho tay lên lau đi, cứ mỗi giây trôi qua, dường như nguy cơ bị phát hiện lại tăng lên một ít, mà tài liệu cần tìm vẫn chưa biết nằm nơi mô?
Vậy một phó phòng cảnh sát lại phải tìm cái gì ở trong biển hồ sơ này? Nghĩ mà “Huy” thở dài, chuyện này phải lật lại từ tối hôm qua, trước khi trở thành Huy, cậu vẫn được người ta biết đến với cái tên Thiện. Vì không nghĩ ra cách nào để lấy được hồ sơ điều tra vụ án tấn công liên hoàn, Thiện đã tới cầu cứu Quân, hắn mách cậu một kế, theo đó cậu trà trộn vào sở cảnh sát, giả dạng người nào có vai vế một chút, như vậy mới không bị hỏi tới mục đích tìm hồ sơ. Người có vai vế thì nhiều, nhưng trẻ tuổi và dáng dấp tương đồng với Thiện thì chỉ có một, đó là phó phòng cảnh sát – Huy, người mới được bổ nhiệm năm ngoái.
Đầu tiên Thiện giả dạng một cảnh sát viên, chờ phó phòng đi qua thì làm như vô tình va vào người anh ta, nhanh tay tháo bảng tên, trên đó có ảnh thẻ, là thứ cậu cần để dịch dung. Quá trình thay đổi nhân dạng cần chút thời gian, Quân nhắc nhở cậu phải hành động lúc vắng người, vì phàm là nhân vật có vai vế thì sẽ thường xuyên phải gặp người này người kia, nếu không chọn được thời điểm thích hợp, khả năng cao là cậu sẽ bị phát hiện.
Tuyệt đối không được hành động lúc sắp về, ở lại quá muộn sẽ gây chú ý, chưa kể là người cậu giả dạng có thể về trước đó, làm vậy tỷ lệ mạo hiểm cao hơn nhiều. Sở cảnh sát là chỗ đông người qua lại, hành xử lúc vắng vẻ vừa thuận tiện, lại không lo bị người ngoài nhòm ngó, có điều thời gian không được thoải mái lắm, Quân nhắc đi nhắc lại với Thiện một câu:
” Làm gì thì làm, nhưng càng nhanh càng tốt.”
Đấy là hắn chưa bước vào đây thôi, phòng hồ sơ nào cũng như nhau, rối tinh rối mù, muốn nhanh cũng không nhanh được. Mà Thiện là còn được người khác chỉ tận tay cho xem đâu là tủ đặt hồ sơ mảng tội phạm giết người, trong này còn có các loại hồ sơ liên quan đến buôn bán ma túy, buôn bán vũ khí, buôn bán người, trộm cắp tài sản, tham ô tham nhũng và một cơ số những mảng tội phạm hình sự đặc biệt khác.
Bên tổ điều tra mà Thiện làm việc chỉ là một trong rất nhiều tổ trọng án dưới quyền quản lý của sở cảnh sát, chuyên phá các vụ giết người hoặc gây thương thích nghiêm trọng. Thiện tập trung tìm tập hồ sơ có số S42-02 theo như trí nhớ của Đại Ca, được biết chữ cái đứng đầu sổ hiệu của hồ sơ là để chỉ mức độ nghiêm trọng của vụ án, nói cách khác kia là trọng án cấp cao nhất.
Thiện cẩn thận xem số hiệu của từng tập hồ sơ, đồng thời đọc qua nội dung bên trong, các vụ án còn lưu lại đây phần lớn đều đã xác minh được hung thủ, hoặc mới thụ lý, chưa bắt đầu quá trình điều tra, có thể sớm muộn chúng sẽ được chuyển qua tổ trọng án bên Đại Ca, điều đó hiện không quan trọng. Quan trọng là Thiện không tìm thấy tập hồ sơ số 42 đâu. Không có nhiều vụ cấp S, cậu lật đi lật lại, số hiệu không giống, nội dung không giống, nếu không ở đây thì nó có thể ở đâu được?
Thiện tự hỏi và nhìn quanh, các tủ hồ sơ khác đều có tên, chắc là nó sẽ không được để lẫn vào đó, hay là người ta đã lấy nó đi, một tập hồ sơ quan trọng như vậy hẳn là sẽ không thể để bừa bãi được.
Ngay khi vừa nghĩ tới đó, Thiện lại thấy ở trong góc phòng, nơi khuất tầm nhìn hơn cả, có một tủ hồ sơ không đề tên. Trực giác trỗi dậy mạnh mẽ, cậu lập tức tiến đến, với chùm chìa khóa mà lúc trước quản lý giao cho, mỗi tủ hồ sơ một số, tủ này không có tên cũng không có số, vậy tức là không có chìa khóa mở tủ ở đây. Đơn giản thôi, Thiện gạt mồ hôi, phá khóa so với dịch dung còn dễ hơn nhiều, chỉ cần hai que sắt nhỏ bằng cây kẹp tóc, một que nâng nẫy khóa ở trong, một que đẩy chốt, cách một tiếng, không mất tới một phút là ổ khóa sẽ mở ra.
Cốc! Cốc!
– Anh Huy, bên tư vấn pháp luật có người tìm anh.
Thiện giật mình đánh thót, hai que sắt lập tức rơi xuống đất, suýt chút nữa cậu quên luôn mình đang là Huy và tưởng là người ta đã phát hiện mình lén lút phá khóa tủ ở đây. Một giây sau, Thiện hơi nghiêng người quay lại, vẻ mặt hết sức thản nhiên, nói:
– Được, năm phút nữa tôi gặp, cứ tiếp nước mời họ giúp tôi.
Đây là điệu bộ của Đại Ca, Thiện không biết vị phó phòng kia sẽ làm thế nào, nhưng chắc các sếp thì hành động không khác nhau là mấy. Đồng thời tay mở cửa tủ, lấy ra một tập hồ sơ bất kỳ, làm như đang bận đọc ghi chép bên trong nên chưa thể đi được. Người kia liền rời đi, Thiện bấy giờ mới thở ra một hơi, nhanh chân nhanh tay lục tìm, kiểu này không thể ở lại đây lâu hơn nữa, cái tập hồ sơ đó là ở chỗ nào mới được?
S42-02? Đây rồi! Thiện lật ra một hồ sơ, thấy ngoài bìa có đánh số hiệu trùng khớp, cậu không có thời gian để đọc nội dung, vội vàng đóng tủ, để lại chìa khóa ở bàn và nhanh chóng đi khỏi phòng. Lúc đi tới đầu hành lang, định ngoặt vào thì Thiện kịp nhìn thấy phó phòng Huy đang cùng với vài cảnh sát viên đi tới, gần như ngay lập tức cậu quay người lại, ra vẻ tự nhiên nhất có thể mà đi về đầu hành lang đối diện.
Vừa đi được một đoạn, cửa phòng chờ của sở liền mở ra, phòng đó nằm ở bên trái hành lang, nhân viên công vụ vừa gọi Thiện đang đứng cùng hai người khác, họ có vẽ sắp đi qua đây tìm phó phòng. Từ đó nhìn chéo sang là thấy Thiện, hành lang trống trái thế này, biết trốn vào đâu? Thiện đã định bước lại phòng quản lý hồ sơ, chỉ một lát nữa là phó phòng Huy sẽ đi qua, bên kia thấy phó phòng rồi thì không cần vào tìm cậu nữa.
– Anh Huy!
Tiên sư!!!! Thiện thầm than, vừa rồi còn tưởng sẽ kịp đi vào mà không để họ trông thấy, nhưng còn chưa bước tới cửa phòng, người bên kia đã cất tiếng gọi, bọn họ còn kéo nhau tiến đến chỗ cậu nữa. Mồ hôi chảy từ trán xuống cằm, rồi từ cằm lại nhỏ xuống tay, bước chân Thiện cũng chậm lại, không được để họ nghi ngờ, phải giả vờ như không nghe thấy, bình tĩnh! Thiện một lần nữa quay lại, cậu đi về phía đầu hành lang, người phía sau có vẻ rất gấp, cậu nghe được cả tiếng bước chân bọn họ đuổi theo mình.
– Phó phòng, có người tìm anh.
– Tôi biết rồi.
Phó phòng Huy đang đi trên hành lang, phía trước bỗng nhiên thấy có người ngoặt ra, người đó phó phòng chưa gặp bao giờ, nhưng vừa trông thấy anh, người đó liền lên tiếng chào hỏi. Phó phòng gật đầu đáp lại, thấy tên trên bàng hiệu người đó là “Bùi Đình Thiện”, còn đang ngờ ngợ thì người đó đã đi qua, trông như có việc gấp gáp phải làm. Phó phòng hỏi người đi bên cạnh, có biết ai như vậy trong sở không, mấy người ngẫm cái tên, có vẻ băn khoăn lắm.
– Anh Huy!
Đúng lúc đó lại có một đám người từ chỗ ngoặt đi đến, người vừa gọi là một nhân viên công vụ, phía sau còn hai người lạ mặt nữa, người vừa đến liền nói:
– Em tưởng anh vội đi đâu. Đây là người của bên tư vấn pháp luật,…
Thiện nghe loáng thoáng những người phía sau nói chuyện, cậu rảo bước trên hành lang, dần dần không còn nghe thấy tiếng ồn ào kia nữa,dám chắc không ai đuổi theo, cậu mới rẽ vào một hành lang khác, bấy giờ cảm giác tim đập thình thịch trong lồng ngực mới giảm bớt. Vừa rồi khi quyết định ngoặt về phía phó phòng Huy, Thiện đã hủy đi thuật dịch dung, cậu liều mạng dùng mặt thật, đồng thời tháo bỏ bảng tên của phó phòng, thay bằng tảng tên của mình, trong khoảnh khắc cậu đã thầm nhủ bọn họ đừng đọc ra chức vụ điều tra viên của cậu. Vừa thoát được hiểm cảnh, Thiện lập tức tới phòng bảo vệ trình báo nhặt được bảng tên, sau đó thay đồ để ra khỏi sở.
Hành động trót lọt, Thiện cầm hồ sơ tới thẳng bệnh viện đưa cho Quân. Hắn đương nhiên rất hài lòng về hiệu suất làm việc của cậu, đọc qua nội dung bên trong, đây đúng là tập hồ sơ mà hắn và Đại Ca đang cần, trong này có năm vụ án, hắn cần thời gian suy nghĩ, hẹn cậu ngày mai quay lại. Chuyện này tạm thời cứ giữ kín với Đại Ca, anh ấy không chấp nhận để cấp dưới giở trò trộm cắp tài liệu, một vài ngày nữa hắn sẽ được xuất viện, đích thân hắn sẽ tới báo cáo với anh ấy. Tạm biệt Quân xong, Thiện lập tức trở về tổ điều tra tiếp tục công việc, đồng thời cũng là để tránh gây nghi ngờ cho Đại Ca.
Cuối cùng chỉ còn mình Quân với tập hồ sơ dày vài chục trang trong tay, hắn chậm rãi đọc từng dòng ghi chép, quan sát kỹ từng bức ảnh đính kèm. Có vẻ lần này người thụ lý vụ án không giống với vụ ở chung cư. Ghi chép khá chi tiết, có cả ảnh nạn nhân và ảnh hiện trường đầy đủ, bên dưới cũng có chữ ký của người thụ lý. Đây giống như là đã trải qua điều tra, nhưng phải ngừng lại, kiểu hồ sơ bị thu hồi do phát hiện có dấu hiệu bất thường.
Hắn đoán tay trong của hội phản Thánh hiện tại và 5 năm trước đã không còn ở một vị trí. 5 năm trước người đó chỉ là một điều tra viên, hiện tại có thể đã thành một kẻ nắm quyền lực lớn hơn, vì khi vụ án được điều tra, người đó không biết, chỉ tới lúc nó bị nâng lên cấp S thì người đó mới ra lệnh thu hồi hồ sơ. Tốt nhất không nên coi thường người này, nếu được thì nên tìm ra kẻ đó càng sớm càng tốt, không ngoài khả năng kẻ đó chính là người thâu tóm hoạt động của các thành viên còn lại.
Đối với tập hồ sơ, Quân cẩn thận ghi xuống các điểm tương đồng, các nghi vấn cần giải quyết, cùng với đó là phỏng đoán, suy luận về hung thủ. Hắn còn liên hệ với các vụ án từng điều tra, bằng cách này có thể phác họa chân dung cũng như tâm lý của kẻ thủ ác. Quân không quên khoanh vùng gây án, chia nhỏ các điểm có thể trở thành hiện trường mới, để đơn giản hóa cách thức gây án và thu hẹp phạm vi tìm kiếm hung thủ. Sau một đêm làm việc với giấy bút, gạt tàn bên cạnh giường hắn đã đầy những đầu lọc, tạm thời hắn mới xác định xong các điều kiện cần để phá án. Chỉ còn thiếu đi thực nghiệm hiện trường để thu thập nốt điều kiện đủ, cái này nên làm càng sớm càng tốt, vì hung thủ lần này không phải kẻ có quy luật.
Sáng hôm sau, Quân xuất viện sớm, hắn tự mình tới cơ quan, những phát hiện về vụ án đã thôi thúc hắn phải nhấc mông đi làm thay vì cứ ngồi ì trên giường bệnh. Cả Đại Ca và Thiện đều tỏ ra ngạc nhiên khi thấy mặt hắn ló vào phòng, Quân cầm tập hồ sơ đưa cho Đại Ca, nói:
– Anh có muốn đi săn không, Đại Ca?
– Chú lấy đâu ra cái này? – Đại Ca không ngạc nhiên, anh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Quân, hắn là do anh nhận về, tính gian trá của hắn anh còn lạ gì. Loại hồ sơ đặc biệt như này nếu không dùng tiểu xảo để trộm ra, thì bằng cách nào hắn lại có được?
– Không như anh nghĩ đâu, em có quen nhiều người trên sở mà, trước em từng giúp người ta mấy bận, giờ có chút việc thế này cũng chưa tính là khó, em bảo là mượn tập hồ sơ này để điều tra, họ không làm khó gì đâu – Quân trần tình đáp, hắn sớm biết Đại Ca sẽ có thái độ ấy, con người anh ta thẳng thắn bộc trực, thẳng tới độ cứng nhắc, bất cứ việc gì cũng phải đúng quy trình thủ tục, tuyệt đối không được gian lận. Tiếc là mấy người thân cận của Đại Ca lại chẳng có ai làm theo ý anh, thậm chí còn tìm mọi cách để giở trò sau lưng mà anh không biết, tên Quân kia chính là dạng người như thế.
Nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, Đại Ca tạm tin, anh mở tập hồ sơ ra, đọc qua một lượt, rất nhanh vẻ mặt liền thay đổi, Đại Ca cau mày, hỏi:
– Ở đây có tổng cộng tám vụ án, ba vụ chúng ta không biết là thế nào vậy?
– Là thế này, lúc trước chúng ta chỉ có đầu mối duy nhất là bệnh viện thành phố, ở đó tìm được năm vụ, nhưng mà, đâu phải chỉ có một bệnh viện như vậy, ba vụ còn lại được phát hiện ở các bệnh viện khác nhau – Quân đáp, hắn thành thạo rút ra ba vụ án chưa biết, đưa tới trước mặt Đại Ca, tiếp – đây đều là những vụ án đã xảy ra trong tháng Sáu năm nay, vụ gần nhất chính là vào thứ Ba tuần trước.
Đại Ca chăm chú đọc, bên trong có đầy đủ ảnh và ghi chép điều tra sơ bộ, tóm tắt nội dung như sau: vụ đầu tiên xảy ra vào đầu tháng Ba năm ngoái, nạn nhân bị móc mất hai con mắt, từ ảnh chụp cận cảnh cho thấy, hành vi gây án hết sức thô bạo, có thể do nạn nhân cố tình nhắm mắt nên mí bị xé rách, xung quanh hốc mắt có vết cào sâu, tổn thương phần mềm nghiêm trọng. Nạn nhân được phát hiện phía sau khu chung cư Hateco mới xây, gần cầu Pháp Vân.
Ảnh chụp hiện trường không có nhiều manh mối, ngoại trừ những vết giày dính máu in lộn xộn quanh khu vực gây án. Tiếp đó ba tháng, vào trung tuần tháng Sáu, lại phát hiện thêm một nạn nhân bị tấn công ở gần chân cầu Pháp Vân, trong vụ này nạn nhân bị mất hai tai, qua ảnh có thể thấy vết thương không phải do vũ khí sắc nhọn gây ra, miệng vết thương rất nham nhở, còn có dấu răng in trên da, khẳng định được đây là một vết cắn, hành vi rứt khoát. Hai vụ án đều có điểm tương đồng là tại hiện trường vụ án không thu thập được nhiều thông tin, chỉ có những dấu giày dính máu để lại. Vì có quá ít manh mối nên vụ án đi vào bế tắc, kết luận ban đầu trong hồ sơ: hung thủ có thể là một nhóm người, không có động cơ rõ ràng và lựa chọn nạn nhân một cách bất kỳ.
Bẵng đi một năm kể từ khi vụ án đầu tiên nổ ra, tức là đến tháng Ba năm nay, lại phát hiện thêm một nạn nhân bị tấn công theo cách thức lấy mất một phần thi thể. Trong lần này, nạn nhân mất một bàn tay, vết thương chụp được có dấu hiệu vặn xoắn trước khi cắt rời, thịt ở cổ tay nát bấy, xương vụn còn dính lại ở miệng vết thương, nhận định bên điều tra lúc bấy giờ là đây giống như nạn nhân bị bẻ tay trước khi xé rời phần thân thể đó ra. Hiện trường nơi phát hiện nạn nhân là bên trái khu đô thị Garmuda, không xa hiện trường hai vụ án trước và cách đều cầu Pháp Vân, các dấu giày in máu cũng xuất hiện tương tự ở hai vụ trước.
Có một điểm đặc biệt là, giống như năm ngoái, nếu vụ án đầu tiên diễn ra vào tháng Ba, thì vụ án tiếp theo sẽ cách đó ba tháng, tức là vào tháng Sáu, cụ thể là vào ngày mùng 5, vụ án này nạn nhân được đưa vào bệnh viện khác, theo ghi chép thấy được, nạn nhân là nam, 20 tuổi, bị tấn công vào cổ, mất hoàn toàn cuống họng, tử vong ngay tại hiện trường. Ảnh chụp vết thương rất kinh khủng, cổ nạn nhân chỉ còn lại một lớp da gáy, phần đầu và thân gần như tách rời, miệng vết thương dập nát, có dấu hiệu là dùng tay không để gây án. Bắt đầu từ vụ này hiện trường dường như cố định quanh khu vực Yên Sở, cụ thể là công viên Yên Sở, ngày mùng 8 lại phát hiện một nạn nhân, là nữ 20 tuổi, bụng dưới bị xé toang, hung thủ đã lấy đi hai quả thận. Nạn nhân này cũng tử vong tại hiện trường.
Liên tiếp sau đó là những vụ cướp nội tạng nghiêm trọng, từ ngày 13 đến ngày 18 có hai nạn nhân, đều là nam, tuổi lần lượt là 19 và 17, so sánh ảnh chụp vết thương và ghi chép thấy được nhiều điểm tương đồng. Ở bụng và khoang ngực hai nạn nhân đều bị chọc thủng một lỗ, từ đó mà vết thương rách rộng ra, giống như bị xé, lực tấn công ở hai vụ này rất lớn, vì phần bị tổn thương đều tập trung nhiều bó cơ, các nội tạng trọng yếu bị lấy đi lần lượt là hai lá phổi và tất cả bộ lòng, cả hai nạn nhân đều được đưa trực tiếp vào nhà xác bệnh viện ngay sau đó.
Vụ án cuối cùng xảy ra vào thứ ba tuần trước, tính chất nghiêm trọng so với những vụ kia chỉ có hơn không có kém, nạn nhân là nữ, tầm 17 tuổi, bị đánh dập đầu, hung thủ đã lấy đi não của nạn nhân. Ảnh chụp nạn nhân không thể nhận dạng được, toàn bộ phần đầu từ mũi hất lên đều bị vỡ nát, chỉ dựa vào quần áo và đồ dùng cá nhân để xác minh độ tuổi, trong ghi chép không có phần phát triển điều tra, cả tám vụ án đều không tìm được dấu vân tay nào trên người nạn nhân hoặc xung quanh hiện trường, hồ sơ cũng bị đình chỉ ngay sau đó.
Dù là người có kinh nghiệm đối mặt với các trọng án, nhưng Đại Ca vẫn không nén nổi vẻ mặt mệt mỏi sau khi đọc xong nội dung của tám vụ án này. Cách thức tàn độc, dường như chỉ xuất hiện trong khổ hình tra tấn thời Trung cổ phương Tây, kẻ gây ra những tội ác này không thể là một con người, thậm chí còn man rợ hơn cả quỷ.
Dễ hiểu vì sao những vụ án nghiêm trọng như vậy, báo chí hoặc các kênh truyền thông không đưa tin. Ví dụ vụ án giết người hàng loạt này lộ ra, lòng dân sẽ rất bất an, họ có thể gây áp lực lên bộ phận điều tra, tiêu cực hơn là chống phá chính quyền, gây nhiễu loạn thông tin, ảnh hưởng đến trật tự xã hội. Điều tra viên không được phép tiết lộ bất cứ thông tin nào về vụ án, nhưng xem chừng việc điều tra không thu được kết quả tốt, nên sở đã thu hồi hồ sơ, hoặc có ai đó không muốn đưa vụ án ra ánh sáng, người như vậy thực sự còn đáng sợ hơn quỷ dữ.
Để nhận dạng được những vụ án liên quan, cần thiết phải có ba yếu tố sau: thứ nhất là hiện trường vụ án diễn ra quanh khu vực Pháp Vân, thứ hai là không có hung khí gây án, thứ ba là xung quanh nạn nhân sẽ có rất nhiều dấu giày in máu. Câu hỏi đặt ra đầu tiên là: có bao nhiêu hung thủ?
– Sẽ không nhiều hơn hai hung thủ – Đại Ca nói – tuy có nhiều dấu giày khác nhau ở hiện trường, nhưng xem xét hành vi đối với các nạn nhân, thì có thể thấy chỉ có hai kẻ là chủ mưu. Hai vụ án năm ngoái là của một hung thủ, mức độ sát thương không cao, sáu vụ án năm nay là của một hung thủ khác, mức độ sát thương tăng lên đáng kể và phương thức có đôi chút khác biệt.
– Có thể lắm – Quân tán đồng với nhận định của Đại Ca, hắn nói – hơn nữa, xét hiện trường các vụ án có thể thấy hai vụ năm ngoái xảy ra ở phía đông cầu Pháp Vân, sáu vụ năm nay lại nằm ở phía nam cầu, chứng tỏ hung thủ gây án phân biệt theo khu vực rõ ràng.
– Tại sao số lượng nạn nhân lại tăng đột biến vào tháng Sáu? – Thiện hỏi.
– Vì đây là thời điểm nghỉ hè, các vụ án trong tháng Sáu tập trung ở công viên và độ tuổi nạn nhân dần trẻ hóa, chứng tỏ hung thủ đang nhằm vào thành phần vị thành niên, học sinh, sinh viên – Đại Ca nói.
– Tất cả những nạn nhân này đều không có điểm chung, có cả nam và nữ, họ không phải bạn bè hay người thân trong cùng một gia đình, thậm chí nơi sống cũng đa dạng nữa. Khả năng giết người do thù oán cá nhân không thành lập. Vậy có mối liên quan nào trong vụ án này không? – Thiện hỏi tiếp.
– Cả nạn nhân và hung thủ đều không liên quan đến nhau, mối liên quan duy nhất là giữa hung thủ và đám đông có dấu giày xung quanh nạn nhân, rõ ràng đám người đó không tham gia vào việc giết người, không có dấu hiệu ẩu đả, càng không ai ngăn cản hung thủ, vậy mối quan hệ giữa bọn họ là gì? – Quân đưa ra nghi vấn tiếp theo.
– Đám đông đi theo hung thủ và đứng đó để quan sát quá trình gây án – Đại Ca nhận định.
– Chính xác – Quân đứng dậy, hắn cầm ảnh chụp các nạn nhân lên, nói – có thể thấy hung thủ không tổn thương đến các phần thân thể khác của nạn nhân, tại sao lại phải lấy từng bộ phận của những người khác nhau, trong khi ai cũng có đủ các bộ phận ấy trên cơ thể? Đây hoàn toàn không phải ngẫu nhiên tấn công người khác, hình thức này rất giống với một nghi lễ tâm linh.
– Khoan đã, tại sao nạn nhân không phản kháng lại? – Thiện hỏi.
– Vì họ nghe thấy tiếng chuông – Đại Ca cầm tập hồ sơ lên, lật từng phần ghi chép ra đối chiếu, trong những nạn nhân không bị phanh thây, điều tra viên khi hỏi cung đều ghi lại là: ” thần trí bất thường, bị tiếng chuông ám ảnh.”
– Vậy nghĩa là các nạn nhân sau khi vào viện vẫn có thể nói chuyện, tại sao trong bệnh án lại ghi là “không thể giao tiếp?” – Thiện hỏi.
– Đáp án ở đây – Đại Ca chỉ vào một dòng chữ in đậm viết: Đã chết – bọn họ đều cắn lưỡi tự tự sau đó một thời gian ngắn.
– Có thể hiểu là, việc hỏi cung dồn dập cộng với ám ảnh tiếng chuông đã khiến cho họ bị hoảng loạn, bệnh viện xác nhận rằng họ không có khả năng giao tiếp, còn bên điều tra thì lại kết luận họ bị hoảng loạn. Riêng nguyên nhân tự tử cũng chưa được xác định, cả ba cùng chết vì cắn lưỡi, không có chuyện trùng hợp như vậy được – Quân tự tin nói, hắn vốn học chuyên ngày phân tích tâm lý, đây chỉ giống như một bài tập cơ bản của hắn mà thôi
– Tiếng chuông như thế nào mới được? – Thiện hỏi.
– Muốn biết tiếng chuông như thế nào, trước hết hãy xem thời gian gây án, từ khoảng 20h đến 21h, thì có thể là những tiếng chuông nào? – Đại Ca trầm ngâm nói.
– Chuông đồng hồ? – Thiện đáp.
Đại Ca gật đầu.
– Chuông điện thoại? – Thiện tiếp tục.
Đại Ca nghĩ giấy lát, sau cũng gật đầu.
– Chuông cửa? – Thiện đột phát nói – à không, đang ở ngoài đường không thể có chuông cửa được – sau đó cậu lập tức gạt đi.
– Chuông nhà thờ – Quân nói.
Mấy người liền im lặng nhìn nhau, tâm tư vẫn mơ hồ chưa rõ. Cuối cùng Thiện lên tiếng:
– Tại sao không đi tìm người trước đây từng điều tra về vụ án này, hỏi trực tiếp họ có phải dễ dàng không?
– Không nên – Đại Ca gạt đi – làm vậy sẽ rút dây động rừng, kẻ thù có tay trong ở sở cảnh sát, chúng ta âm thầm điều tra, nếu để người khác biết chắc chắn sẽ hỏng chuyện.
– Nhưng chỉ bằng suy luận thì không thể bắt được hung thủ – Thiện thất vọng nói.
– Tất nhiên, vậy nên chúng ta mới cần một chuyến đi săn – Quân nhếch miệng cười, trên mặt tràn đây hưng phấn.
– Ý anh là sao? – cả Thiện và Đại Ca cùng nhìn Quân, hoàn toàn không hiểu hắn đang ám chỉ điều gì.
– Thử nhìn vào ngày gây án, xem có điểm chung nào không – Quân lần lượt chỉ vào từng vụ án, ngày tháng năm trên đó rất rõ ràng.
– 7/3, 12/6, 8/3… có gì sao? – Thiện vẫn chưa thấy được gì đặc biệt.
– Cả tám vụ án đều diễn ra vào thứ lẻ trong tuần, thứ 3, thứ 5, thứ 7 – Đại Ca mắt sáng lên.
– Thứ ba tuần trước xảy ra một vụ, hôm nay là thứ bảy, từ đó tới nay không biết có xảy ra thêm vụ án này không, nhưng rất có thể hôm nay sẽ là ngày gây án, sẽ rất nhàm chán nếu chúng ta đã biết mà không góp vui phải không? – Quân mặt lộ vẻ tham vọng ngời ngời.
– Được, cứ làm theo ý chú đi – Đại Ca lập tức đồng ý.