Giải Ngải Ký

Quyển 3 - Chương 10: Khương sư phụ




Nói thật là tôi vẫn chưa quên những gì lão thầy bùa làm với mình khi còn ở trên Thái Nguyên. Lúc đó tôi cũng bế tắc lắm, bốn thằng chúng tôi, đúng vậy, là bốn thằng cùng chung số phận, nhưng kết cục mỗi người một khác, nghĩ đến mà tôi không khỏi đau lòng. Tôi đã tưởng mình là người may mắn nhất trong đám, nhưng xem ra kết luận đó quá vội vàng, nhìn lại bản thân hiện tại, tôi thấy mình không khác gì người bị bệnh nan y chưa tìm ra thuốc chữa, mà thời gian sống dường như ngày một thu hẹp lại.

Nghĩ mà tôi bất giác thở dài, đúng lúc đó chuông điện thoại reo lên, Khương sư phụ gọi báo đã đến nơi, tôi nhanh chân xuống dưới sảnh đón ông ta. Ngay khi vừa trông thấy, tôi lập tức bị thuyết phục bởi vẻ ngoài đậm chất đạo sĩ của Khương sư phụ. Ông ta có dáng người quắc thước, tay chân khẳng khiu, một thân áo lụa đen tuyền, đôi mắt dài lúc nào cũng lim dim như đang tư lự điều gì, thần thái đạo mạo, khí chất ung dung, từ xa đã thấy một luồng chân khí cuồn cuộn ập vào mặt, khiến cho hai chân không rét mà run, thần hồn bỗng chốc điên đảo.

Thực sự là tôi không nói quá chút nào về ấn tượng ban đầu của mình với Khương sư phụ. Trong lòng tôi tự nhủ mình gặp được cao nhân, chắc chắn là cao nhân rồi.

Vội vàng đón rước Khương sư phụ lên phòng, hỏi han qua loa vài câu, trông cách trả lời của ông ta, tôi càng khẳng định là mình không tìm nhầm người. Vào tới phòng, Khương sư phụ trầm ngâm quan sát một lượt, sau đó phán:

– Phòng này phong thủy bị khuyết, chỉ có nhập mà không có xuất, âm khí lưu thông không có đường thoát, ứ đọng tạo thành một khối, không ngừng lớn mạnh.

– Thế nào là chỉ có nhập mà không có xuất? – tôi hỏi.

– Cậu xem – Khương sư phụ chỉ vào ba cái cửa trong phòng, cửa chính, cửa phòng ngủ và cửa ra sân phơi, tiếp – tam môn đối mặt với nhau, âm khí luân chuyển qua ba cửa, thành một vòng không thoát ra được. Chưa kể ở đây từng xảy ra chuyện giết chóc, âm khí sẵn có càng dễ dàng thu hút những thứ không sạch sẽ tới đây, nơi này vốn dĩ không có thần thánh cai quản, dù cậu có là người tốt số thì một khi đã sống trong này cũng khó bảo toàn được tính mạng.

Tôi kinh thần nhìn Khương sư phụ, ông ta căn cứ vào đâu mà có thể khẳng định như vậy?

– Sư phụ sao biết nơi này từng xảy ra chuyện giết chóc?

– Người phàm như cậu hẳn là không có kinh nghiệm, những chuyện này ta trải qua đã nhiều, đến bất kỳ nơi nào, chỉ cần gieo một quẻ là sẽ biết ngay nơi đó tốt hay xấu. Trước khi tới đây ta đã gieo thử, không ngờ lại là quẻ đại hung, quả nhiên vướng vào một vụ hóc búa mà.

– Vậy xin hỏi là ở đây từng có bao nhiêu người chết?

– Không dưới hai người.

Khương sư phụ quả quyết, ông ta bấm đốt ngón tay một chút, hai mắt nhắm hờ, tôi nghe câu trả lời kia chưa thông suốt, còn đang nhẩm tính thì Khương sư phụ liền tiếp, giọng gấp gáp:

– Sắp thành ba người rồi!

Câu này là ý gì? Có phải Khương sư phụ ám chỉ tôi sắp vong mạng rồi không? Đột nhiên tôi thấy ông ta mở trừng mắt ra, khiến tôi níu lưỡi không kịp hỏi thêm, Khương sư phụ nói:

– Đừng dài dòng, mau kể chuyện của cậu cho ta, nếu không nhanh, đêm nay sẽ không kịp mất.

Đêm nay? Lại một tin sét đánh nữa, bỗng chốc tôi thấy hoa mày chóng mặt, nếu như không gặp được Khương sư phụ đây, vậy chỉ vài giờ nữa là tôi sẽ ra người thiên cổ, điều đó làm tôi cảm kích tới độ vừa kể lại những chuyện kỳ lạ mà mình trải qua, giọng tôi vừa run run. Khương sư phụ im lặng nghe tôi nói, ánh mắt ông ta nhìn vào vô định, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái rất khẽ và môi hơi mím lại. Ông ta là đang đánh giá xem tình hình tôi hiện ở mức độ nào rồi.

Tôi kể xong thì đột nhiên Khương sư phụ nhìn thẳng vào mặt tôi, mắt ông ta sáng quắc, biểu cảm đanh lại, giống như thầy thuốc bắt trúng cơn bệnh, bằng giọng quyết liệt, sư phụ nói:

– Năm lần bảy lượt đều lựa lúc nửa đêm về sáng để ra mặt, cái thời khắc 2h59′ đó, cậu có hiểu ý nghĩa của nó không? – tôi lắc đầu – vong linh mà cậu gặp phải nhất định là một đứa trẻ, thời điểm mà nó xuất hiện chính là lúc đám trẻ con thức dậy giữa đêm quấy khóc, là như vậy đấy.

Tôi nghe cũng có lý lắm, nhưng còn phải xem phương hướng giải quyết của ông ta thế nào đã. Khương sư phụ ngừng một lát, ông ta nhìn từ đông sang tây, tay lướt qua khắp các ngóc ngách trong phòng, cuối cùng nói:

– Những góc tối trong phòng cậu, vốn dĩ là nơi dễ nhìn thấy vong linh nhất nhưng ta tuyệt nhiên không thấy chút khác biệt nào, mà luồng âm khí cần có chỗ kết tụ, không phải ở ngoài này thì chỉ có thể là ở trong phòng ngủ của cậu. Đi, chúng ta vào đó xem thế nào.

Tôi ra hiệu mời sư phụ đi trước, trong lòng đã có chút tia sáng, bắt bệnh hay như vậy, chuyến này tôi có cửa sống rồi. Hai người chúng tôi đi vào phòng ngủ, tôi thấy Khương sư phụ đứng ở ngưỡng cửa, lại nói với tôi:

– Mạng cậu tuy không sạch sẽ, nhưng phúc rất lớn, có thể sống trong một nơi âm khí nặng nề như vậy mà không bị tẩu hỏa nhập ma, quả nhiên còn có quý nhân phù trợ.

Quý nhân sao? Nếu quả thực là tôi có được may mắn đó vậy chắc là do thằng Cường đã không bỏ rơi tôi, dù cho hai người hai thế giới nhưng lúc nào tôi cũng cảm giác như thằng ấy vẫn đang cố gắng bảo vệ mình. Điều này có hơi hoang đường, nhưng tôi rất có niềm tin, giống như là chuyện tôi bị ma quỷ đeo bám, tại sao một người tốt như thằng ấy lại không thể làm thế được.

Quay lại với Khương sư phụ, tính tới thời điểm này thì lời nào ông ta nói ra cũng chí tình chí lý cả, kiến thức uyên thâm như vậy không phải là cao nhân thì là gì, để xem con ma kia có đủ mạnh để chống lại ông ta không.  Khương sư phụ vậy mà chỉ đứng ngoài ngưỡng cửa. Tôi bước qua ông ta vào phòng, ánh sáng bên trong đủ để chiếu rọi tới cả những góc khuất nhất, hiện tại thì tôi chẳng thấy có gì đáng sợ ở đây cả.

– Tắt đèn đi.

Giọng nói vang lên sau lưng tôi đã thay đổi, có biến, tôi thầm than và lập tức với tay tắt đèn. Quay lại nhìn Khương sư phụ, tôi chỉ thấy thân hình cao gầy của ông ta đứng yên như tượng tạc, không nhìn ra biểu cảm như thế nào, tôi liền lên tiếng:

– Sư phụ, có phải nó đang ở trong phòng này không?

Im lặng.

– Tám tháng mười hai ngày, 2h59′, ngày Tý giờ Tý, một xác hai mạng.

Tôi khựng lại một khắc, giọng nói này, không thể nào, đây là giọng trẻ con, nó từ đâu phát ra vậy? Còn chưa hết rùng mình thì mắt lại thấy Khương sư phụ chợt động, tay ông ta giơ lên, rất chậm dãi, ngón tay chỉ thẳng vào người tôi, không, là chỉ ra phía sau tôi, da đầu tôi lập tức tê rân rân.

Đáng ra tôi sẽ chỉ biết đứng ngây người, nhưng vì niềm tin vào sự có mặt của Khương sư phụ nên tôi liều mình quay lại, vừa nhìn tôi vừa cầu cho không phải là thứ mà tôi đang nghĩ đến. Thế mà không có gì cả. Phía sau tôi lờ mờ tối, hay là cái mà Khương sư phụ chỉ tôi không thể nhìn thấy?

Khoan!

Không phải là sau lưng tôi, mà là ở trên tấm kính cửa sổ, chính là nó! Đầu tôi lạnh toát, mồ hôi lấm tấm, chỉ một khắc thôi, tôi tưởng như tim mình ngừng đập. Thân ảnh Khương sư phụ phản chiếu lên tấm kính thành một bóng đen do đứng ngược với ánh sáng ở ngoài phòng khách, một tay ông ta giơ lên, một tay buông thõng. Cái khiến tôi kinh hãi là ở bàn tay buông thõng của Khương sư phụ có dắt một đứa trẻ con, hình dáng nó hiện lên rõ mồn một trước mắt tôi.

Đây là Khương sư phụ bắt được nó hay nó bắt được ông ta vậy? Tôi nhất thời cứng họng, một ý nghĩ vụt qua rất nhanh trong óc, Khương sư phụ, ngài hãy làm gì đi, ngài chỉ nó cho tôi xem thì được tác dụng gì chứ! Không quá hai giây, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng bản lề kẽo kẹt, là cửa chính vừa mở, có phải Khương sư phụ sắp trục xuất con ma này ra khỏi phòng tôi không?

Cảnh tượng tiếp theo thật khó diễn tả bằng lời, Khương sư phụ giống như bị gió thổi bay ra ngoài cửa. Đúng là gió thổi, tôi không thấy ông ta chạy, chân ông ta còn không chạm đất, người ông ta chới với và chỉ trong chớp mắt đã xa cả chục mét. Đây là pháp lực thượng thừa của bậc cao nhân phải không, tôi không dám nghĩ tiếp vì linh cảm sẽ có chuyển chẳng lành sắp diễn ra thúc giục tôi phải đuổi theo Khương sư phụ.

Khi chân tôi ra tới cửa, tai liền nghe thấy một tiếng động rất đáng sợ. “Bịch!”, nó phát ra từ hướng cầu thang bộ. Lòng tôi dao động dữ dội, Khương sư phụ vừa lao qua đó và biến mất. Ngay khi tôi tới trước lan can, từ bên dưới đột ngột truyền đến tiếng hét thất thanh, tôi nhìn xuống, bỗng chốc đầu óc liền trống rỗng.

Đập vào mắt tôi là tấm lưng của Khương sư phụ đang nằm vắt trên lan can cầu thang tầng dưới, người ông ta rũ ra như tấm rẻ lau, trông không có vẻ gì là còn sống. Tôi thở dốc, cái này là án mạng, có tiếng ồn ào ở các tầng xung quanh, tai tôi ù đặc không nghe ra người ta nói gì, cảm giác hỗn độn khó tả. Tôi ngồi thụp xuống trấn an bản thân, hoang mang đến mức không ngẩng nổi mặt lên nữa.

Các tầng khác dội lên những tiếng xôn xao, riêng tầng tôi vẫn im lìm, tôi bỗng thấy hành lang sau lưng mình âm u vô cùng, không một tiếng động nào ngoài tiếng tim tôi đập thùm thụp. Tôi hé mắt nhìn lại, ơ kìa, cửa phòng tôi vẫn mở, sau cánh cửa tôi thấy có bàn chân be bé thò ra, rất nhanh nó liền rụt lại. Là nó vừa giết người, tôi phải báo cảnh sát bắt nó, phải bỏ tù nó!

Cảnh sát ngay lập tức có mặt ở hiện trường, tôi tự mình ra làm chứng, khám nghiệm tử thi phát hiện Khương sư phụ chết do ngạt thở, có dấu tay tím bầm trên cổ ông ta, sau đó mới bị gãy xương sống do ngã từ trên cao xuống. Thêm một thông tin nữa mà tôi được phía cảnh sát cung cấp, đó là về Khương sư phụ, ông ta dường như có liên quan đến một thứ tà đạo man rợ có tên là Thiên linh cái, vì người ta phát hiện trong chiếc túi ông ta đem theo có một cái lọ nhỏ, bên trong chưa thi thể một bào thai năm tháng tuổi.

Tôi ghê người khi nhìn thấy cái lọ đó được đem tới trước mặt mình, gã sư phụ này hóa ra cũng không phải thứ tốt đẹp gì, không cần biết ông ta có làm những chuyện ác độc hay không, nhưng đây hẳn là nhân quả báo ứng mà ông ta phải chịu.

Bên cảnh sát không tìm thấy dấu hiệu phạm tội của tôi, ngoài những chi tiết liên quan đến con ma nhỏ đang lén lút trong phòng tôi, thì tôi hoàn toàn thành khẩn khai báo, cộng thêm thái độ hợp tác rất nghiêm túc, bọn họ liền để tôi tại ngoại và hẹn sáng mai tới đồn làm việc tiếp. Công cuộc điều tra kết thúc vào lúc 2h30′ sáng. Sau tất cả tôi lại chỉ còn một mình trong phòng, ngẫm lại những lời Khương sư phụ kia từng nói, tôi chợt thấy nực cười.

Cái gì mà bói ra một quẻ đại hung, xong rồi còn sắp có người chết ở đây, không sai, nhưng quẻ đó là dành cho ông ta, đáng ra ông ta phải nghĩ tới trường hợp ấy. Quả nhiên là đạo cao một thước, ma phải cao một trượng, không thể tự tin quá mà coi thường được.

Nhưng nghĩ người rồi lại nghĩ ta, chính cái sự nhẹ dạ cả tin muôn đời bất biến của tôi đã gián tiếp hại chết một mạng người. Dù Khương sư phụ đó có đáng chết thì tôi cũng không có quyền lôi ông ta vào chuyện của mình, cứ mù quáng tin vào thế giới mạng, vừa liên lụy đến người khác, lại vừa đặt mình vào hoàn cảnh hung hiểm bội phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.