19h35'.
Trời sầm sì muốn mưa, đài báo sắp có áp thấp vào bờ. Gió nổi lên bịt bùng.
"Thiện quyết định hỏa táng Đại Ca, hôm nay là ngày cuối cùng của anh ấy, sáng mai anh ấy sẽ được đưa tới nghĩa trang thành phố, nghi lễ bắt đầu lúc 7h."
8h40'.
Mưa từ đêm chưa dứt, càng lúc càng nặng hạt.
"Kết thúc rồi."
Cường nhìn dòng chữ trong tin nhắn hồi lâu, màn hình lấm tấm nước mưa, ánh mắt thất thần, cũng không nghĩ tới lau đi, thẳng đến lúc màn hình tối lại cậu mới buông điện thoại xuống.
9h05'.
Mưa trắng trời, tiếng rì rào bất tận.
Nghĩa trang thành phố chìm trong màu mưa bàng bạc, những ngôi mộ san sát như hòa làm một với không gian, khung cảnh hiện lên vắng lặng và lạnh lẽo, tách biệt với cuộc sống đô thị tấp nập bên ngoài. Cường xuyên qua màn mưa trắng xóa, bóng lưng lay động, cậu tiến tới một ngôi mộ mới đắp, xung quanh rải đầy hoa trắng, không còn ai ở lại, những người đi đưa tang đã sớm trở về.
Cậu đứng nhìn di ảnh trước mộ, trong lòng không dậy nổi một ý nghĩ, cũng không biết phải làm gì, nhất thời tất cả đều trống rỗng. Người này vốn không có quá nhiều quan hệ với cậu, tình cảm lại càng ít hơn nữa, để mà khiến Cường phải khắc cốt ghi tâm, có lẽ chỉ bởi những dằn vặt cùng hối hận đeo bám cậu suốt những ngày vừa qua. Tới khi đối diện với bức di ảnh này, Cường mới sâu sắc nhận ra, dằn vặt hay hối hận đều đã muộn, tinh thần cậu theo đó suy sụp hoàn toàn. Tới chút biểu cảm đơn thuần cậu cũng không thể làm ra mặt, Cường giờ giống như một cái xác không hồn.
- Tại sao anh lại tới đây? - Bỗng có tiếng nói vang lên sau lưng, Cường giật mình quay lại, kinh ngạc nhận ra Thiện đầu trần đứng đó từ lúc nào, không biết do cảm giác hay thật sự là khuôn mặt cậu bị nước mưa làm cho mờ đi, một thân áo đen đã ướt đẫm, chỉ thấy ánh mắt âm lạnh đang nhìn Cường.
Thiện tiếp:
- Không phải anh đã trốn rồi ư?
- Tôi tới gặp Đại Ca lần cuối - Cường đáp, khuôn mặt tràn đầy thành khẩn.
- Vẻ mặt đó là sao? - Thiện bước tới bên cạnh, chuyển hướng sang bức di ảnh, hỏi - Hối hận à?
Cường im lặng.
- Không cần phải như vậy, Đại Ca không trách anh đâu - Thiện ôn tồn nói - Thực ra, anh ấy đã có cơ hội sống, nhưng lại từ chối, vì anh ấy đã mất đi động lực để giành lấy sự sống đó. Đại Ca không muốn tiếp tục tồn tại trong lốt quỷ mà anh gán cho anh ấy, mấy ngày qua Đại Ca đã phải đấu tranh rất nhiều, về bản thân, về cái chết của anh Quân, và về rất nhiều điều khác nữa mà tôi không biết. Có lúc tôi thấy anh ấy gần tỉnh lại, nhưng tới cùng thì đó chỉ là hồi quang phản chiếu. Đối với anh ấy cái chết chính là một sự giải thoát.
Ánh mắt Thiện dịu lại, cậu nhìn người trong di ảnh, tưởng như cậu đã mất hết mọi thứ từ đêm hôm đó, tất cả đều bị ngọn lửa hận thù thiêu rụi. Nhưng chính Đại Ca đã ngăn cậu lại, có lẽ anh ấy đã nghĩ thông suốt rồi, hoặc là anh ấy thực sự không còn tỉnh táo nữa, Thiện tiếp:
- Những gì Đại Ca muốn nói, chỉ là xin anh hãy tha thứ cho anh ấy.
Cường không rõ mình đã khóc từ bao giờ. Nước mắt nóng hổi chảy tràn trên mặt, cậu cúi đầu, hai tay siết chặt lại, cả người không tự chủ được run lên. Tới lúc này cậu mới bộc phát được những cảm xúc kìm nén trong lòng, là đau không thở nổi, là bứt dứt muốn gào lên mà chỉ có thể cắn chặt răng, là hận không thể móc mắt chặt tay để trả lại một thân xác lành lặn cho Đại Ca.
Có thể nói những gì mà anh ấy phải chịu đựng là một sự tuyệt vọng đến không thể cứu vãn nổi, Đại Ca đã dùng lời xin lỗi để mong nhận lại chút thanh thản cuối cùng, dù đó là những việc anh không làm. Bế tắc hơn nữa, là anh không thể tha thứ cho bản thân, vì vậy anh lấy sinh mạng này để chuộc lỗi, và điều tất yếu là một cái chết đau đớn từ thể xác tới linh hồn.
- Đại Ca tới chết vẫn nghĩ mọi chuyện là do anh ấy, không oán cũng không hận ai khác, người như anh ấy liệu có thể làm việc xấu được không? - Thiện đưa mắt nhìn Cường, dễ dàng nhận ra nỗi căm hờn của cậu qua ánh mắt, nhưng Thiện trước giờ luôn nghe lời Đại Ca, dù cậu muốn giết người trước mặt mình cả trăm nghìn lần thì rốt cục vẫn phải nhịn lại.
Thiện gằn giọng nói:
- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì anh đã gây ra, nhưng... người Đại Ca gửi gắm lý tưởng lại là anh, anh ấy tin anh sẽ không bị tâm ma khuất phục, không trở thành một con quỷ giống như anh ấy. Vì thế Đại Ca muốn anh kế thừa hình xăm quỷ thuật của anh ấy.
Cường bị lời nói của Thiện làm cho kinh ngạc, kế thừa hình xăm quỷ thuật, ý của cậu ta là muốn cậu sở hữu hình xăm quỷ ngục môn giống như của Đại Ca? Việc đó có quan trọng vào lúc này không? Chưa kể Cường còn không hiểu hình xăm quỷ thuật đó lợi hại thế nào, mạnh như Đại Ca còn không thể áp chế nổi nó, cậu pháp lực không cao thâm, nếu xăm bừa bãi có thể bị tẩu hỏa nhập ma. Theo lời Thiện thì không phải ai cũng kế thừa được hình xăm đó, chắc chắn nó phải có năng lực gì đặc biệt, hoặc là nói chính vì hình xăm ấy mà Đại Ca trở thành một con quỷ, vậy chẳng phải cậu sẽ có chung kết cục như Đại Ca sao?
- Hình xăm đó để làm gì? - Cường hỏi.
- Hiểu một cách đơn giản thì mỗi người trị quỷ hoặc dưỡng quỷ đều phải có biện pháp bảo đảm an toàn tối thiểu cho bản thân, có người là nuôi âm binh, dùng bùa hộ mệnh, hình xăm quỷ thuật cũng như vậy. Tôi không muốn dài dòng, anh tự mình cân nhắc - Thiện rút trong túi ra một tờ giấy đưa cho Cường, nói - Đây là địa chỉ của thầy xăm, tới đó rồi anh sẽ rõ mình cần phải làm gì.
Dứt lời cậu lập tức rời đi, Cường cầm mảnh giấy ướt nước mưa, bên trên có vài chữ viết đã nhòe, di nguyện của Đại Ca muốn cậu hoàn thành là gì, có lẽ phải đi một chuyến đến địa chỉ này mới biết được.
CƯỜNG CÓ THÊM SKILL MỚI, NẾU THÀNH CÔNG CẬU SẼ CÓ ĐƯỢC NĂNG LỰC BẤT KHẢ CHIẾN BẠI, ĐÂY LIỆU CÓ PHẢI LÀ MỘT ÂM MƯU?
CHƯƠNG NÀY HƠI NGẮN MONG MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM