Chương 6.
Cường thu tay về chống đỡ, có người tập kích cậu từ phía cánh trái. Lực đạo không phải tầm thường, Cường lảo đảo lùi lại mấy bước, đòn này nhắm vào vết thương trên vai cậu, may mà kịp che chắn, nếu không chắc đau đến ngất đi rồi. Chân vừa đứng vững, cậu liền thủ thế, nhìn lại người vừa tới, Cường lập tức kinh ngạc, bất giác thốt lên:
- Thiện?
Thiện đứng chắn trước mặt Đại Ca, không biết cậu ấy đã thấy những gì trước đó, nhưng chỉ cần nhìn anh cả người máu me, mắt bên mất bên còn, đầu vỡ toác, dễ hiểu là vì sao cậu lại tỏa ra sát khí mạnh mẽ như vậy. Thiện hầm hầm nhìn Cường, dường như cậu ấy vừa phải di chuyển một quãng đường dài và vội vã, mồ hôi đã ướt đầm cả áo, đánh xong một cái liền đứng thở, đoạn gào lên:
- Thả ra, mau thả Đại Ca ra!
- Chưa được, anh ấy không còn là Đại Ca nữa, thả ra sẽ rất nguy hiểm – Cường bình tĩnh đáp.
- Anh dựa vào cái gì mà kết tội anh ấy? Bằng chứng đâu? - Thiện xông tới túm cổ áo Cường, hỏi như quát.
- Cậu giải thích sao về vết thương trên tay mình, chính Đại Ca cũng nói nhìn thấy vai cậu bị thương trong nhà thờ - Cường nhìn vào mắt Thiện đáp.
Tới lúc này thì Thiện mới hơi sững lại, cậu ấy có vẻ là người khó che giấu cảm xúc, biểu cảm trên gương mặt đã tố giác phần nào những ý nghĩ trong đầu cậu. Thiện chớp mắt một cái, tay liền buông Cường ra, lại rút từ trong túi xách đem theo một tập giấy tờ, thay vì đáp lại câu hỏi của Cường, Thiện đưa tập giấy tới trước mặt cậu, nói:
- Anh không có bằng chứng phải không? Vậy tôi có, đây là giấy xuất viện, có chữ ký của y tá trực và bác sĩ tại viện, trong khoảng thời gian vụ án xảy ra, Đại Ca đã ở viện, anh ấy có chứng cớ ngoại phạm.
Cường nhận tập giấy, cậu đọc qua một lượt, bên trong quả nhiên là những giấy tờ có lợi cho Đại Ca. Thiện sau khi thấy cậu rời khỏi nhà đã đuổi theo, nhưng đi nửa đường thì cậu ấy vòng qua bệnh viện mà trước đó Đại Ca nằm điều trị, vì biết chỉ bằng lời nói thì Cường sẽ không tin, Thiện tới xin giấy xác nhận để làm bằng chứng chứng minh Đại Ca vô tội. Không ngờ là quá trình thu thập giấy tờ lại mất thời gian như vậy, Thiện vẫn đinh ninh trong đầu, là Cường sẽ không làm gì quá đáng với Đại Ca, nhưng vừa đến nơi, đập vào mắt cậu là cảnh tượng kinh hoàng này. Vừa rồi Cường còn muốn hạ sát chiêu với Đại Ca, nếu không can thiệp kịp thời, e rằng anh ấy đã không cứu được nữa.
- Cái này… không đủ để chứng minh Đại Ca vô tội – Cường buông tập giấy xuống, tiếp – người kiểm tra phòng bệnh cuối cùng là trước khi vụ án xảy ra ba mươi phút, sau đó có ai ở cùng Đại Ca không? Hay chỉ có mình cậu? Cậu không thể giải thích vết thương ở vai, vậy để tôi giải thích giúp cậu, Đại Ca muốn đi tìm Quân nên đã tự ý rời khỏi viện, cậu vì ngăn cảnh nên bị đánh gãy vai. Đúng không?
Cường chỉ vào biên lai thu tiền viện phí, trong đó có vài khoản mục phát sinh vô lý, là tiền trang thiết bị hỏng hóc và tiền thay mới kính cửa sổ, nếu không phải xảy ra ẩu đả thì còn là vì lý do gì? Thiện nghe tới đó thì mặt biến sắc, trước đó cậu đã kiểm tra rất kỹ các giấy tờ này, không thấy có gì khả nghi mới đem tới đây, riêng biên lai tiền viện phí thì cậu không để ý, vì chỉ cần trong đó có ghi thời gian nhập và xuất viện là được. Dẫu vậy Thiện vẫn nói cứng:
- Đúng hay không thì còn đợi điều tra, anh không có thẩm quyền quyết định, mau thả người ra!
- Nếu anh ấy vô tội, tại sao cậu không nói rõ ra, chuyện trong nhà thờ là như thế nào? Chẳng lẽ cái chết của Quân không có ý nghĩa gì với cậu sao? – Cường đáp.
- Chính vì anh Quân đã chết, nên tôi không muốn mất nốt người anh này nữa. Nếu muốn động đến Đại Ca thì trước hết anh phải bước qua xác tôi – Thiện đổi giọng, trong lời nói mang theo đe dọa cùng tức giận, có lẽ nhìn tình hình của Đại Ca khiến cậu ấy không còn muốn đôi co thêm nữa, giờ mà Cường không thả người, Thiện sẽ liều mạng với cậu.
Cường vẫn thấy không ổn, nhưng đúng như Thiện nói, cậu không có thẩm quyền trong chuyện này, nên đợi kết quả điều tra cuối cùng từ phía cánh sát. Xích âm ti liền được hóa giải, Đại Ca trước đó còn thấy cử động, sau khi tháo xích thì một chút nhúc nhích cũng không có, người anh ngã ra đất, hoàn toàn bất động. Thiện vội vã nâng Đại Ca dậy, kiểm tra phát hiện nhịp tim rất yếu, gần như không thấy thở nữa, có lẽ thể xác của anh ấy đã vượt quá giới hạn, đa chấn thương toàn thân gây mất máu nghiêm trọng, nhiều huyệt yếu hại đã vỡ nát, lại vận động cường độ cao quá lâu dẫn đến suy hô hấp và suy tim.
Hai người vội đưa Đại Ca đi cấp cứu, nhìn anh ấy không còn sinh lực như vậy, trong lòng Cường cảm thấy không thoải mái, vốn cậu chỉ muốn áp chế con quỷ bên trong Đại Ca, không ngờ việc đó lại đẩy anh ấy đến nước nguy hiểm, thậm chí muốn trục xuất được nó thì đồng nghĩa với việc phải đánh đổi mạng sống của Đại Ca. Hành động tự móc mắt chứng minh một điều, rằng anh ấy không dung túng cho con quỷ kia, con người Đại Ca vốn đơn thuần và ngay thẳng, chỉ là con đường anh đi phải dung nạp quá nhiều tà ma quỷ quái, nên mới sinh ra những nhân cách xấu xa.
Đại Ca vừa chuyển vào phòng phẫu thuật, Thiện đứng hồi lâu trước cửa, Cường cũng bị thương nhưng không đáng ngại, hai người im lặng chờ đợi, bỗng Thiện nói:
- Anh nghĩ ai là người chịu ảnh hưởng bởi cái chết của anh Quân nhất? – Cường không đáp, Thiện tiếp – không phải tôi hay anh, mà là Đại Ca. Đột nhiên mất đi một người em, một người đồng nghiệp, tôi chưa từng thấy anh ấy bị khủng hoảng như vậy trước đây, có lẽ anh ấy đã đoán được bản thân không ổn. Nhưng Đại Ca không làm gì sai cả, tôi chỉ có thể khẳng định như vậy, anh có quyền không tin, nhưng xin anh, đừng coi Đại Ca là một con quỷ.
Cường trở về nhà. Cậu tra chìa vào ổ khóa, vết thương ở đầu và vai đều đã băng bó cẩn thận, bác sĩ nói không có gì đáng lo, trong lòng cậu cũng vì thế mà trống rỗng. Cường mở cửa. Căn phòng vẫn y như lần đầu cậu tới, khác một điều, là có Quân ngồi ở bàn giấy trước cửa sổ, cậu không thay đổi gì kể từ ngày đó, vì hi vọng một ngày hắn sẽ trở về. Cường ngồi xuống ghế. Vậy là Quân thật sự đã chết, trải qua tất cả mọi chuyện, đến giờ cậu mới thừa nhận hắn không thể trở về được nữa, cũng không cần phải tìm hắn để cảm ơn vì những việc hắn đã làm cho bố, cứ để hắn trực tiếp đi gặp ông ấy sẽ tốt hơn.
Nhưng tại sao Cường lại thấy hối hận như vậy. Kiểu như, người bị tổn thương, lại muốn làm tổn thương người khác. Đại Ca cũng không vui sướng gì trước cái chết của Quân, vậy mà cậu lại đổ mọi tội lỗi lên đầu anh ấy, cậu trút hết những khó chịu trong lòng sang cho một người, thậm chí còn đang đau khổ hơn cậu, để mong thấy được một chút thanh thản. Kết quả là không ai được yên ổn, người chết thì không thể sống lại, nhưng Đại Ca vì cậu mà tính mạng rơi vào nguy kịch, liệu con đường trước giờ Cường đi có đúng không, hay đó chỉ là sự cảm tính mù quáng?
Kẽo kẹt.
Có tiếng cửa mở. Cường ngẩn người hướng mắt ra cửa, thấy Chó Điên từ ngoài đi vào, thằng bé nhìn cậu giây lát, vẻ mặt hớt hải, ánh mắt có hơi ngạc nhiên, chắc vì thấy đống băng gạc quấn quanh đầu của Cường. Nhưng nó không hỏi gì, chỉ lẳng lặng đi tới ngồi bên cạnh, Cường không biết phải nói gì với thằng bé, từ lúc ở bệnh viện về Chó Điên trầm tính hẳn, nó buồn thì rõ ràng rồi, mà không chỉ buồn nó còn có vẻ suy tư nữa. Nghĩ đoạn, Chó Điên lên tiếng:
- Anh đừng đánh nhau với Đại Ca nữa.
- Sao em biết anh đánh nhau với Đại Ca? – Cường sửng sốt hỏi lại.
- Lúc nãy em đến tìm anh không thấy, chó đen bảo anh đang đánh nhau với Đại Ca, nó không cho em đến đấy nên em phải về nhà đợi – Chó Điên thật thà đáp.
Cường nghe tới đó thì im lặng, thằng bé tiếp:
- Đại Ca không phải người xấu, chắc anh ấy bị bệnh gì đó, trong người khó chịu nên mới đi đánh người khác, lúc đánh em anh ấy bị đau ở đầu, với cả chảy rất nhiều máu – để nghĩ ra mấy lời này, Chó Điên đã phải đắn đo rất nhiều, nó tự hỏi tại sao thái độ của Đại Ca lại thay đổi như thế, rồi nó so sánh, tìm điểm khác biệt, cuối cùng rút ra được kết luận – có một lần chó đen cũng cắn em, vì em sờ vào chỗ đau của nó, nên em thấy khi mà người khác đang bị đau thì không nên động vào, sẽ bị đánh đấy.
Tới một đứa trẻ còn nhận ra điều đó, Cường thở dài, Đại Ca thành ra như vậy chính là bởi cậu đã động vào nỗi đau của anh ấy. Như Thiện nói là chưa từng thấy anh ấy bị khủng hoảng như vậy bao giờ, cậu đã không thể giúp đỡ, ngược lại còn khiến nỗi đau ấy trầm trọng hơn.
- Vì thế anh đừng đánh nhau với Đại Ca nữa, hết đau thì anh ấy sẽ là người tốt thôi.
Chó Điên hoàn toàn không biết việc Đại Ca đang nhập viện, nó chỉ đơn giản là muốn Cường đừng đi tìm anh ấy trong thời gian này. Để đảm bảo Cường không làm chuyện sai lầm, mấy ngày liền thằng bé chỉ quanh quẩn ở nhà với cậu, ngoài giờ đi học ra thì nó không chơi bời bóng bánh gì nữa, nếu chị Chi không sang đón thì nó cũng không cần về. Ngoài mặt thì Chó Điên tỏ ra rất cứng cỏi, nhưng thật tâm nó đang lo sợ, đầu tiên là Như, sau đó là Quân, thằng bé không muốn tiếp theo sẽ tới Cường, dù không tường tận nhưng nó cũng biết đang xảy ra mâu thuẫn trong hội. Linh tính mách bảo Chó Điên rằng, cái chết của Quân là không bình thường, rất có thể phía sau còn nhiều chuyện kinh khủng hơn nữa, và Cường tới đây sẽ khó tránh khỏi liên lụy.
Năm ngày sau.
- Hôm nay em không phải đi học à? – mới sáng Cường đã thấy Chó Điên đến tìm, mặt mũi thằng bé không được tươi tỉnh, giống như nó bị mất ngủ cả đêm qua.
- Em không muốn đi học – Chó Điên vào phòng, nó quăng cặp sách ra ghế, nhăn mặt nói – đêm qua anh có thấy khó chịu không?
- Như thế nào? – Cường không hiểu ý thằng bé, hỏi.
- Âm khí rất mạnh, không phải đêm trăng tròn mà chó đen cũng bị kích động, nó gầm gừ suốt đêm, hình như… Đại Ca gặp chuyện rồi.
Bình thường nếu phát hiện có nguồn âm khí dồi dào như vậy, Đại Ca sẽ lập tức có mặt để xử lý, anh ấy luôn âm thầm giải quyết lũ quỷ đó, theo như Chó Điên thì giống một cảnh sát của ma giới. Nhưng lần này thì không, sự biến mất bất thường của Đại Ca đã dấy lên lo ngại cho thằng bé, trời vừa sáng nó đã vội vã chạy qua đây tìm Cường, vì nó sợ cậu có dính dáng tới chuyện này.
- Đại Ca... Gặp chuyện?
Cường hồ nghi những lời Chó Điên nói là ám chỉ việc Đại Ca đang nằm viện. Từ sau chuyện phát sinh giữa cậu và anh ấy, Thiện không muốn Cường tới gần Đại Ca, dù trong lời nói là bảo cậu ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng Cường hiểu là ý cậu ta vẫn còn nghi kị mình sẽ làm hại anh ấy.
Rầm rầm rầm
- Anh Cường! - Bỗng có tiếng đập cửa dồn dập, kèm theo một giọng phụ nữ gọi thất thanh.
Rầm rầm rầm
Cường ra mở cửa. Người đến tìm là Yêu Nữ, cô ấy thường không trực tiếp tới đây, có vẻ sự tình lần này rất cấp bách, hơn nữa lại không tiện trao đổi qua điện thoại nên Yêu Nữ phải qua tận nơi tìm Cường. Vừa nhìn thấy cậu, cũng không kịp chào hỏi, Yêu Nữ lập tức nói:
- Đại Ca chết đêm qua rồi!
Nghe như có sét đánh bên tai, Cường sững sờ, cậu muốn hỏi lại nhưng chợt nghĩ ra điều gì liền thôi, cũng không nói thêm câu nào, cứ thế vội vã chạy ra khỏi nhà. Yêu Nữ đuổi theo giữ lấy Cường, cô ấy mặt đầy mồ hôi, vừa thở vừa gào lên:
- Anh định đi đâu?
- Đến bệnh viện - Cường thất thần đáp.
- Không được, họ sẽ giết anh mất, tất cả đều đã ở đấy,... - Yêu Nữ bật khóc nói.
- Đến bệnh viện, phải đến bệnh viện - Cường gạt Yêu Nữ qua một bên, giờ phút này đối với cậu mọi lời nói đều trở lên vô nghĩa, cậu đã giết người!
- Không! - Yêu Nữ hét lên, cô ấy níu tay Cường, đau đớn nói - Anh không được đến đó, nghe em, hãy trốn đi!
Cường bỗng khựng lại, trốn? Giết người đền mạng, Đại Ca chết là do cậu hại, tại sao nói trốn là trốn được. Cường nhìn Yêu Nữ một cái, kiên quyết đẩy cô ấy ra, mặc cho cô khóc nấc khuyên can cậu. Cường đi tới cầu thang, bỗng cậu nghe thấy có tiếng gầm gừ rất gần, trước mặt liền có thứ gì từ từ hiện nguyên hình, là con chó đen!
Chó Điên cũng chạy tới, nó không hiểu chuyện gì nhưng nghe đến có người muốn giết Cường thì nó không thể để yên. Yêu Nữ vẫn một mực ngăn cản Cường, nói:
- Bây giờ anh tới đấy thì khác nào nộp mạng, Đại Ca chết chưa rõ ràng, rất có thể là cái bẫy, anh cam tâm để bọn họ giết mình khi chưa biết được chân tướng sao?
Cường tâm tư rối loạn, Đại Ca còn có thể chết vì lý do gì nữa? Nếu không phải là vì bị cậu đả thương, thì cũng là vì cậu ép chết, kiểu gì thì cũng là bởi cậu hại, vậy thì còn gì phải suy nghĩ, tới đó nhận tội thôi. Nhưng chân cậu lại run quá, tim đập muốn vỡ lồng ngực tới nơi rồi, Cường tựa lưng vào tường, trong đời cậu chưa từng trải qua giây phút hoảng loạn nào kinh hoàng như vậy. Cảm giác biết mình vừa giết người là trải nghiệm lạnh sống lưng nhất!
- Không còn thời gian đâu, bọn họ bắt đầu tìm giết anh rồi, giờ anh mau trốn đi, có gì em sẽ báo tin cho anh, xin anh đấy, trốn đi! - Yêu Nữ giục giã.
- Đại Ca... Thực sự đã chết rồi ư? - Cường vẫn chua xót không tin.
- Chính em đã kiểm tra - Nói tới đây Yêu Nữ nghẹn lại, cô nhớ tới lúc lật tấm khăn phủ ra, xác Đại Ca gần như đã bầm dập hết, khuôn mặt cũng không còn nguyên vẹn, chết rất đau đớn.
- Tôi không thể trốn... - Lương tâm Cường không cho phép cậu hành động như vậy.
- Anh phải trốn đi - Yêu Nữ kéo Cường lại, nhìn vào mắt cậu, tha thiết nói - Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, em không cho phép anh chết. Nếu anh vẫn muốn đi tới đó, được, vậy em sẽ đi cùng anh, có chết thì chết cùng anh luôn!
Dứt lời cô ấy kéo Cường đi, lau hết nước mắt trên mặt, dù gì thì không có cậu cô cũng không thiết sống nữa, từ giờ cậu đi đâu, cô sẽ theo đó, sống cùng sống, chết cùng chết. Cường bỗng thấy mình nhu nhược quá, bước vài bước cậu liền dừng lại, hạ quyết tâm nói:
- Có tin tức gì thì báo ngay cho tôi. Bằng mọi giá tôi sẽ kết thúc tất cả những chuyện này, mà không để liên lụy tới ai khác.
- Được, anh mau trốn đi, em sẽ đánh lạc hướng bọn họ, nhanh lên - Yêu Nữ nói.
- Em đi cùng anh - Chó Điên vội đuổi theo, điều nó lo sợ nhất cuối cùng cũng đến, nếu lần này để Cường đi, thằng bé nghĩ rằng sẽ khó có cơ hội gặp lại cậu - Chó đen và em sẽ bảo vệ anh.
- Không, em không liên quan tới chuyện này - Cường ôm thằng bé một cái, sau đó xoa đầu trấn an nó, nói - Chị Chi mới là người cần em hơn anh, hứa với anh chăm sóc và bảo vệ chị ấy, đợi giải quyết xong mọi việc anh sẽ về.
Dứt lời Cường lập tức rời đi, cậu chạy vào con ngõ cạnh khu nhà tập thể, len lõi giữa những mái nhà cấp bốn lụp xụp, tới cùng là biến mất sau hàng rào dây thép gai. Bỏ lại hai đôi mắt chan chứa lo âu cùng sầu thảm không ngớt dõi theo, Chó Điên bất giác nhìn lên bầu trời cao thăm thẳm, bỗng có tia sét rạch ngang qua, trong lòng nó chỉ toàn là bất an.
CƯỜNG CÓ THỂ TRỐN THOÁT HAY KHÔNG?
TỔ CHỨC SẼ CÓ HÀNH ĐỘNG GÌ SAU ĐÓ?
XIN MỜI MỌI NGƯỜI ĐÓN ĐỌC Ở CHƯƠNG 7