Chương 5
- Đại Ca!
Cường vội vã chạy tới, chuyện này điên rồi, anh ấy rốt cục đã làm gì, tại sao một con mắt lại rơi ra ngoài? Không phải, cậu lập tức phủ định, là anh ấy móc nó ra, vừa rồi Đại Ca giằng co là để tự móc mắt chính mình, anh ấy bị cái gì mà làm vậy? Nghĩ mà Cường cuống lên, hay là do trước đó cậu nặng tay quá, đã khiến não anh ấy bị chấn thương, mất tự chủ hành vi nên mới dẫn đến cơ sự này? Không quản được nhiều như vậy, cậu ngồi thụp xuống trước mặt Đại Ca, lay vai anh, liến thoắng hỏi:
- Mắt anh sao rồi? Có cử động được không? Anh còn tỉnh táo chứ?
Đại Ca không đáp, qua một lát mà anh vẫn gục đầu xuống bất động, máu đã đọng thành một vũng dưới đất, toàn thân dường như đã vô lực. Cường lay mấy cái không thấy phản ứng, cậu cúi xuống nhòm vào mặt anh, đập vào mắt cậu lúc đó là cái hốc đen sâu hoắm bên mắt trái, nơi máu vẫn không ngừng chảy ra, chỉ nhìn thôi mà da đầu cậu đã tê rân rân rồi. Cường lập tức quyết định:
- Đừng động, anh ở yên đây, tôi sẽ đi gọi người tới...
Rầm!
Chưa nói dứt lời thì tay Đại Ca đã động, không những thế còn động rất mạnh, bàn tay giống như mũi khoang xuyên tới trước mặt Cường, lực đạo cùng tốc độ đều đem theo sát thương kinh người. Nhờ có phản xạ như thần mà Cường giữ được một mạng, cậu hoàn toàn không có chuẩn bị gì cho tới một khắc trước đó, dù đang phân tâm nhưng vẫn kịp nhận ra có sát khí, song không đủ thời gian xoay xở, Cường chỉ có thể dùng sức gạt bàn tay đang đánh tới kia đi.
Kết quả là tay Đại Ca liền xuyên vào tường và ngay lập tức phát ra một tiếng nổ lớn. Cường trong lòng chấn động, nơi khuỷu tay vừa dùng đã tê bại, đủ thấy lực ra đòn không phải tầm thường, liếc nhìn thử chỗ Đại Ca đánh trúng trên tường, cậu càng thêm kinh hãi, bàn tay anh ấy đã lún sâu vào lớp gạch, cái vung tay này là có chủ đích! Lẽ nào anh ấy thực sự muốn giết cậu, Cường chột dạ, cậu lập tức nhìn về phía Đại Ca, không nghĩ tới anh ấy đã ngẩng mặt lên.
Có cảm giác Đại Ca đã thay đổi, trên khuôn mặt ngoài máu thì không có bất cứ biểu tình gì, thoạt nhìn không đoán được là anh ấy đang đau đớn hay đang tức giận. Cường nhìn không dời mắt, cậu quan sát một lượt vẫn không thấy gì khác thường, sát khí cũng hoàn toàn biến mất, nhưng càng nhìn lại càng thấy bất an, ví như Đại Ca là một quả bom hẹn giờ, và thời khắc anh ấy phát nổ chỉ còn tính bằng giây.
Bên con mắt trái Đại Ca đã trống không, trong khi mắt phải vẫn nhắm chặt, khoan, có vẻ vấn đề nằm ở con mắt đó! Cường đột nhiên phát hiện ra, dưới mí mắt anh ấy có động, là con ngươi đang đảo lên liên hồi, hoặc là thứ gì đó đang muốn thoát ra.
Bỗng Đại Ca mở mắt. Con ngươi đỏ thẫm, đem theo sát khí như vũ bão cuồn cuộn bốc lên, áp lực tỏa ra bức người. Cường nhìn mà toàn thân lạnh lẽo, cảm giác như ngay lập tức có khối đá đè xuống người mình, tức ngực khó thở vô cùng, trong giây lát cậu hoàn toàn đông cứng trước luồng sức mạnh khủng khiếp từ phía Đại Ca. Không đúng, Cường thầm nghĩ, so với lúc trước sát khí đã biến đổi, âm độc và dữ dội hơn gấp trăm lần, đây không phải thứ năng lực mà con người có thể sở hữu.
Lẫn trong đó còn có mùi quỷ khí, Cường nhíu mày, đây mới thực sự là điều khiến cậu hoang mang nhất. Nếu là quản ngục thì không bao giờ có mùi này, lẽ nào xung quanh đây có quỷ, Cường cảnh giác nhìn tứ phía, tuyệt nhiên không thấy bóng ma nào, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Đại Ca. Thốt nhiên lại phát hiện ra luồng khí bao quanh anh ấy có sự bất thường, nó đang dần kết thành hình dạng, Cường chết lặng khi thấy thứ xuất hiện sau cùng, một khuôn mặt quỷ!
Nói thì lâu nhưng diễn biến lại rất nhanh, trước đó là do Đại Ca vẫn chưa hoàn toàn đồng nhất được linh hồn và thể xác nên anh còn bất động, ngay khi Cường nhìn thấy khuôn mặt quỷ hiện ra cũng là lúc anh hoàn toàn bị chi phối, giờ trước mặt cậu không còn là Đại Ca, hãy gọi anh là Quỷ Vương! Chưa hết bàng hoàng, Cường đã nhanh chóng vùng dậy, mắt thấy đối phương thu tay về, để lại một lỗ hổng lớn trên tường, gạch vữa rơi lả tả.
Cường toan thoái lui về phía sau, nhưng chân vừa nhấc lên liền thấy kình phong ập vào mặt, mồ hôi chảy lạnh toát cả lưng cậu, chưa đầy một giây Đại Ca đã áp sát, Cường chỉ kịp nghe thấy một giọng nói nặng như chì truyền vào tai:
- Còn sống.
Ngay sau đó liền thấy tay Đại Ca chộp tới, hai mắt cậu lập tức tối sầm lại, tốc độ ra đòn nhanh tới mức cậu hoàn toàn không có cơ hội phản ứng! Đại Ca chộp được đầu Cường thì không dừng lại, anh dùng sức đẩy cậu ngã ra phía sau, bàn tay siết chặt lấy đầu cậu mà dập xuống.
"Cốp" một tiếng chấn động, Cường ăn trọn một cú như trời giáng, tứ chi duỗi thẳng, sau đầu cậu có máu chảy ra. Đại Ca thấy cậu bất động liền buông tay, không nghĩ tới hai mắt Cường vẫn mở thao láo, con ngươi hướng về phía anh ta. Chỉ chờ có thế, cậu lập tức tung người ngoắc chân lên cổ đối phương, đồng thời giữ chặt cánh tay chưa kịp thu về của anh ta, tiếp theo Cường dùng sức lực toàn thân bẻ ngược cánh tay đó ra sau, chân đè đầu anh ta dí xuống đất. Bằng cách này có thể tạm thời khóa được các đòn tất công của Đại Ca, nếu đối phương là người biết đau.
Aaaa!
Thứ nhất là Đại Ca không biết đau, và thứ hai, anh ta không thể bị khống chế một cách đơn giản như vậy. Cường bỗng thấy bả vai mình đau nhói, giống như có vật gì đang nghiến vào da thịt cậu, nhìn lại thì hóa ra là tay Đại Ca đang nắm lấy vai cậu, cảm giác cứng rắn như kim loại, siết một chút mà vai cậu đã ứa máu, da thịt giống như bị bóp nát. Cường nghiến răng dùng sức bẻ tay anh ta, nhưng ngược lại người bị đau là cậu, năm ngón tay của Đại Ca đã nún sâu vào da thịt, cảm tưởng chỉ giằng co một lúc nữa là vai cậu sẽ nát bét.
- Tôi không đến đây để làm chuyện này, Đại Ca, nếu anh không dừng lại và nói chuyện đàng hoàng với tôi, thì đừng trách tôi... - Cường nhất định không bỏ cuộc, càng đau thì cậu càng dùng sức bẻ tay Đại Ca, hành động gần như vô thức.
Rắc!
Khớp vai Đại Ca lập tức bị trật, cánh tay anh liền gập đôi lại, Cường giật mình, cậu tới lúc đó mới nhận ra mình vừa bẻ gãy tay anh ta. Vội vã buông đối phương ra, Cường lảo đảo đứng dậy, bàn tay trước đó còn siết chặt lấy vai cậu liền tuột xuống. Cường lùi lại mấy bước, bất giác ôm lấy vết thương, máu nóng chảy qua kẽ tay, đau đơn khiến cậu không giữ được bình tĩnh, lại thêm cơn choáng vì cú ngã đập đầu lúc trước, Cường rất nhanh liền bị lấp đầy bởi những suy nghĩ tiêu cực.
Đại Ca chống tay còn lại xuống đất, mạnh mẽ bật dậy, cánh tay vừa bị bẻ gãy buông thõng bên cạnh, rõ ràng là đã không còn dùng được. Có thể thấy dù đã hóa quỷ nhưng thân xác vẫn là con người, bị tổn hại cũng không thể ngay lập tức lành lại được, tính tới hiện tại thì đây có lẽ là điểm yếu duy nhất của anh. Nhưng phế được một tay của Đại Ca không có nghĩa là cơ hội thắng sẽ nhiều hơn, cơ thể này đối với anh ta chỉ là một thứ công cụ không hơn, vì thế mà mất một cánh tay và một con mắt cũng không có gì quan trọng.
Đại Ca nhìn Cường, ngoài ánh mắt khát máu thì biểu cảm vẫn trơ như gỗ đá, giống như hết thảy đau đớn của anh đều dồn sang cậu, sau cùng mới chậm dãi thả ra một câu:
- Còn sống.
- Anh cho rằng tôi không thể giết nổi anh? - Cường đáp lại, cậu thấy máu mình đang sôi lên, càng nhìn vẻ mặt thản nhiên của đối phương, cậu lại càng siết chặt vết thương, gằn giọng nói - Tôi hiểu rồi, đây chính là bộ dạng mà Quân và Chó Điên nhìn thấy, thứ mà anh thực sự giấu giếm, một con quỷ.
Mặc cho Cường liên tiếp tỏ thái độ đe dọa với mình, Đại Ca cơ bản chỉ thấy cậu là một vật thể sống màu đỏ, và việc của anh là biến cậu thành vật chết. Thế cho nên Cường chưa nói dứt câu thì Đại Ca đã một lần nữa xông tới, lần này anh nhắm thẳng vào trái tim của cậu, cũng là thứ duy nhất khiến cậu có giá trị trong mắt anh.
Bốp!
Cường đã có chuẩn bị, mắt thấy đối phương áp sát cậu rất nhanh liền đưa ra phân tích, tốc độ của Đại Ca vô cùng xuất thần, người thường khó mà bắt kịp, dựa vào tư thế của anh ta, cơ thể cậu lập tức phản ứng lại. Cường chộp lấy tay Đại Ca, thay vì thoái lui cậu lại xoay người thu hẹp khoảng cách, vung cùi chỏ tới giữa mặt anh, tất nhiên chiêu cơ bản này không thể qua mắt anh ta được, Đại Ca ngả người tránh được một chiêu. Nhưng anh bị tay cậu che mất tầm nhìn, nên không thấy cùng lúc Cường còn tung một cước, kết quả Đại Ca vừa ngả ra thì trúng phải má trong chân trái của cậu. Xong!
- Dù anh là người hay là quỷ, tôi cũng sẽ thay phật độ anh - Cường lớn giọng nói.
Quãng thời gian vừa qua cậu đã trau dồi thêm được rất nhiều kỹ năng, không chỉ về quyền pháp mà còn cả về thuật pháp. Công việc mà Quân để lại cho Cường liên quan mật thiết tới tâm linh ma quái, đặc biệt phù hợp để rèn luyện pháp lực, sau gần một năm không ngừng tôi luyện, có thể nói là nhờ nó mà Cường cân bằng được giữa quyền và thuật.
Đối với trường hợp của Đại Ca, Cường cảm thấy anh ta là bị tẩu hỏa nhập ma, căn nguyên nằm ở yết ma bộ mà Đại Ca tu tập, đây là bộ pháp lấy độc trị độc, dùng tà khí để luyện thành, pháp lực mạnh đứng đầu mật tông. Ranh giới thành phật hoặc thành quỷ vô cùng mong manh, vì song song với quá trình tu tập thì tà khí sẽ trong người sẽ ngày càng lớn mạnh, đó là nguồn nuôi dưỡng tâm ma, nếu không kiểm soát tốt, sẽ có một ngày tâm ma nuốt trọn phần hồn của người luyện. Sớm thì hóa điên hại người hại mình, muộn thì thành quỷ gây họa nhân gian, Đại Ca có lẽ rơi vào trường hợp thứ hai.
Nếu đã vậy thì cậu cũng không cần nương tay, để trục xuất được con quỷ kia, nhất thiết phải dùng đến biện pháp mạnh. Mà kể cả Cường có muốn nhẹ tay, e rằng Đại Ca cũng không cần, trận này nếu không hạ được anh ta, thì người phải chết sẽ là cậu.
Dứt lời, bỗng Cường thấy kình phong sau gáy thổi bỏng rát, Đại Ca trong nháy mắt liền biến mất, cậu toan quay lại nhưng đã muộn. Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, Cường rạt sang bên trái, sát khí sắc như dao tức thì lướt qua tai, đứng còn chưa vững, cậu đã vội ngả người tránh một cước nhắm vào đầu mình. Hai đòn liên tiếp đều nhắm vào một điểm, Đại Ca muốn đá bay đầu cậu!
Cường không kịp trở tay, so với quyền thì cước của Đại Ca còn đáng sợ hơn nữa, cộng thêm tốc độ xuất quỷ nhập thần càng lúc càng biến hóa, sợ là ngay cả mười cái phản xạ nhạy bén cũng không cứu được cậu. Nghĩ như điện xẹt, quả nhiên tiếp theo Cường phải rất chật vật với các đòn đánh hiểm hóc Đại Ca, gần như cậu không có cơ hội đáp trả, ngay tới chống đỡ cũng khó. Vừa lơ là một chút mạng sườn cậu liền trúng một đòn, còn tưởng gãy đôi người đến nơi rồi.
Hự!
Cường chân không tiếp đất mà tiếp đất bằng lưng, may mà kịp né không vào phần yếu hại, cậu nhoài người định bật dậy, không ngờ vừa nhổm lên liền bị Đại Ca túm được. Chỉ với một tay, anh lôi cổ Cường từ dưới đất dính lên tường, bàn tay giống như gọng kìm siết lấy yết hầu cậu, nhắm bóp nát xương thịt bên trong. Qua vài giây choáng váng, tình huống hung hiểm khiến cậu phải bừng tỉnh tức thì, tính mạng cậu đang bị đe dọa!
Aaaaaaaaa!
Nếu là hai tay thì Cường chắc mình đã xong rồi, nhưng Đại Ca bây giờ chỉ còn một tay, cậu không tin mình lại thua anh ta trong chiêu này. Cơ cổ của cậu rắn đanh lại, đồng thời cậu dùng hết sức bình sinh cậy bàn tay đang nắm lấy cổ mình ra, gân tay gân mặt nổi lên đầy khắp, nhưng không làm sao khiến Đại Ca sứt mẻ được. Cường lên gân muốn đứt thở mà không ăn thua, giờ chỉ còn một cách, phế nốt cánh tay này của anh ta đi, vậy thì cơ hội thắng của cậu cũng sẽ nhân đôi lên.
Nói thì dễ, làm mới khó. Muốn chuyển từ thủ sang công không phải đơn giản, nhất là khi đối phương là một người mạnh như quỷ, Cường lấy tay làm búa, đập liên tiếp xuống khuỷu tay Đại Ca, một tay rồi hai tay, nghe huỳnh huỵch mấy hồi, kết quả xương tay anh ấy vẫn trơ ra. Nhịn không được, Cường liền tung cước đá vào kheo chân Đại Ca, khiến cho anh ấy phải chùng gối, tay vì thế mà nới lỏng, Cường chớp thời cơ dùng cùi chỏ đánh xuống khuỷu Đại Ca, nghe rắc một tiếng, chưa đủ, cậu lại vung tay bồi thêm một đòn nữa.
Cốp!
Còn chưa kịp đánh xuống, Đại Ca đã giáng cho Cường một đòn thiết đầu công với toàn lực, may mà cậu có phản xạ tức thì, kịp thời bước sang trái nửa bước, lại nhanh tay đẩy người anh ta qua một bên, tránh được sát chiêu trong chớp mắt. Đại Ca cụng trúng tường, trán anh máu phun thành tia, mấy viên gạch đều vỡ vụn, nhìn qua cũng biết là nứt sọ rồi. Chuyện này có thể kết thúc tại đây, Cường nghĩ, chắc Đại Ca sẽ quỵ ngay thôi, mất máu nhiều như thế anh ta khó mà trụ thêm được nữa...
Trước đây thì đúng là như vậy, nhưng giờ Đại Ca là Quỷ Vương, và quỷ thì không chết vì mất máu. Còn đang đoán già đón non, bỗng thấy Đại Ca chợt động, anh liếc mắt nhìn cậu, khuôn mặt chan hòa máu, bất thình lình hồng quang lóe lên, cậu một lần nữa kinh thần bởi sát khí tỏa ra từ ánh mắt anh ta. Nguy hiểm! Cường lập tức thoái lui, tưởng mình đã lùi đủ xa để an toàn, thì bỗng kình phong từ đâu ập đến trước mặt.
- Còn sống.
Chưa đầy một giây mà Đại Ca từ cách đó cả chục bước chân đã áp sát, nền xi măng bỗng chốc bị cày xới tung tóe, sau cùng nghe "rầm" một tiếng, thân ảnh Đại Ca vọt lên, anh tung một cú nộ long cước từ trên cao thẳng xuống đầu Cường. Cậu xoay người né được một chiêu xuất thần, bề mặt xi măng nơi Đại Ca đánh xuống lập tức vỡ nát, vừa tiếp đất, anh ngay lập tức dí theo Cường, lên gối nhắm vào đan điền cậu mà thụi.
Cường tự hỏi Đại Ca lấy đâu ra nguồn sinh lực dồi dào như vậy, mấu chốt chính là nằm ở con quỷ đang chi phối anh ta, hoặc là nói tất cả tác động ngoại lực đều vô ích. Nếu quyền pháp không thể sử dụng được, vậy thuật pháp có cơ may nào không? Đấy là chưa kể, Đại Ca hiện vẫn tính là người, không phải quỷ hoàn toàn, bộ pháp lại chỉ có tác dụng với quỷ, dùng cách này chưa chắc đã bắt được anh ta. Tình thế cấp bách, Cường không nghĩ được nhiều như vậy, cậu liều mạng thả lỏng toàn thân, vừa tìm cách né tránh vừa dùng tay bắt ấn, miệng nhẩm khẩu quyết, lòng bàn tay hướng về phía Đại Ca, cuối cùng hô:
- Khóa!
Hự!
Cường trúng một cước vào cánh tay, tốc độ di chuyển của Đại Ca rất khó bắt kịp, có thể thi triển bộ pháp thành công nhưng không thể đánh trúng thì cũng vô dụng. Cơn cuồng nộ biến Đại Ca thành một cỗ máy chiến tranh, anh ta bước tới đâu là chỗ đó tan hoang, đất đá bị cày xới ngổn ngang, bụi bay mù mịt. Trong khi đó Cường quyết tâm dùng thuật pháp để khống chế Đại Ca, cậu năm lần bảy lượt thi triển bộ pháp không thành công, cuối cùng bị anh dồn vào chân tường, máu và mồ hôi khiến tay cậu trơn trượt, thủ pháp bắt ấn mất đi độ chính xác, e là không còn cơ hội nữa.
- Khóa!
Cường cắn răng hướng lòng bàn tay vào khoảng trống mịt mùng trước mặt, có lẽ sức lực cạn kiệt đã khiến cậu mất phương hướng, không còn biết phải đánh vào đâu nữa. Bất ngờ là từ trong màn mưa bụi có thân ảnh hiện ra, chớp mắt sau Đại Ca liền xông tới, tay anh hướng thẳng phía ngực trái của Cường mà đánh, khi còn cách một gang tay, bỗng Đại Ca khựng lại.
Ngay dưới chân anh trồi lên một loạt sợi xích màu đen, hình dạng bất đồng, chúng quấn lấy chân và lan nhanh ra toàn thân Đại Ca. Sau khi phát hiện mình bị đám xích đó giữ chặt, Đại Ca phản ứng rất dữ dội, anh giằng được một tay, nhưng ngay lập tức Cường liền củng cố bộ pháp. Cậu dùng toàn bộ pháp lực có được để áp chế Đại Ca, kéo đám xích kia từng chút rụt vào lòng đất, cơ thể con người có giới hạn, lành lặn thì còn phát huy được tương đối sức mạnh, đây Đại Ca đã trọng thương quá nhiều, Cường lại dùng hết mười thành công lực vào đó, dù điên cuồng thế chứ điên cuồng nữa cũng phải khụy gối bó tay chịu trói. Có thể nói xích âm ti là khắc tinh của Đại Ca, bên trong quỷ ngục có rất nhiều thứ xích ma này, bị nó quấn vào người khiến anh ấy suy yếu nhanh chóng.
Sau một hồi giằng co, Đại Ca bị xích âm ti quần cho tơi tả, chỉ còn biết ngửa cổ thở hổn hển, dù vẫn muốn cựa nhưng lại bị đám xích siết vào người, trông anh như cá mắc cạn, thỉnh thoảng lại giật lên một cái. Cường cũng mệt tới thở hắt ra, cậu buông thõng cánh tay đã nghẽn máu tới trắng bệch, vừa rồi căng thẳng quá không có cảm giác gì, giờ mới thấy tứ chi rã rời, vết thương trên bả vai đau như bị cả trăm mũi kim châm chích, có chút đom đóm hoa lên trong mắt, phải dựa vào tường cậu mới đứng vững được.
Chưa xong, vẫn còn bước quan trọng cuối cùng nữa, trước khi trục xuất được con quỷ kia ra khỏi người Đại Ca, cậu nhất định không để mình gục xuống. Cường xốc lại tinh thần, cậu chống tay đẩy người thẳng dậy, chân hơi tê nhưng không phải là không di chuyển được, trong đầu tính toán một chút, bộ pháp tiếp theo có lẽ sẽ quá sức với cậu lúc này. Cường lê từng bước nặng nề tới gần Đại Ca, cậu điều hòa nhịp thở để giảm bớt áp lực, tim cậu đập nhanh quá, đối diện với Cường vẫn là vẻ bất động thanh sắc của Đại Ca, cả quá trình anh chỉ nói duy nhất một câu:
- Còn sống.
Cường không rõ ý tứ trong lời Đại Ca, cậu cũng không còn sức để nghĩ, phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, cậu lấy máu quệt vào ngón cái, sau đó chấm lên mi tâm giữa hai đầu mày Đại Ca. Xong xuôi cậu mới từ từ rút tay lại, đây là ấn chú trong bộ pháp bảo xa lạc ấn, cùng với khẩu quyết:
“án. Đổ lỗ, đổ lỗ, hồng.”
Cường đặt tay phải lên cổ tay trái, hướng lòng bàn tay trước trán của anh ta, sau cùng hô lên một câu:
- Hóa.
Có sát khí!
Chát!