Chương 4
Cơn đau đã dứt, bốn bề vẫn tối đen như mực.
Một giây trước Đại Ca thấy như mình vừa tỉnh lại, tri giác sống dậy mạnh mẽ, cùng lúc có ánh sáng lóe lên trong mắt anh, nhưng nhìn mờ mờ như xuyên qua một bức màn đỏ thẫm. Vào thời khắc quyết định đó, Đại Ca chỉ nghĩ làm sao để thoát khỏi cơn đau đang cắn nuốt linh hồn mình và xé tan bức màn tăm tối kia. Anh cảm giác được rằng, "nó" đang ở sau bức màn, đây sẽ là cơ hội tốt nhất anh có được để tiêu diệt con quỷ đó.
Song cơ thể vẫn chưa đồng bộ với ý thức, Đại Ca nhận thấy có một thế lực nào đó đang cản trở hành động của anh từ bên trong, giống như nội tâm có sóng ngầm, bất an cuồn cuộn dâng lên. Không thể để tình trạng này kéo dài hơn nữa, dù có đánh đổi bất cứ thứ gì, anh cũng phải lấy lại thân xác này và đặt dấu chấm hết cho con quỷ trú ngụ bên trong mình.
Với tất cả ý chí còn lại Đại Ca cử động được một cánh tay, anh ngay lập tức dùng sức giằng xé bức màn trước mắt, quá trình không hề dễ dàng, "nó" khống chế phần cơ thể còn lại để ngăn anh xuống tay. Đại Ca cắn chặt hàm răng, người anh căng lên như dây cung, hỏa khí tỏa ra ngùn ngụt, bên trong anh nóng như có lửa cháy, đầu ngón tay cuối cùng cũng chạm đến bức màn đỏ thẫm.
Chóc!
Nghe không giống tiếng cào xé, nhưng Đại Ca cảm thấy trong tay mình đang nắm một thứ, nóng hổi và nhầy nhụa, còn chưa kịp nhận ra đó là cái gì thì ngay lập tức cả người anh hụt hẫng. Giống như anh đang rơi xuống, ánh sáng vừa rồi vụt tắt, xung quanh hết thảy đều chìm vào bóng tối, tri giác một lần nữa biến mất, cả cơn đau đang hành hạ anh cũng đột ngột tiêu tan. Những bức bối của anh vì thế mà lắng xuống, từ trong ra ngoài hòa làm một, giống như trước cơn bão, tất cả đều tĩnh lặng.
"Nó chết chưa?"
Đại Ca tự hỏi. Qua một hồi căng thẳng, giờ anh mới có thể bình tĩnh suy nghĩ, bất an vẫn còn đây, nhưng không phải là về "nó". Đại Ca bỗng có một dự cảm rất lạ về nhân cách kia, dường như ý đồ của nó không chỉ là thao túng thân xác anh, mà còn là nhằm mục đích khác nữa, vì anh không cảm thấy bị đe dọa trước sự xuất hiện của "nó", hiểu đơn giản là anh không phải thứ mà nó nhắm đến. Đang lúc ngẩn người, Đại Ca chợt nhận ra không khí xung quanh thay đổi, nhiệt độ giảm xuống, có mùi tử khí phảng phất, rất nhanh chân anh liền có cảm giác. Là nước, ngập tới qua đầu gối, bề mặt tận cùng bên dưới khá gồ ghề, nhưng vẫn có thể đứng được.
"Mày giết tao?"
Chân vừa tiếp đất, Đại Ca liền nghe thấy một giọng nói phát ra, gần ngay bên tai khiến anh giật mình. Anh đưa mắt liếc quanh, không thấy gì ngoài một khoảng tối, âm thanh vang lên ngay lập tức bị nuốt chửng, tĩnh lặng khôi phục. Tuyệt đối không thể nhầm được, Đại Ca chột dạ nghĩ, chắc chắn có người vừa nói, ở khoảng cách như vậy thì không lý nào biến mất trong chớp mắt như thế, kẻ đó hẳn là chỉ ở quanh đây thôi.
"Mày tìm tao?"
"Là ai?"
Tiếng nói một lần nữa vang lên, là ở sau lưng! Đại Ca lấy tốc độ nhanh nhất quay người lại, vừa hỏi vừa đánh tới, nhưng kì quái là phía sau anh không có bóng ma nào. Nước dưới chân xao động, tiếng róc rách vang vọng thinh không, người kia giống như tan vào không khí, một chút động tĩnh cũng không nghe thấy. Đại Ca không nhịn được lớn tiếng nói:
"Rốt cuộc mày là ai?"
"Tao là mày"
Không đúng! Như có luồng điện chạy qua, Đại Ca sững người, tiếng nói kia như thế nào lại phát ra từ miệng anh! Giọng điệu tuy thay đổi, nhưng rõ ràng là khẩu hình miệng của anh, tại sao lại có chuyện hoang đường như vậy?
"Khốn kiếp, mày đã làm gì tao?"
"Tao luôn ở phía sau lưng mày, làm những việc mà mày không làm, sống cuộc đời mà mày không sống, tao chính là mặt trái ngược của mày."
"Cút ra khỏi người tao, đồ ma quỷ!"
"Ma quỷ? Ra vậy, mày không biết tao là ai, mày thù hằn tao, mày giết tao. Nhưng mày nhầm rồi, ma quỷ không phải là tao, mà là mày."
Đại loại là Đại Ca liên tiếp tự hỏi tự trả lời, giống như phát bệnh tự kỷ, biểu cảm khuôn mặt biến đổi theo từng lời thoại, khi thì gay gắt, khi lại thản nhiên, lúc cau mày, lúc nhếch miệng, anh không biết rằng bên mắt trái của mình từ bao giờ đã đỏ như một cục máu. Hai nhân cách đã hòa làm một, qua con mắt của nhân cách kia, Đại Ca thấy dược một cảnh kinh người.
Đập vào mắt anh là một cánh cổng cực lớn, nhìn không thấy đỉnh, hoa văn trên cổng không khác gì xương đắp thành, trên hai cánh có hai chiếc sọ đầu lâu ngậm vòng đồng cỡ đại, màu trắng xám, tổng thể thoạt nhìn liền khiến anh nghẹn họng trân trối, bóng tối ở đây chính là âm khí thoát ra từ sau cánh cổng tạo thành, có thể nói là vô cùng dày đặc. Trong lòng đại ca rúng động, đây là đâu mà có thứ này? Địa ngục? Lẽ nào anh chết rồi?
"Đây không phải địa ngục. Đây là bên trong mày, cũng là thứ mà tao phải canh chừng, tao là Quản Ngục, cánh cổng này là Quỷ Ngục."
"Bên trong tao? Thứ này? Quỷ Ngục?"
"Dưới chân mày chính là số quỷ mà mày đã săn được, mày có bao giờ nghĩ là vì sao bản thân lại mạnh như vậy không?"
Đại Ca bất giác nhìn xuống chân mình, không phải nước, dưới chân anh là máu, thứ anh đạp lên là xương, rất nhiều xác quỷ chồng chất lên nhau, cảnh tượng khiến anh phải chết lặng.
"Đây là nơi tao thuộc về, cũng không nhớ mình ở đây từ khi nào, có lẽ là từ khi tâm ma của mày lớn dần, mày chìm trong tà khí và tao được sinh ra. Tà khí là nguồn gốc sức mạnh của mày, do đó mà mày rất dễ bị thu hút bởi quỷ, mày sẵn sàng lao vào lũ quỷ không màng sống chết, nhưng tao luôn là người phải dọn dẹp tất cả mọi thứ cho mày. Tà khí khiến mày mạnh hơn, đồng nghĩa với tâm ma của mày cũng lớn hơn, hiểu đơn giản là mày đi săn là để kiếm mồi nuôi thứ đằng sau cánh cổng kia. Tao là vách ngăn duy nhất giữa mày và quỷ, nói cách khác thì tao là phong ấn tâm ma của mày."
Trong lời nói của Quản ngục không có cảm giác oán thán hay trách hận, tuy cô độc nhưng không ích kỷ, ngược lại còn sẵn sàng cảm thông cho tình hình của Đại Ca. So với anh thì nhân cách này còn phải chịu đựng nhiều hơn nữa, giam mình giữa một nơi chết chóc, chỉ có bóng tối đồng hành, chẳng thế mà Cường nói anh ta u ám, nhưng u ám không có nghĩa Quản ngục tàn ác.
"Tại sao mày không giết tao để được giải thoát?"
"Đơn giản là tao không thể, vì mày có thứ này."
Ý của Quản ngục là cánh cổng trước mặt, nếu muốn giết Đại Ca thì đồng thời phải giết cả thứ bên trong đó, bằng không Quản ngục sẽ mãi mãi chỉ là quản ngục, không thể thoát khỏi vùng tối này. Còn ngược lại, phá Quỷ ngục để phóng thích thứ bên trong, lúc ấy không chỉ Đại Ca mà ngay cả Quản ngục cũng chắc chắn vong mạng. Vậy thứ bên trong đó là gì?
"Đáng ra mày sẽ chẳng bao giờ biết tới chỗ này, tao cũng sẽ an phận ở đây canh cổng, nhưng mày đã giết tao, vì việc đó mà tao... rất cảm ơn mày."
Trước khi dứt lời, Đại Ca bỗng thấy Quỷ Ngục mở tung ra, một luồng hàn khí tanh hôi ập vào mặt anh, hơi lạnh thấu xương tủy, áp lực khiến cho anh phải chùn chân. Quản ngục sau đó liền biến mất, phong ấn bị phá vỡ. Trên mặt Đại Ca như nó nước rơi xuống, anh bất giác đưa tay quệt đi, lại thấy không phải nước, là máu từ trong hốc mắt chảy ra, những hình ảnh trước đó liền biến mất, bóng tối lập tức khôi phục.
Nước dưới chân Đại Ca xao động, từng vòng tròn khuếch đại lan ra, dường như có thứ gì đang rẽ nước mà đến. Cảm giác như bóng tối dày đặc bắt đầu dịch chuyển, mùi tử khí nhạt dần, thay vào đó Đại Ca ngửi thấy một mùi khác, ngột ngạt và nặng nề, mùi của nguy hiểm đang tới. Anh thủ thế, dù không biết thứ mình sắp đối mặt là gì, nhưng anh sẽ không thua Quản ngục, nhân cách đó cùng với anh là một, không lý nào anh ta áp chế được thứ kia còn anh lại không.
Đó là suy nghĩ cuối cùng, trước khi Đại Ca thấy hai con mắt đỏ rực hiện ra, hồng quang của nó thiêu đốt linh hồn anh, tà khí của nó cuồn cuộn nuốt lấy thân xác anh, đem con người anh từ ngoài vào trong hoàn toàn chi phối, đúng như Quản ngục nói, một khi vách ngăn mất đi, Đại Ca sẽ hóa Quỷ. Pháp lực của anh thuộc hàng thượng thừa, qua thời gian hòa quyện với tà khí dồi dào tích tụ được, đã chuyển hóa tâm ma thành cấp cao nhất trong Quỷ Ngục, hay còn là Quỷ Vương.
BÍ MẬT CỦA PHONG ẤN TÂM MA, HAY CÒN GỌI LÀ PHONG ẤN QUỶ THUẬT NẰM Ở ĐÂU? LIỆU ĐẠI CA CÓ PHẢI SATAN CHUYỂN SINH KHÔNG?
MỜI MỌI NGƯỜI ĐỌC TIẾP CHƯƠNG SAU NHÉ