Giải Ngải Ký - Phần 5:Báo Thù

Chương 11: CHƯƠNG 11




ĐÃ BAO LÂU RỒI BẠN CHƯA ĐỌC MỘT THỨ KHIẾN BẠN ÁM ẢNH? ĐỪNG ĐỌC CHƯƠNG NÀY NẾU BẠN CHƯA CÓ CHUẨN BỊ

CHƯƠNG 11

Qua mấy ngày trời âm u, mây đen nặng trịch, mãi tới chiều nay mưa giông mới chịu trút xuống một trận, rào rào đến tối muộn thì tạnh hẳn. Sau cơn mưa, trời quang, mây thưa thớt, trăng mờ mờ hiện ra. Nhiệt độ không khí càng về đêm càng thấp, hơi ẩm của đất hòa cùng với mùi mưa chưa tan, tạo thành một dư vị ngai ngái trong cuống họng.

Mưa rửa trôi cả trời đất, đem những cái tối tăm nhem nhuốc gột sạch, trả lại mọi thứ một vẻ ngoài bóng bẩy, sạch sẽ. Tới độ người thường khó mà nhận biết được đối diện với mình là người hay ma. Có ai đó nói rằng, vong linh sẽ kéo nhau xuất hiện sau mỗi đêm mưa để ăn sương và uống âm khí, những thứ đã được mưa sàng lọc gần như là tinh túy nhất, vì vậy sau mỗi đêm mưa thường có cảm giác lạnh gai người. Lừa lúc ta không để ý, chúng sẽ từ một góc khuất nào đó thình lình hiện ra, chẳng ai rõ tiếp theo thế nào, cơ bản là dọa thì không chết được, nhưng nếu không tinh mắt, bị vẻ ngoài hoàn hảo của chúng lôi kéo, rất có thể sẽ rơi vào chỗ chết, thành ma thế mạng cho chúng.

Chỉ là dân gian truyền miệng thôi, muốn mục kích được tận mắt thì hay là thử đi một chuyến vào nhà xác, để xem nơi người sống người chết lẫn lộn như vậy, có thể thấy được bóng ma nào không. Một điều nữa là về cơn mưa này có chút đặc biệt, đúng mười hai giờ đêm thì tạnh ráo, giống như cố tình xóa sạch hết những thứ từng xảy ra trước đó, để cho cái mới được sinh ra. Hoặc là nói, nội trong đêm nay, bí mật lớn nhất sẽ phô bày, nhưng có thể đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện hay không, thì vẫn còn cả một quá trình, phải đi tiếp mới biết được.

Ma Sói đã phải chờ bốn đêm để được thấy ánh trăng bàng bạc ló ra sau mây, đây là một dấu hiệu tốt cho cuộc săn người, dự kiến sau cơn mưa sẽ là một đêm sáng trăng, khi mà cả hai điều kiện cần và đủ đều đã sẵn sàng, y sẽ hành động. Sức mạnh hoang dã của Ma Sói phụ thuộc nhiều vào yếu tố bên ngoài, hiểu đơn giản là mặt trăng mang theo nguồn năng lượng tự nhiên, giống như việc nó có thể điều khiển được thủy triều, lời nguyền của thần rừng chính là dựa vào nguồn năng lượng nguyên thủy đó để kích hoạt.

Từ giờ cho tới lúc mặt trăng hoàn toàn sáng tỏ, tốt nhất y nên hoàn thành nhiệm vụ, hoặc ít ra cũng phải tìm thấy xác Quân bên trong những căn phòng này. Ma Sói dễ dàng lẻn vào viện, vì cũng đang là nửa đêm nên ở đây rất vắng vẻ, toàn bộ người đều đã tập trung xung quanh cổng, chỉ cần tùy tiện trèo qua tường là có thể vào trong. Khuôn viên bệnh viện rất rộng, nhưng trước y từng tới nhà xác một lần, nên giờ không khó để tìm đường tới đó.

Hành lang sáng trưng. Không gian yên ắng. Gió lặng. Ma Sói đi tắt qua sân sau để tới dãy nhà cuối cùng, nơi ít người lai vãng nhất, đèn đóm bên dãy nhà ấy dường như không hoạt động, nhìn từ xa chỉ thấy là một khối màu đen tách biệt với phần sáng sủa còn lại. Y di chuyển mau lẹ, phía sau những cánh cửa đóng kín vẫn sáng đèn, bên trong không nghe thấy động tĩnh, nhưng kỳ lạ là Ma Sói lại có cảm giác không phải chỉ mình y ở đây.

Giống như có ai đó đang theo sau y. Ma Sói dừng bước, chỉ còn phải băng qua chục mét sân trống nữa là sang tới khu nhà xác, nhưng trực giác thôi thúc y phải quay đầu nhìn lại. Phía sau là con đường nhỏ ngăn cách với tường bao, ánh đèn loang lổ hắt qua ô cửa kính tạo thành những khoảng sáng tối đứt quãng, xuyên suốt từ đầu tới cuối không chút sai biệt. Ma Sói quan sát giây lát, rõ ràng là không có ai, nhưng sao y vẫn thấy như mình đang bị người khác nhìn vào, thậm chí khoảng cách cũng không quá xa, bằng mắt thường cũng có thể phát hiện ra.

Trừ khi đó không phải là người.

Có suy nghĩ lóe lên trong đầu Ma Sói, cùng lúc ánh sáng từ một căn phòng nào đó phụt tắt, khoảng tối đột ngột xuất hiện chia không gian trước mắt y ra làm hai nửa. Giữa khoảng tối có một bóng đen dị thường che khuất ánh sáng phía sau, hình dáng như một người đang đứng, hai tay buông thõng, nghiêng đầu không biết là nhìn về hướng nào.

Leng keng...

Vì quá tập trung chú ý vào khoảng trống trước mặt, nên khi nghe thấy tiếng kim loại va nhau, Ma Sói liền bị giật mình. Y lập tức rời mắt khỏi bóng đen và liếc nhanh về phía hành lang bên cạnh, nơi âm thanh vừa vọng lại, giống như tiếng chùm chìa khóa lúc lắc, có ai đó đang đi tới. Ma Sói nấp vào bờ tường nghe ngóng, cũng không quên ngó lại phía sau, nhưng bóng đen đã biến mất, ánh sáng bây giờ hoàn toàn thông suốt. Gặp ma rồi, y thầm nghĩ, vậy cũng đỡ hơn là bị ai đó phát hiện, sẽ phải động tay động chân, kể ra thì bọn oán linh này cũng thật đen đủi, dọa nhầm một kẻ như Ma Sói, nếu không mau biến đi, đợi đến lúc trăng sáng sẽ bị y dọa ngược lại, có khi còn sợ tới hồn siêu phách tán mất.

Ma Sói liền bỏ qua thứ không rõ ràng kia, y tập trung vào âm thanh ngoài hành lang, lại cảm thấy không đúng, bên đó đã lâu không nghe thấy động tĩnh gì, có vẻ người đã đi xa rồi. Ngay lập tức y phi thân qua khoảng sân trống, rất nhanh đã tiến vào khu vực mà đèn không chiếu tới, bước chân chạy trên sân ướt phát ra thành tiếng:

Lép Nhép.

Hành lang tối om dài hun hút, ở đây có tổng sáu phòng, chia làm nhiều chức năng khác nhau, phòng rộng nhất nằm cuối dãy, cũng là nhà chứa xác. Ma Sói đi dọc hành lang, y đoán Quân đang ở căn phòng cuối cùng, không chỉ hắn mà còn rất nhiều xác người nữa trong đấy, muốn tìm chắc sẽ mất thời gian. Đang nghĩ, bỗng y thấy bên cạnh có ánh sáng lóe lên, còn tưởng trong phòng có người, y quay phắt sang, đập vào mắt chỉ thấy bóng mình phản chiếu lên tấm kính tối đen. Ngoài ra còn đôi con mắt đỏ đòng đọc đang thập thò bên cạnh.

Ma Sói ngay lập tức giật lùi lại, y nhìn quanh quất, hai con mắt kia giống như đã tan biến, ngay tới một bóng ma cũng không thấy. Quay lại tấm kính trên cửa, Ma Sói đột nhiên nhíu mày, vừa rồi y không nhớ là có dấu vết này in lên đây, một bàn tay to bản, hơn nữa còn in ở mặt ngoài cửa.

Lép nhép.

Ai? Tiếng bước chân ngoài sân ướt! Ma Sói vội lấp vào một bên cột, nghiêng đầu nhìn ra, lại phát hiện sân hoàn toàn trống không. Trên mặt y đã có vẻ hoang mang, đối với những ma quỷ tầm thường, y sẽ không có cảm giác bồn chồn như vậy, có lẽ do đặc thù của bệnh viện nên ma quỷ ở đây cũng mạnh hơn. Hoặc là, trước khi chết chủ thể của nó vốn dĩ đã là người có tu vi, nên khi hóa thành ma, nó sẽ có căn cơ cùng năng lực vượt trội. Ma Sói không phải là người trừ yêu diệt ma, nên y đối với những vong linh kiểu này không cách nào đối phó được. Song nói đi cũng phải nói lại, Ma Sói mang theo lời nguyền nên sẽ chỉ chịu tác động của lời nguyền, chưa nói đến y cũng là người có kỹ năng chiến đấu cực khủng khiếp, những thế lực vô hình tuyệt nhiên không thể làm gì được y.

Sau khi Ma Sói định thần lại, chắc chắn không có ai khác ở đây, y tiếp tục rảo bước về phía cuối hành lang. Rất nhanh liền qua thêm hai căn phòng nữa, bóng tối ở đây càng được củng cố bởi tán cây um tùm ngoài sân, cửa nhà xác đã hiện ra trước mắt, bầu không khí nặng nề làm cho y phải tập trung cao độ, chân phăm phăm tiến đến.

KENG!

Âm thanh thực ra không lớn, nhưng vì xung quanh quá yên ắng nên nghe giống như một tiếng nổ. Đột ngột vang lên ngay dưới chân Ma Sói, tiếng chìa khóa rơi xuống nền đá hoa, rất là chói tai, y sững người, mất một giây mới có thể nhìn sang xem là chuyện gì. Dưới chân, bên trái rồi bên phải, ngay cả dọc hai đầu hành lang, cái gì cũng không có, nhưng cũng không phải nghe nhầm, trong đầu y vẫn ong ong tiếng kengggg ngân dài, cả người đều bị làm cho bứt dứt, ngứa ngáy phát điên.

Thứ quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy? Ma Sói bỗng hoài nghi, y tự hỏi có phải ai đó đã bày ra tất cả những chuyện này, nhằm mục đích ngăn cản người ngoài tìm đến nhà xác không? Chính là vì thứ bên trong đó, chỉ là một cái xác mà biết bao người muốn chiếm đoạt, có thể sắp đặt cả một ma trận để xua đuổi kẻ thù, hẳn là đối phương cũng biết dùng dưỡng quỷ thuật, chỉ tiếc là linh lực yếu kém, nhiêu đây thì không đủ sức khiến y phải bận tâm. Ma Sói nhếch miệng, kể cả kẻ đó có đứng ra trước mặt y ngăn cản, không cần tới lời nguyền kia, y cũng tự tin bóp chết hắn.

Bỏ qua những trò mèo phiền nhiễu nãy giờ, Ma Sói bước tới trước cửa nhà xác, có khóa, nhưng đối với một võ sĩ quyền anh thì chỉ cần dồn bảy phần sức lực để giật mạnh một cái, khóa cửa lập tức bung ra. Cửa là kiểu kim loại nguyên khối, rất kín kẽ, khi mở sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt do bản lề bị hơi lạnh làm cho rít hơn bình thường. Bên trong tối đen như mực, mùi tử khí nồng nặc xộc vào mũi khiến Ma Sói phải nhăn mặt, y mở cửa vừa đủ lách để người vào, trên tay đã cầm sẵn chiếc đèn pin soi đường.

Hàn khí cuồn cuộn bay lên trước luồng sáng của đèn pin, có thể thấy giữa phòng là những dãy băng ca chứa xác người phủ vải trắng xóa, hai bên tường đoán chừng phải tới cả trăm ngăn tủ cấp đông, hầu hết đều có đề tên bên ngoài, như vậy thì công việc tìm kiếm cũng không đến nỗi khó khăn. Trước đó lúc còn ở ngoài, Ma Sói tưởng rằng không ở đâu yên lặng hơn được nữa, nhưng sau khi bước vào đây y mới biết yên lặng tuyệt đối là như thế nào. Chỉ cần thở nhẹ một cái cũng sẽ tạo thành tiếng vang tràn ngập khắp phòng, giống như tất cả xác chết ở đây đang cùng thở với mình vậy.

Không biết bên ngoài trăng đã lên tới đâu rồi, nếu không nhanh chóng bắt tay vào tìm xác Quân, e rằng y sẽ mất nhận thức trước khi làm xong nhiệm vụ. Trên băng ca là xác chờ, trong ngăn cấp đông là xác đã có thừa nhận, Ma Sói đối chiếu tên ghi bên ngoài mỗi ngăn tủ, rất nhanh liền thấy được một cái đề tên Quân. Y mở ra, nhưng người bên trong không đúng, để ý dưới mỗi biển tên đều có ghi vài con số, có vẻ là ngày xuất nhập kho. Số lượng xác tên Quân không nhiều, nếu nhớ được chính xác ngày hắn nhập kho thì sẽ dễ tìm hơn, tính từ ngày hắn chết đến nay là được mười tám ngày, cứ khoanh vùng như vậy thì cũng không đến nỗi khó tìm.

Nhưng dù đã nhìn khắp lượt cũng không thấy người tên Quân nào giống hắn, lẽ nào để trong phòng lạnh quá lâu khiến hắn bị biến dạng? Hoặc là Quân không phải xác chết thông thường, hắn còn đang phục vụ điều tra, xác của hắn có thể không được để ở đây, mà là… Đang nghĩ thì Ma Sói thấy một dãy ngăn tủ cấp đông không được đề tên, thay vào đó chúng được đánh số thứ tự, có cả ghi chú đính kèm, đọc qua thì đây có chút đặc biệt. Một xác phải ghép lại đầu và vá lại vùng ổ bụng, một xác khác thì ngũ quan đã dập nát, cả mặt chằng chịt vết khâu, còn một xác thì bị phân ra làm nhiều mảnh nhỏ, đến mức không thể khâu lại mà chỉ có thể vét chúng vào thành hình từng bộ phận. Đọc tới cái xác bị thủng một lỗ trước ngực, Ma Sói lập tức kéo ngăn tủ ra, quả nhiên là xác Quân được cất trong đó, so với những cái xác kia thì hiện trạng của hắn có phần đẹp đẽ hơn.

Kẽo kẹtttt

Bỗng cửa nhà xác đóng lại. Ma Sói giật mình nhìn ra, căn phòng bây giờ đã kín như bưng, nhưng khóa đã bị phá hỏng thì không lo có kẻ nào chốt cửa nữa. Y ngoảnh lại chộp lấy xác Quân, vừa quay đầu Ma Sói liền thấy một người đang đứng đối diện với y. Ánh sáng đèn pin vừa vặn chiếu vào khuôn mặt người đó, và cũng chỉ duy nhất khuôn mặt ấy hiện ra giữa bóng tối đen như hũ nút xung quanh. Không hiểu sao ngay lập tức trong đầu Ma Sói lại hiện ra bóng đen mà y gặp lúc trước, trong con đường nhỏ sau dãy nhà của bệnh viện, tiếp đến là hai con mắt đỏ đòng đọc thập thò trên kính cửa, giờ thì y đã rõ là những hình ảnh đó tại sao không khiến y cảm thấy xa lạ, chính vì người mà y đang nhìn thấy đây!

- Đại Ca?

Ma Sói kinh ngạc hỏi, hình dáng và ánh mắt y nhìn thấy chính là của Đại Ca! Trước mặt y giờ lại đột nhiên xuất hiện một Đại Ca, không phải là cái bóng, anh ấy bằng xương bằng thịt đang đứng đối diện với y, quả nhiên Đại Ca không thể chết dễ dàng như vậy.

- Để Quân lại đi – Đại Ca lên tiêng, đúng giọng nói trầm ổn này, không sai, tới cả ngữ điệu cũng hoàn toàn quen thuộc.

Ma Sói lập tức buông tay khỏi người Quân, ánh mắt không giấu được xúc động. Tại sao đối với Đại Ca, y lại có những cảm xúc này? Hơn cả kính trọng, Ma Sói tôn thờ Đại Ca. Ví dụ một người đang tuyệt vọng, không tìm cách nào để tự cứu lấy chính mình, cũng không thể nhờ cậy được sự giúp đỡ của ai khác, đột nhiên một ngày xuất hiện người hóa giải được những tuyệt vọng ấy, thế thì người đó sẽ chẳng khác nào một vị chúa sống, để cho người kia tôn thờ và tuân theo. Đại Ca chính là người như vậy, khi mà Ma Sói đang vùng vẫy trong lời nguyền thì anh đã giúp y ngăn chặn nó, không để cho y phạm thêm những sai lầm nghiêm trọng nào nữa. Mười hai ngày trước vị chúa của y đã chết, tưởng chừng như đức tin cũng lụi tàn theo, nhưng giờ đây, vị chúa ấy đã tái sinh, y liền cảm thấy lòng tôn thờ một lần nữa được thắp sáng.

RẦM!!!

Hự!

Diễn biến trong một khắc liền thay đổi, Ma Sói nhanh như điện giật chộp lấy cổ của Đại Ca, đẩy anh đập vào dãy tủ cấp đông phía sau. Y điên hay sao mà dám tấn công Đại Ca? Bàn tay vẫn siết chặt lấy yết hầu, mặt Đại Ca đã chuyển từ trắng sang tím ngắt, anh nghẹn họng nói:

- ..Tại…sa…o?

- Vì mày không phải Đại Ca - Ma Sói đáp qua tiếng thở nặng nề, y dường như đang trở lên to lớn hơn, cơ thể nở ra như một quả bóng được nhồi đầy hơi, chiếc áo không thể bọc nổi thân xác y, tiếng vải rách roèn roẹt liên hồi.

Nếu là Đại Ca thì sẽ không có chuyện Ma Sói biến thân như vậy. Trăng đã sáng, máu trong người y sôi lên lục bục, toàn thân đau đớn, lông đâm xuyên qua da ngứa ngáy, y ngay lập tức nhận ra Đại Ca thực sự đã chết, không có Quản Ngục xuất hiện để kìm hãm con thú hoang đang xâm chiếm đầu óc y, đây chắc chắn là giả, kẻ dám mạo danh chúa thì không thể tha thứ. Móng vuốt sắc nhọn mọc ra từ đầu ngón tay Ma Sói từng chút đâm vào cổ người kia, khắc sâu thêm những đau đớn trên khuôn mặt, song ánh mắt vẫn nhìn y, người kia vừa cố sức thở, vừa nói:

- Anh… nh… muố..n… gì… - Nghe ra là giọng của Thiện, cậu cố sức cậy bàn tay to như tay gấu đang siết lấy cổ mình nhưng không thể.

- MUỐN GIẾT HẾT, GIẾT HẾT – Ma Sói tru lên một tiếng, miệng bắt đầu chảy dãi – Chỉ có duy nhất một người đáng sống, một người không xua đuổi tao, không mong tao biến thành quỷ dữ. Chỉ có một người như vậy, ngoài ra tất cả đều đáng chết, nhưng người đó đã chết rồi, bị giết bởi chính những kẻ mà người đó bảo vệ. Tao sẽ giết hết, tất cả con người đều coi tao là kẻ thù, tao tồn tại không phải để bảo vệ ai cả, tao sẽ giết hết, giết tới kẻ cuối cùng.

- A..nh… sai… r…ồi…

Thiện nói tới đây thì miệng ộc ra đầy máu, cổ họng chỉ toàn là tiếng òng ọc, cậu trợn mắt, tơ máu chằng chịt hai con ngươi, gân xanh nổi lên khắp mặt, hai bàn tay cũng tuột thõng xuống. Nguyên phần cổ của Thiện vừa bị bóp nát, xương cổ gãy làm nhiều mảnh, trộn với thịt thành một nắm trong tay Ma Sói, máu do áp lực quá mạnh liền trào ngược lên miệng và phun ra đầy tay y. Giây tiếp theo Ma Sói thả tay, y thở hồng hộc, không còn chút nhận thức nào nữa, Thiện trượt từ trên thành tủ cấp đông xuống, ngồi tựa lưng bất động, đầu gập vào thân, máu vẫn không ngừng tràn ra áo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.