Hôm nay Thiện đã có thể đi lại nhẹ nhàng, thương thế của cậu cũng tương đối ổn định rồi, dự là cuối tuần này bác sĩ sẽ cho Thiện xuất viện về nhà. Sau cái hôm Quân đột nhiên tới thăm, trong lòng cậu cứ thấp thỏm không yên, nghe nói mấy người kia không bắt được hắn, nhưng họ chắc chắn Quân vẫn lảng vảng gần đây, chả vậy mà xung quanh Thiện lúc nào cũng có rất nhiều tai mắt canh chừng, cậu lại không cách nào liên lạc được với hắn, hi vọng là hắn tự biết đường cao chạy xa bay.
Lại thêm Đại Ca tự nhiên mấy ngày nay cũng không thấy đâu, trong tổ chức không có ai thân thiết với anh ấy, khó mà dò hỏi xem anh ấy đang làm gì, Thiện là người rõ tình trạng của Đại Ca nhất, dạo này nhân cách của anh ấy rất bất ổn, có thể đột nhiên nổi điên lên bất cứ lúc nào, tốt nhất là Quân đừng ở chung một chỗ với anh ấy. Đang nghĩ thì cửa phòng bệnh chợt mở ra, có một nữ y tá từ ngoài đi vào, Thiện lên tiếng chào hỏi, nữ y tá ấy vậy mà không đáp, cô ta bịt một cái khẩu trang gần như che kín mặt, chỉ hở ra hai con mắt, nhìn có vẻ gian xảo.
Nữ y tá dáng dấp rất cao, ngoài bộ đồng phục ra thì không có điểm nào giống nữ giới, vai ngang, cánh tay thô, quần cộc lộ cả mắt cá chân to bằng nằm tay. Cô ta đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt, thấy không có ai ngoài Thiện thì có vẻ yên tâm, tiếp theo liền phăm phăm tiến về phía giường bệnh. Cậu bị bộ dạng khả nghi của nữ y tá làm cho chột dạ, tưởng kẻ địch trà trộn vào bệnh viện ám toán mình, còn chưa rời khỏi giường thì cô ta đã tới trước mặt, một tay giữ cậu lại, một tay kéo khẩu trang xuống, vừa nhìn Thiện liền kinh ngạc thốt lên:
- Anh Quân!
Quả nhiên là hắn, người gì mà thiêng hơn tào tháo, mới nghĩ đến liền đến thật. Thiện hỏi hắn lấy đâu ra quần áo mũ miệng kia, cả bộ tóc giả nhìn siđa trên đầu nữa? Quân vui vẻ ngồi xuống ghế, hắn đâu có khả năng dịch dung vi diệu như cậu, muốn trà trộn vào đây chỉ có thể dùng cách này, đồ là hắn lấy bên nhà xác, còn tóc giả thì mượn của hiệu cắt tóc gần nhà, bộ tóc này đội hay lắm, cậu có đội thử không hắn cho mượn mà đội. Thiện xua hắn đi, lại hỏi có biết bây giờ tình hình nguy hiểm thế nào không mà còn tới? Quân cười nham nhở, đáp:
- Biết thế, nhưng không tới thì không xong được, mà có việc nhờ mày đây.
- Việc gì? - Thiện nhíu mày hỏi.
- Thức Thần chết rồi - Quân bỗng đổi giọng, mặt hắn lạnh băng.
- Như thế nào? Sao lại chết? - Thiện sửng sốt hỏi dồn.
- Tao giết nó. Chính nó bán đứng tổ chức cho bên hội phản thánh, hôm nọ tao phát hiện ra chúng nó đang trao đổi với nhau, xác tao cũng phi tang rồi, không cần tìm nữa - Lời này hắn nói ra có ba phần là giả, nhưng bất quá thì cũng không cần phải tìm người nữa, coi như là y đã chết thật rồi đi.
- Vậy giờ phải làm sao? - Thiện vẫn chưa hiểu ý hắn.
- Tao muốn nhờ mày truyền đạt lại với tổ chức, rằng Thức Thần đã bị hội phản thánh sát hại, bọn chúng đang mở cuộc thanh trừng quy mô lớn, nhắc để bọn họ không hành động bừa bãi, nếu không kết quả sẽ như thế này - Vừa nói hắn vừa đưa ra một vật bọc trong túi nilon đen, tiếp - Có nó thì bọn họ chắc chắn sẽ tin lời mày.
Thiện mở túi ra xem, có mùi tanh xộc lên, bên trong là một mảnh da người còn tươi, bề mặt da có xăm một hình xương khô, chính là hình xăm trị quỷ của Thức Thần. Mặt Thiện tối sầm lại, trong đầu liền hiểu ra, cái tiếng phản bội của Quân sẽ không thể gột rửa được, nhưng bằng cách này thì mũi tấn công của tổ chức sẽ không còn nhắm vào mình hắn nữa, đây là kế giết gà dọa khỉ, không những thế còn vừa có thể trừ khử gian tế vừa giải vây cho bản thân, thật là một công đôi việc! Quân lại nói:
- Đại Ca cũng đang nằm viện.
- Anh ấy bị làm sao? - Thiện cứ liên tiếp bị làm cho kinh ngạc.
- Liên quan đến vụ xác chết giết người, hung thủ là một môn đồ của hội phản thánh - Quân thuật lại, xong hắn liền nghĩ ra một chuyện, khó hiểu nói - Mà rất lạ nhé, Đại Ca dạo này cứ thế nào ấy, tao suýt thì bị anh ấy giết, nhưng mà không phải là ở nhân cách quản ngục,.. Tao cũng không rõ nữa, kiểu như mất kiểm soát ấy.
- Anh phải nói rõ ra là như thế nào chứ - Thiện sốt ruột hỏi lại.
Quân liền kể qua chuyện dưới hầm, tiện thể lái luôn sang cả vụ án, hắn nhận định vụ này giải quyết được phần nhiều là nhờ may mắn, nếu như không vô tình phát hiện ra Thức Thần vụng trộm qua lại với môn đồ kia, thì chưa chắc đã phá được án nhanh như vậy. Nghe mà Thiện cũng gật gù, đúng là cũng có phần may mắn, nhưng phải nói là môn đồ kia quá khinh địch, nếu tính toán cẩn thận một chút, sợ là ngay cả tổ chức cũng không thoát được kiếp nạn này. Quay lại với vấn đề của Đại Ca, cả hai chưa dám khẳng định gì cả, có khả năng là nhân cách thứ hai của anh ấy bắt đầu có dấu hiệu chống đối, muốn đảo chính để chiếm lấy thể xác, hoặc là một nhân cách mới sắp được hình thành, vân vân. Quá trình có thể diễn ra lâu dài rồi, nhưng chỉ là đấu tranh nội tâm, hiện tại anh ấy mới bộc phát ra. Quân dặn Thiện phải theo sát Đại Ca, hắn nói:
- Tới đây tao sẽ xin nghỉ việc một thời gian, tao nói với Đại Ca rồi, đầu mối duy nhất của chúng ta bây giờ là cái hầm chứa xác kia, việc quỷ lười biếng bị giết vẫn chưa lộ ra, nếu như hội phản thánh muốn tìm môn đồ mất tích, chắc chắn sẽ phải mò đến đó, tao sẽ cắm chốt quanh khu vực ấy, có động tĩnh gì thì lập tức báo cho mày và Đại Ca luôn.
Thiện trầm ngâm một lúc, đoạn nghĩ thông rồi, cậu liền đồng ý, còn dặn hắn phải cẩn thận, nếu muốn liên lạc thì gửi tin ở tiệm cà phê gần nhà, mỗi ngày cậu đều sẽ qua đó kiểm tra. Nói tới đây Quân mới nhớ ra, hắn lại hỏi:
- Thế hôm nay ai ở viện với mày? Ngoài kia tao cũng không thấy ai cả...
Còn chưa dứt lời thì phía sau có tiếng cửa mở, ai đó vừa bước vào, Quân lập tức kéo khẩu trang lên, hắn quay sang bên tủ cá nhân, giả bộ rót nước cho Thiện. Người vừa vào lên tiếng:
- Anh không mua được thuốc này, đang tính tìm bác sĩ hỏi, chị y tá xem hộ tôi đây là thuốc gì? - Đứng trước mặt Quân là Cường, nghe giọng thì có vẻ cậu ấy chưa phát hiện ra hắn.
Quân cầm đơn thuốc lên, giờ chỉ cần hé răng nửa lời là sẽ lộ ngay, nhưng không nói gì thì kì lắm! Mà công nhận chữ trong đơn xấu thật, hắn nhìn mà không biết con giun này con giun gì, suýt thì không nhịn được quay ra hỏi ngược lại Cường, đang bí bách thì Thiện bỗng nói:
- Hình như trời sắp mưa, anh ra đóng hộ em cái cửa sổ vào với.
Cường vừa quay đi, Quân lập tức vứt đơn thuốc trả cho Thiện, hắn lướt ra cửa như một cơn gió, lặng im không một tiếng động, tới khi Cường quay lại thì đã không thấy nữ y tá đâu nữa. Cậu hỏi Thiện, Thiện bảo tên thuốc là như này, còn nữ y tá nói xong phải qua phòng khác để kiểm tra rồi. Đến lúc đó thì Cường mới lấy làm lạ, tự nhủ:
- Cô ấy cao nhỉ - Nguyên là Cường cũng được tính là cao, Quân lại cao hơn Cường vài phân nữa - Mà trông quen quen, không biết từng gặp ở đâu rồi.
Nghĩ không ra nên cuối cùng Cường đành bỏ qua, Quân báo tin thành công, sau đó hắn nhanh chóng rời khỏi viện. Lại nói, Quân vốn tin tưởng vào suy luận của mình, vụ án này đối với hắn đã là trọn vẹn, nhưng có một điều mà hắn không ngờ tới. Thức Thần và hội phản thánh làm cách nào lại hợp tác với nhau? Phía sau toàn cục vẫn còn một bàn tay âm thầm tác động, mọi thứ bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Quân trở về với sạp hoa quả ngoài chợ, công việc này cho hắn một cuộc sống lương Thiện, mỗi ngày với hắn đều lặp đi lặp lại, sáng dọn quán ra, tiếp dăm ba người khách, buôn một vài câu chuyện, xong chạy qua chạy lại là hết ngày, hắn lại dọn quán vào, nghe thì nhàm chán nhưng hắn cảm thấy như vậy là rất thoải mái. Nơi ở của hắn hiện tại cũng ổn, lão cha xứ già rất tốt bụng, còn quan tâm hắn như người nhà, Quân đã nghĩ nếu không có gì xảy ra thì từ giờ cứ sống thế này mãi cũng được, làm một người bình thường cho tới chết.
Thời gian chầm chậm trôi đi, tới một ngày cuộc sống yên ả của hắn lại bị khuấy động. Hôm đó trời đã mưa rả rích cả ngày, Quân đi giao chút hàng qua phố bên cạnh, bà khách quen ngại mưa không tới quầy hắn mua hoa quả nên hắn phải đem qua cho bà ấy. Trên đường về, hắn đang thong thả chạy xe thì từ trong con ngõ trước mặt có hai người lao ra, rồi một người đuổi theo hét lên:
- Trộm chó! Bắt lấy chúng nó, bớ người ta, trộm chó!!!!
Hai thằng trộm chó hình như bắt hụt cho của người đàn ông, trên tay ông ta là con chó đã bị kích điện làm ngất, bọn chúng phóng con exciter lao từ vỉa hè xuống lòng đường, Quân toan đuổi theo, nhưng vừa phi được một đoạn hắn trông thấy xe của hai thằng trộm chó va vào một người đi đường, khiến cho người đó ngã ra. Bọn chúng chửi một tiếng rồi tiếp tục bỏ chạy thục mạng, tiếng rồ ga vút đi, rất nhanh liền mất dạng trong màn mưa nặng hạt. Những khách đi đường không ai dừng lại đỡ người kia dậy, cũng có vài người nhìn qua nhưng sau đó đều vội vã rời đi, Quân tấp vào lề đường, hắn dựng con xe cup đang đè vào chân người đó lên, thoạt nhìn thì kia là một cô gái trẻ.
Cô gái mặt không biểu cảm, thái độ cũng bình thản không chút khó chịu, sau khi đứng dậy liền đỡ lấy cái xe từ tay Quân, hắn định phủi mấy cái lá bám trên áo cô ấy thì cô ấy né đi, không nói không rằng, tới cả một cái liếc mắt với hắn cũng tiếc rẻ, cô gái ngồi lên xe nổ máy rời đi. Nhưng nổ mãi không được, con xe chỉ kêu cạch cạch mấy tiếng rồi im bặt, bất đắc dĩ cô gái liền xuống xe dắt bộ.
- Không nổ được à? Đưa đây xem nào - Quân đáng ra cũng mặc kệ cô ấy rồi, nhưng thấy trời mưa như vậy mà dắt bộ thì nhìn cũng không đành.
Cô gái để Quân kiểm tra xe một chút, hắn cũng biết phải làm gì, lui cui vài phút, hắn trả lại xe cho cô gái, bảo cô ấy nổ máy thử xem. Nhưng cô gái đề ga vẫn không được, Quân chép miệng, hắn bảo cô ta lần sau mà không đề được, thì phải đạp cái đề chân này này, hắn vừa nói vừa làm mẫu, quả nhiên đạp hai cái thì xe nổ bình bình ngay. Quân trả xe cho cô gái, biểu cảm trên mặt cô ấy vẫn lạnh tanh, tới một chút biết ơn cũng không thấy, cô gái cứ thế lên xe và rời đi.
- Chân chốngggg!
Quân gọi với theo, cô gái giật mình loạng choạng tay lái, sau thì đi mất hút hẳn. Chuyện thực ra chỉ có vậy, hắn cũng không để tâm gì nữa, mãi đến mấy ngày sau, Quân có nghe được một tin. Chả là chỗ hắn bán hàng là giữa chợ, chuyện lớn nhỏ gì cũng sẽ thổi qua tai hắn, và hôm đó hắn thì nghe được người ta bàn tán về một vụ giết người đêm qua. Có hai thằng chộm chó bị dân bắt được, họ đánh chúng chết tươi và lấy đinh mười đâm vào đầu, xong treo xác chúng lên cây, sáng ra cái xác xuống máu đen xì, da dẻ phù thũng trông rất kinh khủng. Quân thấy người ta bàn tán rôm rả, nghĩ cũng không phải trọng án gì lớn, đúng hơn là chết do luật rừng, có muốn điều tra cũng không được.
Chỉ là người đàn ông bị trộm chó hụt hôm trước tình cờ cũng qua chợ, ông ta nói oang oang rằng đáng đời bọn chúng, con chó ta gần 30kg nhà ông ta bị chúng kích điện vừa chết sáng nay, chính là do hai thằng này liều lĩnh vào tận cửa nhà câu trộm nó. Đó là quả báo! Trên đời đúng là nhiều chuyện trùng hợp, hai mạng người đổi một mạng chó, đáng lắm!
Lại qua vài hôm, lúc đó Quân đang nhàn rỗi không có khách mua hàng, tự nhiên hắn cảm thấy rùng mình, cảm giác như có ai đó đang nhìn hắn. Ngay lập tức Quân ngẩng đầu lên, phát hiện đúng là có người nhìn mình, không những thế còn là một cô gái! Quân bật dậy đon đả:
- Mau hoa quả không em?
Cô gái vẫn nhìn hắn không chớp mắt, biểu cảm có phần lạ lẫm, hắn lôi kéo cô ấy vào sạp hoa quả, tiếp tục chào hàng:
- Sầu riêng nhé?
Có lẽ Quân không nhớ ra cô gái, nhưng cô ấy thì từ sau hôm đó đã không thể quên được hắn. Từ xa trông thấy hắn cô gái đã ngờ ngợ, kia là người đã đối xử tử tế với cô, đã khiến cô phải liếc vào gương hậu nhìn trộm mấy lần, giờ lại mừng ra mặt khi gặp lại cô, quả thực khiến cô cảm động muốn khóc. Để chữa thẹn, cô gái vội quay đi, Quân vẫn nhiệt tình hỏi han:
- Em mua táo hả? Hay lê?
Hắn thấy cô gái nhặt mấy quả lê, không nói không rằng, bỏ vào túi nilon, đưa cho hắn cân. Thấy cô ấy tuy mặt mũi không tươi tỉnh lắm, nhưng được cái dễ mua, cũng coi như gặp được khách mở hàng mau mắn, Quân đưa túi lê cho cô gái, lại dúi thêm một quả táo vào đó, cười đến rạng rỡ, nói:
- Ăn thử xem ngon không thì lần sau qua anh mua nhé.
Bỗng phía sau có người vỗ vào ót hắn, quát nhỏ:
- Mày bán thế thì lỗ vốn à! - Kia là một lão già đã có tuổi, khuôn mặt phúc hậu, dáng người phốp pháp, lão mắng nhưng miệng vẫn tủm tỉm cười.
Trong mắt cô gái khi đó chỉ thấy Quân, biểu cảm gượng gạo, nửa cười nửa không, giống như rất lâu rồi cô mới dùng đến thứ cảm xúc đó, nên nhất thời không biết phải diễn tả ra sao. Từ đây xin được mượn duyên số để viết tiếp câu chuyện của một linh hồn không bình yên.