15.
Mấy ngày sau đó cũng có thể coi là quãng thời gian thoải mái của tôi. Xin hã𝔂 đọc tг𝒖𝔂ện tại — T 𝗥𝒖𝑴T𝗥𝖴YeN.𝚅N —
Mỗi ngày đi làm về, hầu như cha tôi đã cơm nước xong, tôi chỉ việc ăn, thậm chí còn chẳng phải rửa bát.
Thứ sáu tôi có lịch hẹn khám sàng lọc Down.
Tôi định bụng thứ sáu sàng lọc Down xong, chiều hôm đó chờ cha tan làm rồi cùng về quê.
Lúc đến bệnh viện lại đụng phải Cố Tiêu.
Nhưng mà hôm nay anh ta không mặc áo blouse mà đứng ở khoa phụ sản, có vẻ như đang chờ tôi.
“Thấy mẹ bảo em gầy đi nhiều.” Anh ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, “Anh lại thấy hình như không phải?”
Anh ta nói đúng rồi, vì ngày nào cha cũng nấu mấy món ăn nên sắc mặt tôi ngày càng tốt lên.
Tôi vốn định trút giận mắng anh ta vài câu, nhưng rồi nghĩ thì nghĩ vậy, tôi không cần khiến mối quan hệ này trở nên căng thẳng để cha mẹ tôi lại phải nhọc lòng nên đành nhịn xuống, đi vòng qua anh ta.
Vừa đi được một bước, tay tôi đã bị anh ta nắm lấy.
“Cứ không muốn nhìn mặt anh như vậy à?” Anh ta thản nhiên hỏi tôi.
“Tôi phải vào kiểm tra rồi, anh đừng làm trễ thời gian của tôi được không?” Tôi không muốn nói chuyện với anh ta.
“Được.” Anh ta buông tay, cuối cùng giọng cũng dịu hẳn đi: “Em vào chuẩn bị đi, anh ngồi đây chờ em.”
“Chờ tôi làm gì? Nay anh không đi làm à?”
Không phải anh ta bận lắm hả? Sao hôm nay rảnh rỗi thế?
“Hôm nay nghỉ.”
Hèn gì…
“Vậy anh đợi một lát.” Tôi xoay người bước vào trong.
Có chân chạy việc vặt xếp hàng thanh toán cho vẫn tốt hơn, tôi không cần phải tức tối với anh ta làm gì.
Sàng lọc Down chỉ cần lấy m.á.u.
Cố Tiêu đi nộp viện phí, lúc lấy máu với tôi, đồng nghiệp ở bệnh viện đều ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Bác sĩ Cố, đây là ai nhỉ?”
“Người thân đúng không? Anh còn tự đưa đi cơ mà.”
“Hôm nay bác sĩ Cố nghỉ làm cơ à?”
……
Mọi người thi nhau trêu đùa, còn tôi thì hồi hợp chờ đợi câu trả lời từ anh ta.
Anh ta như không có việc gì, không đáp lại gì mà chỉ cười cười.
Anh ta không muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi hơi buồn, nhưng cũng chỉ một chút thôi.
“Không vui à?” Anh ta lấy bông cầm m.á.u cho tôi, không buồn ngẩng đầu lên.
“Đâu có.” Tôi dối lòng.
“Đừng quan tâm bọn họ làm gì.”
“Ừa.”
Anh ta bỏ bông xuống, nghiêm túc nhìn tôi: “Làm bác sĩ cũng có nỗi khổ, lắm điều đàm tiếu…”
Ta không đáp lại.
Đó cũng chẳng phải lý do anh ta không muốn công khai chuyện đã kết hôn, và tôi là vợ anh ta.
Tôi biết thừa anh ta vẫn muốn tỏ ra là người độc thân.
“Muốn ăn gì không em?” Anh ta hỏi tôi.
“Về nhà tôi tự nấu.” Tôi gạt tay anh ta ra: “Tôi đi đây.”
“Em…” Anh ta theo sau, cuối cùng lại thở dài, nắm chặt lấy bàn tay tôi như muốn vỗ về.
“Anh kéo tôi lại làm gì?” Tôi giãy giụa định hất tay anh ta ra, thế nhưng anh ta lại nắm chặt hơn.
“Ý em đang nói về chuyện gì?” Anh ta lại hỏi tiếp.
“Không sợ mấy em gái điều dưỡng của anh nhìn thấy à?” Tôi cũng không thèm nể nang.
Ban nãy ở bệnh viện thì không nắm, giờ thì tới gara rồi, không có ai nên mới dám?
Anh ta nhìn tôi, rồi chợt mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ đứng đó cười.
Tôi chỉ thấy anh ta như cười nhạo mình nên thẹn quá hóa giận, nhấc chân lên giẫm chân anh ta một cú.
Anh ta đau đến mức buông lỏng tay tôi ra.
Tôi mặc kệ anh ta, cứ thế đi về phía trước.
Anh ta không đuổi theo nữa.
Đến khi đi tôi đi xa rồi, một giọng nói truyền đến từ phía sau.
“Trần Giai, em vẫn thế.”
Tôi quay lại, anh ta đứng ở đằng xa, vẻ mặt cao ngạo, đang nhìn tôi.
Thực ra tôi đã rất do dự, về mặt lý trí, tôi nên sống tốt với anh ta, dù sao cũng đã đăng kí, anh ta cũng là người mà tôi yêu.
Nhưng thực tế là tôi lại giận anh ta, không kiềm chế nổi.
Thấy bác sĩ Lưu có ý với anh ta, tôi giận.
Thấy mấy cô điều dưỡng ngoan ngoãn trước mặt anh ta, tôi cũng khó chịu.
Thấy anh ta không muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi, tôi càng không vui.
Thế nhưng…
Kết hôn là do tôi dùng đứa bé ép anh ta.
Anh ta cũng không thích tôi.
Cho dù là phương diện nào đi nữa cùng đều do tôi tự chuốc lấy.
Tôi chỉ có thể giận chính bản thân mình, chứ không thể trách móc bất kì ai khác.
Nghĩ thế, tôi bèn quay người định rời đi.
Rồi bỗng nhiên người tôi nhẹ bẫng, cả người được nhấc bổng lên không trung.
“Cố Tiêu, anh…” Bấy giờ mới nhận ra anh ta đi tới từ lúc nào, lập tức bế ngang người tôi lên.
“Sao nhẹ thế này?” Mặc cho tôi giãy giụa, anh ta cúi xuống hỏi tôi.
Vì hơi thở quá gần nên tim tôi lập tức đập loạn xạ.
“Anh thả tôi xuống đi.” Vốn định nặng lời với anh ta nhưng chẳng hiểu sao lời ra đến miệng lại thay đổi ngữ điệu, còn như đang làm nũng nữa.
Tôi chán.
Nghe tôi làm nũng, anh ta hơi ngỡ ngàng, cứ đứng ngây ra đó, chỉ ôm thôi chứ không nói gì.
Anh ta chần chừ vài giây rồi chậm rãi ôm tôi đi về phía chiếc Mercedes màu đen.
Anh ta đưa một tay mở cửa ghế phụ, dùng chân đá văng ra rồi cúi người nhẹ nhàng đặt tôi xuống.
Sau khi đặt tôi xuống cũng không rời đi ngay, cả người cứ dán lại đây.
Tôi hồi hộp nín thở.
Nhưng anh ta chỉ kéo dây an toàn đằng sau tôi, cẩn thận đeo vào.
Cài chặt xong bèn ra ngoài.
Tôi quay mặt đi không thèm nhìn anh ta.
Anh ta ngẩn người.
“Đang mong chờ gì thế?” Anh ta dừng lại, cười hỏi tôi.
“Tôi đâu có mong…” Tôi độp lại, kết quả là vừa quay sang bèn suýt chút nữa chạm vào môi anh ta.
Tôi sợ đến mức lập tức ngậm chặt miệng lại, không dám ho he.
Anh ta vẫn không nhúc nhích, thế rồi lại lại rũ mắt nhìn xuống đôi môi tôi một giây rồi thu mắt lại.
“Về nhà trước đã.” Lúc khoảng cách xa hơn chút, tôi thấy yết hầu anh ta lên xuống.
Tôi không đáp, tim sắp rơi ra ngoài đến nơi rồi, ngón tay cũng túm chặt lấy quần áo.
Sau này mỗi lần nhớ lại hình ảnh này, tôi lại buồn cười chính mình.
Có phải lần đầu hôn môi đâu, chuyện gì cũng đã làm rồi, lại còn hồi hộp như cô gái mới biết yêu, tôi thực sự khinh thường bản thân mình.