Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 81




Lý Do Hỉ đang cuốc đất trong thức hải.

Nàng xong việc, đi đến trước quan tài đá đen ngòm kia, thò đầu vào trong nhìn thử, lắc đầu, gọi hai câu: “Vô Trần? Đại Ma Vương?”

Không có ai trả lời, nàng lại cho một cây gậy vào trong khuấy thử, đầu kia của cây gậy truyền đền một cảm giác nặng tay vô cùng, giống như là khuấy bùn vậy.

Nàng khuấy một lúc, thấy trên tay nhẹ bỗng, giơ gậy lên nhìn, một nửa gậy đã bị khí đen hòa tan mất tiêu rồi!

Lý Do Hỉ không dám làm bừa nữa, ngồi xuống dựa vào thạch quan, càng nghĩ càng tức -- Con chó Bắc Cung Từ này, đều là gã hại.

Nàng trèo đèo lội suối, trải qua trăm cay nghìn đắng, đứt ruột đứt gan, ngược thân lại ngược tâm, không dễ dàng gì mới để Hữu Trần hợp thể, Vô Trần tỉnh lại.

Thế mà suýt nữa hạnh phúc nửa đời sau của nàng đã bị một tên của Bắc Cung Từ đâm chết.

Thù này không báo, thề không làm người.

Sao giai đẹp của chị lại để cho người khác tùy tiện bắt nạt thế được!

Chỉ có điều, tạm thời vẫn chưa nghĩ được nên trả thù gã thế nào, đốt mỗi mấy cái hà bao cũng quá dễ dàng cho gã rồi.

Nàng nhớ lại lời Thập Dương nói lúc trước, giả vờ chấp nhận gã, sau đó lừa gã, cuối cùng đồng ý gả cho gã, đợi đến ngày đại hôn, lại chạy một lần nữa, hung hăng đâm nát trái tim gã, làm mặt mũi của Bắc Cung Từ quét đất! Hình như có thể tham khảo một chút?

Đều nói chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi, thật không khéo, nàng thuộc cả hai loại!

Lý Do Hỉ đang xoắn lông mày, ngồi bệt dưới đất, trong đầu nổi lên âm mưu quỷ kế, lúc có lúc không nhổ cỏ.

Đột nhiên, một bàn tay to rộng, ấm áp vuốt tóc nàng, nàng quay lại nhìn, là Vô Trần!

Vô Trần dựa vào thành quan tài, nghiêng đầu cười với nàng.

Lý Do Hỉ nhảy bổ lên ôm cổ chàng, “Chàng tỉnh rồi! Làm em sợ chết đi được!”

Con ngươi của chàng dịu dàng như sắp chảy ra nước, bởi vì đã lâu không lên tiếng nên giọng nói hơi khàn, “Tôi không sao, a Hỉ vất vả rồi.”

Nàng vùi đầu vào gáy chàng, tức giận, “Đồ xấu xa! Nếu không phải Thập Dương nói cho em cách cứu chàng, có phải chàng sẽ phải chết không? Chàng có từng nghĩ nếu chàng chết rồi, có phải là đã lãng phí sạch công sức từ trước đến nay? Em vất vả làm mấy việc này như thế là vì cái gì chứ! Cứ cho là chàng không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho em chứ?”

Chàng nhẹ nhàng vỗ lưng làm nàng yên lòng, rất thành thật nhận sai, “Xin lỗi, a Hỉ.”

Lý Do Hỉ thẳng người dậy, nhìn thấy thật sự là cái lỗ trước ngực chàng đã nhỏ đi rất nhiều, hiến máu đã có tác dụng.

Kê Vô Trần véo má nàng, “Không cho phép dùng huyết tế thuật nữa.”

Lý Do Hỉ nói: “Em không! Vì cứu chàng, mỗi bữa em đều ăn rất no, no đến nỗi không dậy nổi.”

Vô Trần xì cười, “Tôi nói sao mà lúc ngủ say cứ cảm thấy bụng hơi chướng đau, hóa ra là vậy.” Sắc mặt chàng còn rất tái, môi mỏng chẳng có tí huyết sắc nào, thân hình cũng gầy đi mấy phần.

Lý Do Hỉ cúi đầu, vuốt ve cánh hoa sen màu vàng kim trên cổ tay áo của chàng.

Quả nhiên, chàng vẫn thích bộ này nhất.

Nhớ đến chuyện xảy ra ở Vạn Tùng lâm, nàng thở dài, “Lâm muội muội của tôi ơi, lúc nào mới khỏe lên đây!”

Mặc dù là con trai của Thánh nữ mà vừa sinh ra đã bị vứt bỏ.

Uế khí ăn mất máu thịt, mất nghìn năm để thành hình, nghìn năm làm người, nghìn năm bị nhốt.

Thật vất vả mới chạy ra nhìn thấy ban ngày, lại gặp phải chuyện như thế, suýt thì toi mạng.

Sao nàng có thể không đau lòng cơ chứ.

Vô Trần vuốt tóc nàng, cười yếu ớt, “A Hỉ, là tôi làm liên lụy đến nàng rồi.

Nàng vẫn luôn giỏi giang như thế, tôi không rời xa nàng được.

Nếu mà có thể…..” Chàng mím môi cười, “Ở bên nhau vĩnh viễn, có được không?”

Giọng điệu mang theo mấy phần khẩn cầu, nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn chàng sẽ xấu hổ, không nói ra được.

Lý Do Hỉ thấy ánh mắt chàng nóng rực, nụ cười lại dịu dàng.

Hữu Trần, viên ma châu kia, quả thật đã bổ sung hoàn chỉnh cho chàng rồi.

Chàng vẫn là chàng, nhưng đã không còn lo được lo mất, không còn muốn nói lại thôi, đã dám nói hết ý nghĩ trong lòng ra rồi.

Ánh mắt giao nhau, hơi thở nóng hổi, mũi chạm mũi, rèm mi khẽ run.

Răng môi gắn bó triền miên, dường như không cần phải nói đáp án cũng hiểu rồi.

Thập Dương là bị liếm tỉnh.

Cậu ấy xoa mặt, sờ phải nước bọt dính dính, vẻ mặt hơi ghét bỏ.

Vừa cúi đầu đã thấy Lý Viên Viên mở to mắt đang nhìn chính mình, “Dương Dương Dương Dương!” Nói xong lại liếm một cái.

Thập Dương bất đắc dĩ, Lý Viên Viên nằm bò trên ngực cậu ấy, muốn trèo ra ngoài để đi chơi.

Vừa trèo được một nửa đã bị ấn trở lại.

Thập Dương sờ phải một cánh tay như ngó sen, bờ vai trắng nõn, mịn màng.

Cậu ấy hoảng hốt, ngã xuống giường, ôm ngực thở dốc -- Lúc nào muốn biến thành người thì có thể thông báo trước một tiếng không, cũng để tiểu gia còn chuẩn bị tâm lý chứ!

“Tội lỗi, tội lỗi!” Cô bé vẫn còn là trẻ con mà!

Lý Viên Viên đã bò lên trên lưng cậu ấy, còn đang gọi: “Dương Dương Dương Dương!”

Thập Dương hít thở sâu, trong lòng hoảng hốt, nhắm mắt, giơ tay gỡ xuống, xúc cảm nhẵn mịn truyền đến.

Lần đầu tiên cậu ấy gặp phải tình cảnh quẫn bách này, chỉ thấy tim đập rộn ràng, máu toàn thân sắp sôi hết lên rồi!

Lạ quá, trong đầu lại bất giác nhớ đến hình ảnh không thể miêu tả nào đó trong Thủy Cảnh Nam Ngạn, Tam Xuyên giới.

Thập Dương kéo bừa cái chăn trùm lên đầu Lý Viên Viên, vừa bế lên vừa lao ra cửa, “Chị gái! Cứu mạng!”

Lý Do Hỉ chẹp miệng, vừa từ thức hải đi ra đã thấy Thập Dương ôm cái gì đấy vọt vào đây, quăng nó lên giường của nàng rồi nhảy qua cửa sổ ra ngoài, đáp xuống giữa hồ sen.

Một lúc lâu sau mới thò đầu lên mặt nước, nhìn chằm chằm tay mình, lỗ tai cũng đỏ bừng, nóng lên.

Lý Do Hỉ đang thấy kỳ lạ, Lý Viên Viên thò đầu từ trong chăn ra, “Chị chị chị chị.”

Lý Do Hỉ sững sờ một chút, rất nhanh đã kịp phản ứng, cười đến suýt chết luôn.

Đúng lúc Tần Thải Thải cầm một bộ váy áo đi đến, thấy nàng cười lăn lộn trên giường, cũng tò mò, “Cái gì mà buồn cười thế?”

Lý Do Hỉ lặng lẽ nói thầm bên tai nàng ấy, Thập Dương ngâm trong hồ sen, nghe thấy hai người trong phòng cười to như gà gáy, cậu ấy hái một cái lá sen úp lên mặt.

Trong phòng, Tần Thải Thải để Lý Viên Viên thử đồ, cũng rất vừa người đấy.

Giao tiêu co giãn to, nhỏ tùy theo kích cỡ.

Cho dù về sau lớn lên, cao lên nữa cũng chẳng sao.

Lý Do Hỉ dạy dỗ Lý Viên Viên, “Về sau phải học mặc quần áo, cũng không cho phép ngủ với Thập Dương nữa! Hôm nay là ngoại lệ, mọi người không biết.

Về sau thì tuyệt đối không được!”

Lý Viên Viên bĩu môi, khuôn mặt mập mạp có chút dáng vẻ trẻ con, trừng nàng -- Mất hứng!

Lý Do Hỉ nói: “Nghe thấy không, nếu làm sai sẽ bị mắng, không vui thì cũng phải nghe cho chị.”

Tần Thải Thải che miệng cười khẽ, “Ai da, cô đừng hung dữ với em ấy mà!” Nói xong, kéo Lý Viên Viên vào lòng, “Chị dạy em một thuật pháp nhé.

Về sau muốn biến thành hình người thì niệm khẩu quyết.

Bộ váy áo được làm từ giao tiêu thì đương nhiên không tầm thường, em niệm khẩu quyết thì nó sẽ tự động mặc lên người em.

Lúc em biến thành hổ con thì nó sẽ tự động biến mất.

Có được không?”

Những câu mà Lý Viên Viên có thể nói được không nhiều, nhưng có thể nghe hiểu hết.

Viên Viên thấy mặc quần áo rất phiền toái, quay đầu đi, hừ một tiếng, không muốn.

Lý Do Hỉ nói: “Học thì có thể ngủ với Thập Dương.” Nàng cũng không lo lắng Thập Dương sẽ làm việc gì xấu, thật sự là câu này không có vấn đề gì, nhưng mà sao nói ra lại kỳ quái thế nhỉ?

Lý Viên Viên vừa nghe, mở to mắt hơn nữa, gật đầu thật mạnh, “Học!”

Thế là Lý Viên Viên cố gắng, nỗ lực, chăm chỉ học hành biến hóa hình thái, mặc quần áo cả một buổi chiều.

Giao tiêu làm thành một bộ màu trắng, làn váy thêu kín những bông hoa nhỏ màu lam.

Mặc dù hơi đơn giản, nhưng vốn chất vải đã đẹp đẽ, quý giá, nên cũng không chói mắt, mà tôn lên vẻ đầu hổ, não hổ (=) khỏe mạnh, kháu khỉnh của Viên Viên, cực kỳ đáng yêu.

Lý Do Hỉ còn đang dạy dỗ ở bên cạnh, “Trước đây em chỉ là một nhóc não bổ, người khác vuốt ve không sao cả.

Nhưng bây giờ biến thành người thì không giống thế nữa.

Trừ tay, đầu, lưng….”, vừa nói vừa khoanh vùng trên người cô bé, “Trừ những chỗ mà chị chỉ, trừ các chị ra, ai dám sờ em thì em tẩn hắn, biết chưa?”

Lý Viên Viên chăm chỉ luyện tập, mệt đến thở hồng hộc, cái tai nhỏ, cái đuôi nhỏ bất giác xuất hiện.

Cô bé gật đầu thật mạnh, rơi cả buộc tóc bông hoa trên đầu, “Đã biết! Tẩn hắn!”

Lý Do Hỉ và Tần Thải Thải nhìn nhau cười, bị cô bé chọc cười đến không chịu nổi.

Tần Thải Thải nói: “Mắt của cô đã khỏi rồi, thân thể cũng không sai biệt mấy, tôi nên đi về thôi.” Đã rất lâu không được gặp Lạc Hà rồi, mặc dù Lạc Hà ngốc nghếch nhưng nhắc đến cũng nhớ đến lạ.

Lý Do Hỉ gật đầu, “Thế mai tôi tiễn cô, hôm nay sắp ăn tối đến nơi rồi.”

Tần Thải Thải đồng ý.

Lý Do Hỉ đứng dậy, nắm tay Lý Viên Viên, cùng ra ngoài đi dạo.

Lúc cơm tối, Tiểu Phù vẫn chưa xuất hiện.

Phòng bếp cũng không cần dặn dò thêm, cứ đúng giờ là bưng cái chậu gỗ thật to đến đây.

Trên bàn cơm, Thập Dương mới xám xịt xuất hiện, Lý Viên Viên nhảy bổ vào lòng cậu ấy, Thập Dương khẽ đẩy cô bé ra ngoài.

Lý Viên Viên hừ một tiếng, không để ý đến cậu ấy nữa, ngồi lại bên cạnh Lý Do Hỉ, vùi đầu vào bát ăn cơm.

Lý Do Hỉ vội dạy Viên Viên cầm đũa, may mà váy áo giao tiêu trên người cô bé không bị nhiễm bẩn, không dính dầu mỡ, kể cả ăn dính đầy mặt, đầy tay cũng chẳng sao.

Cả bữa ăn này, Thập Dương chỉ vùi đầu ăn, không dám ngẩng mặt lên.

Lý Do Hỉ sung sướng, đã tìm được người xử lý ngươi rồi! Ngươi cũng có hôm nay! Thật đúng là thiên đạo luân hồi!

Nhớ đến bao nhiêu lần đang ý đậm tình sâu, chỉ thiếu đúng một bước vào cửa, đều bị thằng nhóc này xen ngang! Vì sự sung sướng có người xử lý tên này, tối nay Lý Do Hỉ ăn được ba bát cơm to đùng!

Phía sau núi Định Bắc cung, bên ngoài phạm vi kết giới bảo vệ, gió tuyết càn quét.

Tiểu Phù gian nan tìm kiếm trong tuyết.

Thật ra nàng ấy biết một ít pháp thuật chống lạnh, cộng thêm trên người có quần áo bằng giao tiêu, trừ tay, chân, đầu ra thì dùng pháp thuật cũng sẽ không tốn sức.

Chỉ là đã tìm mấy canh giờ rồi, tìm cả vùng lớn mà đến cái bóng của Cầu Cầu cũng không thấy đâu.

Mắt thấy trời sắp tối rồi, trong lòng nàng hơi sốt ruột.

Lúc đi quá vội vàng, đã quên mất không nói với Thánh nữ, chắc Thánh nữ sẽ tức giận.

Trên đỉnh núi, Tiểu Tửu trốn sau một tảng đá to, tay, chân đã bị rét cứng rồi.

Ánh mắt nàng ta mờ mịt nhìn tuyết bay theo gió cuốn, nội tâm đang giãy giụa.

Tiểu Phủ đắc tội Ngọc Tổng quản.

Nếu nàng ta giết Tiểu Phù, khẳng định là Thánh nữ sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Nhưng nếu không giết, Ngọc Tổng quản sẽ giết nàng ta.

Nàng ta hung hăng đấm xuống tuyết, chỉ trách Thánh nữ kia thôi! Nếu đã chết rồi, vì sao còn muốn quay về! Tiểu Phù chết thì cũng là do Thánh nữ hại chết!

Nàng ta đứng dậy, đi đến vách núi, thấy trời dần tối sầm xuống, không thể do dự nữa.

“Ai da!” Một tiếng hét kinh hãi truyền đến từ đỉnh núi, là tiếng của Tiểu Tửu.

Tiểu Phù hét lớn: “Tiểu Tửu? Cô sao thế?”

Tiểu Phù nấp sau tảng đá, hô to: “Tôi bị trẹo chân rồi! Đau quá!”

Tiểu Phù nhấc váy lên, chạy qua, “Cô đừng nhúc nhích, tôi sẽ đến ngay đây!”

Gió trên đỉnh núi rất to, thổi cho người ta không đứng vững được.

Tiểu Phù bị gió tuyết thổi đau mắt, nâng tay áo lên che mặt, hét: “Tiểu Tửu, cô ở đâu thế?”

Giọng nói của Tiểu Tửu xa xôi, mờ mịt, “Tôi thấy cô rồi, cô tiến thêm mấy bước nữa.”

Tiểu Phù cúi đầu nhìn bước chân, chậm rãi tiến lên.

Gió lạnh thấu xương, hoa tuyết bay loạn, không thể nhìn rõ cái gì trước mắt.

Nếu không phải Thánh nữ tặng nàng ấy bộ váy áo này, thân thể nàng ấy đã bị đông cứng hoàn toàn rồi.

Tiểu Tửu tiếp tục nói: “Sắp đến rồi, đi thêm hai bước nữa.”

Tiểu Phù lại đi hai bước, hơi bất an trong lòng, dừng chân lại, hoảng hốt nhìn xung quanh, “Tiểu Tửu, cô ở…..”

Lời còn chưa nói xong, Tiểu Tửu đã đứng dậy từ sau lưng nàng ấy, tay phải khẽ đẩy vào lưng nàng ấy một cái.

Tiểu Phù sợ hãi hét lên, dưới chân không vững, lảo đảo hai bước rồi ngã xuống từ trên đỉnh Tuyết sơn cao đến mấy trăm trượng, giọng nói cũng bị gió thổi tan.

Bị ngã từ nơi cao như thế, dù rằng may mắn không chết, sau một đêm cũng sẽ bị đông lạnh thành băng đăng.

Đợi đến ngày hôm sau, giả vờ kinh hoàng chạy đến Hạnh Hà Vãn Nguyệt…..

Bí mật của Ngọc Tổng quản cũng sẽ không bị người ta phát hiện.

Tiểu Tửu lùi về sau mấy bước, ngã gục xuống tuyết, ôm mặt khóc.

Tiểu Phù, xin lỗi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.