Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 71: Con Cá Nhỏ Của Tôi Em Tỉnh Rồi




Bắc Cung Từ ngại có quá nhiều khách mời ở hiện trường, không tiện nổi giận, quay người vào đại trướng.

Rất nhanh, cái lều trướng to đùng mà hắn ta ở kia đã biến thành một tòa băng đăng.

Đống linh thạch bị Thập Dương đá tung đầy đất lúc trước đang được đệ tử nhặt lên.

Thập Dương sáp đến gần, nói: “Tôi đã là con rể của Bắc Cung thị tộc rồi, có phải chỗ tiền này là của chính tôi rồi không?”

Cả người Đàm Li đều tức đến sắp ngất, ngươi nghiêm túc đấy hả?

Anh em sinh ba nhà họ Tần nhanh chóng tiến đến, “Thập Dương, đây là chuyện gì thế này!”

Thập Dương vỗ vai Tần Hồng Hồng, nhìn ba anh em một lượt, đưa ra một lời khuyến cáo: “Tốt nhất là không nên dò hỏi, tôi đây là muốn tốt cho mọi người đấy.”

Tần Hồng Hồng im lặng, mặc dù Tam Xuyên không kì thị chủng tộc, nhưng mà cậu ta cũng đoán được một chút về thân phận của Lạc Hà, vụng trộm hỏi: “Có phải Lạc Hà là ma không? Tôi nghe nói trước đây Xích Huyết giới có một ma, hình như cũng tên là…..”

Tần Lam Lam huých vai cậu ta, cắt ngang lời cậu ta.

Thập Dương không nói, nhưng ý nghĩ cũng đã rất rõ ràng rồi.

Tần Lục Lục nói: “Anh lo làm gì chứ, chỉ cần anh ta tốt với chị là được.

Chị thích anh ta như thế là đủ.

Chỉ cần không gây chuyện, lẽ nào Tần gia chúng ta không che chở được sao?”

Thập Dương cười, “Cho nên là các cậu mau đi thôi.” Dù sao thì vẫn còn phải lăn lộn dưới trướng của Bắc Cung Từ đấy.

Vừa khéo là lúc này đây, ba chị em Trùng Minh điểu Vũ Lam giới đi đến, nói chuyện tiếp cũng không hay lắm, Thập Dương quay người rời đi.

Lý Viên Viên được ăn no Tinh lam thạch, tinh thần lên cao hơn nhiều.

Nó phủ phục xuống, duỗi lưng ra, ngáp một cái, đi về phía Thập Dương, cọ đầu vào giày cậu ấy.

Thập Dương cúi người bế nó lên, tên này khá đấy, nặng lên không ít, quả nhiên là phải cho ăn nhiều đá mới được.

Lý Viên Viên khoác hai móng vuốt lên vai cậu ấy, vùi mặt vào cổ cậu ấy, híp mắt ngủ.

Thập Dương ôm Lý Viên Viên đi đến trước mặt Đàm Li, nói: “Này, sắp xếp chỗ ở cho tôi đi.”

Đàm Li không thể tin nổi, “Ngươi nói thật?”

Thập Dương nói như lẽ đương nhiên: “Không thì sao? Không phải Bắc Cung Từ đã mặc nhận rồi à, trước mặt bao nhiêu người như thế, mấy người còn muốn đổi ý?”

Đàm Li khó xử, lúc này, Bắc Cung Từ đi từ trong lều ra, nói: “Y muốn ở lại thì cứ cho ở lại.”

Thập Dương gật gù đắc ý, quay sang nói với Đàm Li: “Ha, vậy sau này tôi đây chính là con rể của Bắc Cung thị mấy người, ông phải sắp xếp thật tốt đấy, không được chậm trễ.”

……….

Ở sâu trong dãy núi bị tuyết trắng bao phủ có một cái hồ, vì cong cong như hình trăng khuyết nên được gọi là Nguyệt Nha.

Trong hồ có một loại cá màu lam cỡ bàn tay, tên là Lan Lệ ngư, hầm canh là tuyệt nhất.

Nhưng vì số lương thưa thớt, bên hồ có người chuyên trông giữ, không cho câu.

Bên bờ hồ đã có không ít người dừng xe trượt tuyết ở đây.

Hai bên là khoảnh rừng tùng lớn bị tuyết trắng bao phủ.

Mặt hồ trong như gương, phản chiếu lại ảnh rừng tùng, là một cảnh đẹp khác biệt ở sâu trong Tuyết sơn.

Lý Do Hỉ đặt biệt đi tìm một chỗ không có người để đỗ xe trượt tuyết, chơi bên bờ hồ với Hữu Trần một lúc, rồi chui vào trong phòng nhỏ của xe đợi trời tối.

Sáu con chó to kéo xe được cho ăn rất no, ngoan ngoãn nằm ngủ trên tuyết.

Nếu không thì chúng nó cũng không yên lặng được, kêu to a u a u.

Trong phòng nhỏ, Lý Do Hỉ nằm song song với Hữu Trần, phía trên được phủ một tấm rèm sa mỏng có gắn một viên dạ minh châu, tản ra ánh sáng dịu dàng, tươi đẹp.

Nàng ngủ một giấc ngắn, mơ màng mở mắt ra.

Hữu Trần quay sang, chống khuỷu tay bên cạnh đầu nàng, đầu ngón tay vuốt ve tỉ mỉ sợi tóc dài mềm mượt của nàng, lại hôn lên trán nàng, “Tỉnh rồi.”

Nàng vươn vai, hỏi, “Trời tối rồi à?”

Hữu Trần nói: “Tối rồi.” Sau đó vuốt cái mũi nhỏ của nàng, “Đã đói chưa?”

“Ừ!” Nàng giơ hai tay ra, ôm lấy cổ chàng, Hữu Trần vòng tay ra sau lưng nàng, bế nàng lên, bấm mở cơ quan, phòng nhỏ lặng lẽ mở ra.

Sắc trời bên ngoài đã đen ngòm từ lâu, bốn phía yên ắng, bầu trời đêm quang đãng, có thể nhìn thấy trăng và các ngôi sao nhỏ thưa thớt.

Ánh trăng chiếu xuống mặt tuyết, lấp la lấp lánh, như mộng như ảo, lại giống như ban ngày.

Hữu Trần cởi áo ra, chỉ còn mặc một cái quần dài, đứng chân trần trên tuyết.

Mà ánh trăng hắt lên người chàng, quyến rũ như đã nhiếp hồn phách người ta.

Lý Do Hỉ lấy một cái lưới nhỏ trong túi giới tử ra đưa cho chàng, sờ thử cánh tay chàng, khẽ hỏi: “Lạnh không?”

Nhiệt độ cơ thể chàng rất cao, cho dù đứng giữa trời băng đất tuyết mà vẫn ấm áp.

Hữu Trần lắc đầu cười, nhẹ nhàng mổ lên khóe miệng nàng, cũng nói rất khẽ, “Tôi đi xuống.”

“Ừ.” Lý Do Hỉ gật đầu, “Cẩn thận một chút.”

Hai người đi đến bên bờ, Hữu Trần dẫm lên cát, đá nhỏ, vụn, bước từng bước về phía trước, dần chìm vào trong nước.

Trên mặt hồ phát ra tiếng nước rất nhỏ, gợn sóng lăn tăn, phá vỡ một mặt gương sáng.

Lý Do Hỉ ngồi xổm bên bờ nhìn, ánh mắt dán chặt lên mặt nước.

Qua thời gian khoảng chừng một cốc trà, mặt hồ đã khôi phục tĩnh lặng lại nhộn nhạo một lần nữa.

Hữu Trần lặng lẽ phá nước mà ra, tóc dài của chàng rủ xuống vai, dính sát vào lồng ngực.

Chàng đạp nước mà đến, sau lưng là cái bóng của trăng sao trên mặt hồ, đẹp đến mức không chân thực.

Hữu Trần giơ tay lên cao như đang tranh công, trong tay là túi lưới tràn đầy cá nhỏ màu lam, thỉnh thoảng còn giãy giụa.

“Nhiều thế!” Giọng nói của nàng không nén được hưng phấn, lại không dám nói to, sợ kinh động đến người trông hồ, chỉ cúi đầu, che miệng cười.

Nói xong thì muốn giơ tay ra nhận lấy cá trong tay chàng, Hữu Trần tránh ra, “Để tôi.”

Lý Do Hỉ nói: “Chàng lại không biết làm cá.”

Hữu Trần nhướng mày, “Nàng dạy không phải là xong rồi à.

Nàng cứ ở bên chỉ huy là được.”

Lý Do Hỉ nói: “Được!”

Nước trên người chàng đã bị nhiệt độ cơ thể bốc hơi sạch, cả người bốc lên khí trắng, như một cái lồng hấp di động.

Lý Do Hỉ nói: “Chàng chín rồi!”

Chàng xòe lòng bàn tay ra nhìn, nói: “Chín rồi, muốn ăn không?”

Lý Do Hỉ nhảy bổ lên, cắn một phát trên vai chàng, “Ăn ngon! Rất tươi!”

Hữu Trần kéo lại cổ áo cho nàng, “Được rồi, chúng ta làm cá đi!”

Đầu ngón tay chàng như một con dao găm sắc bén, mở bụng cá rất dễ dàng.

Chàng ngồi xổm bên hồ, xử lý sạch sẽ cả túi cá một cách nhanh chóng.

Lý Do Hỉ lấy nồi ra, vốc tuyết sạch cho vào đầy nồi, lại gặp khó, “Thôi xong, không thể đốt lửa, nếu không sẽ bị phát hiện ra đấy!”

Hữu Trần nhận lấy cái nồi, “Để tôi.” Chàng áp hai tay ở bên cạnh nồi, khí đen trong lòng bàn tay tràn ra, nhiệt độ tăng cao, rất nhanh đã sôi cả nồi tuyết.

Lý Do Hỉ nhanh chóng cho cá và các loại gia vị vào, Hữu Trần vẫn quỳ một chân trên đất, không hề nhúc nhích, cầm lấy cái nồi to nấu canh cá cho nàng.

Lo lắng chàng bị mệt, Lý Do Hỉ lấy đá sắp thành một chân bếp, Hữu Trần đặt nồi lên bếp, lòng bàn tay vẫn áp sát bên thành nồi.

Đun đã một lúc lâu, mở nắp vung ra, canh cá màu trắng đậm đã được hầm nhừ rồi.

Lý Do Hỉ đưa tay vớt hơi bốc lên về phía mũi, “Thơm quá đi!” Nàng lấy ra hai cái bát, múc cho mỗi người một bát, lại gỡ từng cái xương cá ra.

“Lúc chàng uống phải chậm một chút, đừng để giống…..” như lần trước, bị hóc xương ở cổ họng.

Nàng bỗng hoàn hồn, suýt nữa thì nói lỡ miệng.

Hữu Trần hỏi: “Giống cái gì?”

Lý Do Hỉ chỉ đành cười nói: “Giống quỷ chết đói đầu thai vậy.”

Hữu Trần cười ra tiếng, “Tôi lại không phải là Thập Dương!”

Nói đến đây, Vô Trần đã không lên tiếng rất lâu rồi, cũng không biết một mình chàng ngơ ngẩn trong thức hải có lạnh không.

Cây cối, ớt, tiêu, hành, tỏi….

trong thức hải đã lớn thế nào rồi.

Hữu Trần đã phát hiện ra nàng mất hồn rất nhanh chóng, vuốt cái mũi nàng, “Đang nghĩ gì thế?” Tay chàng dính không ít nhọ ở đáy nồi, điểm một chấm đen nhỏ lên mũi nàng, nhìn nàng có vẻ ngơ ngác, còn có chút đáng yêu.

Hữu Trần khẽ cười ra tiếng, Lý Do Hỉ ngẩng đầu lên, nghi hoặc ừ một tiếng.

Hữu Trần xòe bàn tay đen xì ra cho nàng xem, lại nhanh chóng vẽ lên mặt nàng ba dấu ấn đen ngòm.

“Được lắm, chàng bắt nạt người ta” Lý Do Hỉ đặt bát xuống, nhảy lên.

Hữu Trần đang giơ hai tay lên cao, bị nàng nhảy bổ lên, ngã ra mặt tuyết.

Nàng nhấc hai tay chàng lên phía trên đỉnh đầu, nửa quỳ trên người chàng, “Nói, chàng sai rồi.”

Hữu Trần nói: “Có gì sai đâu?”

Lý Do Hỉ hừ hừ hai tiếng, khóe miệng cười đểu, “Tiểu nương tử, chạy không thoát đâu, để đại gia hôn một cái nào.” Nói xong, giơ hai ngón tay nhỏ nhắn, ác ý gãi lên lồng ngực để trần của chàng, cù thắt lưng chàng.

Ánh mắt Hữu Trần tối sầm lại ngay lập tức, nắm eo nàng xoay người một cái, hai người đã đổi vị trí cho nhau.

Chàng tùy tiện lau tay lên mặt tuyết, rồi giữ chặt hai vai nàng, cúi người hôn xuống.

Lý Do Hỉ hét lên một tiếng, Hữu Trần đã che môi nàng lại rất nhanh chóng, hơi thở ấm áp đã bao nàng, giam cầm nàng trong một tấc vuông đó.

Nhiệt độ ẩm ướt trượt theo cái cổ thon dài đi xuống, môi lưỡi khẽ cắn, người trong lòng phát thanh âm thanh run rẩy vui tai.

Hữu Trần thở dồn dập, sờ soạng cởi áo của nàng.

“Ai ở đó!” Một tiếng thét như sấm đánh đùng đùng.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía tiếng thét, có ánh sáng lay động trong bóng cây rậm rập, tiếng bước chân hỗn độn ở ngoài rừng dẫm lên mặt tuyết loạt xoạt.

“Á!” Lý Do Hỉ không khỏi hô lên, bị phát hiện rồi!

“Kẻ trộm cá!” Tiếng nói kia lại hét lớn lên.

Lỗ tai chó kéo xe động đậy, đồng loạt đứng lên, sủa về hướng đó! Hữu Trần phẩy tay một cái, thu dọn hết đồ linh tinh đầy đất, ôm Lý Do Hỉ bay nhanh vào trong xe, kéo dây cương để xe bắt đầu chạy.

Chó kéo xe chạy như điên, rất nhanh đã ra khỏi phạm vi của Nguyệt Nha hồ.

Hai người nằm trong phòng nhỏ của xe, cười đến không thở nổi.

Đến được nơi an toàn, tốc độ của chó kéo xe chậm dần, cuối cùng ngừng lại.

Lý Do Hỉ nắm tay chàng nhảy xuống xe, bốc mấy vốc tuyết lên lau sạch tay chàng thật cẩn thận, tay nàng cũng bị lạnh đến đỏ lên.

Nàng lại nhặt từng món đồ lên cho chàng mặc, vuốt phẳng nếp gấp trên áo.

Hữu Trần nắm tay nàng, nhét vào trong vạt áo của chàng cho ấm.

Lý Do Hỉ dán chặt vào lồng ngực ấm nóng của chàng, có lẽ là do mới vừa bị gió lạnh, bắt đầu bị ho.

Hữu Trần vỗ lưng giúp nàng thở bình thường lại, xuống bế nàng vào xe, nhanh chóng đi tìm thuốc của Tần Thải Thải.

Nàng chỉ lắc đầu, ôm thật chặt thắt lưng chàng, không cho chàng đi, mà càng lúc ho càng nặng hơn.

Chân tay Hữu Trần luống cuống, chỉ có thể lấy áo choàng bọc nàng lại thật kín.

“Phụt-----” Máu tươi ấm nóng phun lên trên tuyết, một mảnh đỏ tươi.

Nàng ôm ngực thở hồng hộc.

Hữu Trần hoàn toàn hốt hoảng, trong mắt tràn đấy luống cuống, nâng tay áo lau máu ở khóe miệng cho nàng một cách hoảng loạn, gọi nàng: “A Hỉ, a Hỉ!”

“Buồn ngủ quá….” Mắt nàng khép lại, tay chân mềm nhũn ra, thế giới trước mắt mờ đi từng chút một.

“Đừng ngủ mà! Tôi lấy thuốc cho nàng!”

Nàng đã chẳng còn sức lực để nói chuyện, ngón tay lại túm thật chặt tay áo chàng.

Hữu Trần ôm nàng thật chặt trong lòng, gọi tên nàng từng tiếng, không có ai trả lời.

~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Đếm ngược đến khi hành hình

~~~~~~~~~~

Ngát dịch.

Tiêu đề là lời thoại trong phim hoạt hình Trung Quốc “Khôi bạt 3 - Chiến thần quật khởi”.

Theo ID Turdiss, Zhidao, Baidu thì là bài thơ do chính đạo diễn Vương Xuyên viết (Đọc thêm ở đây:

https://zhidao.baidu.com/question/809178968444691012.html?qbl=relate_question_0)

Video trích đoạn 1 kèm Eng sub:

https://www.bilibili.com/s/video/BV1ue411W7Ym.

Ngát thấy bài thơ rất hay nên tạm dịch theo nguyên văn ở link này:

https://zhidao.baidu.com/question/2054028710215405827.html

Vì chưa xem phim nên không biết có sát nghĩa không nữa.

Đầu đề, dấu câu, chia đoạn là mình tự đặt.

Con cá nhỏ của tôi – Vương Xuyên

Con cá nhỏ của tôi, em tỉnh rồi

Còn nhận ra buổi sớm không em?

Đêm qua em từng nói

Mong đêm dài vĩnh viễn không cạn.

Khẽ lăn trên má em thơm hồng

Là lệ của em, hay nước mắt của tôi?.

Ngôn Tình Ngược

Ngày ấy trao nụ hôn đầu tạm biệt

Không phải đã từng khóc rồi ư?

Ngón tay tôi vẫn còn nhớ đấy

Nhịp đập bối rối trái tim em,

Sợi tóc dài bay trong hương dịu dàng.

Tôi còn tưởng em sẽ không thay đổi.

Con cá nhỏ của tôi, em đi rồi?

Rời đi chỉ một mình

Rời đi dưới mặt hồ một ngày tuyết rơi.

Em từng nói

Tạm biệt là để gặp lại càng đẹp đẽ

Tôi chẳng chịu nổi tình cảnh khác

Đành chọn lựa

Đành chọn lựa.

Con cá nhỏ của tôi, em về chưa?

Em còn nhận ra tôi không em?

Em từng nói chỉ thời gian mới hay thay đổi

Điều mãi không đổi là hai ta!

Làm bạn bên cạnh em,

Là trái tim em, hay trái tim người khác?

Không phải em đã đi xa rồi à,

Tôi vẫn ở đây, nhìn ngắm hoàng hôn tới,

Nhìn cái bóng dài của chính tôi.

Con cá nhỏ của tôi, em không về!

Tôi không nhận ra em được nữa

Những gì từng nói, tôi cũng chẳng còn nhớ

Thay đổi là thời gian, càng là chính em, tôi.

Tôi đang canh giữ bình minh tới

Chờ đợi ban mai rạng rỡ kia!

Con cá nhỏ của tôi,

Có phải tôi cũng nên đi rồi?

Buổi sớm mà tôi biết

Còn nhớ rõ đêm dài em mong

Vĩnh viễn không cạn.

Khẽ lăn trên má em thơm hồng

Là nước mắt của tôi đấy.

Ngày ấy,

Đã từng khóc.

Ngón tay tôi vẫn còn nhớ

Nhịp đập bối rối trái tim em,

Sợi tóc dài bay trong hương dịu dàng.

Con cá nhỏ của tôi,

Đường em đi lối nào?

Tôi xuất phát rồi đây!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.