Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 4: Đến Đây Tôi Cho Anh Xem Một Bảo Bối




Thiếu niên đặt con hổ xuống, đứng dậy, chắp tay, hào phóng nói: “Ta là Thập Dương, kiếm linh của Thập Dương kiếm.”

Kiếm linh? Lý Do Hỉ bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào hắn, hỏi: “Cậu chính là kiếm linh của thanh kiếm tôi mang về đây?”

Thập Dương gật đầu, “Đúng thế.” Nói xong thì hắn ngồi lại trên giường, tiếp tục vuốt lông hổ.

Thấy hắn có vẻ còn nhỏ, nhưng vuốt lông hổ lại không cẩu thả chút nào, tiểu Não Bổ híp mắt, nằm trong lòng hắn, hết sức hưởng thụ.

Mày cũng quá dễ dãi rồi đấy?

Lý Do Hỉ xua tay, trước không để ý đến hắn, đi vào phòng bếp thịt gà.

Rất thuần thục đun nước, giết gà, làm lông, qua không bao lâu thì một nồi gà hầm đã được đặt trên bếp rồi.

Giọng nói của Kê Vô Trần từ trong lòng nàng truyền đến: “Bản tọa vốn không chọn trúng ngươi.

Ngươi xấu xí (1), tu vị lại thấp, lòng dạ nữ nhân mềm yếu (2), không giống một người có thể làm nên việc lớn.

Hiện tại, xem ra cũng không phải là không có ưu điểm nào.

Bản tọa đành tạm thời sống ở đây vậy.”

Lý Do Hỉ bận rộn cả một ngày trời, mệt muốn chết, nghe hắn nói thế thì không hiểu ra sao: “Thế nào, có vẻ như anh không quá hài lòng về tôi à?”

Kê Vô Trần vẫn đang thở dài, “Nữ tử mặc áo hồng hơn ngươi khá nhiều, là mục tiêu đầu tiên của bản tọa.

Nhưng mà thế này cũng tốt, ả đó cũng quá ngu ngốc rồi.”

Lý Do Hỉ cầm một cái ghế nhỏ ra ngoài cửa phòng bếp ngồi, dựa vào cánh cửa nghỉ ngơi, hỏi: “Cuối cùng thì anh là thứ gì thế, tại sao lại sống nhờ trong thân thể tôi, anh là yêu ma à? Anh muốn lợi dụng thân thể tôi làm việc xấu hay sao?”

Kê Vô Trần cười nhạo, lại bắt đầu dìm hàng nàng, “Tư chất ngươi bình thường, tu vi nông cạn, thế lực môn phái thì quá yếu.

Kể cả bản tọa dốc hết sức lực, dụng tâm bồi dưỡng, thì cũng không thể thành công tạo ra cái tình thế gì hết.”

Tâm trạng Lý Do Hỉ chẳng tốt tí nào, “Vậy thì anh đi đi! Sao phải ở trong thân thể tôi cơ chứ!”

“Hắn không đi được.” Một giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.

Thập Dương ôm hổ, ngửi thấy mùi thơm tìm tới, mũi động đậy, “Ngươi đang hầm gà à?” Hắn đi thẳng vào phòng bếp, nhấc vung nồi lên, hít một hơi thật sâu, “Thơm quá, lâu lắm rồi ta không được ăn cái gì cả!”

Lý Do Hỉ không hiểu, “Tại sao lại không đi được?” Còn nữa, kia là gà tôi hầm đó, có liên quan gì đến cậu, liên quan gì không?

“Nếu hắn dám ra đây, ta sẽ là người đầu tiên giết hắn.

Nếu không phải là bản kiếm linh ta có nguyên tắc, không giết người phàm thì ngươi đã sớm chết rồi.” Thập Dương ôm hổ ngồi xuống bên cạnh Lý Do Hỉ, hỏi nàng: “Lúc nào thì gà mới chín đấy?”

Kê Vô Trần cười nhẹ, giọng điệu chuyển lạnh nhạt: “Kiếm linh nho nhỏ đừng có kiêu ngạo.

Đợi bản tọa ra ngoài nhất định sẽ đập cho thân kiếm của ngươi thành bột mịn, xé linh thể ra thành từng mảnh!”

Thập Dương không chịu tỏ ra yếu thế: “Ngươi có bản lĩnh thì thể hiện ra đi, trốn trong người nữ nhân thì tính cái gì? Bú sữa à?”

Kê Vô Trần có chỗ dựa nên không lo ngại gì, chống tay nằm nghiêng trên đồng cỏ, giọng điệu thoải mái: “Vậy ngươi liền giết nàng đi, giết nàng xong thì bản tọa lại tìm một người khác, có gì mà phải sợ?”

Lý Do Hỉ kinh ngạc: “Cậu có thể nghe thấy hắn nói chuyện à, người khác có thể không đấy?”

Nếu mà người khác cũng nghe thấy thì nàng sẽ không dễ dàng lăn lộn trong môn phái rồi, người khác mà tưởng nàng lúc là nam, lúc là nữ, bị bệnh thần kinh.

Hoặc là biết có yêu ma sống trong thân thể của nàng.

Yêu ma, wow, khẳng định là sẽ bị bắt trói lại rồi giết mất tiêu đấy!

Thập Dương nghĩ tới lát nữa còn muốn ăn gà của nàng, bèn vỗ vai nàng, an ủi: “Ngươi yên tâm đi, chỉ có ta nghe thấy.

Bản kiếm linh với hắn đã tranh đấu hơn nghìn năm rồi, ràng buộc rất chặt chẽ, người bình thường sẽ không phát hiện ra đâu.”

Lúc Lý Do Hỉ thở dài nhẹ nhõm thì bỗng nhớ ra cái gì đó, “Tôi phải làm thế nào nếu hai người cứ như vậy hả? Cả đời sống trong thân thể tôi (anh Trần), cả đời sống bên cạnh tôi (cậu Dương)?”

Thập Dương nói: “Không có gì là không được cả, dù sao thì Ô Thiệu Tùng cũng đã thăng thiên rồi.

Hiện tại bản kiếm linh cũng là thanh kiếm vô chủ, ngươi dỗ bản kiếm linh vui vẻ, bản kiếm linh sẽ nhận ngươi làm chủ nhân cũng không phải là không thể.

Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, bản kiếm linh chính là một trong mười bảo kiếm đứng đầu cả thế giới tu chân này đấy!”

Lý Do Hỉ cạn lời.

Trong lòng Kê Vô Trần vừa xuất hiện một ý nghĩ, cong môi cười nhạt.

Lý Do Hỉ không nén nổi mà hỏi hắn: “Thế còn anh, anh thật sự định cứ mãi như thế này sao?” Có hơi đáng tiếc, người đẹp như vậy lại cứ bị nhốt trong thức hải của mình, chỉ có mình mới có thể nhìn thấy…..

Khoan đã, tại sao trong lòng tôi lại mừng thầm không giải thích được như thế? Dừng lại, dừng lại.

Kê Vô Trần cũng không giấu nàng, thành thật trả lời, “Nguyên thân của bản tọa bị niêm phong ở các nơi, ngươi cần phải thay bản tọa đi tìm.

Khi thần hồn có thân thể để quay lại, sẽ tự động rời đi.”

Thập Dương cũng biểu hiện tán thành, “Đúng, như vậy thì bản kiếm linh có thể giết tên yêu ma này một cách triệt để rồi, hoàn thành được tâm nguyện cả đời.”

Bỗng nhiên, Lý Do Hỉ có một loại dự cảm chẳng lành, “Cho nên cậu muốn tôi đi tìm nguyên thân của anh ta?”

Thập Dương nhún vai không thèm để ý, “Đều được.

Tuổi thọ của bản kiếm linh rất cao, nghìn nghìn vạn vạn năm cũng đợi được.

Đến khi ngươi chết rồi, tự nhiên hắn phải đi ra, giết hắn lúc nào đều không muộn.”

“Anh thì sao?” Nàng hỏi Kê Vô Trần, “Tôi có thể không đi không, anh đổi một người khác đi nhé?”

Hắn cười lạnh: “Không sao, bổn tọa tự có nghìn vạn cách làm ngươi thần phục.”

Lý Do Hỉ đột nhiên cảm thấy rối tinh rối mù (3).

----

Lúc Hứa Dực đang lơ mơ thì cảm thấy cánh tay đau nhức, hình như có người đang lấy cái dùi đâm hắn.

Tiều Vân sơn ở Tinh Trần giới là một chính phái(4) đan tu nghiêm túc (4).

Ở đây người phàm thì nhiều, mà tiên môn thì ít.

Bình thường, Tiều Vân sơn cũng rao bán một ít đan dược cường thân kiện thể cho người phàm dưới núi, ở đây có được địa vị cao, được người phàm tôn sùng.

Xung quanh nơi này cũng không có tà phái hay yêu vật gì cả, nên lúc Hứa Dực nghỉ ngơi ban đêm, cũng hiếm khi hạ cấm chế.

Là yêu ma hay là trộm? Lúc đó cánh tay hắn rất đau, không thể không làm hắn nghĩ nhiều.

Khi Hứa Dực mở mắt, ngồi dậy trong bóng tối, thì nhìn thấy một con gà đứng bên cạnh giường hắn, đang liều mạng mổ cánh tay hắn.

Hứa Dực xắn tay áo lên nhìn, cánh tay trái đã bị mổ đến máu thịt lẫn lộn!

Con gà này được gọi là Kim Cảnh Hoàn kê, là sư tôn đặc biệt nhờ hắn tìm, dùng để bắt sâu cho linh điền.

Hắn đã nuôi được hơn mười năm, cũng có chút linh trí rồi, dù trí lực thấp nhưng cũng biết nhận ra chủ nhân.

Nửa đêm nó xuất hiện ở đây, lẽ nào là chuồng gà xảy ra việc gì hay sao?

Hứa Dực xuống giường, khoác áo, băng bó qua quýt cánh tay rồi theo con gà đi đến linh điền.

Loại gà này sinh sản không dễ, một năm chỉ đẻ một quả trứng, hắn nuôi mười mấy năm cũng có chỉ một đàn như vậy thôi.

Lúc này trong chuồng, tất cả những con gà đều tụ vào với nhau, run rẩy lẩy bẩy, có vẻ như đã bị sợ hãi không nhẹ.

Hứa Dực vừa đếm thì phát hiện ra thiếu mất một con.

Chỉ trong phút chốc, bỗng nhiên hắn có một loại trực giác không nói nên lời, hình như hắn biết con gà bị mất kia đang ở đâu…..

Hắn thiết kế thêm kết giới cấm chế mới ở chuồng gà, lại đi một vòng quanh linh điền, đúng là phát hiện ra một loạt dấu chân hỗn loạn ở gần đấy, là dấu chân của nữ tử.

Hứa Dực đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng cây, từ xa đã nhìn thấy phòng của Lâm Nguyệt vẫn đang sáng đèn.

Trong lòng hắn càng lúc càng lo lắng, liền bước nhanh hơn.

Người chưa tới nơi mà đã ngửi thấy được có mùi rất thơm…..

Hứa Dực đến trước cửa viện của Lâm Nguyệt, vừa nhìn đã thấy dưới gốc cây, hai người một hổ, đang ngồi quây tròn quanh cái bàn thấp, thắp đèn lồng, ăn gà dưới trăng.

Lý Do Hỉ cầm một cái đùi gà, xé thành sợi nhỏ, trộn với cơm trắng, cho hổ ăn.

Tiểu Não Bổ đứng thẳng hai chân sau, hai chân trước bám trên mặt bàn, ăn rất ngon lành.

Thập Dương tranh thủ lúc nàng đang trộn cơm thì ăn luôn một cái đùi còn lại.

Trong lòng Lý Do Hỉ tức giận, một kiếm linh đã mấy nghìn tuổi nhà ngươi mà vẫn còn giành ăn đùi gà, thật là quá đáng! Mắt thấy hắn vừa ăn đùi gà xong, lại muốn ăn cánh gà, Lý Do Hỉ không trộn cơm nữa, hai người ôm cái nồi tranh qua giành lại, hoàn toàn không chú ý có người đến.

Hứa Dực tiến lên mấy bước, quát mắng: “Lâm Nguyệt!” Hắn chỉ vào gà trên bàn, nhìn lông gà đầy dưới gốc cây, cả người tức giận đến run rẩy, chất vấn nàng: “Lâm Nguyệt, sao ngươi lại giết gà của ta!”

Lý Do Hỉ không thể không sững sờ, quay đầu nhìn sang, Thập Dương tranh thủ lúc này, nhanh chóng nhặt cánh gà lên nhét vào miệng, “Phí lời, giết gà đương nhiên là để ăn chứ còn gì nữa.”

“Á, Hứa Dực sư huynh…..” Lý Do Hỉ ngây người.

Sáng sớm nay vừa mới trộm trái cây của người ta, bây giờ lại bắt gà của người ta, làm thế nào để thu dọn kết cục này nhỉ!

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…..” Hứa Dực là người tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt, được giáo dục rất tốt, chỉ vào nàng “ngươi” cả buổi rồi mới nói: “Không biết hối cải! Ngu muội, bướng bỉnh!”

Thập Dương và hổ trắng làm như hắn không hề tồn tại, miệng nhồm nhoàm nhai đến mức chẳng còn từ ngữ nào có thể hình dung được.

Nhất thời Hứa Dực cũng không để ý là hắn (Thập Dương) không phải đệ tử Tiều Vân sơn, chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong người đang chảy ngược, hai tay nắm chặt thành quyền, cánh tay vốn bị thương, giờ lại chảy máu.

Lý Do Hỉ đảo mắt, thế mà cũng nghĩ ra được một cách đánh trống lảng (5) thật.

Nàng nhảy dựng lên, tới ôm cánh tay Hứa Dực, làm nũng, lau hết mỡ gà vào tay áo hắn, “Hứa Dực sư huynh đừng tức giận nhé, đến đây, tôi cho anh xem một bảo bối!” Nói xong liền lôi kéo hắn đi vào trong phòng.

Hứa Dực tưởng nàng còn trộm thêm thứ gì rất đáng kể, cứng rắn đè nén cơn giận dữ, đợi gom hết lại tí nữa phát ra một thể.

Lý Do Hỉ kéo hắn vào phòng ngủ, cầm nhật ký của Lâm Nguyệt đưa cho hắn, nói: “Trước đừng tức giận, anh xem cái này đi.”

Trong lòng Hứa Dực hoài nghi, đoán rằng, có lẽ nào, chính là bí tịch công pháp mà nàng trộm được? Nhất thời liền quên mất đây là khuê phòng của nữ tử, Lâm Nguyệt cứ thế mà cho hắn đi vào, không thích hợp chút nào.

Hứa Dực vừa mở ra thì nhìn thấy trên trang giấy có một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, “Mùng ba tháng ba, đào tơ mơn mởn (6).

Gặp lại Hứa Dực, trong lòng vui vẻ.” Trong trang giấy còn ép vài bông hoa đào, loáng thoáng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của hoa.

Hứa Dực không khỏi bàng hoàng, nhớ lại lần đầu tiên Lâm Nguyệt nghe hắn giảng lớp luyện đan vào ba năm trước.

Hương thơm hoa cỏ tháng ba, gió xuân ấm áp thổi qua lòng người (7).

Vị giai nhân áo trắng yếu đuối, nhu nhược, mang nụ cười nhẹ nhàng, đứng ở gốc cây đào nhìn hắn, mặt như bạch ngọc, rực rỡ như hoa đào, mà lại càng yêu kiều hơn hoa…..

Một bụng tức giận của hắn đã bị hương hoa thổi một cái liền tiêu tán một nửa.

Tai Hứa Dực không tự chủ mà đỏ lên, lại nhớ tới Lâm Nguyệt y phục không chỉnh tề vào đêm đó, ánh mắt ngậm nước long lanh, hệt như rượu ngon tinh khiết.

Vẻ cao quý, thanh lãnh của nàng đã bị quẳng đi đâu mất, thay vào đó, nàng bám chặt lấy hắn, môi đỏ từng chút, từng chút một nóng bỏng lướt qua mắt hắn, lông mày hắn…..

Thế mà hắn lại không đẩy nàng ra ngay lúc ấy.

Lý Do Hỉ thấy hắn không động đậy hồi lâu, đành nhắc nhở hắn, “Vẫn còn rất nhiều mà, mau xem đi.”

Hứa Dực tỉnh táo lại, thành thành thật thật theo lời nàng nói mà lật sang trang tiếp theo.

Chỉ là càng xem, hắn càng kinh ngạc - - Hóa ra Lâm Nguyệt lại có thể che giấu nỗi lòng lâu như vậy, nếu không phải là đêm đó, chỉ sợ nàng vẫn sẽ giấu kín mãi.

Có điều, tại sao hiện tại lại đột nhiên nói thẳng với hắn đây?

Hắn cầm quyển nhật ký, hai tay run nhẹ, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào với sự si tình của nàng.

Hắn lại còn rất nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ, thái độ không bình thường của Lâm Nguyệt, có phải là vì hiện tại thổ lộ tình cảm với hắn không.

Kê Vô Trần nằm trên đồng cỏ, bây giờ trong thức hải cũng là buổi đêm.

Chỉ là, trong đêm đen còn có đom đóm, ánh trăng trong trẻo, lại càng tôn thêm vẻ thu hút cho khuôn mặt hắn.

Kê Vô Trần rất hứng thú, một bộ dáng đang xem kịch vui, hỏi nàng: “Ngươi thích hắn à?”

Lý Do Hỉ nói chuyện cùng hắn trong lòng: “Anh đừng quan tâm.” Nàng thấy Hứa Dực cuối cùng đã xem tới trang cuối, rất kiên nhẫn hỏi hắn: “Hứa Dực sư huynh, đọc hết rồi chứ?”

Hứa Dực ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt nàng.

Trong đôi mắt này đã không còn tình cảm sâu đậm nào cả.

Ánh mắt của Lý Do Hỉ rất trong sáng, không sợ hãi cũng không ham muốn, lấy lại quyển nhật ký từ trong tay hắn, kéo tay áo hắn, “Đi theo tôi.”

Lý Do Hỉ dẫn Hứa Dực đến phòng bếp, giơ quyển sách trong tay lên, nói: “Nhìn kĩ đây.” Sau đó liền ném nó vào trong bếp.

Chỉ chốc lát thì lửa đã bùng lên, ngọn lửa nhảy nhót bập bùng, chỉ qua mấy hơi thở mà quyển nhật ký đã hóa thành tro bụi, không thể thấy hình dạng nào nữa.

Bỏ lỡ tình cảm sâu nặng, nay người đã chết, ý cũng tan, giao tất cả cho ngọn lửa này thôi.

Lý Do Hỉ nói: “Hứa Dực sư huynh, Lâm Nguyệt đã chết rồi, Lâm Nguyệt mà thích Hứa Dực đã chết rồi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.