*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cứ đi theo đám yêu quái kia ba ngày, còn chưa tìm được tí tung tích nào của Táng Tinh hải.
Bốn người trốn trong một nơi bí mật gần đó, Lý Do Hỉ nói: “Không thể cứ đi theo họ thế này được, họ tìm không thấy thì chúng ta không thể tự tìm hay sao?”
Kim Kiên nói: “Tôi xuống dưới xem thử.” Dứt lời, lập tức hóa thân thành cát, hợp thành một thể với cát vàng dưới chân, đi xuyên qua lớp cát dưới đó.
Đợi thời gian khoảng một chung trà, chỉ thấy cát dưới chân dần tập hợp lại, nổi lên thành một hình người.
Kim Kiên phủi cát mịn trên thân xuống, nói: “Phía trước hai mươi dặm có hơi nước dày đặc, nhất định là Táng Tinh hải, không thể nghi ngờ.”
Lý Do Hỉ thò đầu ra nhìn một cái, “Thế mà phương hướng không sai, chắc trong đám yêu quái cũng có một tên có năng lực, chúng ta mau đuổi theo.”
Bốn người lại đi theo hai mươi dặm nữa, quả nhiên phía sau cồn cát trước mặt xuất hiện một ốc đảo, chỉ thấy bèo mọc thành khóm, cây xanh che phủ, bừng bừng sức sống.
Đến cả gió thổi vào mặt cũng mang theo mấy phần mùi hương cỏ cây thơm ngát.
Mấy ngày nay nhìn cát vàng ngập trời đã làm cho mắt người ta khô hết, mảng xanh lục đột ngột không khỏi làm đôi mắt sáng ngời, cả thể xác và tinh thần thoải mái lên ngay lập tức.
Cả đám yêu quái hoan hô, hạ trại ở bên dòng nước, nghỉ ngơi.
Chỉ là đợi hồi lâu mà cũng chẳng thấy bọn họ đi vào, còn thu dọn hành lý, chuẩn bị đi tiếp!
Lý Do Hỉ nói: “Chuyện gì thế này? Vì sao họ không vào, anh xác định đây là Táng Tinh hải à?”
Kim Kiên vuốt cằm, cũng không hiểu, “Tuyệt kỹ của Kim Cương phái chính là hóa thân thành đất, cát, có thể thâm nhập và di chuyển trong lòng đất.
Thời gian đầu tu luyện, tôi đã từng vô tình đi qua cái hải tử này hai lần, nó là ốc đảo to nhất trong sa mạc, tuyệt đối không thể sai được.”
Lý Do Hỉ nói: “Thế thì lạ thật, hay là anh hóa cát đi sang xem thử tình hình?”
Kim Kiên gật đầu, lại biến mất một lần nữa.
Hắn giảm nhẹ hơi thở, di chuyển trong cát, rất nhanh đã tiếp cận đám yêu quái kia mà không gây chút tiếng động nào.
Chỉ nghe thấy tiểu Ngưu yêu bên cạnh nữ Ngưu yêu nói, “Đại vương, chúng ta đã tìm trong sa mạc bao nhiêu ngày rồi, còn chưa tìm thấy.
Rốt cuộc là Táng Tinh hải kia ở đâu thế? Có phải là cái hồ mà chúng ta vừa mới đi qua không ạ?”
Nữ Ngưu yêu nhảy dựng lên, đập một chùy vào đầu tiểu Ngưu yêu, “Bình thường bảo ngươi đọc sách nhiều vào, ngươi lại đi cưỡi heo! Trong sách đã viết rồi, là biển thì đều rất to đấy! Nhiều nước hệt sa mạc nhiều cát.
Cái hồ bé thế kia, sao có thể là biển được!”
Tiểu Ngưu yêu xoa đầu, nghĩ cẩn thận, xác thật là có lý đấy.
Lập tức gật đầu, “Đại vương anh minh!” Nghĩ ngợi rồi lại nói: “Thế phải đi đâu để tìm biển đây ạ?”
Nữ Ngưu yêu nói: “Đã từng nghe Hải Thành Đông giới chưa?”
Tiểu Ngưu yêu giơ tay, “Biết! Nghe nói ở phía đông! Ở đó có giao tộc đầu cá, chân người! Không biết nấu canh thì mùi vị thế nào đây?”
Nữ Ngưu yêu hài lòng, gật đầu, “Đúng đấy! Đợi đến được Hải Thành Đông giới, nhất định bản vương sẽ xiên một con nếm thử.”
Kim Kiên cứng đờ cả người, dừng tại chỗ không nhúc nhích nữa.
Hồi lâu sau mới lặng lẽ xoay người, rời đi.
Trở lại bên cạnh ba người kia, hắn ta thò đầu ra khỏi cát, kể lại một lần đối thoại của hai con yêu quái, không thiếu một chữ nào.
……….
Không khí nhất thời ngưng đọng, tất cả mọi người đều không nói gì.
Hồi lâu sau, Lý Do Hỉ thở dài một hơi, “Thôi vậy, chúng ta tự đi tìm đi.”
Bách Lý Lộ Lộ không thể tin nổi, “Họ cứ bỏ đi như thế?”
Kim Kiên nói: “Đi rồi.”
Mọi người đều cạn lời.
Lý Do Hỉ giơ tay, nhún vai, còn có thể làm sao được, đã đến đây rồi, đi vào thôi.
Mà ở bên kia, Thập Dương dẫn Lý Viên Viên truy tìm theo sợi dây nhỏ trên đóa hoa.
Lý Viên Viên cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất mới mẻ.
Dọc đường đi mà thấy hoa này, cỏ này, đều phải đi hái, thấy chim này, bướm này, đều phải đi vồ.
Hái được hoa thì cắm hết lên đầu Thập Dương, vồ được chim sẽ cho hết vào túi nhỏ Lý Do Hỉ làm cho cô bé, lúc nào nhớ đến thì sẽ lấy ra chơi.
ơ
Chim bị nhét trong túi đã nghẹt thở chết từ lâu.
Cô bé chẳng cảm thấy gì, vẫn là Thập Dương ngửi thấy mùi lạ mới lục tìm trong túi của cô bé.
Hay thật đấy, bướm gãy cánh, xác chim thối, còn có lá cây, rễ cỏ, lung tung, lộn xộn, thịt khô ăn một nửa, bánh ngọt mốc meo…., cái gì nên có đều có hết.
Vừa đúng lúc đi ngang qua một khe suối nhỏ, Thập Dương quăng hết đồ trong túi cô bé ra ngoài, cầm túi xuống suối để giặt.
Đống bảo bối mà hổ ngốc tàng trữ đều bị ném đi đã làm cô bé tức đến hỏng cả người.
Thập Dương ngồi xổm bên suối giặt túi vải, cô bé đi đến, nhấc chân đá tung nước, bắn đầy bọt lên mặt Thập Dương.
Thập Dương lau nước một cái, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô bé.
Lý Viên Viên khoanh tay, hừ một tiếng thật kêu, tỏ vẻ bản thân bất mãn.
Thập Dương chẳng có cách nào — Cũng không thể đánh cô bé mà? Đành phải nhẫn nhịn khuyên nhủ: “Mấy thứ kia đã hỏng rồi, thối rồi, không thể dùng được.”
Lý Viên Viên bị tai, “Em không nghe, em không nghe, em không nghe! Em muốn chị cơ!”
Thập Dương cũng bực mình, “Có nghe lời không hả! Nếu không ngoan thì sẽ bị đánh đòn!”
Lý Viên Viên càng tức hơn, nhảy phốc một cái vào khe suối.
Suối không sâu, chỉ đến bắp chân cô bé, cô bé ngồi phệt xuống, chân tay quẫy đạp nước loạn cả lên, khóc lóc om sòm: “Em không nghe, em không nghe, em không nghe!”
So sánh với bộ não chỉ nhỏ như móng tay của cô bé, cơ thể lại phát triển cực nhanh, nay đã có bề ngoài của một đại cô nương mười sáu, mười bảy tuổi rồi.
Chỉ có điều, một thiếu nữ lớn thế mà lại ngồi ăn vạ trong nước như trẻ con, thật sự là không dễ nhìn tí nào.
Thập Dương ngồi xổm bên cạnh dòng suối, bị nước bắn tung tóe đầy người.
Cậu ấy ném cái túi đã giặt xong lên bờ, cởi giày ra, xắn ống quần, đi xuống, “Tôi thấy con hổ nhà em chính là bị thiếu đòn! Cứ không đánh một chút là ngứa da ngay!” Nói xong, kéo cô bé lên, đánh mấy phát bôm bốp vào mông.
Dù không dùng nhiều sức, nhưng đã bao giờ Lý Viên Viên phải chịu tủi thân thế này đâu! Bình thường, dù làm sai, đập vỡ đồ, Lý Do Hỉ đều giảng
.