Giấc Mộng Tình Thân

Chương 39




Thành không nhà trống

02/10/2010

Anh cầm trên tay bức thư mà nửa tháng trước Hảo Chiến cho con Hỏa Ưng yêu quý của ông ta mang tới. Gió hiu hiu thổi, anh nheo mắt đọc lướt lại bức thư. Trong thư ghi rõ yêu cầu khiến anh và cả nhóm phải thay đổi kế hoạch. Những ngày sau đó anh dẫn đường cho cả nhóm đi sâu vào địa phận vùng đất Đen.

Lúc này là rạng sáng, anh đang ngồi một mình bên bờ sông Hạ Lôi. Trong tầm mắt anh là bờ sông bên kia, cả một bức tường lớn và dài tít tắp, cao quá tầm mắt. Đó mới chỉ là bờ bo bên ngoài, bên trong đó bằng trí nhớ của anh thì còn vài chục lớp tường vững chắc nữa mới tới tòa thành của Minh Vương. Anh chẳng biết nguồn tin của Hảo Chiến có chính xác hay không, nhưng anh vẫn nhớ lần đầu tiên được tới nơi ấy. Ấn tượng ban đầu luôn luôn khó phai, anh còn nhớ như in hành trình hôm ấy. Hôm ấy là ngày tốt nghiệp của anh, cả lớp được đưa đi tham quan và tuyển chọn vào những vị trí mới trong phòng tuyến sông Hạ Lôi. Anh được chỉ định vào vài vị trí quan trọng, nhưng rốt cuộc anh đã từ chối tất cả. Đó là cả trăm năm trước, còn bây giờ có những gì đã thay đổi anh thật sự không hề biết.

Sau hai đêm một ngày thay nhau quan sát, đêm qua cả nhóm đã thống nhất kế hoạch chiến đấu. Dù là vậy nhưng anh vẫn thấy rất không yên tâm. Phòng tuyến kiên cố này xưa kia canh phòng lính gác dày đặc mà bây giờ không một bóng người thì quả là sự lạ. Nhưng điều đó ít nhiều lại khiến anh yên tâm vì nguồn tin của Hảo Chiến là chính xác.

Mặt trời lên cao dần, thời cơ đã tới, mọi người đều sẵn sàng. Anh đạp khí bay vọt qua sông và nhẹ nhàng đáp xuống lớp đầu của tường thành. Mọi thứ vẫn y nguyên, nhưng không một bóng người đúng như nguồn tin thông báo. Anh nhún chân nhảy xuống dưới đi vòng ra mở cổng chính. Lối đi sạch sẽ gọn gàng, không hề có dấu hiệu của giao chiến hay phá hoại. Cánh cổng lớn nhất ở chính giữa được gài chốt bằng một thân cây dài và to, nhưng anh thấy rất lạ vì nó cũng sạch đến mức không bám bụi. Cửa rất nặng nên người ta đã dùng dây xích và ròng rọc để kéo. Việc quay ròng rọc để kéo thanh gỗ chốt ngang thường được hai đàn ông to khỏe thực hiện. Anh thì chỉ có một mình, nên việc quay ròng rọc coi như không thể. Nhưng anh để ý thấy dầu mỡ tra vào bộ máy ấy vẫn còn mới, giống như là quanh đây vẫn tồn tại ai đó ngày đêm chăm sóc cho cả công trình này. Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, kèm theo đó là tiếng của Hiểu Minh vọng vào.

- Có đấy không đội trưởng. Mở cửa đi.

- Tôi đây! - Anh đáp - Ròng rọc nặng quá. Một mình tôi không kéo được.

- Vậy anh lui ra cho tôi phá cửa. - Hiểu Minh quát

- Phá cửa? Vậy phá từ trong sẽ dễ hơn.

Anh nói rồi vận thổ công đẩy một khối đá trồi lên ngay bên dưới thanh chốt ngang để đẩy nó lên. Nhưng hệ thống này bắt buộc phải đưa thanh ngang lên trên cánh cửa mới có thể mở cửa. Anh bực mình dồn khí phóng đi, tay anh xòe ra kéo khí giới xuất hiện trên bàn tay. Ngay cùng lúc ấy trong đầu anh tưởng tượng ra một thanh đại đao. Anh nắm chặt tay chém xuống, thanh chắn ngang gãy làm đôi, cánh cổng lập tức hé mở. Người bên ngoài lập tức tràn vào, cả thảy 16 người, ai nấy đều tràn đầy sát khí.

- Mấy người làm cái trò gì đấy? - Anh hỏi

- Tạo chút khí thế thôi mà. - Ngọc Tuyết cười - Nhưng thực sự là không có ai cả. Chán thật đấy.

- Đi thôi. Người thì chưa chắc đã là không có. - Anh nói rồi chỉ tay khắp nơi - Thấy không. Bỏ hoang thì nó phải bẩn thỉu chứ. Đằng này nó lại sạch sẽ quá mà.

- Đi thôi. - Hiểu Minh vẫn giọng sốt sắng đó - Anh biết đường thì đi trước đi.

Anh miễn cưỡng dẫn mọi người đi sâu vào trong, hành lang sâu hun hút, tường hai bên cao ngun ngút. Dự cảm của anh thường không sai, ngay lúc này anh thấy có gì đó không đúng, anh cảm thấy sẽ có chuyện chẳng hay xảy ra.

Đi qua cả chục lớp phòng tuyến mà vẫn chưa gặp trở ngại nào ngoài mấy cảnh cổng và mấy cái bẫy vớ vẩn. Cả đội hiện đang đứng trước lớp phòng tuyến cuối cùng, cánh cổng hoàn toàn khác biệt, phía trước còn có cả những vạc dầu cháy.

Anh ra hiệu cho cả đội dừng lại chờ đợi, mọi thứ im ắng đúng như không hề có một kẻ địch nào. Nhưng càng im ắng anh càng sinh nghi ngờ và cảnh giác nhiều hơn. Dù là nghi ngờ nhưng nhiệm vụ vẫn cứ phải hoàn thành. Anh đánh liều bước lên trước, toàn bộ cơ bắp gồng cứng lên sẵn sàng với mọi tình huống. Anh bắn một luồng khí cực mạnh thổi tung cánh cổng đang khép hờ. Cánh cửa mở toang, bên trong vẫn và một lối đi vắng vẻ. Luồng khí thổi tốc cả mấy vạc dầu cánh vào chân tường, không gian nhanh chóng nóng lên. Anh phóng mình lên gác canh, từ trên đây có thể bao quát gần như toàn bộ xung quanh. Anh nhanh chóng nắm bắt được tình hình rồi truyền Phong Ngôn cho Ngọc Tuyết.

- Cậu lãnh đạo mọi người đi sâu vào trong đi. Không có địch cản đường đâu. Chính điện cũng ở gần đây thôi. Tôi thấy có chút khả nghi phía này nên sẽ đi kiểm tra.

Dứt lời, anh nhảy ra khỏi gác canh rồi đạp khí phóng vút đi. Anh biết rõ Cát Lý cũng nghe được Phong Ngôn, con bé sẽ nói nhỏ tới tai Hồ Phong. Sau đó thì Ngọc Tuyết cũng chẳng cần thông báo gì nữa, kế hoạch sẽ được tiến hành đúng dự định.

Vừa rồi anh nhanh mắt nhìn thấy một mảnh vải trông như vạt áo vụt biến mất ở một góc tường. Sinh nghi nên anh quyết định đuổi theo. Anh vòng qua mấy tòa tháp nhưng không hề thấy bóng người, nhưng dấu mùi còn rõ rệt. Kẻ này nếu không biết Phong tuyệt kỹ thì cũng phải thuộc dạng thân thủ phi phàm. Không những thế mùi của kẻ này còn rất quen thuộc, giống như anh đã gặp người đó trước đây rồi. Anh khẽ đẩy khí bay theo dấu mùi, hắn lẩn vào sâu bên trong nội cung. Tại đây dấu mùi bị hòa chung tại vườn hoa, hàng trăm loài hoa đang khoe sắc khoe hương, mùi thơm ngào ngạt khiến khứa giác của anh bị loạn lên. Anh đành quay trở lại tìm cả đội.

Ngay lúc ấy anh nghe có tiếng giao chiến ở đâu đó vọng lại, anh còn chưa kịp đạp khí phóng đi thì Phong Ngôn truyền tới.

- Bị đánh úp đây này. Đang ở đâu người ơi.

- Người tới luôn đó. Việc tạm gác lại rồi. - Anh trả lời rồi bắn mình lên không

Anh tới đó rất nhanh, nhưng đội lính nhao ra tấn công đã bị dẹp gọn. Bọn chúng là đám vệ binh bảo vệ nơi này, nhìn vẫn giống như trước kia, lớp giáp màu đồng, lớp vải màu cam, mũ có gắn cờ.

- Sao lại vòng qua bên đây. Tôi nói đi thẳng vào chính điện mà.

- Tụi này có biết lối đâu. Nơi này to lớn như mê cung làm sao biết đường nhanh như vậy? - Ngọc Tuyết cãi lại

- Thế bà không nhấc cái mông lên trên kia mà nhìn xem nó ở hướng nào. Dốt hết phần...

- Phần gì?

- Đi thôi.

Anh quay đầu, cãi vã với Ngọc Tuyết cũng chẳng ích lợi gì, nhưng cô ta vẫn chưa cho qua.

- Nói coi. Nói coi. - Vừa nói Ngọc Tuyết vừa túm áo anh

- Bỏ đi. Cãi lộn mất tình cảm lắm. Nếu cậu bực thì dồn lại mà đánh bọn lính sắp túa ra ấy.

- Sao? Có lính túa ra hả? - Giọng Ngọc Tuyết thay đổi hẳn - Sao bảo thành bỏ trống, người của ông già cũng chẳng đáng tin.

- Kệ lão. Dù là đám lính nhách cũng có còn hơn không. Chẳng phải là có cái giải khuây còn gì.

Anh vừa nói vừa đạp cửa đi vào, phía bên trong đám vệ binh đang đứng như chờ sẵn. Anh nhanh chóng nhận ra kẻ cầm đầu đang ngồi chễm chệ ở trước cửa chính điện. Khắp người anh như có một luồng điện chạy dọc từ trên xuống khắp các cơ bắp chân tay. Cơn giận dữ không biết bắt đầu từ đâu nhưng nhanh chóng lan ra khắp chốn rồi xộc thẳng lên đầu khiến anh lập tức mất tự chủ. Phía trên đó, tướng địch nhếch mép cười với anh, hắn cũng nhận ra anh. Có lẽ hắn đã nhận ra anh từ trước khi âm thầm theo dõi anh cùng cả đội đi vào từ bên ngoài. Tên hắn là Đoàn Siêu, anh không bao giờ quên được cái tên này. Hắn từng bại dưới tay anh một lần, nhưng hôm nay vẫn chủ động lưu lại là có ý muốn tái chiến.

Đám vệ binh đồng loạt lao lên tấn công, anh nhẹ chân lách sang một bên rồi vung tay tấn công theo phản ứng cơ thể. Không rõ sức mạnh từ đâu kéo tới nhưng lớp đá lát sân bật tung hàng loạt, tốp tính đi trước cũng bị đánh văng ra, cuộn tròn trong gạch đá. Anh nhún mình bay vụt tới đứng đối diện với Đoàn Siêu, hắn bình tĩnh đứng dậy nhìn trân trân vào anh. Giây phút này dường như kéo dài mãi mãi, mọi âm thanh, hành động xung quanh đều trở nên mờ nhạt.

- Ta đã tìm kiếm ngươi cả trăm năm nay! - Đoàn Siêu cất lời - Cuối cùng cũng được trả thù thêm lần nữa rồi.

- Thêm? - Anh chợt giật mình

- Mi là một tên khờ - Hắn cười - Vụ ở rừng Ma Kết cũng do ta chủ mưu. Con em họ ta ngon gái quá phải không?

Cơn giận dữ của anh đột nhiên mờ đi, thế vào đó là một cảm giác rất khó tả. Nó là cái gì đó vừa thanh thản xen vẫn với vui sướng, cùng đó hận thù cũng trỗi dậy. Cuối cùng thì tất cả đau khổ của anh cũng do một tay Đoàn Siêu tạo nên. Hắn thì đang đứng đối diện với anh, việc báo thù nằm gọn trong tầm tay. Anh chớp mắt, cố gắng lấy hơi thở đều trở lại, cảm xúc dần lắng xuống. Trong đầu anh, câu nói của một người thầy lại vang lên " Cứ chém chém gϊếŧ gϊếŧ rồi kết cục sẽ đi về đâu, gϊếŧ người ta xong liệu mọi chuyện có kết thúc không? ". Dù là vậy nhưng anh lại đã rất mừng khi được biết Đoàn Siêu có thể chưa chết, anh có thể gϊếŧ hắn thêm lần nữa cho hả hê. Nhưng khi đứng đối diện với hắn, ngay lúc này đây anh lại không hề có ý muốn ra tay, anh nhớ lại cảm giác của mình trước kia ngay sau khi gϊếŧ hắn. Tâm trạng không khá hơn, thù hằn vẫn đọng lại, người thương cũng chẳng quay về.

Đoàn Siêu nhân lúc anh ngẩn ngơ suy nghĩ liền rút kiếm tấn công chớp nhoáng. Anh liếc mắt nhìn nhanh rồi nghiêng mình sang trái tránh một kiếm. Tay phải anh gạt mạnh sang bên đấm tháo thật mạnh vào bụng hắn. Đoàn Siêu lùi lại mươi bước vì lực đấm cực mạnh. Hắn ngước lên nhìn anh, ánh mắt cực kỳ hung hãn. Anh mỉm cười với hắn, lần này anh sẽ chiến đấu cho tổ quốc.

Đoàn Siêu tiếp tục múa kiếm tấn công, anh xòe tay kéo ra một thanh kiếm ứng chiến. Từng đường kiếm thoăn thoắt tấn công trên dưới anh đều đỡ được cả, nhưng anh nhận ra Đoàn Siêu này khác trước rất nhiều. Cũng có khi hắn còn đang thăm dò anh, lực còn chưa bung hết. Quả đúng là như vậy, Đoàn Siêu đánh ngày càng nhanh và mạnh hơn, anh dần dần thấy đuối thế. Kiếm pháp của anh thực sự thua kém hắn rất nhiều, có lẽ mấy trăm năm nay hắn luyện kiếm để chực chờ đến khi gặp anh. Anh càng đánh càng lùi, cho đến khi phía sau là bậc thang đi xuống. Phía sau còn đường lùi, nhưng anh biết nếu mình bước xuống sẽ thất thế hoàn toàn. Anh chọn cách bay lên, một chân anh đạp khí, một chân anh bất ngờ tung cú đá. Đoàn Siêu nhanh nhẹn nghiêng người né, nhưng chân anh vẫn đánh trúng một bên vai của hắn. Anh tiếp đất rồi nhanh tay biến thanh kiếm trên tay thành đôi chủy thủ quen thuộc. Nhưng bước di chuyển linh hoạt của anh khiến Đoàn Siêu gặp khó khăn đôi chút. Anh liên tục ra đòn ở cự li gần khiến hắn không sao chống đỡ kịp, máu đã xuất hiện.

Đoàn Siêu thét lên, ném thanh kiếm bay vụt vào anh. Hai tay hắn nắm lại, hai mắt hắn trợn trừng, lớp lông xù lên, từ trong cổ vọng lên những tiếng gầm gừ. Về phần anh, thanh kiếm hắn ném chẳng làm khó được anh, nhưng lúc anh quay lại nhìn hắn thì Đoàn Siêu ban nãy đã hoàn toàn thay đổi. Khắp người hắn phủ một lớp lông đen, hai bàn tay như được bọc sắt với bộ vuốt nhô ra nhọn hoắt. Đoàn Siêu lao thẳng tới anh mà cào cấu bằng bộ vuốt sắc lẻm. Anh nhanh nhẹn né từng đợt, nhưng sau khi biến đổi Đoàn Siêu trở nên nhanh nhẹn hơn trước rất nhiều. Anh bị hắn tóm trúng bắp tay, các vuốt sắt bấm chặt xuống rồi kéo mạnh xuôi xuống bàn tay. Cánh tay trái của anh trở nên tê đi vì quá đau đớn. Anh xoay người đạp vào ngực hắn lấy là tung người bay ra xa thủ thế. Đoàn Siêu nhanh chóng áp sát, anh không kịp trở tay liền bị đấm trúng mà ngã ra.

- Nhận thua đi. - Đoàn Siêu áp sát, móng vuốt dí sát cổ anh

Anh lặng im nhìn hắn, cú đấm vừa rồi khiến anh choáng váng.

- Mi còn mạnh hơn chả ông già đấy. Hay lấy điều ấy làm niềm vui đi. - Đoàn Siêu cười cười định xuống tay

- Ngươi biết cha ta sao? - Anh hỏi, vẻ mặt không giấu được cảm xúc

Đoàn Siêu lại cười, hắn nhìn anh hồi lâu rồi mới trả lời.

- Không chỉ là quen biết thông thường. Ta và ông ấy còn là anh em vào sinh ra tử trên nhiều chiến trường. Tất cả chỉ do dòng đời xô đẩy. Ta muốn sống, muốn anh em người thân của ta sống.

-

Vậy là người phản bội cha ta sao?

- Cha ngươi là do Vương Lâm ra tay. Sau đó ta mới biết cơ sự. Mà rốt cuộc cũng là do ông ấy thôi. Không trách ai được. Đường quang không đi thích chui bụi rậm.

- Đừng nói những lời ấy. Tai ta nghe không lọt đâu. - Anh hằn học nói

- Có chuyện này ngươi không hề biết. Người bế ngươi từ trong rừng về trao cho vú nuôi của ngươi chính là ta. Nhưng ta thắc mắc đêm hôm đó ai đã chém lão thái đó trọng thương. Trong rừng không dấu vết của kẻ khác.

- Chẳng có ai khác đâu. - Anh cười

- Biết những điều đó trước khi chết cũng mong là mi thỏa mãn. - Đoàn Siêu khẽ cười rồi vung tay định kết liễu anh

Trong chớp mắt anh vùng dậy né đòn, cánh tay Đoàn Siêu hạ xuống phá nát lớp gạch đá. Anh hất tay kéo đất đá trồi lên khóa hai chân hắn lại. Đoàn Siêu tròn mắt nhìn anh, vẻ mặt hắn xác nhận hắn không thể ngờ anh có thể vùng dậy. Máu trên tay anh đã khô, các vết thương đã lành hoàn toàn. Anh dậm chân đẩy một khối đá khác trồi lên đâm thẳng vào hắn, cả cơ thể hắn co rúm lại rồi văng ra xa.

- Ngươi không ngờ ta vẫn còn hoạt động được phải không? - Anh nói

- Hừ! Ta sực sự bất ngờ. - Hắn nói, cả người còn đang nằm bẹp rúm

Anh cười cười.

- Thực ra khi nhìn thấy cái bóng lẩn quẩn từ xa ra đã nhận ra ngươi rồi. Và cô em họ Linh Phương của mi thì đã kể hết cho ta nghe rồi. Việc mi có thể còn sống nên ta luôn đề phòng. Việc Miêu tộc có thể biến hình, kể cả điểm yếu của lớp giáp ta cũng biết hết.

- Linh Phương còn sống sao?

- Cũng sống sót như mi thôi.

- Ta đã thua toàn diện rồi. Muốn làm gì thì làm đi.

- Kẻ như mi chắc chẳng thể nào cải tà quy chính. Hôm nay ta sẽ kết liễu mi lần thứ hai, không phải vì báo thù. Lần này ta làm vì tổ quốc. Diệt trừ một mối họa như mi.

Anh gồng hai tay, dồn toàn bộ hỏa khí lên hai ngón tay rồi bắn ra. Bỗng anh thấy đau buốt từ hai ngón tay, ở đó lửa không bắn ra như ý muốn mà thay vào đó là một tia sét đang bay cực nhanh.

* Đoàng đoàng đoàng* Tia sét đánh không trúng đích, nhưng tất cả mọi người đều nhìn anh.

- Tập trung đi! - Anh quát

Đoàn Siêu thoát khỏi cửa tử, và lúc này có lẽ sức lực cũng hồi lại, hắn tung mình lên cao quyết liều mạng với anh. Nhưng ngay lúc ấy, Hồ Phong xuất hiện ở bên cánh trái, nó phất kiếm ngược từ dưới lên chém trúng cổ Đoàn Siêu. Đầu hắn văng ra, phần thân cũng bị hất văng ra theo một hướng khác, còn thằng nhóc nhẹ nhàng hạ xuống nhìn anh cười toe.

- Của ba mà. - Anh nói

- Tại ba cứ kề cà không ra tay. Bọn bên dưới kia thì dễ quá. Con đánh không đã tay.

- Ba dặn con là không được bất cẩn mà. Biết đâu hắn tấn công được con thì sao?

- Nhưng không sao mà. - Mặt nó xị xuống, môi trề ra - Con cũng vung kiếm mỗi một cái là chết rồi.

- Lần cuối cùng nhắc nhở con đấy. Tự tin về bản thân là tốt. Nhưng đừng tự tin quá mức như thế. Rõ chưa?

- Rõ!

- Bên dưới xong chưa nhỉ? - Vừa nói anh vừa quay lại

Nhóm lính vệ binh đã bị giải quyết gọn gàng, tất cả anh em đang tập trung chờ đợi ở phía dưới. Anh phẩy tay gọi.

- Đi tiếp thôi.

Phía sau cánh cửa chính điện mọi thứ đều bám bụi, mạnh nhện giăng khắp nơi. Nơi này giống như đã bị bỏ hoang đã lâu, không giống như bên ngoài. Thông tin của Hỏa Vương không hề sai, nhưng anh vẫn băn khoăn một điều là lý do chúng bỏ hoang nơi này. Chợt anh rùng mình, cảnh tượng này đã từng đọng trong tâm trí anh, chính Lệ Tri đã từng mơ thấy và kể cho anh. Anh mang máng sau đó vài hôm nàng còn hoảng sợ khi mơ thấy tòa thành nào đó sụp đổ.

- Ra thôi mọi người. Trong đây chẳng có gì hết. - Anh nói rồi tỏ vẻ ngần ngừ trước khi tuôn ra sự thật - Lệ Tri đã từng kể về nơi này thì phải. Có thể nó sẽ sụp đổ để chôn vùi chúng ta.

Mọi người nhìn nhau rồi cùng bước ra, chỉ còn một nhóm nhỏ lưu lại nhìn ngó kỹ càng. Ngọc Tuyết, và Hồ Phong lúc nào cũng bám kè kè bên anh, còn Cát Lý thì bám mẹ hoặc bám người yêu. Vô Song và Nhược Phong cũng đi bên cạnh cố gắng tìm ra manh mối nào đó.

Hai đứa nhỏ bám lấy nhau không rời, chúng luôn miệng nói chuyện hoặc chòng ghẹo nhau rồi cười đùa.

- Mấy viên ngọc hôm trước đâu? Cho tôi nhìn qua xem nào. - Ngọc Tuyết đẩy anh ra một góc

- Xem làm gì? Có biết đây là đâu không hả.

- Ôi dào. Có ai đâu mà phải đề phòng kỹ vậy.

Anh quay sang lườm cô, Ngọc Tuyết cười rồi làm trò nũng nịu.

- Ấy đừng! - Vô Song quát lên hoảng hốt

Ngay lúc ấy sàn nhà tách làm đôi, Cát Lý, Hồ Phong và hai người đàn ông ngồi cạnh đó rơi xuống bên dưới, cả anh và Ngọc Tuyết cùng nhau lao xuống cứu. Phía trên, trần nhà cũng hạ xuống che kín lối thoát, tất cả chìm vào bóng đêm.

Trong bóng đêm, anh cất tiếng gọi.

- Ngọc Tuyết. Cậu ổn chứ?

- Tôi ổn. Cậu thế nào?

- Không vấn đề gì. - Anh đáp lời - Nhưng sao sàn nhà lại bị tách ra như bẫy thế.

- Là Hồ Phong đấy. - Cát Lý quát lên - Anh ngố. Đã nói đừng kéo cái chốt ấy rồi.

- Xin lỗi. Tại anh tò mò. Mà em thì nói quá muộn.

- Thôi hai đứa đừng cãi nhau nữa. - Anh lên tiếng can ngăn - Vô Song cho xin tí ánh sáng đi.

- Nói đểu tôi à? - Vô Song cau có nói

- Tay tôi bận rồi. Đâu thể tạo hỏa công được nên mới đành nhờ cậu.

- Cậu có thể ném bớt một người sang bên tôi. Tôi giữ được. - Ngọc Tuyết nói

- Thật chứ? - Anh hỏi

- Cát Lý lên ôm cổ mẹ nhé....được rồi, cậu ném Vô Song qua đây.

Anh hít một hơi thật sâu rồi khạc ra một ngọn lửa nhỏ đủ soi sáng mọi vật trong phút chốc. Phía bên kia là Ngọc Tuyết đang đưa tay ra chờ, một tay cô đang giữ chặt Nhược Phong. Anh gồng tay nâng Vô Song lên rồi xoay mình lấy đà quăng cậu bạn đi. Ngọc Tuyết nhao tới tóm dễ dàng.

- Rồi! Tôi lên trên kia xem tình hình thế nào nhé. - Anh nói

Anh đẩy khí bay vụt lên cao, tay bắn hỏa công cố gắng tìm kiếm lối ra. Nhưng trần nhà đã sập xuống khít mọi lối ra, chỉ có âm thanh lọt qua được. Có tiếng đồng đội của anh vọng vào, anh mừng rỡ nói lớn.

- Chúng tôi ổn. Mọi người mau thoát thân đi.

- Anh Bon! Để chúng tôi phá tan chỗ này ra nhé. - Giọng của Tâm Thủy vọng xuống

- Đừng. - Anh vội nói - Ở dưới này có cả một đường hầm rộng rãi. Nơi này không thực sự giống một cái bẫy mà là một lối đi bí mật. Chúng tôi sẽ khám phá nó. Các bạn mau thoát thân trước đi. Bảo trọng.

Dứt lời, anh nhẹ nhàng lướt xuống bên dưới cùng nguồn sáng nhỏ trên bàn tay. Anh sẽ cùng nhóm nhỏ của mình khám phá nơi này, nơi mà anh đã từng nghe nói nhiều năm trước. Đó là lần đầu tiên anh vào đây, một gã học cùng lớp với anh có nói nhỏ là bên dưới cung điện là cả một địa đạo khổng lồ. Nhưng hôm đó anh không có cơ hội lưu lại kiểm tra nên ký ức hoàn toàn lãng quên. Ban nãy khi lao xuống cứu Hồ Phong anh mới sực nhớ ra mọi việc.

- Bên trên bít kín rồi. Ta đi xuống dưới xem sao. - Anh nói với Ngọc Tuyết

- Được thôi. - Cô nhanh chóng đáp lời - Nhưng tối quá.

- Ánh sáng thì dùng Hỏa phiến của cậu đi. Tôi cần giữ sức. ( Hỏa phiến là tên gọi của chiếc quạt màu đỏ mà Ngọc Tuyết luôn mang bên mình, toàn bộ di sản của Gia Linh đều ở đó )

Ngọc Tuyết rút Hỏa phiến ra rồi đưa nó bay lơ lửng xuống phía dưới giống như một chiếc lồng đèn. Hỏa phiến bùng cháy, bóng đêm bị đẩy lùi, mọi vật hiện ra khá rõ ràng. Đường hầm cắm thẳng xuống dưới rất sâu, anh và Ngọc Tuyết phải bay mất khá lâu mới chạm xuống đáy. Bên dưới này là một hồ nước, hồ khá sâu, nước trong vắt. Bên dưới lởm chởm những đá nhô lên, ai đó mà rơi từ trên rơi thẳng xuống thì chắc chắn không thoát khỏi cái chết. Anh đoán nước hồ là từ sông Hạ Lôi chảy vào, bên dưới chắc chắn có đường thông ra, có điều bắt cả nhóm lặn xuống

không tiện nên anh giữ im lặng.

Hai bên hồ nước có lối đi, trần vách đều được làm cẩn thận đẹp đẽ. Cứ cách một đoạn lại có đuốc cắm sẵn, anh chỉ việc đốt lên là sáng rõ. Ngọc Tuyết đi đầu, Hỏa phiến vẫn làm việc soi lối là chính.

Lối đi rất thẳng, hai bên thỉnh thoảng lại xuất hiện thêm một đường nhánh. Tuy vậy cả nhóm không rẽ đi đâu cả, nhiệm vụ chính là thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Lối rẽ xuất hiện ngày một nhiều hơn, đường đi ngày một rộng hơn, còn hồ nước thì kết thúc. Đi thêm một đoạn nữa thì lối đi kết thúc hoàn toàn, hai bên thành mở rộng và kéo dài ra tạo thành một khoảng trống rất lớn. Ở một góc xa gần lối thoát thoáng thấy một bãi rất nhiều những hộp vuông trong suốt xếp chồng lên nhau. Chỉ nhìn thoáng qua thôi anh cũng rùng mình nhận ra những cái lồng kính ấy được dùng để làm gì. Chợt có một cơn gió thoáng bay tới, mùi máu tanh xộc vào mũi anh, lẫn trong đó anh cảm nhận còn cả mùi bùn đất, mùi lá khô, mùi rêu ẩm mốc và cả mùi cỏ non.

Anh ra vẻ tươi cười hỏi.

- Mọi người có biết mấy cái lồng kính kia để làm gì không?

- Chịu. - Nhược Phong nói - Nhưng tôi nhận ra là chúng ta sắp đến cửa ra rồi. Gió từ bên ngoài còn lọt vào được cơ mà.

- Cậu nhận xét đúng đấy. Chúng ta đang ở gần một khu rừng nào đó. - Anh cười

- Chúng ta mau thoát ra thôi. - Hồ Phong sốt sắng

- Tôi muốn xem kỹ mấy cái lồng đã. - Anh nói - Nhìn chúng giống như chưa qua sử dụng. Nhưng quanh đây phảng phất mùi máu.

- Mùi máu thì liên quan gì? - Ngọc Tuyết hỏi

- Vì kiểu lồng này là kén của Khát Máu nên nhất định có dính máu. Có điều chưa qua sử dụng nên tôi mới thấy lạ.

- Có thể họ lau rửa cho sạch thì sao? - Vô Song nói

- Ở cuối kì của thai kén chúng sẽ đổ đầy máu vào rồi bịt kín cái quan tài trong suốt này. Đến khi Khát Máu tỉnh dậy sẽ phá kén chui ra. Theo lý thuyết thì là như thế.

- Nhưng chừng này cái kén là chừng này Khát Máu sao? Vậy thì xem ra khó quá rồi.

- Chủ thể để tạo ra chắc phải có gì đó đặc biệt. Nếu không thì chúng đã có cả đội quân rồi.

- Ba ơi Khát Máu là ai ạ?

- Ba sẽ kể con nghe trên đường ra nhé. Đi thôi.

Con đường dẫn ra bên ngoài khá ngoằn ngoèo và cũng xuất hiện nhiều bẫy ngầm. Anh đoán đó mới chính là lối vào thực sự của địa đạo khổng lồ. Lức này cả nhóm đang dừng lại trước một ngõ cụt. Trước mặt là vách đá, phía sau là cạm bẫy, tiến thoái lưỡng nan. Anh thấy khu này hơi bất thường, phía trong đèn đuốc đều có còn riêng khu này không. Phía trong nền lát đá sạch đẹp còn khu này để nguyên nền sỏi đá lởm chởm. Phía tròn thì sạch sẽ còn khu này rêu mốc bám nhiều mà không có người dọn. Ban nãy mùi rêu mốc chắc chắn là đưa về từ đây. Nhớ đến gió, chắc chắn phải có khe hở mới có gió luồn qua được.

- Ngọc Tuyết này! - Anh gọi

- Gì đấy?

- Cậu nổi lên vài cơn gió xem nào.

- Sao tự dưng bảo tôi nổi gió lên làm gì.

- Để tìm lối vào của cơn gió ban nãy. Cứ đẩy khí đi. Nhẹ thôi.

Ngọc Tuyết khẽ phẩy tay, gió hiu hiu xuất hiện, anh nhắm mắt lắng nghe dòng không khí chuyển động. Gió ngày một mạnh, không lâu sau đó anh nghe có tiếng rít khe khẽ. Bàn tay anh nắm chặt lại, anh vung tay đụng thổ công đẩy mạnh về hướng khe hở trên vách đá. Mặt đất rung chuyển, anh biết mình mở không đúng lối nhưng phía bên kia vách đá vẫn là lối ra. Ánh sáng tràn vào, cả nhóm cùng nhau thoát ra ngoài. Anh cùng Ngọc Tuyết cùng nhau bay trở lại phía lâu đài. Đồng đội đã không còn lưu lại, chỉ có xác của đám vệ binh chết la liệt và một đống đổ nát đang dần lụi tàn. Sau khi ngó nghiêng vài chỗ, cùng lời xác nhận rất chắc chắn của Ngọc Tuyết anh tạm khẳng định sau khi anh bay xuống cùng nhóm của mình thì nhóm bên ngoài này đã bị một đội vệ binh rất đông tấn công. Mục đích rất có thể chỉ là để cầm chân họ cho tất cả cùng bị chôn vùi trong tòa thành.

- Nhóm chúng ta ai cũng giỏi cả. Chắc chắn thoát rồi. Ta tạm thời quay lại điểm ban nãy rồi cùng nhau đi tìm mọi người.

Ngọc Tuyết nhìn anh rồi khẽ cười.

- Được. Dù sao bọn nhỏ cũng ở cùng chúng ta rồi nên đỡ lo.

- Ừ. Đi thôi.

- Đợi xíu. - Ngọc Tuyết vội vã bay theo anh

- Cậu bay nhanh hơn tôi nhiều. Sao tôi phải đợi chứ.

- Tôi tò mò lắm mà bây giờ mới dám hỏi cậu. Có đúng là ban nãy cậu bắn ra được sét không?

- Hình như đúng là vậy. Thực ra tôi không biết là sẽ làm được như vậy. Ý định ban đầu là dùng chiêu của Thiên Hồ thôi.

- Thế rồi tự dưng làm được sao?

- Ừ. Cơ thể tôi dạo này lạ lắm. Dễ mất tự chủ, sức mạnh cũng khó kiểm soát.

- Cậu bị lâu chưa?

- Do Tử Ngọc làm đấy. Ông ấy truyền ma thuật đen vào người tôi mà.

- Như vậy chẳng phải là tốt hơn cho cậu sao?

- Vào thời điểm này e là không hợp lý lắm.

- Cậu phải là người mạnh nhất. Cố lên.

- Ngố. Ai nói tôi muốn mạnh nhất đâu. - Anh cười nhạt - Tôi còn đồng đội hỗ trợ mà.

- Cậu có tôi. Nữ chiến binh Phong hệ cực mạnh đây. Ha ha

Anh cười cùng Ngọc Tuyết, cũng lâu rồi hai người mới có thể thoải mái cười đùa đến thế. Một phần vì anh muốn che đi bao lo lắng trong lòng, không thể để Ngọc Tuyết rơi vào hoàn cảnh như anh. Cô đâu biết anh đang lo lắng rất nhiều, kế hoạch của Minh Vương đang dần lộ rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.